Trên một chiếc ván gỗ được làm thành cáng trải đệm dày, trên đệm là vết máu
loang lổ, Đinh Thuận vẻ mặt trắng bệch nhắm mắt, nửa trên hắn để trần,
trên làn da ngăm đen cường tráng quấn đầy những mảnh vải, hiển nhiên vết thương đã được xử lý rất hoàn mỹ, nhưng mà từ Thiên Tân đường dài về
kinh, trên đường đi chịu xóc nảy vẫn khiến vết thương vỡ ra, máu tươi
rải đầy đệm.
Tần Kham mặt tím lại, người run khẽ, nhưng vẫn mím chặt môi, trầm mặc
không nói một câu. Đôi mắt thường ngày trông rất hiền lành nho nhã, lúc
này lại giống như một con sói bị chọc giận, nhìn chằm chằm những vết
thương trên người Đinh Thuận.
Đinh Thuận vẫn đang lâm vào hôn mê, cả người bị mấy chục vết đao lớn nhỏ rạch lên, nghiêm trọng nhất là một đao ở bụng, nghe nói lúc ấy ruột lòi cả ra ngoài, thuộc hạ của Đinh Thuận liều chết bảo vệ hắn lao ra khỏi
vòng vây, mới bảo vệ được một mạng cho Đinh Thuận,vì chuyện này, Đinh
Thuận mất đi mười ba thuộc hạ trung thành.
Đưa Đinh Thuận hồi kinh là một phó Thiên hộ, tên là Thường Phượng, Tần
Kham cũng không xa lạ gì với hắn, Thường Phượng cũng là thành viên nòng
cốt lúc trước từ Nam Kinh theo hắn vào kinh, khi ở Nam Kinh chỉ là một
Giáo úy vô danh, Tần Kham một đường thăng quan hát vang tiến mạnh, thủ
hạ cũ tất nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, hiện giờ Thường Phượng đã
là phó Thiên hộ Thiên hộ sở ngoài thành đông kinh sư, tính tình ngay
thẳng hào sảng, can đảm cẩn trọng, nếu không phải bởi vì quá nóng nảy
thì chỉ sợ đã được thăng làm Thiên hộ rồi.
Lần này Đinh Thuận phụng mệnh tới Thiên Tân tra Bạch Liên giáo, Tần Kham cho phép hắn tự chọn thuộc hạ đắc lực đi theo, người thứ nhất Đinh
Thuận điểm danh chính là Thường Phượng, đủ có thể thấy người này vẫn có
mấy phần bản lãnh thật sự.
Thường Phượng trước mặt người ngoài thình tính nóng như lửa, lúc này quỳ gối trước mặt Tần Kham thì thở mạnh cũng không dám.
Trong tiền viện nha môn Bắc trấn phủ ti có rất nhiều người. Bao gồm cả
chỉ huy đồng tri Triệu Giám và mấy tên đô thiêm sự và trấn phủ sứ, toàn
bộ đều đi ra đứng bên cạnh Tần Kham nhìn thương thế của Đinh Thuận,
Triệu Giám nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt hầm hầm của Tần
Kham thì chung quy vẫn không dám mở miệng.
Tiền viện có hơn trăm người đứng, tất cả đều là quan viên văn võ trong
nha môn Cẩm Y vệ trấn phủ ti, người tuy nhiều nhưng im bặt, giống như
Thường Phượng, mọi người thấy sắc mặt xanh mét của Tần Kham thì thở mạnh cũng không dám.
Không biết qua bao lâu. Tần Kham cuối cùng cũng mở miệng. Ngữ khí như băng.
"Ta nhớ rõ Đinh Thuận khi rời kinh dẫn theo hơn ba trăm người cơ mà?"
Thường Phượng cả người run lên, cúi đầu nói: "Vâng, một nhóm tổng cộng ba trăm hai mươi người."
Tần Kham lườm hắn: "Hơn ba trăm người mà không bảo vệ được một mình một
Đinh Thuận, còn hao tổn mấy chục người. Thiên Tân chẳng lẽ là đầm rồng
hang hổ à?"
Thường Phượng dập đầu thật mạnh, bi phẫn nói: "Hầu gia minh giám! Đinh trấn phủ là trúng mai phục của Bạch Liên giáo..."
Tần Kham cười lạnh: "Hai gã đại đương đầu của Đông Hán trúng mai phục.
