Tuy trong lòng Đoan Mộc Vũ cảm thấy kinh ngạc nhưng hắn cũng không quá
quan tâm tới điều này bởi dù sao đám yêu ma quỷ vật này cũng hiện thân ở phụ cận Thất Tinh Môn, vì thế tự nhiên sẽ có người tu hành của Thất
Tinh Môn đến diệt trừ. Việc mà hắn cần làm bây giờ là nhanh chóng trở về Phù Vân Sơn an toàn nhưng hắn cũng không quên chuyện một năm trước Ma
Lang Quân Tô Mộ Huyền đã dùng tính mạng của mấy vạn người phàm để ngưng
kết Số Mệnh Thạch!
Ắt hẳn khối Số Mệnh Thạch ấy không bị phá hủy, và đồng bọn của Ma Lang Quân Tô Mộ Huyền – cũng chính là đám tà tu Hắc
Thành sẽ tiếp tục thực hiện âm mưu này!
Như vậy thì rốt cuộc khối Số Mệnh Thạch này là để cho ai dùng? Đoan Mộc Vũ cũng không dám suy
đoán lung tung, hắn cần phải trở về Phù Vân Sơn hỏi Thương Minh Tử mới
dám xác định!
Kế tiếp, Đoan Mộc Vũ vẫn lấy thân phận Hạ Mạch
Nhiên như trước, một đường đi thẳng về phía trước. Thỉnh thoảng hắn cũng gặp phải yêu ma cản đường nhưng dễ dàng chém giết cho nên không chậm
trễ thời gian bao nhiêu.
Sau nửa tháng, hắn đã trở lại Phù Vân
Sơn. Thế nhưng điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là trận pháp
phòng ngự của Phù Vân Sơn đang trong trạng thái mở!
Thấy tình
huống này, trước tiên Đoan Mộc Vũ khôi phục diện mạo thật sau đó mang
theo Đại Hắc cẩn thận tìm hiểu tình hình dưới Phù Vân Sơn một phen, kết
quả là tất cả đều bình thường. Đến khi hắn trở về Thạch Trung Tuyền thì
thấy Hành Vân, Hành Không lúc này đã cao hơn trước một cái đầu, trên
lưng mỗi đứa đều đeo một cái Tử Kim Hồ Lô thật lớn và đang nhàm chán lấy nước suối trong Thạch Trung Tuyền. Nước suối nơi này dùng để cung ứng
cho Phù Vân Sơn, được dùng để ngâm trà luyện đan cất rượu, còn nước dùng cho ăn uống hằng ngày thì vẫn lấy nước suối từ trên núi.
Từ xa
xa nhìn thấy Đoan Mộc Vũ và Đại Hắc, hai đứa Hành Vân và Hành Không giật mình, nhất là Đại Hắc cao chừng mấy trượng trông như một tòa núi nhỏ,
thoạt nhìn vô cùng hung hãn. Chúng vội vã rút kiếm ra! Hiện tại hai đứa
nó cũng đã mười sáu mười bảy tuổi rồi, tu vi cũng không hề kém, đã đến
cảnh giới Tàng Phong đỉnh phong cho nên khi vừa xuất kiếm cũng có chút
ít khí thế.
"Hành Vân, Hành Không, là ta!" Đoan Mộc Vũ đang ngồi trên lưng Đại Hắc vội vàng quát lên.
"Đoan Mộc sư huynh, huynh không chết sao? Quá tốt rồi! Nhưng con gấu này thật là uy phong nha! Không phải là Đoan Mộc sư huynh thu phục đấy chứ?"
Hành Vân và Hành Không mừng rỡ kêu lên, vội vàng ném hai cái Tử Kim Hồ
Lô đi rồi chạy tới.
Đoan Mộc Vũ cũng nhảy từ trên lưng Đại Hắc
xuống, mỉm cười đánh giá Hành Vân và Hành Không. Chỉ chớp mắt thôi mà
hắn đã rời khỏi Phù Vân Sơn gần năm năm, Hành Vân và Hành Không vốn là
hai thiếu niên ngây thơ nay cũng đã trưởng thành trở thành nam tử hán và cao gần bằng hắn rồi.
"Ai nói là ta chết? Lần này đi Thất Bảo
Lăng Lâu, đường xá xa xôi hơn nữa gặp phải một số chuyện linh tinh lên
bị trì hoãn! Hiện tại mọi việc trên núi có tốt không?" Đoan Mộc Vũ vỗ vỗ bả vai hai người Hành Vân và Hành Không, hờ hững hỏi.
