Tranh đoạt Quyền lực là một chuyện vô tình, vì quyền lực mà mọi người
chém giết nhau trên một chiến trướng không có khói thuốc súng, kết cục
cuối cùng bình thường chỉ có mấy chữ "Thắng làm vua thua làm giặc".
Tần Kham và Mưu Bân chính là như vậy.
Nếu luận về ân oán lúc trước, không thể nói là ân mà cũng chẳng nói được là oán. Cưỡng ép điều Tần Kham vào Cẩm Y vệ là có quan hệt mật thiết
với tiền đồ của bản thân Mưu Bân, dẫn dắt Tần Kham thăng quan cũng là
Mưu Bân muốn giành được thánh tâm, hết lần này tới lần khác đem Tần
Kham làm tốt thí lại xuất phát từ bản năng sinh tồn của Mưu Bân. Mưu Bân là người trong quan trường điển hình, tất cả những gì hắn làm với Tần
Kham đều phù hợp với nguyên tắc sinh tồn của quan trường, cuối cùng rơi
vào biếm trích tới Thiên Tân, chỉ có thể nói là ứng với câu "Vua nào
triều thần nấy"
Thân ở triều đình càng lâu, Tần Kham đối với Mưu Bân lại càng không hận
nổi. Hắn rất lý giải tất cả cách làm của Mưu Bân, đổi chỗ, nếu Tần Kham
là Mưu Bân, bị rơi vào trong hoàn cảnh lúc đó, chỉ sợ Tần Kham còn làm
tuyệt tình hơn hắn.
Vào một giây hai chân bước vào cửa lớn của Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ ti Thiên Tân, Tần Kham liền phát hiện bản thân đã tha thứ rồi.
Tiền đường và nhị đường Nha môn là nơi để xử lý công vụ, sau năm Thành
Hóa Cẩm Y vệ Thiên Tân không thiết lập Chỉ huy sứ, chỉ thiết lập một
Thiên hộ sở thường trú, nha môn Chỉ huy sứ tất nhiên sẽ thành nơi ở và
làm việc của Thiên hộ.
Sau khi đi qua nhị đường, cảnh sắc trong nha môn trở nên u nhã, giữa hậu viện là một gốc cổ thụ che trời, cạnh cổ thụ có một hồ nước nho nhỏ,
chính giữa hồ nước có thủy tạ lương đình, dọc theo đường mòn đá cuội đi
vào trong, hoa cỏ muôn màu mọc đều hai bên đường, sau khi đi hơn trăm
bước thì rộng rãi thông thoáng, đại viện rộng hơn mười trượng xuất hiện
trước mắt, viện tử này ba mặt đông tây bắc hợp vây, ba mặt đều là sương
phòng.
Mưu Bân ở trong sương phòng phí đông.
Tổng đốc Thuỷ vận Trần Hùng cũng là người biết điều, đưa Tần Kham tới
nội viện, sau khi chỉ gian nhà của Mưu Bân thì liền mỉm cười dẫn quan
viên võ tướng Thiên Tân xoay người về nhị đường đợi.
Lý Nhị hữu vung tay lên, hơn trăm cao thủ cấm cung phân biệt canh ở cửa
các sương phòng và cửa ra vào sảnh nội viện, trên nóc nhà ngòi xanh của
các sương phòng cũng lờ mờ có bóng người, đó là cao thủ túc địch của Cẩm Y vệ mai phục ở chỗ khuất, Thiên Tân là nơi hổ lang hung hiểm, Tần Kham chuyến đi này cuối cùng cũng phải xuất động những cao thủ túc địch
trong vệ đi cùng.
Một mình đi vào đông sương phòng, Tần Kham đầu tiên ngửi thấy mùi thuốc
rất nồng, bên ngoài gian nhà là một thiếu niên tuấn tú đang ngồi dưới
đất sắc thuốc, ánh sáng trong phòng khá ít, bài trí cũng rất u nhã, hai
giá sách một án thư, tứ bảo đầy đủ, ở trong là một chiếc giường đất đơn
sơ, Mưu Bân mặc áo lót màu trắng đang cố từ trên giường ngồi dậy, ánh
mắt nhìn Tần Kham vừa xấu hổ vừa vui mừng, vẻ mặt rất kích động, nhưng
trong mắt lại là nước mắt.