Thiên hộ Mưu Bân của Thiên Tân vệ cũng trúng mai phục,, Đinh Thuận và
các ngươi cũng trúng mai phục. . . Là yêu nhân của Bạch Liên giáo biết
pháp thuật ẩn thân, hay là nhân mã của Hán Vệ chúng ta tất cả đều là
thùng cơm?"
Thường Phượng hoảng hốt nói: "Hầu gia. Thiên Tân Bạch Liên giáo đã rất
ngông cuồng, trong thành có nhiều dân chúng đã thậm chí ngay cả quân sĩ
võ tướng của Thiên Tân tam vệ cũng có không ít người ngầm nhập giáo, bất kể đại đương đầu Đông Hán, Thiên hộ Mưu đại nhân của Cẩm Y vệ Thiên hộ
sở Thiên Tân, hay là Đinh trấn phủ vào Thiên Tân tra Bạch Liên, đều hung hiểm vạn phần, cực kỳ gian nan, thuộc hạ lớn mật nói một câu, Hầu gia
vừa rồi nói không sai, Thiên Tân vệ, nó chính là đầm rồng hang hổ đối
với chúng ta rồi."
Tần Kham tức giận nói: "Bạch Liên giáo ở Thiên Tân lơi hại vậy ư? Đinh Thuận hắn là trúng mai phục như thế nào?"
"Đinh trấn phủ phụng lệnh của Hầu gia, mười ngày trước dẫn đám thuộc hạ
vào Thiên Tân vệ, cùng Thiên Tân tả vệ Đô Chỉ Huy Sứ Tiền Quý trò chuyện mấy canh giờ, Đông Hán và Mưu Bân lần lượt bị ám sát, hiển nhiên có
người nắm rõ hành động của người được triều đình phái tới, bên trong tất có nội gián, Đinh trấn phủ quyết định bắt đầu điều tra từ hạ tầng của
Thiên Tân tam vệ, một đường tìm hiểu nguồn gốc. Vào Thiên Tân bốn ngày,
Đinh trấn phủ vẫn luôn cẩn thận, hắn ở trong nha môn tổng thự Cẩm Y vệ
Thiên Tân, bất kể ra vào bên cạnh đều có mấy trăm người hộ vệ. Hơn nữa
án tra rất thuận lợi, Đinh trấn phủ thậm chí bắt được một chỉ huy thiêm
sự trong Thiên Tân hữu vệ, hai gã phó Thiên hộ trong Thiên Tân vệ, bọn
họ là đầu mục trọng yếu của Thiên Tân hương đường Bạch Liên giáo."
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Với tính tình của Đinh Thuận, bắt được nhân
vật trọng yếu như vậy chỉ sợ liền có chút đắc ý vênh váo phải không?"
Thường Phượng xấu hổ nói: "Hầu gia nói đúng, , Đinh trấn phủ hắn. . .
Vừa biết được tin tức liền hưng phấn tới không kềm chế được, lúc ấy
người bên cạnh hắn đều được phái ra đi tra án, hắn chỉ dẫn hơn ba mươi
người liền vội vàng ra khỏi nha môn tổng thự Cẩm Y vệ Thiên Tân, chuẩn
bị ngay đêm thẩm vấn ba gã phạm nhân trọng yếu này, kết quả rời khỏi nha môn không đến thời gian một nén hương, liền ở trên phố trúng phục kích
của Bạch Liên giáo, Bạch Liên nghịch tặc có tới hơn hai trăm người,
trong đó có nhiều hạng người tinh thông quyền thuật, đám thuộc hạ liều
chết hộ vệ, hao tổn hơn mười huynh đệ, mới bảo vệ được Đinh trấn phủ..."
Tần Kham tức giận thở dài: "Các ngươi đây là đã trúng kế của Bạch Liên
giáo rồi, ba người tra được này căn bản chính là để dụ Đinh Thuận lơ là
ra khỏi cửa, ta nếu đoán đúng thì ba người này chỉ sợ cũng đã bị Bạch
Liên giáo diệt khẩu rồi phải không?"
Thường Phượng càng hổ thẹn nói: "Hầu gia minh kiến vạn lý, ba gã phạm
nhân trọng yếu này đêm đó đã chết trong ngục. Sau chuyện Chỉ huy sứ của
Thiên Tân tam vệ khiếp sợ, đóng thành năm ngày để nghiêm tra nhưng vẫn
không tra ra kết quả gì, Đinh trấn phủ trước khi hôn mê đã dặn thuộc hạ, muốn chúng ta nhất định phải đưa hắn về kinh sư. . ."
