Suốt buổi tối ấy, Lưu Chấn Hám không còn tâm tình nào đùa giỡn với Quả Quả nữa. Gương mặt hắn chảy xệ ra, lâu lâu không tự chủ sờ vào cái mũi của mình. Quả Quả cũng nhận ra hắn đang kìm nén lửa giận,
nên không dám đến đùa giỡn. Nó an phận chui vào trong chăn da sói, đôi
mắt nhỏ đảo qua đảo lại, không rời khỏi Lưu Chấn Hám.
Lòng Lưu Chấn Hám loạn bời bời, ngây người ngồi trước đống lửa. Cứ thế không biết được bao lâu, hắn cuối cùng mê thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, Lưu Chấn Hám bị cơn đau bụng đánh thức. Hắn ôm lấy
bụng, cũng không dám hé răng, sợ khiến tiểu hồ ly tinh và Quả Quả tỉnh
giấc, gập hông chạy nhanh đến chỗ bụi gai cách đó xa xa.
Trời đêm đang yên lặng bỗng ầm ầm vang lên một tràng âm thanh như núi
lở. Mấy con chim ngói, chim chàng vịt đang ngủ trong mấy đám cây bụi bị
chấn động, ngóc thẳng cổ lên quan sát xung quanh.
“Cái ngày quái quỷ!” Lưu Chấn Hám giải quyết xong cái bụng mình trĩu nặng, cả người nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chỉ có điều, chuyện Tào Tháo mời họp này không phải một lần. Vừa về đến
nhà, hắn đã lại cảm thấy khó chịu, buộc phải vắt giò lên cổ chạy vọt ra
chỗ vừa mới đi tiêu xong. Rất may mà nội khố của hắn rất dễ mở, bằng
không chắc đã phọt luôn ra khố.
Không khí tràn ngập sương mù chợt dậy lên một mùi hôi nồng nặc. Những âm thanh vui tai vang lên không ngớt, nhưng lại khiến lũ chim ngói, chim
chàng vịt ngủ không được phải dọn nhà bỏ đi.
Suốt đêm hôm ấy, Lưu Chấn Hám cứ đi chạy lại, đến khi lá cây bụi xung
quanh bị hắn vặt sạch, thì Tào Tháo mới tạm tha cho hắn về nhà ngủ.
Sau những lần tiêu chảy liên tục này, Lưu Chấn Hám hầu như hư thoát, mất hết sức lực. Rất may mà hắn có thói quen tích trữ vật dụng, số dừa còn
trữ lại cũng nhiều, cho phép hắn bổ sung thêm sinh tố và nước, miễn
cưỡng duy trì được một chút khí lực cuối cùng, không phải ngã xuống nằm
liệt giường.
“Tiêu rồi, tiêu thật rồi…”, đầu Lưu Chấn Hám cảm thấy đất trời như xoay
chuyển. Giờ đừng nói chi gặp lại chó sói, chỉ cần mấy con thỏ béo kia
cũng đủ thu thập hắn rồi.
Cơn choáng váng lại kéo ào tới, Lưu Chấn Hám nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến lúc hắn tỉnh lại lần nữa, thì một hình ảnh xinh xắn đã xuất hiện cạnh đống lửa, đang lui cui bận rộn vô cùng. Lưu Chấn Hám dụi mắt nhìn
kỹ, nhận ra tiểu hồ ly đang nướng chim biển. Trên cái giá làm bằng một
cây gỗ ấy, nàng còn đặt thêm khúc cá ướp muối nướng cùng. Mỡ cá vàng ươm nhỏ lèo xèo xuống lửa, khiến tia lửa phập phừng, đôi lúc cháy phựt lên.
Lưu Chấn Hám sờ lên ngực, phát hiện trên người giờ đã có tấm da sói
choàng qua. Hắn chuyển mắt nhìn xuống, phát hiện mình đang nằm trên
chiếc giường cỏ của tiểu hồ ly.