"Mưu soái... Hơn năm không gặp, ngươi có khỏe không?" Tần Kham thở dài nói.
Mưu Bân lắc đầu: "Hạ quan là người có tội bị biếm trích, thật không dám nhận được Hầu gia gọi là Mưu soái."
"Không nói tới thị phi ân oán lúc trước, ta hiện giờ có ngày được bay
cao, toàn là nhờ ơn dẫn dắt của Mưu soái, ngươi là thủ trưởng cũ của ta, ta sao có thể bất kính?"
Mưu Bân rơi lệ nói: "Hầu gia càng nói vậy hạ quan càng xấu hổ không biết chui vào đâu."
Tần Kham thở dài: "Lúc trước... Ngươi không sai, ta cũng không sai, sai
là triều cục cương đao kề cổ, sai là nội ngoại đình từng bước bức chúng
ta vào tuyệt cảnh, Mưu soái không cần phải áy náy trong lòng làm gì, khi đó ta là quân cờ, ngươi là người chơi cờ, trọng dụng hay là vứt bỏ, chỉ nằm ở trong lòng, phong vân biến hóa trên bàn cờ, có đôi khi ngay cả
người chơi cờ cũng không kiểm soát được..."
Mưu Bân khóc nói: "Hầu gia, lúc trước... Mưu mỗ cũng quân cờ."
Tần Kham mỉm cười: "Nếu đều là quân cờ, thị phi ân oán bỏ qua đi, đều là thân bất do kỷ, việc gì phải lật lại nợ xưa."
Chớp chớp mắt với Mưu Bân, Tần Kham cười nói: "Kỳ thật, làm quân cờ cũng tốt mà, may mắn Mưu soái cũng là quân cờ, ví dụ như nói kết quả nội
ngoại đình liên thủ lần trước, quân cờ đều sống tốt, ngược lại người
chơi cờ bị giết cả, nhóm nội ngoại đình cũ đều sợ ngây người."
Mưu Bân sợ hãi cả kinh, phía sau lưng tự dưng túa mồ hôi lạnh, ánh mắt
mang theo vẻ kinh sợ nhìn Tần Kham đang tươi cười, nhưng lại không phẩm
ra được ẩn ý trong lời nói của hắn, cũng không biết là mừng cho bản thân mình may mắn hay là ngầm có ý cảnh cáo.
Trầm ngâm suy tư một lúc, Tần Kham khi nói chuyện bất tri bất giác đổi
chủ đề: "Việc Thiên Tân Bạch Liên qua rồi, Mưu đại nhân hay là về Bắc
trấn phủ ti kinh sư nhậm chức chỉ huy đồng tri đi, Cẩm Y vệ cần tiền
bối như Mưu đại nhân lo liệu thường vụ, cái đám sát tài chỉ biết đánh
đánh giết giết không làm được, về phần vị đồng tri Triệu Giám còn lại và mấy vị chỉ huy thiêm sự, còn cả phe phái đầy rẫu trong Nam Bắc trấn phủ ti... Ha ha."
Tần Kham lắc đầu không nói nữa, Mưu Bân lại rất minh bạch ý tứ của hắn,
từ Hoằng Trị tới nay, hiện tượng người nhiều hơn việc trong hệ thống Cẩm Y vệ càng lúc càng nghiêm trọng, tác phong quan liêu thịnh hành, là cơ
cấu đặc vụ trực thuộc hoàng đế, không khí như vậy không nghi ngờ gì nữa
là rất nguy hiểm, Tần Kham tuy là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, nhưng dù sao một
cây chẳng chống vững nhà, triệu hồi Mưu Bân về Bắc trấn phủ ti chính là
quyết định sau một hồi tính toán của hắn.
Mưu Bân nghe vậy không khỏi cảm động rơi nước mắt, gian nan đứng dậy nức nở nói: "Hạ quan nguyện làm khuyển mã cho Hầu gia."
Tần Kham vội vàng đỡ hắn: "Mưu đại nhân không cần khách khí, mổ hay uống là do duyên định, ngươi và ta là người có duyên."
"Vâng vâng."
