Rốt cục đám người Vô Cực Môn cũng xông vào làn khí nồng đậm huyết tinh,
từ từ di chuyển vào trong Cô Thành. Lúc này Cô Thành đã sớm không còn bộ dáng như trước: tất cả kiến trúc đều đã bị phá hủy, xung quanh không
thấy một bóng người, chỉ còn lại mười cây cột đá thô to cứng rắn vẫn
đứng hiên ngang trong mưa gió dữ dội. Khi cuồng phong thổi qua, thỉnh
thoảng lại xuất hiện những thanh âm như sói tru quỷ hú, phảng phất như
ma âm rót vào tai mỗi người khiến một số đệ tử Vô Cực Môn có lá gan nhỏ
bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, không nhịn được muốn bịt lỗ tai ngăn cản
thanh âm này.
Mặc dù vẫn chưa thăm dò đến dải đất sâu nhất trong
Cô Thành nhưng đã có rất nhiều đệ tử của Vô Cực Môn không còn kiên trì
được nữa. Huyết tinh nơi đây nồng đậm, gần như ngưng thành thực chất;
hơn nữa khí tức này rất âm lãnh, thật sự quá kinh khủng!
Phạm
Trung Trực và Chu Việt bất đắc dĩ đành quyết định tạm thời dừng tìm
kiếm, thối lui khỏi Cô Thành. Ngày mai, khi bão táp kết thúc thì bọn họ
sẽ quay lại tìm kiếm. Tuy nhiên điều quan trọng nhất là bọn họ cảm thấy
lúc này bên trong Cô Thành hẳn không còn người tu hành nào may mắn sống
sót.
Thế nhưng khi hai người bọn họ vừa mới ra lệnh thì đột nhiên ở khu vực phía Bắc Cô Thành bỗng vang lên một tiếng thét thảm thiết, vô cùng thê lương. Tiếng thét thảm thiết này là tiếng của một nữ tử khiến
người nghe thấy mà lạnh hết cả sống lưng. Hơn nữa tiếng thét này bị
cuồng phong cuốn đi và vọng vào những cột đá còn sót lại trong Cô Thành
nên sinh ra cộng hưởng khiến cho tiếng thét càng thêm bi thảm, không thể nào tưởng tượng nổi!
Gần như tất cả mọi người đều giật nẩy mình! Nhưng dù sao đám người Vô Cực Môn cũng là người tu hành, hơn nữa còn là tinh anh của môn phái nên không bị chuyện này làm hoảng sợ quá mức, tất cả nhanh chóng lao về phương hướng phát ra tiếng thét.
Chỉ có
Đoan Mộc Vũ sau khi nghe thấy tiếng thét thảm thiết này thì có vẻ nghi
ngờ, cảm thấy dường như tiếng thét này hết sức cổ quái!
Đến khi
đám người Phạm Trung Trực nhất tề chạy tới địa phương ấy thì cả bọn vô
cùng cả kinh bởi vì người thét thảm thiết chính là một nữ đệ tử của Vô
Cực Môn. Giờ phút này, có lẽ nàng bị hoàn cảnh nơi đây ảnh hưởng, tâm lí không chịu đựng nổi nên vẫn đang ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu
thảm thiết không ngừng!
"Nhạc Tuyết Kỳ, câm miệng đi! Ngươi chưa
từng thấy người chết sao? Chỉ là một chút huyết tinh lại hù ngươi thành
bộ dáng như thế sao?" Phạm Trung Trực cực kỳ nổi giận vì trong lòng hắn
cảm thấy rất mất thể diện. Đệ tử tên Nhạc Tuyết Kỳ này có thực lực không tệ, trong tất cả đám đệ tử của Vô Cực Môn cũng là người có danh tiếng
nhưng không ngờ lại vô dụng như thế, còn chưa ra trận đã bị dọa cho sợ
vỡ mật rồi!
Tiếng rống hận của Phạm Trung Trực cuối cùng cũng
khiến vị nữ đệ tử Vô Cực Môn tên Nhạc Tuyết Kỳ kia hết thét, nhưng thân
thể của nàng vẫn run rẩy như cũ. Thấy vậy, mấy vị nữ đệ tử của Vô Cực
Môn liền tiến đến dìu nàng đứng dậy nhưng ngay sau đó tất cả đều thét
lên một tiếng kinh hãi, ném Nhạc Tuyết Kỳ xuống rồi vội vàng lui về phía sau. Phảng phất như bọn họ đã thấy một chuyện vô cùng đáng sợ vậy!
