Nàng nhớ rất rõ, kiếp trước, cái này là thứ sư phụ tự tay giao cho nàng, khi đi sư phụ lưu luyến không rời, cho nàng khối ngọc bội có khắc hoa
văn hình rồng này, còn nói, nếu gặp phải bất kỳ khó khăn gì hãy cầm cái
này đến ngoài cổng thành, tự sẽ có người giúp nàng.
Thậm chí nàng còn nhớ, sau khi nàng chết, Mạc Hâm Mẫn đã lấy
khối ngọc bội này, làm có thể. . . . . . Sao nó có thể là đồ của Phó
Cánh?
Chẳng lẽ và sư phụ quen biết nhau, lại không để cho nàng biết?
Hoặc là kiếp trước bọn họ có quen biết, kiếp này muốn thông qua
nàng, mới có thể nhận thức lẫn nhau? Bạn đang đọc truyện trên diễn đàn
Lê Quý Đôn, chúc các bạn có một ngày vui vẻ.
Nàng suy nghĩ nát óc, muốn tìm ra một chút manh mối, nhưng hầu
như đều là giả thiết, nàng vẫn không biết, cái nào mới là sự thật.
Nàng vẫn hi vọng sư phụ hoặc Phó Cánh trở lại giải đáp giúp nàng, thế nhưng chờ một lần, liền chờ đến ba năm. . . . . .
Năm Khang Nguyên 37, Mạc Phương Mẫn đi nhậm chức ở Tấn Châu.
Người dân Tấn Châu thuần phác, ít có chuyện liên quan đến cung
đình, nhưng Tấn Châu là nơi khô hạn, hoa màu thu được rất ít, vì vậy thu thuế ở nơi đây vẫn là vấn đề lớn nhất mà quan phụ mẫu phải đảm đương,
vì thế, Thi Mẫn tìm chuyên gia lúc trước giúp trang viên quy hoạch lại
các vấn đề về thủy lợi và việc đồng án, kể cả mấy vị do Trang sư phụ
giới thiệu tới giúp đỡ, hộ tống ca ca tiến về Tấn Châu.
Mùa thu năm nay, việc buôn bán hoa lụa tốt hơn so với tưởng
tượng, mấy vị quý phu nhân từng được trong cung ban thưởng hoa lụa nhìn
thấy, kinh ngạc vì hàng chất lượng tốt, cảm thấy kiểu dáng còn mới mẻ
độc đáo hơn trong cung, tin tức truyền ra ngoài, hoa lụa của Vân
nươngcung không đủ cầu.
Thi Mẫn vốn nghĩ rằng cái nhà lớn ở hậu viện, chiêu mộ thêm vài
nhân thủ, rồi lại nghĩ đến mùa đông sắp qua, quất trong vườn cũng bắt
đầu chín, ngay lúc đó sẽ là mùa sản xuất Trần Bì và làm tương quất, nàng lo mợ quá vất vả, hơn nữa mùa xuân vừa đến, trăm hoa đua nở, phụ nhân,
các cô nương có thể cài hoa tươi, lượng tiêu thụ hoa lụa nhất định sẽ
giảm xuống, vì vậy lùi thời gian thực hiện kế hoạch lại.Pinni.l.q.d
Bắt đầu mùa đông, chế tạo Trần Bì tuy có sư phụ của Tế Từ đường
giúp đỡ, nhưng dù sao đây cũng là năm đầu, tất cả mọi người đều không có kinh nghiệm, làm ra thành phẩm, chất lượng không tốt như trên thị
trường, chỉ có thể bán ra với giá thấp.
Thi Mẫn vẫn luôn suy tính, phái hai gã sai vặt có thể tin và
dược sư bào chế của Tế Từ đường, đến các chỗ sản xuất Trần Bì để học hỏi kỹ thuật, cũng như cải tiến thêm.