"Hắc! Mọi
chuyện trên núi vẫn tốt! Thế nhưng ... Trước hết chúng ta chúc mừng Đoan Mộc sư huynh chính thức tiến giai cảnh giới Động Huyền cái đã. Chuyện
này là niềm vui lớn, thoáng một cái bổn môn đã có hơn bốn vị cao thủ
Động Huyền rồi, thử xem Thất Tinh Môn còn dám càn rỡ hay không?" Hành
Vân mừng rỡ nói.
"Hả, Thất Tinh Môn? Chuyện gì đã xảy ra? Còn nữa một người cảnh giới Động Huyền nữa, đó là ai vậy? Không phải là tiểu
Thục Nguyệt chứ!" Đoan Mộc Vũ ngạc nhiên hỏi. Lúc trước, vào thời điểm
hắn hạ sơn Tác Ly cũng đã bế quan, lấy tư chất của hắn việc thành công
tiến giai Động Huyền cảnh giới sẽ rất dễ dàng. Một người khác, hẳn là
Trình Nguyệt rồi vì dù sao hai người bọn họ tu vi cũng sàn sàn không
chênh nhau nhiều lắm. Nhưng người cuối cùng ngoại trừ Thục Nguyệt ra,
hắn thật sự không nghĩ được là ai!
"Đoan Mộc sư huynh quả nhiên
là lợi hại! Chuyện này mà cũng bị huynh đoán ra được. Không sai, chính
là tiểu Thục Nguyệt! Tiểu cô nương mới mười hai tuổi đã bước vào cảnh
giới Động Huyền! Nhớ năm đó, lúc chúng ta mười hai tuổi cũng chỉ nắm
vững được hai đạo pháp thuật thôi! Sư tôn cũng nói, Thục Nguyệt là kỳ
tài ngàn năm khó gặp, tốc độ tiến giai như vậy tính trong tu hành giới
cũng có thể xem là kỳ tích nhưng Đoan Mộc sư huynh cũng không kém nha,
cũng đã tiến giai thành công!" Hành Không tiếp lời nói, sắc mặt cực kỳ
bội phục.
Đoan Mộc Vũ gật đầu, Thục Nguyệt đương nhiên là kỳ tài
còn về chuyện hắn tiến giai lại là một chuyện khác. Hắn có thừa lịch
duyệt vì thế tiến độ tu luyện cực nhanh hai đứa này sao có thể so lại.
Thế nhưng chuyện này có nói ra thì Hành Vân Hành Không cũng không hiểu
được, cho lên không cần giải thích làm gì.
"Các ngươi còn chưa
nói chuyện về Thất Tinh Môn. Rốt cuộc có chuyện gì? Bọn họ dám đánh tới
cửa sao?" Lúc này Đoan Mộc Vũ lại hỏi.
"Bọn họ sao dám đánh tới
cửa. Thế nhưng sau khi Đoan Mộc sư huynh hạ sơn, Thất Tinh Môn liền phái hai mươi tên đệ tử đi ra ngoài lịch lãm tới bái sơn, thuận tiện tỷ thí
một phen với đệ tử của Phù Vân Sơn chúng ta. Thế nhưng lúc ấy Tác Ly sư
huynh vừa mới xuất quan, còn có cả Trình Nguyệt sư tỷ cộng thêm hai
chúng ta liên tiếp thua liền bốn trận. Nếu không phải tiểu sư muội và
tiểu Thục Nguyệt thắng hai trận thì sợ rằng thể diện của chúng ta cũng
bị mất hết rồi!" Hành Vân bối rối nói.
"Ừ, đúng vậy! Khi đó chúng ta chỉ mong đợi Đoan Mộc sư huynh trở lại thay chúng ta trút cơn giận
này. Nhưng đột nhiên Tam sư tỷ quay trở về sư môn, nói là có lời đồn sư
huynh bị tà tu Hắc Thành bắt đi rồi bị chặt đầu. Chuyện này làm chúng ta thương tâm rất lâu, hiện tại tất cả chúng ta đều đang cố gắng tu luyện
để tương lai có thể báo thù cho Đoan Mộc sư huynh!" Hành Không nói tiếp.