Nàng là một cô gái nhỏ thụ thương chưa khỏi, sao có thể lôi được cái
thây to lớn của mình lên trên giường cỏ được chứ? Bản thân Lưu Chấn Hám
cũng cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Nhìn tiểu hồ ly người khoác trường bào bận rộn làm cơm bên đống lửa, khóe mắt Lưu Chấn Hám ươn ướt.
Thì ra, cái cảm giác được người quan tâm chăm sóc là như thế! Lòng Lưu Chấn Hám chợt dâng lên sự cảm động không gì tả được.
Nhẹ nhàng cầm tấm chăn da sói trong tay, Lưu Chấn Hám đứng dậy đến
choàng lên lên lưng tiểu hồ ly. Hắn cảm thấy đôi vai của nàng khẽ rụt
lại, người hơi căng lên một chút, rồi mới từ từ thả lỏng ra.
“Cô đi nghỉ đi!” Lưu Chấn Hám xoay người nàng lại, khẽ cười nói với tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly chầm chậm ngẩng đầu lên. Lưu Chấn Hám chợt nhận ra trên gương mặt mỹ lệ đầy sầu muộn đối diện với mình chợt lộ ra một lúm đồng tiền
mờ ảo. Nàng đã cười rồi! Hắn chợt cảm thấy như có một luồng gió xuân
đang bao phủ lấy người.
Quả Quả không biết bắt được một con chuột to béo từ nơi nào, vừa kéo về
tới cửa. Nhìn thấy Lưu Chấn Hám, nó kêu lên vui vẻ chạy qua, dáng vẻ vô
cùng thân mật, miệng kêu ư hử, khiến cho Lưu Chấn Hám ứa lệ nhạt nhòa.
“Mẹ ngươi! Lão tử không chết đâu!”. Lưu Chấn Hám lén lau nước mắt, xoa xoa cái mặt tròn nhỏ của Quả Quả.
Đám lông tơ trên người Quả Quả vốn màu vàng óng, lúc này đã bị trét đầy
bùn nhão. Gương mặt nhỏ nhắn của nó lại dính đầy tro đen, cái tai lớn
còn vương một cọng cỏ. Không biết là nó chui vào cái động chuột nào, tuy bắt được một con chuột to nhưng bộ dạng thảm hại vô cùng. Lưu Chấn Hám
thương xót ôm nó vào lòng, ôm ấp vuốt ve một hồi.
Quả Quả cũng “chẹp chẹp” vùi cái mặt đầy nước dãi và bùn vào người hắn.
Tiểu hồ ly cũng cười tươi như hoa nhìn hắn và Quả Quả, trong đôi mắt to lung linh xinh đẹp ấy cũng ẩn hiện một làn sương mờ.
“Hai ngươi đều là bảo bối của lão tử! Suốt cuộc đời này ta quyết không
để cho hai người phải chịu khổ chút nào nữa!” Lưu Chấn Hám ngửa mặt cười lớn, thầm nghĩ dù sao bọn chúng có nghe cũng không hiểu.
Dìu tiểu hồ ly quay về trên giường, Lưu Chấn Hám tiếp tục nướng cá và
chim biển. Trong mười mấy con chim biển săn được đem về hôm qua, thì họ
đã ăn hết mấy con mập. Lưu Chấn Hám tính toán một chút, xem ra bản thân
đã ngủ ít nhất cũng một ngày. Nhìn mấy con chim biển còn dư bị đống băng đặt trong góc nhà, Lưu Chấn Hám không khỏi bội phục sự thông minh của
tiểu hồ ly.
Có thể lợi dụng mọi thứ xung quanh để sinh tồn, đây chính là biểu tượng của trí tuệ. Lưu Chấn Hám thầm khen ngợi tiểu hồ ly.
Lưu Chấn Hám vừa cảm thấy an ủi, nhưng lại vừa cảm thấy chán nản trong lòng.