Đến lúc này mọi người mới chú ý rằng gương mặt Nhạc Tuyết Kỳ vốn vô cùng mỹ lệ đã trắng bệch như tờ giấy, hơn nữa từ trong hai mắt nàng còn chảy ra hai dòng máu trông như ác quỷ!
Càng đáng sợ hơn nữa chính là đôi mắt của nàng, lúc này nó giống như đôi mắt của người đã chết!
"Hỏng bét! Bị tà khí xâm nhập rồi!" Dù sao trong đám người Phạm Trung Trực và Chu Việt cũng có người có kiến thức nên lúc này lập tức tiến lên, trong miệng lẩm bẩm, phất tay xuất ra Nam Minh Hỏa rồi để nó lơ lửng trên
đỉnh đầu Nhạc Tuyết Kỳ! Còn Chu Việt thì dùng một ngón tay điểm ở mi tâm Nhạc Tuyết Kỳ, quát lớn: "Thiên lôi tru tà!"
Nhất thời chỉ thấy
một đạo lôi quang phối hợp với Nam Minh Hỏa bao phủ toàn thân Nhạc Tuyết Kỳ. Còn thân thể của nàng bên trong đang điên cuồng vặn vẹo, trên miệng liên tục hét lên thảm thiết và thê lương!
Thế nhưng nhờ hai
người Phạm Trung Trực và Chu Việt phối hợp với nhau nên chẳng mấy chốc
mà có một làn khí đen từ trong thiên linh cái Nhạc Tuyết Kỳ bay ra. Ngay sau đó, nó liền đã bị pháp thuật lôi quang của Chu Việt oanh thành tro
bụi.
Đến lúc này sắc mặt của Nhạc Tuyết Kỳ mới khôi phục lại một
chút nhân khí! Thoạt nhìn không còn khủng bố như trước nữa nhưng thân
thể nàng vẫn không ngừng run rẩy như chim sợ cành cong!
"Nhạc
Tuyết Kỳ, tâm chí của ngươi quá yếu. Chỉ có một đạo tà khí mà cũng không thể ngăn cản nổi sao! Thật vô dụng!" Thấy Nhạc Tuyết Kỳ đã khôi phục
lại bình thường, Phạm Trung Trực vô cùng bất mãn quát lớn. Còn Nhạc
Tuyết Kỳ lại co rúm rồi lui ra không dám nói gì, tựa hồ cũng cảm thấy
xấu hổ không dám gặp người khác.
Sau đó, mọi người mới đem ánh
mắt nhìn về phía trước vài chục trượng. Nơi này còn sót lại một tòa nhà
đá cổ xưa, phía trước lối vào nhà đá ngổn ngang rất nhiều thi thể của
nhân loại và yêu thú đang nằm yên. Đây cũng là nguyên nhân khiến Phạm
Trung Trực không vui, bởi vì Nhạc Tuyết Kỳ là đệ tử tinh anh của Vô Cực
Môn, là người tu hành có cảnh giới Động Huyền vậy mà lại bị mấy cỗ thi
thể này dọa cho sợ đến thét chói tai, sau đó lại còn bị tà khí nhân cơ
hội xâm nhập. Đây quả thực là chuyện vô cùng mất mặt mà!
Thế
nhưng khi Đoan Mộc nhìn thoáng qua Nhạc Tuyết Kỳ đang thối lui vào trong đám người thì dường như trên mặt hắn bỗng hiện lên một biểu tình vô
cùng kỳ quái! Rồi sau đó, Đoan Mộc Vũ đem ánh mắt dời về phía tòa nhà đá phía trước.
Nhìn từ bên ngoài vào thì tòa nhà đá này có vẻ rất
thấp nhưng bên trong lại vô cùng rộng rãi bởi vì có ít nhất một nửa diện tích của tòa nhà đá này được xây dựng dưới mặt đất. Căn nhà này có
phong cách xây dựng rất cổ quái, hẳn là khoét từ một khối tảng đá khổng
lồ xây dựng mà thành nên trừ một cửa vào phía trước ra thì không hề có
cửa sổ. Trên tường đá ở mặt ngoài có khắc rất nhiều ký hiệu nhưng vì bọn chúng đều có niên đại rất cổ xưa cho nên hình dáng có vẻ mơ hồ!