"Tam sư tỷ? Thì ra là nàng ta! Cũng không ngoài dự đoán!" Đoan Mộc Vũ vừa
nghe là đã biết hơn phân nửa là Tam sư tỷ cố ý lừa gạt để đám tiểu tử
này cố gắng dụng công tu luyện. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại,
chuyến đi này hắn mất tích cũng khá lâu đúng là sống chết không rõ, đột
nhiên hắn nhớ ra một chuyện liền hỏi: "Đúng rồi, Anh Nhược sư huynh vẫn
đang bế quan sao? Còn nữa, có tin tức gì của Khô Mộc sư huynh không?"
"Anh Nhược sư huynh vẫn còn đang bế quan, lúc trước nếu có sư huynh ở đây
thì chúng ta cũng không bị người của Thất Tinh Môn khi dễ. Còn về phần
Khô Mộc sư huynh, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Ngay cả Tam sư tỷ cũng không tìm được bất kỳ đầu mối nào, cho nên sư tỷ rất lo lắng." Hành Vân đáp.
Đoan Mộc Vũ khẽ gật đầu. Ban đầu Khô Mộc đi thi hành mệnh
lệnh của Thương Ngô Tử, nếu tính đến lúc này thì hai người hẳn là phải
hai ba năm không có chút tin tức nào rồi. Chuyện này đúng là quỷ dị mà!
"Được rồi, lên núi trước đã! Giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là Đại
Hắc. Đại Hắc, đây là hai sư đệ của ta, Hành Vân và Hành Không. Ngoài ra
ta còn có một đám sư đệ sư muội sư điệt, ngày sau không thiếu người cho
ngươi hộ vệ."
Nói xong, Đoan Mộc Vũ liền vỗ vỗ Đại Hắc rồi cùng Hành Vân, Hành Không đi lên núi.
Một đường đi thẳng cho đến tòa thiên phong phía ngoài cùng chủ phong Phù
Vân Sơn - nơi này chính là nơi xây dựng biệt viện Tiều Sơn của đám người Từ Trần Phong, thế nhưng lúc này nó lại vô cùng yên tĩnh. Hắn chợt nghĩ ra lúc này hẳn là đám Từ Trần Phong đang toàn tâm tu luyện. Tư chất của bọn hắn vốn yếu kém, không thể so sánh với đám Hành Vân Hành Không,
nhóc mập cho nên chỉ có thể dựa vào khổ tu để bù đắp. Cũng may là lần
này Đoan Mộc Vũ đã thu thập đủ đủ tài liệu luyện chế Lam Nguyên Thông
Mạch linh đan, chỉ cần đem linh đan phục dụng thì tất cả kinh mạch tắc
nghẽn bên trong cơ thể của bọn họ sẽ được đả thông. Kể từ đó, chỉ cần
hơn mười năm là bọn họ sẽ tiến giai Động Huyền rồi.
Không quấy
rầy đám người Từ Trần Phong khổ tu, Đoan Mộc Vũ mang Đại Hắc và Hành
Vân, Hành Không đi lên chủ phong. Thế nhưng vào thời điểm đi qua trận
pháp phòng ngự thì Đoan Mộc Vũ và Đại Hắc lại bị cản ở bên ngoài.
"Đây là chuyện gì vậy?"
Đoan Mộc Vũ khẽ cau mày, Hành Vân và Hành Không cũng không hiểu nên liền vội nói: "Hồi bẩm Đoan Mộc sư huynh, trận pháp phòng ngự này chính là sau
khi Tam sư tỷ trở về đã dùng thời gian mấy tháng tự mình sửa đổi cho nên có thể xuất hiện một chút biến hóa. Để chúng ta đi thông báo cho sư
tỷ."
"Không cần, chuyện này để ta xử lý! Hành Vân, Hành Không,
các ngươi đi mau lên!" Đúng lúc này từ trên đỉnh chủ phong có một đạo
kiếm quang bồng bềnh bay tới, đó chính là vị Tam sư tỷ ngày trước đã có
duyên gặp mặt Đoan Mộc Vũ một lần. Lúc này thần thái của nàng vẫn giống
như trước kia, khí thế bất phàm!
Rõ ràng Hành Vân, Hành Không vô
cùng kính sợ vị Tam sư tỷ này cho nên khi nghe thấy vậy ngay cả chào hỏi cũng không kịp, cả hai vội vàng đeo Tử Kim Hồ Lô lên vai rồi bỏ trốn
mất dạng.
