Lời hứa cao quý phải xem là hứa với đối tượng nào- Lưu đại quan nhân nói.
“Bỉ Mông tế tự đại nhân! Lời suy đoán vô căn cứ của ngài khiến ta cảm
thấy vô cùng phẫn nộ!” Lão Từ lấy lại bình tĩnh, dùng lời lẽ đanh thép
phản kháng lại. Lão bắt đầu đánh giá lại vị Bỉ Mông này, gã Bỉ Mông này
bề ngoài vụng về nhưng lại ẩn giấu trong đó đầu óc sắc bén, khiến lão
không khỏi sợ rung người.
“Nếu ngươi không hề nghĩ như vậy, ta sẽ cho ngươi là một tên ngốc! Nếu
là ta, ta nhất định sẽ làm như vậy! Con người mà, dù sao cũng phải có
chút mộng tưởng cần theo đuổi chứ, phải không?” Lưu Chấn Hám vỗ vỗ bả
vai Phúc Cách Sâm-Từ, ”Nhưng mà…điều kiện của ta vẫn không đổi, ngươi có hai cái giới chỉ, ta chỉ cần một cái trong đó, để lại cho ngươi một cái tranh bá thiên hạ, hẳn là cũng không tệ chứ”
...
“Bị ta nói trúng tâm sự cũng không cần phải im lặng mà chống đối chứ!”
Lưu Chấn Hám quẳng đi bộ dạng vụng về, "Sự im lặng của ngươi làm cho sức nhẫn nại kém cỏi của ta chị khiêu chiến đó! Ngươi còn cứ như vậy, ta
chỉ có thể đem thịt rồng ném xuống biển sâu thôi!”
“Được!” Phúc Cách Sâm -Từ nghiến răng nói, "Ta đáp ứng ngươi! bất quá ta cũng có điều kiện…”
“Điều kiện gì?”
“Ngươi phải đem cái mai rùa này tặng cho ta.” Lão đầu vuốt ve cái mai rùa to lớn, giống như đang vuốt nữ nhân yêu dấu của lão.
“Thì đổi!” Lưu Chấn Hám không chút suy nghĩ đáp ứng luôn. Hài tử, còn
nhớ đến bốn viên long châu của mai rùa này sao? Để ông nội dạy ngươi cái gì gọi là hèn hạ. Lưu Chấn Hám trong lòng nói thầm.
“Chúng ta cùng hướng về thần minh của mình tuyên thệ, khế ước bắt đầu có hiệu lực từ giờ phút này. Hai bên không được làm tổn thương tới cơ thể
của đối phương, nếu có ai phản bội lời thề, chết không toàn thây!” Phúc
Cách Sâm-Từ đề nghị.
“Không thành vấn đề” Lưu Chấn Hám ung dung lặp theo lời tụng khế ước của lão đầu, dùng danh nghĩa của chiến thần Khảm Mạt Tư mà tuyên thệ.
Khảm Mạt Tư? Trong lòng Lưu Chấn Hám cười lạnh, có trời mới biết hắn là ai.
“Bắt đầu từ bây giờ, ngài chính là chủ nhân của thuyền hàng 'Bồng lai
hào’” Phúc Cách Sâm Từ trong nụ cười có chút gian giảo, tháo ban chỉ
trên ngón tay cái đưa cho Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám thuận tay cầm lấy huyết ngọc ban chỉ, cũng chuyển qua xâu ”long nhục” ướp muối đang cầm trong tay kia.
Lưu Chấm Hám cười rất vui vẻ.
“Đưa cái lỗ tai đến sát đây, ta dạy ngươi chú ngữ khởi động trận pháp
gọi kim nhân. Thân hình Phúc Cách Sâm-Từ run rẩy không ngừng, bàn tay
tiếp nhận long nhục lại càng run rẩy kịch liệt hơn .
Học xong chú ngữ, Lưu Chấn Hám xoay qua xoay lại Huyết ngọc ban chỉ trên ngón tay cái của mình, hưng phấn không thể nào hơn được nữa.
Phúc Cách Sâm-Từ vỗ vỗ tay.
“Tham kiến Lý Sát đại nhân! Dũng sĩ hùng miêu Phan tháp tộc trung thành
tuân thủ lời thề của tổ tiên, đi theo bước chân của đại nhân, chúng tôi
dùng tính mạng bảo vệ vinh dự và tôn nghiêm của ngài” Cổ Đức từ một nơi
nào đó trên boong tàu đi tới, quỳ một gối xuống, ồm ồm hướng về phía Lưu Chấn Hám tuyên thệ.
Phía sau hắn là một hàng hùng miêu võ sĩ to lớn mạnh mẽ như gò núi.
“Ta cũng trao cho lòng trung thành của các ngươi địa vị và vinh dự tương ứng!” Lưu Chấn Hám không nhịn được muốn cười trộm, hắn đếm đếm nhân số
của hùng miêu võ sĩ, tổng cộng có hai mươi người, hai mươi cái đầu cường tráng, đen trắng xen lẫn nhau.
Phúc Cách Sâm-Từ ôm chặt cái mai rùa lớn và chuỗi long nhục kia nhịn không được cười lên điên cuồng , đến nước mắt cũng chảy ra.
Các hùng miêu võ sĩ nhìn hắn khinh thường, cũng không hề che dấu nữa.