Đoan Mộc Vũ cẩn thận dò xét, nhìn đi nhìn lại mấy lần nhưng vẫn không thể
nhìn ra đầu mối gì. Dường như tất cả đều hết sức bình thường!
Trên lối vào nhà đá có một số thi thể của nhân loại nhưng miệng vết thương
của bọn họ không phải là dấu vết do yêu thú lưu lại mà giống như công
kích, tự giết lẫn nhau!
Còn về phần bên trong nhà đá là một
khoảng tối đen như mực, căn bản không thể nào nhìn thấy cái gì. Hơn nữa
huyết tinh trong đó còn vô cùng nồng đậm đến mức giơ tay là có thể cảm
thấy cảm giác sèn sệt! Trong không khí mơ hồ phát tán một cảm giác bất
an và khốc liệt.
Mấy người Phạm Trung Trực, Chu Việt quay sang
liếc nhìn nhau, vẻ mặt mỗi người đều ngưng trọng bởi vì chỉ cần một
người bình thường cũng có thể nhìn ra nơi đây chính là chỗ phát tán
huyết tinh ra cả Cô Thành.
Hơi chần chờ một chút, sau đó hai
người Phạm Trung Trực và Chu Việt đồng thời phóng ra hai quả Nam Minh
Hỏa ném vào trong căn nhà đá. Trong nháy mắt khi bên trong nhà đá hoàn
toàn được chiếu sáng thì bên trong nhà đá như kích động phải cấm chế nào đó, lập tức xuất hiện một đạo khí tức vô cùng âm lãnh quét qua trong
nháy mắt. Sau đó dường như có vô số ảo ảnh lao ra, xoáy vào tâm thần của mỗi người có mặt ở đây!
Bên trong ảo ảnh đều là những cảnh tượng chiếm giết khốc liệt, ngoài ra còn có một cổ khí tức vô cùng băng lãnh. Trong lúc nhất thời có ít nhất hơn mười đệ tử Vô Cực Môn tâm chí yếu bị dọa đến mức thét lên thảm thiết, phản ứng giống y hệt Nhạc Tuyết Kỳ lúc trước!
Mà càng quỷ dị thêm chính là hai khối Nam Minh Hỏa hai
người Phạm Trung Trực và Chu Việt phóng ra chỉ trong nháy mắt đã bị thứ
gì đó thôn phệ, không gian trong nhà đá lại khôi phục màu đen nhánh như
lúc đầu!
Lần này, ngay cả Phạm Trung Trực và Chu Việt cũng cảm
thấy sợ hãi nhưng bọn họ không đến mức bị huyễn cảnh ảnh hưởng. Cả hai
đồng thời quát lớn, phất tay phóng xuất kiếm khí của mình trực tiếp oanh kích vào bên trong nhà đá. Nhưng lần này dường như tất cả đều đã kết
thúc, không có điều gì cổ quái phát sinh. Cho đến khi bọn họ phóng thêm
hai khối Nam Minh Hỏa vào trong nữa thì nhà đá đã khôi phục lại vẻ bình
thường.
Có ánh sáng phát ra từ Nam Minh Hỏa nên mọi người mới
nhìn thấy rõ ràng. Bên trong nhà đá chồng chất ít nhất chừng năm sáu
chục cỗ thi thể, ngoài ra còn có một Thi Ma khổng lồ, chẳng qua lúc này
nó đã bị chặt mất đầu. Bên trong cơ thể của nó chẳng những có tà tu Hắc
Uyên mà còn có cả môn đệ của các môn phái tu tiên khác. Trong đó có hai
gã đệ tử Lạc Tinh Tông đi cùng Liễu Lịch lần này, nhưng không có Lan
Đình, Trình Bân. Chắc hẳn thực lực bọn chúng tương đối cao nên có khả
năng là người có thể chạy thoát nhất trong đám đệ tử Lạc Tinh Tông.