"Đoan Mộc sư đệ, đã lâu không gặp, xem ra ngươi sống
rất dễ chịu!" Khi còn cách Đoan Mộc Vũ mười trượng Tam sư tỷ liền đứng
lại rồi tự tiếu phi tiếu mở miệng nói, đôi mắt đẹp sắc bén như kiếm khí
của nàng khiến ngay cả Đại Hắc cũng cảm giác thấy uy hiếp, luôn miệng
gầm nhẹ.
Nhưng thần sắc Đoan Mộc Vũ vẫn không hề thay đổi, hắn
quay sang trấn an Đại Hắc một chút rồi trực tiếp nói: "Sư tỷ, không cần
phải giở trò nữa! Ngươi muốn biết cái gì?"
Lời nói của hắn làm
Tam sư tỷ không khỏi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại gật gật đầu đầy tán thưởng, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng: "Xem ra ngươi cũng là người
sáng suốt, thực không giấu diếm gì! Sở dĩ ta trở về sơn môn hơn nữa còn
thường xuyên trú lại cũng vì một chuyện. Chuyện này có liên quan đến Anh Nhược sư huynh!"
"Anh Nhược sư huynh?" Trong lòng Đoan Mộc Vũ khẽ thở dài, quả nhiên tình huống hắn không muốn nghĩ tới nhất đã xảy ra.
"Ngươi biết bao nhiêu?" Khi thấy nét mặt Đoan Mộc Vũ biến hóa vi diệu, Tam sư tỷ nhạy bén phát giác ra hắn biết gì đó.
"Cũng không được bao nhiêu, ta chỉ biết có một khối Số Mệnh Thạch đã ngưng
kết thành công. Khối Số Mệnh Thạch này dùng để đánh thức người đứng đầu
Hắc Thành, nhất đại Ma Quân Đoạn Thiên Đồ! Hiện tại xin hỏi sư tỷ, Anh
Nhược có phải là Đoạn Thiên Đồ chuyển thế hay không?" Đoan Mộc Vũ trầm
giọng hỏi.
"Đúng vậy!" Tam sư tỷ trầm mặc một lúc nhưng vẫn đáp lại.
"Thì ra là như vậy! Nhưng như thế vì sao ban đầu lại thu nhận hắn? Chuyện
này hẳn là không thể làm khó được hai vị sư bá? Điều này sẽ làm tăng
thêm biến số!" Đoan Mộc Vũ mở miệng hỏi chuyện tình mà trong lòng hắn
nghi ngờ nhất. Hắn biết rõ Thương Ngô Tử có thần thông thiên nhãn, như
vậy thời điểm ban đầu khi thu Anh Nhược nhập môn hẳn là có thể nhìn ra
kiếp trước Anh Nhược là ai!
Theo thông thường thì chắc chắn các
môn phái tu hành sẽ không nhận đệ tử như vậy bởi vì những hung nhân
giống như Đoạn Thiên Đồ trong kiếp trước luôn lưu lại hậu thủ để kiếp
sau có thể chuyển mình một lần nữa. Cho nên việc nhận hắn làm môn đồ sẽ
tạo thành một phiền toái cực lớn!
"Nguyên nhân của chuyện này ta
cũng không biết nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này. Mà bây giờ, Nhị sư huynh là Anh Nhược chứ không phải Đoạn Thiên Đồ, bọn họ
hoàn toàn là hai người khác nhau. Huống chi Đoạn Thiên Đồ là nhất đại Ma Quân, hung khí trong kiếp trước còn không bằng một phần vạn trên người
ngươi, nếu ngươi có thể vào phái tại sao hắn lại không thể nhập môn?
Chẳng lẽ, ngươi cũng là Ma Quân hung thần chuyển thế, chuyên mang tới
tai họa cho Phù Vân Sơn chúng ta sao?" Tam sư tỷ cũng là người có miệng
lưỡi sắc bén, thế nhưng từ đó cũng có thể thấy nàng thực sự rất lo lắng
cho Anh Nhược.
Đoan Mộc Vũ nhất thời cứng họng. Không sai, kiếp
trước hắn là thượng cổ hung thú Đào Ngột, hơn nữa còn là Yêu Đế của Yêu
Tộc, một thân hung sát khí có một vạn lần Đoạn Thiên Đồ cũng chẳng thể
sánh bằng. Nhưng vấn đề là hung khí của hắn là thứ được trải qua ba ngàn năm tích lũy, hơn nữa bản thân hắn luôn luôn thanh tĩnh, tương lai sẽ
không có người nào dám cướp đoạt nhục thể của hắn.