Thai nhi mà Bạch Liên tiên tử vứt bỏ khác với vật phàm, vừa có máu tiên lại có máu quỷ, sau
khi bị bỏ ra khỏi cơ thể mẹ, bị lẫn trong đống hỗn độn kia nhưng lại
không tiêu tan, thậm chí còn hấp thu chúng làm các chất dinh dưỡng cho
mình, dần dần trưởng thành lên.
Trong hỗn độn, một thai nữ dần dần thành hình, nhưng lại chỉ là một cái vỏ.
Không có hồn phách, không có tim đập, không có hô hấp, không còn sức sống, chỉ biết trôi dạt giữa U Minh Hà.
U Minh Hà là nơi tận cùng của thế giới, tất cả những thứ thuộc về lục
giới đều kết thúc tại đây. Khác với Sinh Mệnh Tuyền là nơi các sinh linh trên thế giới được sinh ra, ánh sánh lung linh đầy màu, rực rỡ chói
chang.
U Minh Hà, Sinh Mệnh Tuyền, đều là nơi mà vật chất không
đến được, U Minh Hà sinh ra dưới địa ngục, Sinh Mệnh Tuyền gánh vác cửu
trọng thiên*, một cái dâng lên, một cái hạ xuống, hai nước giao nhau, đó là nơi sinh ra của vạn vật trong trời đất, lấy thái độ mà không ai biết không ai nhận ra để yên lặng tẩm bổ vạn vật.
*(Cửu trọng thiên: ý nói trời rất rất nặng)
Hồn phách của Hoa Thiên Cốt mặc dù đã tan, nhưng trải qua trăm năm, thần
phách bốn phía dần dần tự ngưng tụ thành vật thể. Ba hồn bảy phách đã
dần dần đầy đủ, chỉ trôi dạt trong Sinh Mệnh Tuyền ấy, không thể luân
hồi.
Phách của thần không có cơ thể thật, chỉ có thể trôi trong Sinh Mệnh Tuyền, nhất thời gặp thai nhi giữa U Minh Hà kia.
Dường như, đợi rất lâu như thế cũng chỉ vì cuộc gặp gỡ này, thần phách của
Hoa Thiên Cốt là một chùm sáng ngời, hòa vào trái tim nữ thai ấy. Thai
có thần thức, thần thức có thân thể, hỗ trợ lẫn nhau, nhanh chóng trưởng thành.
Không nhìn thấy, không nghe thấy, không có tiếng nói, không
có mùi hương, không có gì hết, tay chân nữ thai dần dần thành hình, cũng có thể hoạt động tự nhiên.
Như vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ
dài, đứa trẻ ấy mở hai mắt, lại trống rỗng dị thường. Nàng không biết
mình đang ở nơi nào, chỉ có một ý chí tự nhiên là muốn xông ra đống hỗn
độn quanh mình. Nàng cố giãy dụa, cảm thấy chung quanh mình nặng nề nhớp nháp, đột nhiên tìm được một khe hở, vươn tay tìm kiếm, khe hở lớn hơn
một chút, toàn bộ thân thể nho nhỏ chui ra.
Cuối cùng cũng ra
được bên ngoài, thân thể tiểu nữ oa từ hư không chi giới chậm rãi bay
lên, nàng giương mắt thấy ánh sáng đỏ rực phủ kín đỉnh đầu, đó là lửa
cháy ngập trời của mười tám tầng địa ngục. Cháy hừng hực khiến nàng như
bị phỏng, nhưng thân thể lại không bị thương gì.
Trong đám lửa
cháy đáng sợ đều là quỷ bị thiêu cháy đen, bị lửa thiêu sống mà lại
không thể chết được! Hồi còn ở trần gian, bọn họ đã chiếm của công làm
của riêng, đút lót, nhận hối lộ, trộm cướp, cướp giật tiền tài, phóng
lửa đốt nhà, cho nên bị đày xuống địa ngục lửa cháy.