An ủi chính là tiểu hồ ly đã có thể đứng dậy được, tuy bước chân có chút loạng choạng không ổn, nhưng chí ít cũng chứng tỏ ngoại thương trên
người nàng sắp bình phục sau cú va chạm vừa rồi. Nhớ đến lần đó ở trong
hòm, tám chín phần mười khả năng là nàng bị đè lên trên nên mới tránh
khỏi cái chết. Xem ra trong cái rủi cũng có cái may.
Chán nản là vì sau này hắn không còn cơ hội hú hí với phụ nữ nữa. Đây là tổn thất khiến Lưu Chấn Hám than ngắn thở dài. Than cho cái kiếp nhân
sinh buồn vui vô thường, tạo hóa trêu người.
Cứ suy nghĩ loạn như thế, súyt chút nữa hắn đã khúc cá muối cháy khét.
Đêm xuống, Lưu Chấn Hám ngồi cạnh đống lửa ngủ gà ngủ gật. Tiểu hồ ly
gọi hắn đến nằm cùng trên giường, vì vẫn còn chừa ra một chỗ. Chỉ có
điều tiểu hồ ly nhất định không cởi y phục ra nữa. Nhìn ánh mắt trong
sáng của tiểu hồ ly, Lưu Chấn Hám không khỏi thấy xấu hổ. Hắn phát giác
tâm tư của mình đã khác trước nhiều. Nếu như trước đây, hắn nhất định đã không thể khống chế bản thân, danh tiết của nhất nhất định đã bị hủy về tay hắn rồi.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, hắn lại thấy hối hận, nằm cạnh đống lửa mà mắng chửi bản thân làm bộ đàng hoàng.
Hắn lầm bầm một lúc lâu rồi mới ngủ được. Đêm ấy hắn bị cái lạnh làm cho thức giấc vài lần. Chỗ không tốt duy nhất của cái đảo nhỏ này chính là
ban ngày quá nóng, ban đêm quá lạnh, nhiệt độ chênh lệch cực lớn.
Sáng hôm sau, Lưu Chấn Hám dậy sớm, làm thêm hai con “Chim ăn mày”, rồi
gỡ bùn ra đặt trước giường của tiểu hồ ly và Quả Quả. Hán dùng đao khắc
hai vết lên vách đá, thu thập một chút hành trang, vai mang cung tên lên đường đi kiếm thức ăn.
Sương sớm rất dày, đôi chân trần của Lưu Chấn Hám giẫm lên đất, cảm giác lạnh buốt. Trong đám cỏ cây um tùm, mấy chim tìm mồi ló đầu ra nhìn.
Chúng trông rất giống chim cút, lông chấm lốm đốm, bộ dạng ngu ngốc,
cách đi cũng ngốc, rõ ràng là không thể bay.
Lưu Chấn Hám đang đi tìm vật săn như thế. Hôm nay cơ thể của hắn chưa
hồi phục, không có khí lực để đi quá xa. Hắn chỉ có thể chọn mấy con
chim béo ngu đần này mà khai đao. Vì sợ mấy con chim này cũng biết phun
ra đao băng tên tuyết giống như mấy con thỏ béo hôm trước, Lưu Chấn Hám
chỉ dám đứng phía xa mà bắn tên. Do khí lực không đủ, tên bắn ra rất yếu ớt. Hắn bắn bốn tên liên tiếp, cuối cùng mới bắn trúng được một con.
Mấy con chim đần còn lại ngớ ngẩn nhìn mũi tên cắm vào đồng bạn, dựng
mấy cái lông vũ dài đẹp trên đầu, vây quanh đồng bạn đã chết, miệng kêu
“lục cục… lục cục” liên hồi.
Lưu Chấn Hám vui mừng, nhân lúc đó lại kéo cung, một tên bắn xuyên hai
con, mấy con còn lại giờ mới hoảng loạn tan đàn, chui vào bụi rậm.