Thường Phượng đang nói thì Đinh Thuận nằm ở trên cáng bỗng nhiên rên rỉ: "Nước... nước..."
Mọi người vội vàng cầm một cốc nước ấm tới, trước tiên làm ướt môi cho hắn rồi mới đổ từng tí một.
Đinh Thuận uống được chút nước bỗng dưng khôi phục thần chí, mở mắt ra
thấy Tần Kham đang đứng trước người, hốc mắt Đinh Thuận lập tức đỏ lên,
nức nở nói: "Hầu gia... Lão Đinh ta, ta xin lỗi ngài, chuyện làm hỏng
rồi... Xin Hầu gia trách tội."
Tần Kham lắc đầu, sắc mặt ôn tồn, giọng nói cũng nhu hòa: "Ngươi đã làm
rất khá rồi, ta không trách ngươi. Nhặt được cái mạng về đã là vạn hạnh, về phủ dưỡng thương cho tốt đi, tương lai cơ hội theo ta kiến công lập
nghiệp còn nhiều lắm."
Đinh Thuận khóc thút thít gật đầu.
Tần Kham dừng một chút, trong mắt sát khí hiện cả, nghiêm giọng nói:
"Một tà giáo mà khiến Hán Vệ triều đình tổn binh hao tướng, ta cũng muốn đích thân kiến thức xem nó làm sao lợi hại thế nào."
Đinh Thuận không biết từ đâu lấy ra được khí lực, bỗng nhiên vươn tay ra nắm chặt ống tay áo Tần Kham, vẻ mặt khẩn trương nói: "Hầu gia không
thể tự mình mạo hiểm được! Hầu gia, nghe thuộc hạ nói một câu, Thiên Tân vệ Bạch Liên giáo. . . Đã thành khí rồi."
Tần Kham giận dữ: "Thối lắm! Chỉ có thời thế tạo anh hùng, chỉ có thời
thời thế thành khí, không thời không thế, lấy đâu ra mà thành khí? Chung quy vẫn chỉ là một đám hại dân hại nước không dám bước ra ngoài ánh
sáng mà thôi."
Sai người đưa Đinh Thuận về phủ dưỡng thương, Tần Kham lòng đầy lửa giận vào hoàng cung.
Giờ đã là tháng chạp cuối năm, chính lúc trời đông giá rét. Trong thành
Kinh sư là cảnh tượng vui mừng, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng
của lễ mừng năm mới. Phố xá càng lúc càng phồn hoa, cách tết chỉ còn vài ngày, nhà nào nhà nấy bận rội mời môn thần, tiễn táo quân, lo đồ tết,
trẻ con túm năm tụm ba vừa khóc vừa cãi nhau, bị người lớn phát vào
mông, rồi lại nhét vào một miếng đường vào miệng để thôi khóc thôi quấy.
Ngoài Kiệu quan là một mảng mừng vui, Tần Kham lẳng lặng lắng nghe tiếng ồ ã của nơi trần thế phồn hoa, tâm tình đang tức giận cũng bỗng dưng
bình phục đi nhiều, dần dần, trên mặt hắn thậm chí còn nở một nụ cười.
Có gì mà phải tức giận? Rộn ràng nào nhiệt, lợi đến lợi đi, một bên là
giai cấp thống trị bảo vệ giang sơn, một bên là phản tặc cướp giang sơn, thắng thua dựa vào bản sự và thủ đoạn của mỗi bên mà thôi, kỳ thật
tranh đi tranh lại, vẫn chẳng phải là vì cảnh rộn ràng bên ngoài kiệu
kia hay sao?
Nghe ngoài kiệu thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo trúc, Tần Kham thở dài mất mát
Trong nhà kiều thê hứng trí bừng bừng đặt mua hàng tết, quét dọn từ
đường, cắt song hoa tiễn táo quân, nhưng sao cứ nghĩ đến tướng công các nàng lại phải rời kinh trước năm mới, bấm tay tính ngày, bốn tháng sau
là Kim Liễu lâm bồn rồi, khi đó không biết mình có kịp về thấy đứa con
đầu lòng không.
Chốc chốc thì yên lòng điềm tĩnh, chốc chốc lại buồn phiền bất an, mang loại tâm tình mâu thuẫn này, Tần Kham đi vào hoàng cung.