Trong nháy mắt, Đoan Mộc Vũ chỉ cảm thấy như mình bị rơi xuống từ độ cao trăm ngàn trượng, bản thân như đang bị rơi vào tâm trái đất. Đến lúc
này, hắn mới biết được phong ấn trong nhà đá này hẳn đã bị phá giải gần
tám phần, vượt xa dự tính của hắn!
Thế nhưng người tạo ra phong
ấn lúc đầu cũng thực là lợi hại! Ngay cả năm mươi tám người đá cường đại mai phục ở đây hẳn không ai biết được chứ nếu không những người đá kia
sao có thể biến thành cột đá chống đỡ cho cả Cô Thành cơ chứ.
Chẳng mấy lâu sau, tốc độ rơi xuống của Đoan Mộc Vũ bắt đầu giảm bớt. Đồng
thời cuồng phong màu máu cuồn cuộn cuốn lấy hắn cũng từ từ biến mất.
Trước mắt Đoan Mộc Vũ từ từ hiện ra một không gian lớn, bốn phía không
nhìn thấy điểm cuối, khắp nơi đều tối đen như mực, khiến lòng người
không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi!
Ngay giữa không gian khổng lồ này có một cây cột màu đồng đỏ vô cùng thô to đứng sừng sững. Cây cột
này sợ rằng phải lớn khoảng năm trăm trượng, cứ như cao lên đến trời,
bên dưới nối với mặt đất, đứng sừng sững tại chỗ này.
Trên cây
cột đồng đỏ có khắc các loại cấm chế cổ quái và các ký hiệu huyền ảo tản mát ra uy nghiêm vô thượng. Mặc dù hiện tại phong ấn đã bị phá huỷ cỡ
tám phần nhưng vẫn khiến cho Đoan Mộc Vũ không dám nhìn thẳng, thậm chí
hắn còn có cảm giác như sắp bị ép thành thịt vụn!
Ở bên dưới cây
cột đồng đỏ đang khóa một cô gái có dáng người yểu điệu uyển chuyển, một thân áo đỏ ngầu như máu, da thịt trắng như băng ngọc, thoạt nhìn dường
như vẫn còn trẻ tuổi.
Tiếc là cô gái này đã che mặt nên không
thấy được dung nhan của nàng. Nhưng dù vậy Đoan Mộc Vũ vẫn có thể đoán
được thực lực của nàng hẳn sâu không lường được!
"Ngươi rất có
can đảm, cũng rất đặc biệt! Ta thấy hơi tò mò, chẳng lẽ ngươi không sợ
ta là một ác đồ cùng hung cực ác, một khi thoát ra khỏi phong ấn này sẽ
làm thế gian dấy lên gió tanh mưa máu hay sao?"
Khi Đoan Mộc Vũ hạ xuống cách nàng mười trượng, nàng liền hờ hững mở miệng hỏi, thanh âm trong trẻo êm tai cực kỳ.
Đoan Mộc Vũ im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu bàn về cùng hung cực ác,
ngươi nhất định không bằng ta! Nhưng thiện ác bất phân sao có thể dựa
vào lời nói mà phân định được. Lần này Yêu Thạch xuất thế ngay gần đây,
không thể không nói chính là duyên phận! Nếu hôm nay không phải ta có
mặt ở chỗ này thì cho dù ngươi có tích tụ huyết nhục nhiều hơn nữa thì e rằng cũng vô ích, không cách nào chạy thoát! Có lẽ đây cũng là cơ hội
cuối cùng trong kiếp này của ngươi, bỏ qua cơ hội lần này cho dù ngươi
có chết già ở nơi đây, hồn phách cũng không thể siêu thoát. Cho nên ta
nguyện ý cho ngươi một cơ hội!"
"Cho ta một cơ hội sao? Ha ha ha! Khẩu khí thật lớn, ngươi chẳng qua chỉ là con kiến hôi cảnh giới Động
Huyền thì có tư cách gì mà nói ra những lời này?" Bỗng nàng cười điên
cuồng mà nói, giống như đang nổi điên!