Lưu Chấn Hám cười khà khà, bước dài lên trước, chuẩn bị thu lấy thú săn, còn chưa đi được mấy bước, một tiếng “Bẹp” đã vang lên...
Lưu Chấn Hám cúi đầu nhìn, thấy chân mình đang giẫm lên một bãi phân lớn, phân nhão đang từ kẽ chân trào lên, tràn ra ngoài.
“Con mẹ nó…” Lời mắng của Lưu Chấn Hám phát ra nửa chừng đã phải nuốt
trở vô. Hắn nhìn thấy đám lá cây vương vãi trên mặt đất, biết đây chính
là tác phẩm của mình hôm qua.
Những “tác phẩm” ấy bày theo hình chữ phẩm, giống như một tòa kim tự
tháp, chặn phía trước đường đi, lúc đầu còn rắn, càng về sau thì càng
nhão ra.
Lưu Chấn Hám cúi người, quan sát chúng thật cẩn thận, thấy mấy hạt dưa trắng còn sót lại bên trong.
“A a…” Lưu Chấn Hám suýt chút nữa cười ra nước mắt.
Chuyện này cũng quá thú vị, bản thân hắn trước giờ ăn dưa không bao giờ
nhả hạt, nhưng không đến nỗi khoa trương như thế chứ? Mấy hạt dưa này
cũng quá sĩ diện mà, ở trong bụng hắn suốt đêm mà không bị tiêu hủy,
cuối cùng rủ nhau quay trở lại nhân gian.
Trước hết, hắn buộc mấy con chim vào bên hông, rồi dùng thanh loan đao
làm cái xẻng, cẩn thận xúc mấy đống phân có mầm dưa lên trên chiếc lá
lớn, vui vẻ bê lấy quay về nhà.
Mấy ngày tiếp theo, ngoài chuyện ăn uống, Lưu Chấn Hám chỉ quan tâm đến
mấy mầm dưa đó, cả kế hoạch thăm dò khắp hòn đảo cũng bỏ luôn. Hắn không những làm lều che mưa ngăn gió cho mấy cây dưa non, còn bảo Quả Quả cầm cây gậy canh, suốt ngày bắt nó quanh quẩn quanh đó chăm sóc, đến tối
còn lấy lá cây che mầm dưa, đốt thêm đống than nhỏ phòng hờ sương giá.
Trước khi Lưu Chấn Hám tòng quân, ở nhà thường trồng qua, dưa hồng và
dưa hấu, nhưng không có loại nào giống loại đã ăn mấy ngày trước. Mầm
dưa thích hạn sợ nước, lúc thành cây non còn phải ngắt đọt, phủ một lớp
đất mỏng lên.
Nhìn mầm dưa nhỏ xíu mấy ngày trước giờ đã lên cao, lòng Lưu Chấn Hám
tràn ngập cảm giác tự hào. Thương thế của tiểu hồ ly cũng theo vết đao
càng lúc càng nhiều trên vách đá mà càng lúc càng chuyển biến tốt lên.
Có một đêm, Lưu Chấn Hám đang ngủ say, chợt thức giấc phát hiện có làn
hương dễ chịu vấn vít quanh người. Tiếp đó, hắn cảm thấy trên người ấm
áp, tỉnh hẳn ra mới phát hiện tiểu hồ ly đang nhìn hắn cười dưới ánh lửa nhảy múa.
Lưu Chấn Hám cúi đầu nhìn, trên người có thêm một cái áo tơi làm bằng
lông chim, lông chim có xanh có đỏ, còn có trân châu đính trên lông vũ
dài, màu sắc bố trí hài hòa theo thứ tự, Lưu Chấn Hám sờ những chỗ nối
trên áo lông chim, mới phát hiện sợi dây cùng màu với màu đỏ trên áo
khoác của tiểu hồ ly.