Nhưng buôn bán tương quất không tốt, dân chúng không có can đảm
nếm thử đồ chưa từng ăn, mặc dù các hộ nông dân cảm thấy hương vị rất
ngon, nhưng trên thực tế bán ra cũng chẳng được bao nhiêu.
Thi Mẫn nâng đầu nhỏ, ngày ngày đứng ở trong hầm ngầm, nhìn
tương quất được xếp kiên cố, liên tiếp khổ não mấy ngày, lo lắng bà vú
tìm người lén lút vứt tương quất ra ngoài.
Về sau nàng nghĩ ra một biện pháp, trước tiên nàng vào Kinh mua
một lượng lớn bình sứ to bằng cái chén, được chế tạo tinh mỹ, sau đó cho tương quất vào bình rồi đóng lại, để các phụ nhân buôn bán hoa lụa
trong trang viện, chia nhau đi tặng các phu nhân trong gia đình giàu có, đây coi như là quà Tết cho các khách quen.dd.l3.quy.d0n
Thi Mẫn còn kéo một xe ngựa, đi tặng cho các quán cơm, tửu lầu
trong Kinh, để cho bọn họ chiêu đãi khách miễn phí, lúc vào Kinh thành
nàng cũng không quên Mạc phủ, đặc biệt nghe ngóng xem phụ thân có ở nhà
không, rồi mới mang quà đến tặng.
Nhìn tương quất Thi Mẫn mang tới, Giang Mị nương giễu cợt mấy
tiếng, nói: "Bản thân thì cẩm y ngọc thực sống những ngày vui vẻ, lại đi tặng trưởng bối những thứ không đáng tiền này, là cảm thấy chúng ta
không có thể diện, không đáng nhận được đồ tốt, hay là cố ý than nghèo
đây?"
Nói xong, ngay cả giữ lại ăn cơm cũng không có, lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh.
Mạc Hâm Mẫn không ở nhà, Mạc Phân Mẫn theo bên cạnh nhìn chằm chằm Thi Mẫn.Pinni.
Hôm nay nàng mặc một bộ trường sam màu trắng ngà, bên ngoài có
thêm chút hồng phấn, trên cổ tay đeo một vòng ngọc Phỉ Thúy, đầu chải
hai búi tóc, ở giữa cài một hàng hoa lụa nhỏ màu hồng phấn, đây là loại
đang được ưa chuộng nhất..., được làm hoàn toàn bằng tơ lụa, một bông
nhỏ lên tới năm trăm đồng.
Mặc như vậy trông nàng càng thoát tục, xuất trần, uyển chuyển hàm xúc cả người toát ra một cỗ linh khí.
Mạc Phân Mẫn ghen tị đến nỗi mắt sắp lồi cả ra ngoài rồi, nàng
ta cắn môi, mặt đầy căm hận, đáy lòng tràn đầy bất mãn, hai người đều là tỉ muội, từ nhỏ đến lớn, Thi Mẫn có thể trải qua những ngày tháng tốt
đẹp, còn nàng ta thì luôn phải nhìn người ta với ánh mắt hâm mộ, ao ước.
Không để ý ánh mắt của nàng ta, Thi Mẫn tự tay rót trà cho phụ
thân, điệu bộ, tư thế kia là Vân nương tự tay dạy nàng, toát ra tác
phong của thiên kim tiểu thư nhà quan.
Mạc Phân Mẫn thấy chướng mắt, châm chọc nói: "Rót ly trà cũng
làm ra vẻ như vậy, không biết còn tưởng rằng ngươi đã đi phố làng chơi,
mới học được cách hầu hạ người như thế này."
Mạc Lịch Thăng vừa nghe, giận dữ mắng mỏ, "Câm miệng, những lời
vớ vẩn này mà cũng dám nói ra, ngươi học phép tắc kiểu gì vậy, không có
một chút giáo dưỡng nào."
Mạc Phân Mẫn bất bình, liếc mắt xem thường, quay người đi ra đại sảnh.