"Chỉ bằng việc ta có một mảnh vụn Yêu Thạch thì đã đủ!" Đoan Mộc Vũ bình thản, ung dung nói.
"Mảnh vụn Yêu Thạch sao? Không thể nào, ngươi thân là nhân loại sao có thể có mảnh vụn Yêu Thạch. Hơn nữa sao lại có chuyện ta không cảm ứng được
chút ba động nào ở trên người của ngươi được!" Nàng rất kinh ngạc! Thân
hình nàng nhoáng một cái, chỉ nghe một tiếng rầm của khóa sắt vang lên
đã đi tới bên cạnh Đoan Mộc Vũ rồi dùng tay cách không nắm lấy Đoan Mộc
Vũ. Đến lúc này Đoan Mộc Vũ mới nhìn rõ, mái tóc dài của cô gái xõa
xuống che phủ cả khuôn mặt, nhìn qua rất quỷ dị.
"Không có gì là
không thể! Thời gian cấp bách, ta cần nhờ lực lượng của ngươi để thúc
dục mảnh vụn Yêu Thạch phá giải phong ấn cuối cùng này. Nếu không đợi
đến khi năm mươi tám tòa người đá kia chế trụ lần nữa thì ngươi có hối
hận cũng chẳng kịp!"
"Hừ, toàn bộ lực lượng của ta đều đã bị Xích Tiêu Thông Thiên Trụ áp chế, làm gì còn dư thừa lực lượng cho ngươi?
Nếu như có thể đưa ngươi, ta đã sớm đem phong ấn cuối cùng phá nát rồi!" Nàng cực kỳ táo bạo nói, nhưng tình huống này khiến Đoan Mộc Vũ ứng phó không kịp. Không có có lực lượng đủ mức để bảo vệ, chỉ cần hắn dám
nhích tới gần phong ấn này nửa bước thì e rằng cái thân thể nhỏ bé này
của hắn sẽ bị tan thành tro bụi.
"Cũng được, nếu như ngươi đích
thực có mảnh vụn Yêu Thạch, ta chỉ có thể liều mạng một phen! Nhưng nếu
ngươi dám giở trò gì nhất định ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ
chôn!" Nàng hơi do dự một chút rồi cuối cùng quả quyết nói. Sau đó không đợi Đoan Mộc Vũ kịp phản ứng nàng liền nắm lấy bờ vai hắn rồi thổi nhẹ
làm làn tóc đang che kín mặt mũi phiêu tán lộ ra một cái miệng anh đào
nhỏ, trực tiếp hôn lên miệng Đoan Mộc Vũ. Ngay sau đó, một cỗ khí tức
cực kỳ băng hàn xuất hiện, bên trong cỗ khí tức này còn còn mang theo
một thứ gì đó cực kỳ nhu nhuận.
Lúc đầu Đoan Mộc Vũ cũng hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra: cô gái này không cách nào đem lực
lượng bản thân tạm thời cho hắn mượn, như vậy cũng chỉ còn phương pháp
cuối cùng đó là đem kiếp đan mà nàng phải mất vô số năm tháng tu luyện
mới thành đưa cho hắn sử dụng, như thế sẽ giúp cho thực lực của hắn tạm
thời tăng lên rất nhiều!
Thế nhưng cái phương pháp này cũng rất
nguy hiểm, bởi vì kiếp đan đại biểu cho tánh mạng và tu vi, bên trong
không chỉ hàm chứa tinh hoa cơ bản nhất mà còn bao hàm cả trí nhớ đã
trải qua. Nếu như bị người khác biết được, chẳng khác gì là toàn bộ sơ
hở cũng bị người nắm rõ như lòng bàn tay. Giả như lúc này Đoan Mộc Vũ
quay đầu chạy trốn thì cũng tương đương với việc công sức của nàng thành công dã tràng, chẳng những trốn không thoát mà còn phải chết ở chỗ này.