“Nhất định là nàng đã rút dây trên áo khoác của nàng làm cho ta?” Lưu
Chấn Hám cắn môi, cảm giác đau báo cho hắn biết chuyện ngọt ngào này là
quả sự thật.
Sóng mắt của tiểu hồ ly rất giống dòng nước Long Xuyên nơi quên nhà khác sâu trong tâm trí hắn. Nó tựa như có khói sóng mênh mang, lại tựa sao
trên trời, lấp lánh, rạng rỡ.
Hai người không cần lời thừa, ôm chặt lấy nhau.
Trong giây phút thiêng liên ấy, Quả Quả lại không thức thời, chui vào lòng hai người, láo liên quá đám.
Tiểu hồ ly chỉnh lại đầu tóc một chút, bắt đầu cất lên tiếng ca. Lưu
Chấn Hám phát hiện trên người của tiểu hồ ly đột nhiên toát ra sự thánh
khiết khiến người khác không thể đến gần. Gương mặt đầy vẻ yêu mị, thân
thể đầy sự dụ hoặc của nàng đột nhiên như bị phong thái kỳ quái đó bao
trùm, che lấp mất.
Lời ca réo rắt động lòng người, giống như từ trên thiên không tĩnh lặng
và xa xăm truyền đến. Lưu Chấn Hám chìm đám trong tiếng ca, những ý nghĩ đen tối trong đầu cũng dần tan biến. Cả Quả Quả bình thường không chịu
nổi tịch mịch là thể mà cũng há miệng ngắm nhìn tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly không ngừng ngâm xướng, sơn cốc trống vắng bắt đầu có tiếng
dội lại. Nàng tiếp tục làm các tư thế rất kỳ quái, khiến Lưu Chấn Hám
càng nghe càng thấy bồn chồn, lo lắng.
Cánh tay trắng ngần của tiểu hồ ly vẽ thành một vòng tròn, đột nhiên áp vào đầu Lưu Chấn Hám.
Đầu óc Lưu Chấn Hám trống rỗng, bị chấn động một cái, liên tiếp lùi về phía sau mấy bước rồi mới đứng vững được.
“Làm gì thế?” Lưu Chấn Hám lắc lắc đầu, “Lão bà cô này làm cái quỷ gì thế?”
Hắn cũng thật không khách khí, được thế tiếp tục chiếm lấy tiện nghi của tiểu hồ ly.
“Ca hát cho ta nghe?” Lưu Chấn Hám cũng mặc kệ người ta có nghe được hay không, chỉ vểnh cái mũi của mình lên cười khì khì như trâu: “Cô có biết ngoại hiệu của ta trước đây là gì không?”
“Ta là niềm kiêu ngạo của bộ đội Sơn Thanh Thanh Thủy. Sự ly khai của ta từng khiến giới ca xướng của Lão Sơn nghẹn ngào. Ta có vẻ đẹp và lời ca tuyệt diệu ngang nhau, là hóa thân của một vị anh hùng hiệp nghĩa.
Chẳng những thế, ta còn là ‘Lưỡng sơn đệ nhất huân bảng ca vương’ (Nam
danh ca đứng đầu của Lưỡng sơn) …” lão Lưu càng nói càng bốc phét, không thèm che đậy gì.
Biểu đạt tình ý vượt qua mọi ngôn ngữ, tiểu hồ ly chỉ dùng một nụ hôn khẽ đã khiến hắn phải kết thúc sự huyên thuyên.
“Cô…ta…”, Lưu đại quan nhân nuốt nước miếng đánh ực một cái, trái cổ
chạy lên chạy xuống, suýt chút nữa lọt luôn vô bụng, “Cô... hôn… ta…”.
“Nếu vậy không dám vô lễ cũng phải vô…” Lưu Chấn Hám mặt dày hôn lại nàng tới tấp.
Lúc này áng mây cũng chui trốn vào tầng mây, dường như cũng xấu hổ không dám tiếp tục nhìn lén màn ướt át ấy.
