Mạch Dao nắm chuột
đối với máy tính ngây ngốc, cuối cùng vẫn không ấn nút đăng nhập. Trong
đầu … người nọ chậm rãi mở cửa xe động tác như vậy cứ từng lần lặp lại…
Nhớ tới ngày bang phái tụ hội, anh ấy đưa nàng trở về trường, nàng còn bị
một người làm động tác thế trong nháy mắc áy náy. Mạch Dao cười khổ: Thì ra là ôn nhu như vậy, không chỉ là đối với mình… Quả nhiên là tự mình
đa tình đi.
Sở Hạo…. Tô Nhuợc, Sở Hạo…. Tô Nhược… Một nam nhân ưu tú như vậy cùng một cô gái xinh đẹp… Đây mới là một đôi trời sinh!
Trước ngẫu nhiên nghe nói Tô Nhược có bạn trai, không nghĩ tới sẽ là anh ấy… T6am như bị cái gì đụng một chút, buồn buồn mà đau. Này…. mới phát
hiện, thì ra là người kia trong long hắn đã không phải là bằng hữu đơn
gảin như vậy… Mạch Dao ngầm bực mình không kiên định. Rõ ràng đã nhiều
lần nhắc nhở chính mình lại vì cái gì vận không tự chủ bu6ốc vào dòng
nước xóay này chứ?
Trường Phong Hạo Nguyệt, đại thần, sở Hạo, học trưởng… Mạch Dao hít một hơi thật sâu: Đồng Mạch Dao, mi có thể hay
không không cần suy nghĩ nữa!!!
Đóng máy tính, Mạch Dao ôm lấy
sách trên bàn đi ra ngòai. Ngồi trước máy vi tính Bùi Lạc có chút kinh
ngạc quay đầu lại: “Mạch Dao ….cậu đi đâu?”
“Tự học” Mạch Dao
buồn bã ỉu xìu đáp một câu, xoay người li đóng cửa. Đỉnh đầu quạt “ken
két” chuyển động, bút bi kẹp ở đầu ngón tay không biết xoay bao nhiêu
vòng “tuyến tính đại số” cứ như vậy ở trên bàn học, gần một canh giờ
cũng không lật 1 trang. Mạch Dao có chút bực bội lắc lắc đầu, nhưng
trong đầu tựa như có vô số sợi tơ vô hình sít sao dây dưa cùng một chỗ,
càng quấn càng cặht làm cho trước mắt những con số kia trở nên mơ hồ
không rõ. Càng muốn xem nhẹ, lại càng không thể không nhớ tới. Làm sao
sẽ bởi vì một người nụ cười ôn hòa mà hiểu lầm đây? Đây chẳng qua là
tình bạn mà thôi. Làm sao sẽ bị một người ánh mắt thâm tình mà hiểu lầm
đây? Đây chẳng qua là mình nhìn nhầm mà thôi. Làm sao sẽ bởi vì một
người động tác ưu nhã mà hiểu lầm đây? Đây chẳng qua là lễ phép mà thôi. Làm sao sẽ bởi vì một câu gì đều không phải mà nói mà hiểu lầm đây? Đây chẳng qua là trò chơi mà thôi!
Như thế nào lại sẽ cho là anh ấy
đối với mình có chỗ khác biệt đây? Trong trò chơi khá hơn thì thế nào…
đã từng học chung trường thì thế nào, nói cho cùng bất quá là vẻn vẹn có duyên gặp mặt một lầnmà thôi, về sau khả năng không xuất hiện chỉ là 1
người qua đường mà thôi!
Cơ Uyển Anh rời đi trò chơi, lúc đi lời
thổ lộ vẫn làm cho nàng nhớ như in. Còn đến lúc ấy mình cười một tiếng
mà qua, thậm chí còn có vẻ khinh thường châm biếng: Trong trò chơi tại ó tình cảm thực chứ? Chỉ là truyệt đối không nghĩ tới hôm nay giẫm lên
vết xe đổ … lại là mình…
Tô Nhược kéo ra cửa xe, lấy tay sửa sang tóc bị gió thổi loạn: “Thực xin lỗi anh, em nhớ nhầm thời gian tan học.”
