Tỷ Tỷ, Mau Mau Cưới Tỷ Phu
Văn Nhược cầm cần câu lên bắt đầu chỉ cho Tiểu Ngư và Tiểu Sửu cách câu cua như thế nào.
- Hai đứa, có nhìn thấy cái gì tỷ buộc vào đầu dây của cần câu không?
- Dạ, đệ biết, là con ốc đó tỷ . – Tiểu Sửu nhanh nhảu vội đáp trước,
- Ừ đúng rồi, Tiểu Sửu thật tinh mắt a. – văn Nhược đưa tay xoa đầu khen
Tiểu Sửu, Tiểu Sửu thấy vậy thích thú cười tít mắt vào.
- Tỷ, nhưng mà sao tỷ lại buộc ốc vào đó làm gì vậy? - Tiểu Ngư thắc mắc.
Con ốc đó buộc ở đó thì làm sao mà câu được cái gì đây.
- À,
chúng ta câu cua khác với câu cá. Để câu cá người ta cần lưỡi câu bằng
kim loại uốn cong, được mài sắc nhọn để cá ăn thì mắc vào miệng cá kéo
lên. Nhưng cua thì miệng của chúng bé tý tẹo à, thì làm sao mà nuốt
được. Chính vì vậy chúng ta có cách khác. Tiểu Sửu nói cho tỷ, con cua
dùng càng làm gì nhỉ ?
- Dạ, càng cua hả tỷ… À đệ biết nó
dùng cái càng để cắp. Cua cắp đau lắm. – Tiểu Sửu suy nghĩ rồi vội trả
lời Văn Nhược, nhớ lại lúc trước có một lần tỷ bắt về được mấy con cua
cậu nhóc tò mò nghịch cua bị nó cắp cho một phát đau nhớ đời luôn.
- Chính xác, Tiểu Sửu nhà ta thật giỏi a. Cua dùng càng để cắp thức ăn, giữ
thức ăn cho vào miệng. Con ốc này chính là thức ăn cho nó. Để câu cua
cần phải thật tinh mắt để nhìn bèo xem có cua hay không. Khi đã thấy rồi thì chúng ta đưa cần thả con ốc lại đó. Mùi tanh của ốc sẽ thu hút con
cua. Cua thấy thức ăn theo bản năng sẽ kẹp chặt thức ăn để lôi về. Khi
cua đã kẹp chặt thì chúng ta chỉ cần nhẹ nhàng nhấc cần câu lên. Không
đươc nhấc cần lên quá nhanh như câu cá bởi làm như thế cua sợ sẽ bỏ ốc
ra. – Văn Nhược tận tình chỉ dạy cho muội muội và đệ đệ, nàng cũng muốn
cho hai đứa biết được nhiều thứ để sau này học được cách sống tự lập, dù có đi đâu ở hoàn cảnh nào cũng có thể sinh tồn được. Bởi Văn Nhược biết rằng ở thời cổ đại này mọi chuyện luôn không thể lường trước được,
chiến tranh, xung quân .. . .
- Ồ, giờ muội mới biết được đó. Trước giờ toàn thấy người ta đi móc cua trong hang ngoài ruộng thôi,
chứ muội chưa nhìn thấy người ta dùng ốc mà câu cua cả. Tỷ, tỷ làm thử
đi, muội cũng muốn câu. – Tiểu Ngư thích thú cầm cần câu vân vê con ốc ở trước mặt giục tỷ tỷ mau mau câu trước để học tập.
- Đúng đó tỷ, mau lên. Đệ muốn câu. – Tiểu Sửu vội nắm tay kéo Văn Nhược lại gần
hồ nước. Là một cậu nhóc nên việc hứng thú với những điều mới mẻ, tò mò
muốn khám phá là bản năng của Tiểu Sửu.
Văn Nhược nhìn 4 ánh mắt
khao khát từ Tiểu Ngư và Tiểu Sửu liền mỉm cười rồi cầm cần câu bước tới gần bên đầm nước. Văn Nhược chăm chú quan sát đám lục bình nổi trên mặt nước. Lục bình khá là tốt tuy nhiên cũng không quá dầy đặc bám sát như ở những ao nước tù ngoại ô thành phố như cô gặp trước kia. Quan sát một
hồi, Văn Nhược bỗng nhìn thấy một vật thể màu vàng nâu đang lấp ló sau 1 cây lục mình. Đó chắc chắn là cái càng cua, cái càng này tương đối lớn, con cua này khá to đây.