Chỉ có Quả Quả, phải, chính chúc nhóc thích quấy rối ấy, đã dùng chân cào loạn ngắt nụ hôn dài của Lưu đại quan nhân.
“Quả quả…quả quả…” Dường như Quả Quả vô cùng bất mãn.
“Ta cũng thích ngươi, Quả Quả, ta thích các ngươi, mẹ nó… thích chết
được!” Lưu Chấn Hám cảm thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc, nhất thời hí hửng, lại la làng lên. Đương nhiên, hắn chợt trở nên lớn gan có lẽ là
do ỷ lại tiểu hồ ly nghe không hiểu ý trong lời nói của hắn.
Tiểu hồ ly cười khiến hai mắt khép lại thành hai đường mảnh, khóe miệng tươi cười cũng cong như vành trăng non.
“Ta trước hết đặt tay lên vai nàng, thử xem phản ứng của nàng, sau đó
mới quyết định hành động tiếp theo; Hay là cứ làm liều, cho gạo nấu
thành cơm luôn đây?” Lưu Chấn Hám cười gian bẹo bẹo gương mặt trắng
loáng động nhân của tiểu hồ ly.
“Ta mà đi yêu một con hồ ly tinh sao?” Lưu Chấn Hám vuốt ve cái đuôi của tiểu hồ ly, hít sâu một hơi, nghe hương thơm say người toát ra từ thân
thể nàng, cả người đều muốn tan ra.
Tiểu hồ ly bị hắn vuốt ve cái đuôi, thân hình liền đứng không vững, tựa thân vào trong lòng hắn.
“Đừng vậy mà!” Lưu Chấn Hám cảm thấy dễ chịu vô cùng, bàn tay lớn như
tay gấu bát đầu thăm dò từ dưới trường bào của tiểu hồ ly lên trên,
miệng lại còn giả bộ làm tiểu tử ngây thơ.
“Cô nhóc, dù không thể thấy tận mặt nàng, nhưng nghĩ đến vẻ mặt liêu
trai của nàng, lòng ta đã rộn lên vô cùng dữ dội.” Lưu Chấn Hám nghĩ đến điều đó, cái khố dừa chợt có chỗ đội ngược lên tới bụng.
“Không được…” tiểu hồ ly nhẹ xoay lưng, bắt đầu lên tiếng.
Lưu Chấn Hám giống như bị một cây thương đập vào mặt, đứng sửng cả người.
“Cái gì cái gì…?” Lưu Chấn Hám không dám tin lắp bắp hỏi lại.
“Hoa quan của xử nữ… đối với một tế tự (thầy tư tế, chuyên lo việc cúng
tế) mà nói… thì có ý nghĩa trọng yếu vô cùng…” Tiểu hồ ly xấu hổ cúi
đầu.
Đầu lão Lưu kêu “Bùng” một tiếng, giống như bên trong có mấy viên đại pháo chợt nổ dồn.
“Nàng lại có thể nói… tiếng Trung Quốc?” Lưu Chấn Hám lắp bắp hỏi.
“Không phải ta có thể nói được tiếng của huynh, mà là huynh có thể nói
được tiếng của ta”. Tiểu hồ ly bật cười tươi, da mũi hơi nhíu lại, giống như sóng gợn lăn tăn trên mặt nước hồ xuân.
“Những lời huynh vừa nói, ta có thể nghe được hết…”, khi tiểu hồ ly thốt ra mấy lời này, sắc mặt cũng đỏ lên.
“Á mẹ ơi…”, da mặt của Lưu đại quan nhân tuy dày đến cực điểm, lần này
cũng chết đứng như trời trồng. Khắp bản mặt hắn so với đống lửa còn đỏ
hơn. Hắn nhìn xung quanh, tìm kiếm kiếm cái lỗ trống trên mặt đất, chuẩn bị chui vào đó.
Trên đất không có lỗ trống, chỉ có hai nhân ảnh đang ôm chặt lấy nhau.