Giữa đêm mùa hè, từng cơn gió thổi mát lạnh, tiếng ếch kêu từng trận, rất
nhiều côn trùng nhỏ từ trong bụi cỏ bò ra, bị ánh sáng trong phòng hấp
dẫn, bò đến mặt đất bóng loáng trong đình, đủ các giống loài, bộ dáng
không giống nhau, thật là thú vị.
Thiên Tầm mười một tuổi,
nàng chơi đùa ở trong đình, thấy đầy trời đom đóm chợt lấp lóe ánh sáng
xanh mơn mởn thật sự rất đáng yêu. Nàng trộm liếc mắt nhìn Bạch Tử Họa
một cái, thấy hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng mau chóng giang hai tay
nhỏ bé về một phía, bắt được một con. Oa, đom đóm nhỏ sáng lấp lánh nhảy múa trong tay nàng, thật dễ nhìn.
Chắc là nhẹ nhàng nắm nhẹ nó, sẽ không làm thương tổn tính mạng nó đâu nhỉ. Tính trẻ con của
Thiên Tầm đột nhiên bột phát mãnh liệt, nàng thầm nghĩ nếu để sư phụ
biết nàng không nghe lời hắn dạy bảo, lén bắt một con đom đóm. Liệu
người sẽ tức giận? Sư phụ luôn có biểu cảm đạm mạc như nước, nàng vô
cùng tò mò sư phụ tức giận lên sẽ như thế nào!
Tiểu Thiên
Tầm rón rén đến gần Bạch Tử Họa đang nhắm mắt, trên khuôn mặt tròn phúng phính tràn đầy ý cười, đang bướng bỉnh bày trò. Nàng dè dặt để sát đom
đóm vào mặt Bạch Tử Họa, khe khẽ ngừng thở.
Lông mi sư phụ thật dài, giống như hai rèm quạt nhỏ bình yên, màu đen tinh tế.
Sống mũi thẳng tắp, phía dưới là hai cánh môi mỏng nhạt, phía trên môi là
màu hơi xanh xanh chỉ có ở nam nhân để râu, dưới cằm hoàn mỹ là hầu kết
rõ ràng.
Thiên Tầm đột nhiên có ý tưởng to gan, mình có thể
giả ngốc được không? Coi bản thân vẫn là một hài tử nhỏ tuổi mà hôn trộm sư phụ một chút?
Tuy rằng trong trí nhớ tuổi nhỏ mơ hồ,
dường như bản thân từng có lúc bạo gan vô cùng mà thân mật với sư phụ,
nhưng sau này từ từ lớn lên, quy củ cấp bậc lễ nghĩa còn ở đó, sao nàng
có thể không biết đúng mực như khi còn bé được.
Khoảng cách
giữa hai người rất gần, hơi thở của Bạch Tử Họa thơm như lan khẽ phả lên mặt Tiểu Thiên Tầm, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy, lại không nỡ rời đi.
Nàng nuốt nuốt nước miếng. Bình thường đều ngắm sư phụ từ xa, gần gũi như thế này quả là lần đầu tiên .
Bạch Tử Họa đương nhiên biết cô bé con đang rón rén lại gần hắn, lại đưa mặt tới gần như vậy, không biết muốn làm gì. Hắn vừa suy nghĩ chuyện kia,
nhưng nàng vẫn luôn yên lặng nhìn hắn như thế, rốt cục định làm gì?
Bạch Tử Họa khẽ mở mắt, có chút buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngay gần
trước mắt, mà cô bé này vẫn không nhúc nhích, không chớp mắt theo dõi
hắn.
Rốt cục hắn không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Lại nghĩ tới sinh mệnh nhỏ trong tay mình, nàng mau chóng mở tay ra nhìn. May quá, không chết.
Bạch Tử Họa than nhẹ một tiếng, nói: "Con lại nghịch ngợm. Vi sư từng nói
với con bao nhiêu lần, sinh mệnh vạn vật trên đời này tất cả đều ngang
hàng, dù là con côn trùng nhỏ hay một nhánh cỏ dại, cũng đừng tùy tiện
làm nó bị thương. Đây là ý chí của người tu đạo. Sao con lớn chừng này
rồi mà còn không nghe lời?"
"Sư phụ, con chỉ thấy đom đóm
này đáng yêu nên bắt nó chơi một lát, chứ con không muốn làm thương tổn
tính mạng nó." Tiểu Thiên Tầm thành khẩn nói.
"Hừ, mau thả
nó ra. Nó vốn thuộc về trời đất mênh mông, sao con lại vì tư tâm mà ép
buộc nó. Hoa dù có đẹp cũng phải để nó sinh trưởng trong đất, nếu con
vọng tưởng mang nó tới thì chính là vọng niệm. Con không được thế, đã
hiểu chưa?"
"Dạ", Thiên Tầm nghe lời, thả đom đóm về bãi cỏ.
"Không còn sớm nữa, mau ngủ đi." Bạch Tử Họa nói xong, liền đứng dậy trở về phòng mình.
Thiên Tầm cũng về phòng, nàng nằm trên giường nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Bạch Tử Họa nghiêm khắc răn dạy.
Nàng chưa từng có mộng tưởng gì về tương lai của mình, bởi vì cái gì nàng
cũng không biết, cái gì nàng cũng không hiểu, tại sao phải có mộng
tưởng. Nhân sinh của nàng, chính là cùng Bạch Tử Họa ở Vân sơn, vĩnh
viễn cùng sư phụ.
Cô gái mỗi ngày lớn lên, tâm tư cũng càng thêm mềm mại nhạy cảm.
Thiên Tầm từ trong sách biết được, thế gian có thành thân, chính là nam nữ
yêu nhau chọn ngày tốt, dập đầu trước cha mẹ, bái đường, vào động phòng, cụ thể động phòng thế nào nàng đương nhiên không biết.
Nhưng cái đầu nhỏ của nàng vẫn không nhịn được suy nghĩ miên man, bản thân và sư phụ mỗi ngày đều ở cùng nhau. Vậy có phải đợi nàng lớn thêm chút
cũng sẽ thành thân với sư phụ không? Ánh mắt sư phụ nhìn nàng rõ ràng là có gì đó không đồng nhất, tuy rằng hắn luôn mang vẻ mặt đạm bạc, ngôn
hành cử chỉ cũng đều tuân theo lễ nghĩa thông thường.
Chẳng lẽ, nàng xuất hiện bên cạnh người, sứ mệnh duy nhất chính là gả cho người sao?