"Thì ra là như vậy, tất cả đều do Thi Ma này tác quái! m khí và huyết tinh
nơi đây vô cùng nồng đậm! Mặc dù Thi Ma này đã chết nhưng ma khí trên
người vẫn không bị tản đi, nếu không phải lúc này bọn mình chạy tới thì
chỉ cần một khoảng thời gian ngắn nó sẽ sống lại một lần nữa. Đến lúc đó thì giết nó lần nữa sẽ vô cùng khó khăn!"
Sau một phen tìm tòi,
Phạm Trung Trực liền đưa ra kết luận như vậy, đám người Chu Việt cũng
không có dị nghị gì. Trên thực tế bọn họ cũng không nghĩ ra nguyên nhân
nào khác.
Tiếp theo, đương nhiên là đốt hủy toàn bộ thi thể trong nhà đá. Chu Việt thậm chí còn phóng ra đủ loại pháp thuật để cấm tiệt
ma khí của Thi Ma thoát ra ngoài!
Cho đến khi toàn bộ căn nhà đá
này chìm trong biển lửa thì khí tức âm lãnh này cũng biến mất như chưa
từng tồn tại. Tiếp theo đó là cuồng phong bạo vũ xung quanh cũng yếu bớt đi rất nhiều, ngay cả mùi huyết tinh dường như cũng giảm bớt chút ít,
nhưng trên bầu trời vẫn là màu đen như mực.
Để cẩn thận, Phạm
Trung Trực hạ lệnh cho mọi người thối lui khỏi Cô Thành, tìm chỗ nghỉ
ngơi ở ngoài Cô Thành và bố trí trận pháp phòng ngự. Còn hai người Đoan
Mộc Vũ và Liễu Lịch vẫn bị giám thị như cũ.
Một đêm này ngoài trừ tiếng cuồng phong gào rít giận dữ, tiếng sóng biển vỗ vào bờ ầm ầm, mưa rơi không dứt ra thì không còn gì khác lạ. Điều này khiến đám người
Phạm Trung Trực yên lòng.
Cũng chỉ có Đoan Mộc Vũ biết sự thật
mọi chuyện không phải như thế! Trong một trăm đệ tử Vô Cực Môn do Phạm
Trung Trực dẫn dắt thì có đến hơn ba mươi người không thể nào tĩnh tâm
tu luyện, cho dù có trận pháp phòng ngự hộ vệ nhưng vẫn không mang lại
chút hiệu quả nào. Thường thường cứ khi vừa muốn nhập định là ý nghĩ
xằng bậy lại dấy lên trong đầu bọn họ.
Tình hình như thế có thể
quy về do hoàn cảnh quỷ dị đêm qua ảnh hưởng, dường như cũng không phải
là vấn đề quá lớn nhưng một khi tình hình này cứ kéo dài mấy ngày hoặc
là thời gian càng lâu thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường tu hành
tương lai của đám đệ tử Vô Cực Môn này. Nếu như cứ nấn ná ở Cô Thành
chừng một tháng thì bọn họ thậm chí có thể từ người tu hành trở thành
phàm nhân!
Đây là do hung thần đặc biệt của đêm qua tạo ảnh
hưởng! Nơi này tuyệt đối không thể ở lâu! Nhưng sự tình này Đoan Mộc Vũ
sẽ không nói ra, huống chi hắn có nói thì cũng chẳng có ai tin tưởng!
Ngày hôm sau, mặc dù cuồng phong vẫn chưa ngừng lại nhưng mưa to cuối cùng
đã ngừng. Ngay cả tầng mây xám trên bầu trời cũng mỏng rất nhiều, thỉnh
thoảng còn lộ ra vài tia nắng mặt trời khiến người ta cảm thấy Cô Thành
như quỷ vực này cũng có thêm chút ít sinh khí.
Phạm Trung Trực và Chu Việt quyết định tiếp tục tìm kiếm cả Cô Thành. Dù sao phạm vi của
Cô Thành cũng vô cùng to lớn, trước tình hình đêm qua có tìm kiếm cũng
khó tránh khỏi có chút sơ hở.
Lần này, đệ tử Vô Cực Môn không
xuất động toàn bộ mà chia làm ba bộ phận. Một bộ phận ở lại doanh địa,
một bộ phận do Phạm Trung Trực dẫn dắt tiếp tục tìm kiếm Cô Thành, một
bộ phận khác lại lấy Cô Thành làm trung tâm tìm kiếm xung quanh.