Tầng này có rất nhiều kẻ bị phạt, tiếng kêu rên gào khóc không dứt bên tai, tiểu nữ oa nghe mà lòng run rẩy.
Ra khỏi Liệt Diễm vực, lên trên là núi băng mờ mịt, Băng Sơn địa ngục này
là để nhốt những ác phụ mưu hại chồng, thông dâm với người khác, ác ý
phá thai và cả đánh bạc thành tính, không hiếu kính cha mẹ, bất nhân bất nghĩa.
Quỷ ở đây toàn mặc quần áo rách bươm, tay chân bị đứt lại
phải chịu rét lạnh, không có quỷ nào là lành lặn. Tiểu nữ oa nhắm chặt
hai mắt chịu đựng cái lạnh thấu xương, gian nan đi tiếp.
Bên trên là Du Oa địa ngục, hễ là yêu râu xanh, đạo tặc cướp bóc, ức hiếp người
lương thiện, lừa gạt nữ nhân trẻ con, vu cáo phỉ báng, mưu chiếm tài sản và thê tử của người khác thì sau khi chết sẽ bị nhốt vào Du Oa địa
ngục.
Một đám quỷ đông không đếm được phải nổi lơ lửng trong nồi
chảo, người người da tróc thịt bong, dầu thiêu đốt yết hầu bọn họ, tiếng kêu rên phát ra từ lồng ngực của họ nhưng lại bị nghẹn lại, càng nghe
âm thanh nức nở càng khiến người sởn tóc gáy.
Sau đó là Bạt Thiệt địa ngục, Tiễn Đao địa ngục, Thiết Thụ địa ngục, Nghiệt Kính địa ngục,
Chưng Lung địa ngục, Đồng Trụ địa ngục, Đao Sơn địa ngục, Ngưu Khanh địa ngục, Thạch Áp địa ngục, Huyết Trì địa ngục, Uổng Tử địa ngục, Thạch Ma địa ngục, Đao Cứ địa ngục, Cực Ngạ địa ngục, Trách Hình địa ngục, tiểu
nữ oa bị dọa đến mức chỉ còn một hơi, gắng gượng chống đỡ tiếp tục đi.
Cuối cùng đi đến bên cầu Nại Hà, rất nhiều quỷ đang xếp hàng, Hắc Bạch Vô
Thường đứng hai bên áp giải đội ngũ dài chậm rãi đi. Mạnh Bà đang chờ
đợi ở phía trước, mỗi người một chén canh Mạnh Bà, chuyện cũ sẽ bị quên
lãng.
Nàng không dám đi về phía ấy, bản năng sợ bị phát hiện và bị bắt, nên đành phải bơi về vùng nước xa xa.
Đó là La Sát hải, vòng bảo hộ tự nhiên của Minh giới, bao trùm toàn bộ địa ngục, người ngoài không thể tùy ý vào, người bên trong cũng không dễ
dàng ra được.
Nàng bơi ngược dòng nước chảy xiết, dùng hết tất cả sức lực. Dòng nước lạnh cóng áp chế thân nàng nho nhỏ, không cho nàng
chạy thoát. Nàng ôm hi vọng đau khổ hơn cả tuyệt vọng, liều mạng giãy
dụa bơi lên. Tầm mắt mờ mịt, bỗng thấy một tia sáng nhỏ đang bay trên
mặt nước, giống như thần dụ trong thời khắc nguy cấp.
Trải qua bóng tối đã quá lâu, lạnh lẽo đã quá lâu, một tia sáng ấy chính là sự kết thúc giãy dụa!
Cuối cùng cũng đến gần, đến gần hơn chút nữa, đến gần hơn chút nữa. Đầu cuối cùng cũng đâm phá mặt nước, nàng mở to mắt nhìn vào một đôi mắt lạnh
như băng, trong đôi mắt ấy như có băng sương ngàn năm, tịch mịch vạn
năm, mà ánh mắt ấy cũng đang bắt được ánh mắt nàng.