Giống như không nghe thấy những gì nàng ta vừa nói, Thi Mẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh cha, nói ra chút chuyện trong trang viên, và tin tức ca ca nhậm chức ở Tấn Châu.dd,l,q,d
Nàng nói với phụ thân, may là nhà cũ không bán, ca ca sau khi
trở về xây lại nhà cũ, người ở quê có biết ca ca, kinh ngạc đến nỗi cái
gì cũng không nói được, đứa trẻ ngốc nghếch năm đó bỗng chốc đã trở
thành quan phụ mẫu rồi.
Nàng nói, bà con trong quê đều đến giúp đỡ, Mạc gia nở mày nở
mặt rồi, phụ thân thành rồng, nhi tử cũng như vậy, còn nói bởi vì danh
tiếng của cha và ca ca, đã làm nổi lên phong trào học tập ở Tấn
Châu.Pin-LQD
Những lời này, toàn là những lời Mạc Lịch Thăng thích nghe nhất , ông ta là một nhà nho cổ hủ, trước giờ vẫn luôn coi trọng danh tiếng
hơn những thứ khác.
Năm nay, thu vào và chi ra cũng chẳng khác nhau là mấy, Thi Mẫn
không kiếm được chút bạc nào, trái lại các hộ nông dân ai cũng được ăn
no mặc ấm, túi tiền cũng khá khá.
Mùa xuân năm Khang Nguyên thứ ba mươi tám, Vương Tận Tương bệnh
nặng, Hoàng đế khích lệ, đặc biệt cho phép con trai của Vương Tận Tương
đang cầm quân ở các nơi về Kinh thăm nhà.
Nhưng đứa con cả Vương Thành Tân, đứa thứ ba Vương Thành Hưng
của Vương Tận Tương đang cầm quân đóng ở biên cảnh, lần lượt dâng thư.
Trong thư nói: nhất môn Vương thị, trung quân yêu nước, lấy việc nước làm trọng, xem nhẹ việc nhà , phụ thân bệnh nặng, mặc dù lòng
không yên, nhưng vì bảo vệ quốc gia không để ngoại di xâm phạm, không
thể trở về Kinh hầu hạ phụ thân.
Cuối năm nay, Vương thừa tướng bệnh nặng qua đời, Hoàng đế ban
thưởng ân huệ nhiều mặt, để cảm tạ Vương Lãnh Tương một đời vì nước vì
dân.
Mùa xuân năm ba mươi tám, Thi Mẫn cho xây dựng xưởng hoa lụa ở
hậu viện, mãi cho đến cuối hè, cả một dãy phòng mới hoàn thành, phụ nhân trong các hộ nông dân không đủ để sử dụng , liền mướn các phụ nhân ở
thôn lân cận, do Vân nương chỉ dẫn mọi người làm hoa lụa.
Mùa thu, thân thể thái tử Hoàng Phủ Thư mắc bệnh nhẹ, nghe đồn lúc lên triều còn đột nhiên té xỉu.
Những tin tức như vậy, dân chúng cho là tin bát quái, sẽ không
quá quan tâm, nhưng Thi Mẫn lại quan tâm, nàng nhớ tới lần đánh cuộc với Phó Cánh, nhưng người đó. . . . . . một chút tin tức cũng không có.
Nàng thường xuyên cầm ngọc bội, nghĩ tới mỗi một câu Phó Cánh đã nói, nhớ sự cơ trí và dũng cảm của hắn, cũng nhớ đáy mắt trong lúc vô
tình hay cố ý để lộ ra vẻ ám muội, ca ca nói, người này nhất định không
phải là người thường, hắn không muốn lấy bộ mặt thật ra để kết giao,
nhất định là có điều cố kị.