“Ngươi chết đi cho rồi.” Cổ Đức nhìn lão Từ, căm hận nhổ nước miếng trên sàn thuyền, ngay cả tiếng địa phương của tộc gấu trúc cũng mắng ra cho
hết.
Lão Từ ngóc đầu lên, đảo cặp mắt trắng dã, quay đầu giơ cổ không thèm chấp Cổ Đức.
Cái thuyền này là của ta sao? Lưu Chấn Hám híp mắt nhìn Từ lão đầu, thật có chút không dám tin, muốn phát cười.
Trên mặt biển nổi lên một trận âm thanh trầm trầm của tù và ốc biển.
Vô số mây đen giống như ngựa phi, mau chóng từ xẹt qua bầu trời trên
đầu, từng tia chớp, ở trong không trung chạy toán loạn ngoằn ngoèo sáng
rực.
Tốc độ di chuyển của “Bồng lai hiệu” đột nhiên bị giảm xuống vì từng đợt sóng lớn nổi lên điên cuồng. Cánh buồm của “Bồng lai hiệu” cũng bị
cuồng phong thổi kêu phần phật.
Trong khúc giao hưởng của sóng biển và tiếng sấm động ấy, ở một nơi xa
trên mặt biển chợt xuất hiện một phương trận chỉnh tề khổng lồ. Hải
triều điên cuồng dao động, khiến cho bọn họ thoạt nhìn tưởng chúng như
một đám tinh linh đứng trên đầu sóng.
“Trận thế hùng vĩ a!” Lưu Chấn Hám hít hít cái mũi, ”Cổ Đức, mỗi người
vào vị trí của mình, chuẩn bị chiến đấu! Còn nữa, kiếm cho ta kiện y
phục tề chỉnh đến đây, ta đâu thể mặc như thế này mà đi đàm phán với hải tộc chứ!”
Phúc Cách Sâm-Từ cũng ngừng lại tiếng cười cuồng dại, sắc mặt nghiêm túc vạn phần, giơ tay lên cụp lên trán, cẩn thận nhìn đám mây đen đang quay cuồng ở đỉnh đầu.
“Ông trời của ta” lão đầu sắc mặt cứng lại có điểm lo lắng: ”Nhất định
là Mã Khố Lạp Tộc Chiêu Triều Giải Nhân! Bọn họ là Ma pháp sư-phong bạo
tê liệt giả thuật sĩ trong Hải tộc! Cái này đoan chắc chính là quân đoàn chính quy của Hải tộc!”
“Hắn có một cái đầu trên vai, thì hắn cũng có một cái mạng thôi! Đao
trắng thọc vào, thì đao máu kéo ra” Lưu Chấn Hám lôi cánh tay của lão
đầu, nhét hắn vào mai rùa, Phúc Cách Sâm-Từ bị hắn xách kêu oai oái.
“Ngươi yên tâm!” Lưu Chấn Hám ngồi xổm xuống, vỗ vỗ gương mặt trắng bệch của lão đầu: ”Người ta nếu là muốn chúng ta chết, đã sớm ra tay từ lâu
rồi. Bày vẻ càng nhiều, thì càng chứng minh bọn chúng muốn cứu công chúa bọn họ, càng chứng minh chúng sợ chúng ta chó cùng rứt giậu”
“Ngươi..ngươi sao..một chút cũng không sợ?” Phúc Cách Sâm-Từ ôm ở đường viền trên sườn mai rùa, run rẩy hỏi.
“Ngươi là ngươi, ta là ta” Lưu Chấn Hám khóe miệng nhếch cười.
Từ lão đầu nhìn mãi theo dáng hắn đi xa dần.
Lưu Chấn Hám dừng lại ở mũi tàu, không nhúc nhích tí nào, giống như chuôi cây lao cắm dựng thẳng đứng.
Mây đen càng cuồn cuộn, tia chớp lóe lên đan chéo, gió ào ạt, thổi trên mặt biển một trận sương mù dày đặc.
Tiếng gió biển rít gào thổi tung tóc Lưu Chấn Hám làm mắt hắn mờ đi, Lưu Chấn Hám huýt sáo bản Thông linh chiến ca có tác dụng trấn an tâm thần
mà hắn chẳng hề hiểu. Thanh âm ấy lấn át đi tiếng sóng biển dữ dội, vút
cao lên thật mãnh liệt.
Ánh mắt Lưu Chấn Hám giống như những ánh đao nhỏ lấp lóe…, lạnh lẽo.
Sau lưng là một là một hàng võ sĩ Phan Tháp to lớn dũng mãnh, thanh
cương xoa lạnh lẽo nằm chắc trong tay họ, lấp lóe quang mang khiếp
người.
Phúc Cách Sâm -Từ thở dài, rút vào mai “rùa” chỉ lộ “đầu” ra ngoài.
Sóng biển đen thui ngầu đục gào thét, bắn tung tóe đầy trời, xa xa những con chim hải âu đang săn mồi, tiếng kêu gào khàn khàn thê lương trong
những tia chớp, bay càng ngày càng thấp.
Phía trước thân thuyền “Bồng lai hiệu” chợt xuất hiện trong những con
sóng lớn, toàn bộ quân đội của một chi hải tộc đã càng ngày càng gần.
Trên mặt lá cờ, đường hoa văn nổi bật hình dáng của chiếc vương miện
lướt trong nghìn sóng, trong tiếng gió biển rít gào, sừng sững bất
động...