Tâm niệm hơi biến đổi, Đoan Mộc Vũ cũng không cự tuyệt, chờ đến khi hàn khí phát ra đến mức tận cùng, một viên kiếp đan mượt mà nhỏ như quả hạch
đào đã chui vào trong miệng hắn.
Viên kiếp đan này mặc dù nhìn
qua thì rất nhỏ nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong lại cực kỳ khủng bố.
Nhớ ngày đó Đoan Mộc Vũ thân là Yêu Đế cũng chỉ tu luyện ra có ba viên
kiếp đan, đồng thời mỗi một viên cũng chỉ lớn bằng viên kiếp đan trong
cơ thể cô gái này mà thôi. Như vậy chẳng khác nào thực lực của nàng
tương đương với ba thành thực lực của hắn khi mạnh nhất!
Như thế, cũng đã là ‘rất giỏi’ rồi! (DG: vãi nồi tự sướng!)
Sau khi đem viên kiếp đan nuốt vào bụng, Đoan Mộc Vũ không suy nghĩ nhiều
cũng không hề có ý định quay đầu bỏ chạy. Hắn nhanh chóng đem lực lượng
của kiếp đan rót vào trong kinh mạch và huyết nhục toàn thân!
Lực lượng của viên kiếp đan cực kỳ khổng lồ! Chỉ trong nháy mắt thân thể
của Đoan Mộc Vũ đã bành trướng ra ước chừng ba bốn lần. Dưới điều kiện
kinh nghiệm của hắn phong phú, khả năng điều tiết và khống chế cực kỳ
tinh chuẩn và nhanh chóng nên mới thế!
Nhưng loại bành trướng này cũng chỉ đến đây là chấm dứt, Đoan Mộc Vũ đã đem cỗ lực lượng kinh
khủng này dẫn tới vị trí của mảnh vụn Yêu Thạch, sau đó hắn đặt một tay
lên Xích Tiêu Thông Thiên Trụ.
Lúc trước, Xích Tiêu Thông Thiên
Trụ đã bị ba động khi Yêu Thạch xuất thế phá hư hơn phân nửa nhưng giờ
phút này phần lớn quang mang ngân sắc vẫn tồn tại như cũ vì thế khi
chúng cảm ứng được mảnh vụn Yêu Thạch trong cơ thể Đoan Mộc Vũ, nhất
thời tất cả đều bổ nhào tới như hồng thủy vỡ đê!
Đồng thời lực
lượng còn lại trong kiếp đan cũng nhanh chóng lao ra khỏi cơ thể Đoan
Mộc Vũ, điên cuồng phá hư phong ấn trên Xích Tiêu Thông Thiên Trụ.
Một vào một ra, cho đến khi hai bên đạt được cân bằng tương đối! Đến lúc
này hai đạo phong ấn còn lại của Xích Tiêu Thông Thiên Trụ cũng nhanh
chóng tan rã.
Nhưng đúng lúc này Đoan Mộc Vũ bỗng cảm ứng, thấy
từ viên kiếp đan trong cơ thể mình có một bóng hình quen thuộc cực kỳ mờ nhạt, chỉ chợt lóe lên rồi biến mất!
Phát hiện này khiến tâm
thần Đoan Mộc Vũ rung mạnh, thiếu chút nữa làm thế thăng bằng vất vả mới đạt được thất bại! Hắn nhanh chóng ổn định lại tâm thần, bất chấp phong ấn trên Xích Tiêu Thông Thiên Trụ, vội vàng cẩn thận tìm kiếm trong
kiếp đan!
Nhưng cái bóng hình khiến hắn khắc cốt minh tâm đã biến mất tăm không còn xuất hiện.
"Trải qua ba ngàn sáu trăm kiếp, quay đầu quên mất kiếp phù du! Thật sự là nàng sao?"