Nàng không quan tâm thân phận, địa vị của hắn, lại vì hắn lưu
lại hai chữ khó khăn. Chờ hắn? Là thật tâm hay chỉ là nói đùa, nàng có
nên tin tưởng hay không? Lại cười một tiếng, bỏ qua một bên không nghĩ
nữa? Pinni-l.q.d
Trong hoàng cung, trừ thái tử Hoàng Phủ Thư ra, còn truyền ra
tin tức, đã tìm được tam hoàng tử lưu lạc bên ngoài nhiều năm: Hoàng Phủ Tĩnh, khiến mọi người thường hay lấy ra để khua môi múa mép.
Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi bách quan ở Kinh thành, phong
Hoàng Phủ Tĩnh làm Vinh Thân Vương, nghe nói Vinh Thân Vương tướng mạo
tuấn mỹ lại làm việc quả quyết, vào triều ngắn ngủn nửa năm, liền được
hoàng đế và quần thần nể trọng, các quan lại sau đại yến, nhóm gia quyến quan lại thường xuyên bàn luận về vị Vinh Thân Vương này, cũng thường
có người nhờ bà mai mối đến Vương phủ.
Cũng trong mùa thu đó, Thi Mẫn không giống đa số nữ tử trong
Kinh, trong lòng nghĩ đến vị vương gia chưa lập phi kia, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến tiền, tiền, tiền.
Năm nay việc buôn bán hoa lụa rất tốt, không những lấy lại được
tiền đã bỏ ra để xây dựng xưởng, vẫn còn tiền dư có thể tính đến chuyện
mua của hàng ở trong Kinh, mở cửa tiệm làm ăn.
Việc làm nàng thấy bất ngờ nhất là, vườn quất chưa bắt đầu thu
hoạch, việc tặngtương quất năm ngoái, đã khiến bọn họ đặt hàng, điều này làm cho vốn chỉ định sản xuất ba thành tương quất, để làm quà tặng
khách hàng mua hoa lụa năm đó, Thi Mẫn quyết định tất cả đều lấy làm
tương quất, đưa đến các đại tửu lâu.
Còn có gã sai vặt và sư phụ phái đi học cách chế tạo Trần Bì đã
quay trở lại, chất lượng Trần Bì năm nay vô cùng tốt, bán được giá cao.
Thời gian cứ thế trôi qua , thu nhập của trang viện năm nay, đạt gần vạn lượng, Thi Mẫn vui đến nỗi mấy ngày mấy đêm đều ngủ không yên.
Ngoài ra, quy mô của Tế Từ đường ngày càng lớn, nghiễm nhiên trở thành dược đường lớn nhất Kinh thành, Thi Mẫn mua năm gian cửa hàng sát vách thông với nhau xong, lại tìm rất nhiều đại phu, nếu nói tiền lời
mỗi ngày phải tính bằng vàng cũng không quá.
Mà Mạc Phương Mẫn làm quan càng làm càng có kinh nghiệm, khi hắn và phụ tá nỗ lực ngày đêm, thu hoạch năm nay của Tấn Châu gần gấp đôi
các năm trước, còn giúp kho hàng của dân chúng tích được không ít lương
thực tồn kho, có thể ứng phó với nạn đói năm sau.
Mạc Phương Mẫn còn liên hiệp với thương hộ của Tấn Châu, vận
chuyển sản vật của bản địa đi những châu khác, kiếm được lời nhiều hơn,
mà trong những thương hộ này, đương nhiên là do ông cậu Hạ gia của Mạc
Phương Mẫn dẫn đầu, qua một năm đồng tâm hiệp lực, dân chúng Tấn Châu
ngày càng giàu có, mà Hạ gia cũng dần dần lấy lại được cảnh phồn vinh
ngày xưa.
Năm Khang Nguyên ba mươi chín.
Mấy châu huyện lân cận Tấn Châu gặp đại hạn, đến nửa hạt thóc
cũng không có, dân chúng phải đào rễ cây, chuyện gặm vỏ cây truyền ra,
triều đình mở kho phát lương, ở Kinh thành cũng thu bạc chuyển xuống
nông thôn cứu trợ thiên tai.