Nhìn vẻ mặt cảm kích của Mưu Bân, Tần Kham bỗng nhiên giống như nói đùa
lại giống như nghiêm túc: "Lần sau ta nếu có nạn, Mưu đại nhân không thể lại đẩy ta ra chỗ chết được đâu đấy, bằng không.... Cẩm Y vệ còn thiếu
một nhân tài tàn khuyết tới bên cạnh ti lễ giám Lưu công công nằm vùng."
Mưu Bân lập tức thấy hai quả trứng già căng lên, vội vàng chắp tay nói:
"Hạ quan xin thề với trời, bán tấm thân tàn này cho Tần gia, từ nay về
sau tuyệt đối sẽ không phản bội, nếu làm trái thì thiên lôi đánh chết."
Ánh mắt tà ác không có hảo ý của Tần Kham quan sát khố Mưu Bân một lúc,
bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Chu Hậu Chiếu từng nói, Mưu Bân già vậy
rồi, cắt hay không thì có quan trọng gì đâu, Tần Kham lập tức có chút
hối hận, câu cảnh cáo này không có sức uy hiếp bằng ném con trai hắn
xuống giếng. Một tới một đi, Tần Kham và Mưu Bân cứ vậy hoàn thành thay
đổi thân phận, thủ trưởng lúc trước biến thành thuộc hạ, vẻ mặt của hai
người thong dong tự nhiên, rất là tất nhiên, giống như loại quan hệ này
đã gắn bó rất nhiều năm rồi vậy.
"Được rồi, thề độc hay không không quan trọng, bản hầu đâu có tin người
nông cạn thề thốt. Khụ, à không phải, bản hầu là không thích thuộc hà
thề thốt vớ vẩn, nói chính sự đi, thương thế hiện giờ của ngươi thế nào? Lúc trước là bị Bạch Liên giáo ám sát như thế nào?"
"Hầu gia, Bạch Liên giáo ở Thiên Tân e là đã thành khí rồi." Mưu Bân
trước tiên không nói về thương thế của mình, mà là cấp thiết nói ra câu này.
Tần Kham thở dài: "Tới giờ chỉ có ba người nói với ta hai chữ "thành
khí" này, ta cũng muốn hỏi một chút, chỉ là một tà giáo, nó rốt cuộc là
thành khí cái gì? Chẳng lẽ nó đã đến mức công nhiên tạo phản rồi ư?"
Mưu Bân cười khổ nói: "Hầu gia nói không sai, nó quả thật sắp tới mức tạo phản rồi..."
Vừa nghe thấy thanh âm vô cùng uy nghiêm của Tần Kham, Mưu Bân rùng
mình, hắn giờ mới phát giác người trẻ tuổi trước mặt này đã không còn là người thanh niên ngơ ngác mới hơn hai mươi nữa, không ngờ đã dưỡng ra
được quan quan nặng như núi, loại quan uy này ngay cả hắn từng là thủ
trưởng cũ cũng bất giác cảm thấy rùng mình.
Mưu Bân thầm cười khổ, qua một cuộc phong vân liền hóa rồng, sự hoán đổi thân phận hiện giờ không phải là không có đạo lý.
Nghĩ đến đây, một tia oán ý cuối cùng của Mưu Bân đối với Tần Kham cuối cùng cũng theo gió bay đi.
Liếm liếm đôi môi khô héo, thần thái khi nói chuyện của Mưu Bân kính cẩn hơn: "Hầu gia, hạ quan bị ám sát đã là chuyện một tháng trước, trước
lúc đó, hạ quan từng nhận được mật báo của thám tử Cẩm Y vệ Thiên Tân,
nói trong thành có người truyền giáo giảng đạo, bí mật tụ tập dân chúng
vô tri mở hương đường, kích động cảm xúc thù địch của bọn họ đối với
triều đình, hạ quan sau khi nhận được báo thì cũng không dám lơ là, sau
khi thảo văn thư trình tới Bắc trấn phủ ti, liền dẫn người tới chỗ bọn
họ mở hương đường, cũng chính là Quan đế miếu cũ nát ở ngoại ô Thiên Tân xem thử, đám người này rất ngông cuồng, tựa hồ căn bản không nghĩ tới
việc xóa dấu vết, tới nơi hạ quan tới nơi người mặc dù đã giải tán,
nhưng hương án cung phụng vẫn còn, trong lư hương cắm chín que hương,
sau án còn có bức họa của Vô sinh lão mẫu."