- Hai đứa, nhìn tỷ câu cua cho hai đứa xem nè.
- Tỷ , đâu đâu. Con cua ở chỗ nào.
- Tiểu Sửu, đệ giữ im lặng đi không con cua chạy mất bây giờ.Nó ở đâu vậy tỷ. – Tiểu Ngư cốc đầu Tiểu Sửu rồi quay qua Văn Nhược tò mò. Cô bé không
quên cầm cái giỏ lên trong tay như chắc chắn con cua kia sẽ bị bắt.
- Tỷ không được cốc đầu đệ. Đệ sẽ bị ngu đi – Tiểu Ngư cau mày nhìn nhị tỷ giận dỗi
Hai đứa trẻ chỉ tranh cãi một chút rồi cũng im lặng chăm chú theo dõi Văn
Nhược câu cua. Văn Nhược khéo léo đưa cần câu, thả cho con ốc ở đầu dây
xuống khe nơi có cái càng cua đang lấp ló. Chú cua thấy vậy giật mình
thụt người giấu càng vào dưới rễ lục bình không ngoi ra.
- A tỷ, nó chạy mất rồi – Tiểu Sửu thấy vậy liền nhỏ giọng kêu Văn Nhược
- Nó chưa chạy đâu, đệ nhìn xem.
Văn Nhược vừa nói vừa nhấc lên nhấc xuống cần câu một cách nhẹ nhàng, con
ốc ở đầu dây nhẹ nhàng dập dìu chạm mặt nước không quá mạnh cũng không
quá nhẹ. Làm như vậy để kích thích con cua, làm cho nó tưởng có con mồi
của nó đang ở đó, đồng thời mùi của ốc sẽ kéo con cua lại.
Vài
giây sau, cái càng nâu vàng biến mất lại thò ra khỏi tán rễ. Cái càng
nhẹ nhàng khua khua cắp vào con ốc. Văn Nhược thấy vậy liền nhẹ nhàng
điều khiển cho con ốc từ từ đi lên. Chú cua thấy vậy tưởng rằng con mồi
đang chạy trốn cặp chăt hơn, cái càng thứ 2 cũng xuất hiện kẹp vào con
ốc, hai càng ghì thật chặt, toàn bộ thân hình con cua cũng lộ ra khỏi
mặt nước.
- Con cua to quá tỷ.
Văn Nhược chưa vội kéo
cần lên ngay mà con đung đưa cần để nhử con cua cặp chặt hơn. Khi đã
thấy đủ chắc chắn, Văn Nhược nhẹ nhàng nhấc từ từ cái cần lên, con cua
vẫn kẹp chắc chắn con ốc ở đầu dây. Văn Nhược đưa cần vào trong cái giỏ
mà Tiểu Ngư đã để sẵn gần đó giật mạnh, con cua rơi bộp một cái vào
trong giỏ. Tiểu Ngư cùng Tiểu Sửu thấy vậy vội chạy đến nhìn trong giỏ,
chú cua vẫn đang ngơ ngác giơ càng đe dọa, chạy lòng vòng trong cái giỏ.
- Tỷ, câu được thật nè – Tiểu Ngư sung sướng reo lên – Tỷ giỏi quá à.
- Tỷ, đệ cũng muốn câu, đệ cũng muốn câu – Tiểu Sửu ôm chặt cần câu của mình quả quyết.
- Ừ, hai đứa cầm ngồi câu ở đây cho mát, tỷ đi sang bên kia câu nhé.
- Dạ.
Tiểu Ngư và Tiểu Sửu vâng dạ rồi bắt đầu tìm chỗ ngồi, chăm chú quan sát đám lục bình. Chẳng mấy chốc hai đứa cũng nhìn thấy cua, nhưng thật đáng
buồn cho Tiểu Sửu lần câu đầu tiên vì hấp tấp nên khi kéo chú cua nửa
chừng thì chú cua đã thả càng rơi bõm một cái trở lại trong đầm.
Làm dần cũng thành quen, hai đứa nhóc cũng dần thành thục, câu cua được
nhiều hơn, Văn Nhược bên kia nhờ có kỹ thuật cao nên chưa để trượt mất 1 con nào cả. Cái giỏ đựng cua cứ đầy dần lên, cua càng lúc càng nhiều.
Và đặc biệt do cái đầm này là đầm hoang nên cua con nào con nấy đều rất
to. Văn Nhược tự nghĩ nếu mà ở hiện đại có đủ đồ thì mấy chú cua này làm món cua rang muối, hay cua rang me thì ngon hết xẩy.