Ông chủ mới của Tế Từ đường là Thi Mẫn, mỗi đầu tháng lại phát
gạo, chữa bệnh miễn phí ở trong miếu, nàng cố ý tránh chùa Phổ Độ đã đi ở kiếp trước, mà lại đến miếu Quan Âm ở thành Nam.
Lúc này nghe thấy tin hạn hán, rất nhiều dân chúng ngã bệnh,
nàng chẳng những dẫn đầu quyên góp thuốc, còn đưa hai vị đại phu chẩn
bệnh đến khu vực gặp nạn, khám bệnh cho dân chúng.
Hoàng đế biết tin, tự tay ngự bút viết bảng hiệu mới cho Tế Từ đường.
Những châu huyện Tấn Châu gặp đại hạn, nhưng Tấn Châu lại không gặp phải ảnh hưởng quá lớn gì từ hạn hán.diendan.lequydon.
Đây là bởi vì Mạc Phương Mẫn vừa mới nhậm chức, liền bắt đầu
nhắm vào cái vấn đề này, tìm nông phu đã canh tác nhiều năm ở bản địa,
thân sĩ và thuỷ lợi, những người chuyên về việc đồng án cùng nhau bàn
luận phương pháp giải quyết.
Bọn họ tìm những trai tráng ở đây đào ao chứa nước, đào mương,
cũng quyết không trồng những giống cây khô hạn cần quá nhiều nước.
Những chuyên gia đến phòng bị hạn hán tìm giống mạ phù hợp, mang về Tấn Châu, tiến hành ươm giống, trồng thử, năm ngoái sau khi thành
công, năm nay liền phổ biến rộng rãi.
Vì vậy Tấn Châu chẳng những không cần triều đình cấp thóc, còn
đúng hạn thu đủ thuế nộp lên triều đình, chuyện này khiến long tâm của
Hoàng đế cực kỳ vui mừng, đặc biệt triệu Phương Mẫn hồi triều, nghe biện pháp quản lí của hắn.
Quân thần sau nửa ngày bàn luận trao đổi ở ngự thư phòng, Hoàng
đế cho Mạc Phương Mẫn về Tấn Châu đảm nhiệm chức vụ cũ, tiếp tục hoàn
thành kế hoạch trong tay, cũng hạ thánh chỉ, chức quan thăng lên nhất
phẩm, ban thưởng nghìn vàng, các tri phủ các châu huyện lân cận đều nghe lệnh Phương Mẫn, cải thiện thuỷ lợi nông nghiệp,gia tăng dân chúng nông thu.
Sau khi Mạc Phương Mẫn trở về, Hoàng đế cũng hạ lệnh triệu kiến Mạc Lịch Thăng.
Đã nhiều năm rồi Mạc Lịch Thăng chưa vào cung gặp vua, hôm nay
được triệu kiến, đáy lòng kích động đến nỗi khó có thể nói thành lời?
Hoàng đế nhìn ông, nửa buổi cũng chẳng nói lời nào, chỉ có ánh mắt thâm
u, cùng với khuôn mặt tươi cười.
Mạc Lịch Thăng bị nhìn đến nỗi mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng
ròng, không hiểu được thái độ Hoàng đế, chỉ có thể im lặng phục tùng,
nhìm chằm chằm vào mũi giày đen của mình.D>D>L>Q>D
Thật lâu, cuối cùng Hoàng đế cũng mở miệng, ông nói: "Nhớ năm
đó, chính Trẫm là người chọn ngươi làm Trạng Nguyên , thật không ngờ,
đúng là Trẫm nhìn nhầm người rồi."
Bỗng nhiên nghe được lời này, ông vội vã cúi người quỳ xuống đất, lên tiếng đáp: "Thần không biết."