“Không cần gấp.” Sở Hạo cười ôn hòa.
“Em còn tưởng rằng bác Sở và mẹ sẽ cùng nhau tới đây chứ.”
“Bọn họ tới trước khách sạn rồi. Đừng nóng vội lập tức có thể gặp được.” Sở Hạo dừng một chút.
“Đúng rồi, nghe nói trường học các em tối thứ sáu này có buổi dạ hội?”
“Đúng vậy, kỷ niệm ngày thành lập trường, yêu cầu tất cả bạn học đều tham gia … Hả làm sao anh biết?”
“Ừ… Vốn là nghĩ hẹn 1 người, xem ra phải hôm nào đây.”
“A? 1 cô gái sao?” Tô Nhược hỏi.
Sở Hạo đưa mắt nhìn phía trước, khóe môi không tự giác khẽ cười. Vẻ mặt
thế không có tránh được con mắt của Tô Nhược, nàng thần bí hề hề nhíu
mày:
“A ~~~ anh rốt cục có mục tiêu! Là cô bé nào có thể nói hay không ? Nói không chừng em còn biết đây!”
Sở Hạo cũng không giấu giếm: “Đồng Mạch Dao, em biết không?”
“Hắc? Mạch Dao?” Tô Nhược có chút kinh ngạc ngược lại cười nói,
“Em đương nhiên biết, cô ấy cùng một lớp với em, vừa rồi khi học hai bọn em còn ngồi cạnh nhau đó! Anh ánh mắt không tệ lắm.”
“Ha ha, xem ra anh phải hối lộ em.”
Xe còn không dừng hẳn, Tô Nhược liền không thể chờ đợi được quay cửa xe
xuống. Chỉ liếc mắt liền nhìn thấy người phía trước mặc váy lụa cùng một người nam tử trung niên thân thiết.
“Mẹ ~!” Tô Nhược hưng phấn mà hướng phía trước vẫy tay.
Giản Ninh trên mặt không thể che dấu vui vẻ nhưng vẫn là ôn nhu nhắc nhở: “Tiểu Nhược, chờ xe dừng hẳn hãy xuống.”
Xe dừng lại Tô Nhược tựa như đứa con nít chưa lớn chạy tới ôm lấy mẫu
thân, còn vùi ở trong lòng Giản Ninh, nhu thuận như một con con mèo nhỏ.
Sở Thụy ôn hòa nhìn bên cạnh 2 mẹ con ôm nhau. Nghe được tiếng bước chân
tới gần ông ngẩng đầu lên, cùng với Sở Hạo nhìn nhau cười một tiếng.
Giản Ninh nhẹ chạm trán nữ nhi 1 cái: “Trước công chúng làm nũng, con cũng không sợ mất mặt?”
Tô Nhược xinh đẹp cười một tiếng: “Sợ cái gì…con đâu biết họ.”
“Con khi còn bé không phải là nói hình tượng rất trọng yếu sao?” Giản Ninh cúi đầu cười khẽ.
“Ách, như vậy …” Tô Nhược ra vẻ suy tư.
“Nhưng có người cũng đã bỏ bà ngoại nhà mà đi, cũng không trở lại ~ huống chi
có mẹ cùng con cùng nhau mất mặt, như vậy con cũng không thiệt thòi đúng không?”
Giản Ninh dở khóc dở cười: “Con thật sự là càng ngày càng… Bướng bỉnh !”
Tô Nhược giảo hoạt nháy mắt mấy cái. Giản Ninh không khỏi có hơi ngượng, bàng quan đối với phụ tử kia buồn
“Đi thôi, chúng ta đi vào.”
“Ừ.”
Bốn người cùng nhau hướng trong khách sạn đi đến.
=== ====Phân cách tuyến tượng gỗ có em gái==== =======