Đông Châu Ký
Tại một làng chài vắng vẻ nào đó thuộc châu Việt, nước Đại Tề, một cỗ xe ngựa được trang trí phủ đầy những gấm vóc trang trí xa hoa mỹ lệ dừng
bánh đứng lặng chờ, quanh xe có mấy kỵ sĩ áo đen tay mang đao và không
ít nam nữ thôn dân đứng chen chúc nhau vây xem với bản mặt lộ rõ vẻ hưng phấn đồng thời không ngừng túm năm tụm ba to nhỏ bàn chuyện.
“Là Kim gia thật sao, phủ thành kia có đúng là Kim gia không đó?”
“Chắc không sai đâu, trông những tiêu ký màu vang được thêu trên y phục những người kia đi, ngoài trừ Kim gia ở Phong thành thì khắp phủ Khai Nguyên
này chẳng thể có nhà nào khác đâu.”
“Chậc chậc, thật là không
ngờ! Thạch Đình hồi trước từ biệt hai vợ con, đi biền biệt mất tăm tích
cả mười năm, sớm bị xem là đã bỏ mạng nơi đất khách mà chẳng nghĩ được
hắn lại bước chân được vào Kim gia lại còn phái người quay về đón Thạch
Mục nữa. Đang tiếc là mẹ Thạch Mục đã ốm chết nhiều năm trước rồi, nếu
hai hai mẹ con nó từ nay về sau có thể hưởng vinh hoa phú quý khó ai bì
rồi.”
“Vinh hoa phú quý? Cái này cũng chưa chắc nha, mới rồi
ngươi không nghe lão đầu Kim gia gọi sao, Thạch Đình sớm đã là rể Kim
gia rồi, nếu mẹ Thạch Mục còn sống thì chỉ e Thạch Đình cơ bản sẽ chẳng
dám phái người về đón Thạch Mục đi đâu đâu.”
“Nói gì thì nói,
Thạch Mục xem như từ giờ hết khổ rồi, hôm qua còn là trẻ mồ côi, hôm nay lại biến ngay thành đại thiếu gia nhà họ Kim.”. . .
“Cha ta bệnh nặng nằm liệt giường, ta còn có một đứa em sao?” Thạch Mục nhìn chằm chằm lão giả áo xanh trước mặt, chậm rãi hỏi.
Thạch Mục chỉ mới mười bốn nhưng vì quanh năm phơi mình nơi gió biển thổi vào nên làn da hơi đen bóng, mắt to mày rậm, thân hình cao hơn bạn bè cùng
trang lứa đến nửa cái đầu, tấm áo cánh cũ nát hắn vận mơ hồ phô ra những thớ cơ bắp cường tráng trên cơ thể đem đến cho người khác một thứ cảm
giác tràn ngập vẻ kiệt ngạo bất tuân.
“Đúng vậy, lão gia lần này
lâm bệnh rất năng, nhiều khả năng không gắng gượng nổi nên phu nhân mới
phái lão nô đến đây đưa Thạch thiếu gia đến để có thể gặp mặt lão gia
lần cuối.” Lão giả áo mỉm cười đáp.
“Phu nhân? Nếu như ông ấy
ruồng bỏ mặc mẹ ta bao năm như vâu thì giờ cần gì phải đến nhận mặt đứa
con này. Ngươi về đi, ta sẽ không đi với ngươi về Kim gia đâu.” Thiếu
niên sa sầm nét mặt, không chút do dự từ chối.
“Khụ! Chỉ e Thạch
thiếu gia đã hiểu lầm lão gia, kỳ thực lão gia trong suốt nhưng năm qua
không trở về thôn là do có nỗi khổ tâm, chỉ cần thiếu gia đến gặp mặt
lão gia là mọi hiểu lầm đều có thể xóa bỏ hết đó.” Lão giả nghe vậy liền ho nhẹ một tiếng rồi tiếp lời.
“Hừ, lão có mồm năm miệng mười
cũng chẳng thay đổi được việc ông ấy đã vứt bỏ vợ con. Đừng có phí lời
nữa!” Thiếu niên hừ lạnh một tiếp, đáp.
Lão giả áo xanh nghe đến
đây thì chân mày nhíu lại. trông kỹ cậu thiếu niên một lượt, cuối cũng
bỗng nhiên như có quyết định đoạn cất lời:
“Ở thị trấn mấy năm
nay có phải thiếu gia đi mua thảo dược thuận lợi một cách khó tin không? Mặt khác, Lý giáo đầu quản lý võ quán của thị trấn khi truyền thụ võ
công quyền cước cho thiếu gia thu phí ít hơn nhiều so với các đệ tử khác phải không? Còn nữa, Thạch thiếu gia sau khi ra biển đánh cá xong, hàng mang ra thị trấn có phải nhanh chóng được người ta mua hết sạch mà lại
có rất ít người mặc cả đúng không?”“Ý của lão là những chuyện đó đều do
ông ấy sắp xếp?” Cuối cùng sắc mặt người thiếu niên cũng thay đổi đoạn
hắn lạnh lùng hỏi lại.
“Có phải lão gia sắp xếp hay không thì ta
không rõ lắm, nhưng những điều trên đều là do chính miệng phu nhân căn
dặn lão nô đi làm đó.” Lão giả áo xanh mỉm cười đáp.
Người thiếu
niên nghe đến đây thì sắc mặt không yên mất một lúc, cuối cùng để lộ ra
vẻ hơi do dự.“Phải rồi, Thạch thiếu gia chẳng phải trước giờ vẫn luôn tu luyện thuật luyện thể sao, xem ra là rất muốn trở thành võ giả chân
chính. Trước lúc đến đây, phu nhân đã từng dặn dò lão nô rằng chỉ cần
thiếu gia chịu đi gặp lão gia thì phu nhân sẽ nghĩ cách cho thiếu gia
một vé tham gia thi vào Khai Nguyên Võ Viện, nhưng đến khi ấy có trúng
tuyển được hay không thì phải trông vào năng lực của Thạch thiếu gia
rồi.” Lão giả áo xanh cuối cùng cũng tung ra con bài tẩy của mình trong
chuyến đi này.Thiếu niên trầm mặc một hồi lâu xong mới hờ hững đáp:“Ba
ngày sau lão lại đến đi, khi đó ta cho sẽ cho lão một câu trả lời thỏa
đáng.”“Được, vậy ba ngày nữa lão sẽ tới nhận câu trả lời.” Lão giả áo
xanh thấy thế liền biến tâm ý hắn đã định nên lão cũng không khuyên bảo
gì thêm nữa mà lập tức hơi khom người nói lời cáo từ.