"Ngươi nên biết, vứt bỏ nhi tử tài giỏi, nữ nhi ngoan hiền không quan tâm, để mặc cho bọn chúng sống cơ cực bơ vơ, hôm nay bọn chúng có
chút thành tích, vẫn không quên người phụ thân như ngươi, haizz. . . . . . Ngươi, đáng đánh.”
"Thần không hiểu, cầu mong Hoàng thượng chỉ điểm." Mồ hôi chảy vào trong mắt Mạc Lịch Thăng, đau nhói.
"Mạc Phương Mẫn làm quan có tiếng thanh liêm, thành tích tốt, ta triệu hắn vào cung, dân chúng cho là Trẫm muốn hắn hồi kinh nhậm chức,
lập tức có dân chúng liên danh, cầu xin Trẫm lưu lại một vị quan tốt cho Tấn Châu, Trẫm muốn thăng cấp cho Mạc Phương Mẫn, thế nhưng hắn lại
không muốn, nói quan phẩm mà vượt qua phụ thân là bất hiếu.
"Lúc Mạc Thi Mẫn cứu giúp người nghèo, chữa bệnh từ thiện, dân
chúng gọi nàng là Từ Mi Quan Âm, cái danh hào này trẫm đã từng nghe qua, vừa hỏi, mới biết là nữ nhi của ngươi, cái danh hào này cũng đã từng có người phong cho vợ cả của ngươi ?"-Pinni-diễn đàn Lê Quý Đôn.
"Hồi hoàng thượng, đúng ạ." hắn không biết Thi Mẫn vẫn còn tế
bần giúp dân, sau khi Uyển nương chết, không phải đồ cưới cũng bị mất
sao? Chẳng lẽ là chủ ý của cữu phu nhân?
"Hạ Uyển nương quả nhiên là có gia giáo tốt, trẫm phái người hỏi nữ nhi của ngươi muốn ban thưởng cái gì, đoán thử xem, nàng đã trả lời
Trẫm như thế nào?" Nhớ tới câu trả lời của nha đầu kia, Hoàng đế không
nhịn được nhướng mày, liếc nhìn Mạc Lịch Thăng, thật muốn đạp cho hắn
mấy phát, cái kẻ nho hủ lậu không biết thay đổi theo tình hình này, sao
có thể có nhi tử, nữ nhi như thế này.
"Thần không biết."
"Mạc Thi Mẫn không muốn cái gì cả, nàng nói mẫu thân dạy nàng
làm chuyện tốt cũng không phải là vì muốn được đền đáp, nàng chỉ muốn
tích công đức, cầu trời cao cho mẫu thân nàng được sinh ra trong gia
đình không ưu không lo, có cuộc sống vui vẻ, cầu xin phụ thân, ca ca
bình an khỏe mạnh, đường làm quan thuận lợi.”
Trẫm lại nhìn nàng hỏi: ‘ cha ngươi thanh liêm, sao ngươi không
chu cấp cho cha ngươi, ngược lại lại đi cứu người khác. ’ đoán xem, nàng nói như thế nào?"
"Thần không biết." Bị Hoàng đế chỉ trích từng câu, Mạc Lịch
Thăng sợ đến mức hai chân nhũn ra, trên lưng là một mảng ẩm ướt thật
dày, tất cả đều là mồ hôi.dd$L*Q*D.
"Nàng nói bổng lộc của cha không ít, nếu tính toán kĩ lưỡng có
thể trải qua cuộc sống thư thái, nữ nhi của ngươi không nói rõ, nhưng
sao có thể không hiểu? Nàng lo lắng gửi bạc về nhà, lại có người muốn
gây chuyện thị phi, nói không cho phép, lại có nữ tử con nhà đàng hoàng
bị hại, đáy lòng ngươi có biết là ai không ?"
Tất nhiên là Mạc Lịch Thăng biết Hoàng thượng đang ngụ ý điều gì.