Từ lão đầu trợn trắng con mắt, nhưng vẫn lộ sắc vui. Rõ ràng trong nội
tâm của lão cảm thấy chủ ý này cũng không tệ, tuy có điểm ti tiện và
thấp hèn.
"Sao rồi?" Hải Luân xướng xong chiến ca tiêu trừ tác dụng cường hóa cho các Phan tháp vũ sĩ xong, cũng đã quay trở lại.
"Cái con quỷ này cứng thiệt a!" Lưu Chấn Hám dùng tay lắc lắc cái lỗ tai của con hải mã, phần tiếp xúc có cảm giác như thiết, bằng sức lực của
hắn mà phải cật lực như thế mới giật đứt được một bên tai của hải mã,
"Thiệt giống như mình đồng da sắt vậy, cứng ơi là cứng."
"Hải mã phổ thông sinh trưởng mười năm bất quá cũng lớn bằng ngón tay,
con hải mã này to lớn như thế, không biết đã thọ được bao nhiêu năm rồi. Thân thể của nó chỉ toàn là xương, cứng rắn là lẽ đương nhiên." Hải
Luân gật đầu nói.
"Vì sao không rút ngư xoa ra, mau chóng cứu nàng ta?" Ngưng Ngọc cũng
bước lại, nhẹ nhàng vuốt ve trán của nhân ngư công chúa: "Tiểu cô nương
này tuy có điêu man gian giảo một chút, nhưng quyền lợi tuyệt đối đã
nuôi dưỡng cho nàng cái tính cách tuyệt đối như vậy rồi."
"Không thể rút ra, rút ra là sẽ xuất huyết nhiều mà chết đấy." Lưu Chấn
Hám vuốt nhè nhẹ cây ngư xoa, nói: "Không chuyên nghiệp, không chiến
thuật gì hết! Trên cán mà dùi mấy lỗ thoát máu, đảm bảo cái mạng của ả
tiêu đời nhà ma từ sớm rồi! Tiếc gì đâu á!"
Lời này vừa nói ra, những Hùng miêu võ sĩ vừa trờ tới suýt chút nữa ôm đầu ngã xuống xỉu.
"Đại phu đâu?" Lưu Chấn Hám quay đầu nhìn quanh hỏi: "Trên thuyền có đại phu không?"
"Chúng ta không có đại phu." Cổ Đức cất giọng ồm ồm đáp: "Chúng ta quá cường tráng, không cần đại phu."
"Còn có thể cứu nàng ấy không?" Hải Luân không nhẫn tâm hỏi.
Ngải Vi Nhi lúc này đang rơi vào cơn hôn mê, xem ra cũng rất ngây thơ
trong trắng. Thân hình ả trong cơn mê nhìn rất mỹ lệ, mà lại bị cắm một
cây ngư xoa như thế, không khỏi khiến Hải Luân không khống chế được
mình, mềm nhũn cả ra.
"Đáng đời!" Lưu Chấn Hám nói: "Hải Luân! Nàng quên là ả đối xử với chúng ta dã man như thế nào sao?"
"Cứu vớt sinh mệnh là một chuyện vô cùng tốt đẹp, giết chóc vĩnh viễn là chuyện làm đi ngược lại với thân phận một tế tự. Chúng ta là người ngợi ca sinh mệnh, chỉ có kẻ cầm lưỡi hái tà ác của tử thần mới có quyền làm chuyện đó mà thôi." Hải Luân thuyết giảng.
Ậy, lại nữa rồi... Lưu Chấn Hám liền lộ vẻ mặt mình không có liên quan đến chuyện này.
"Ngươi nhất định phải cứu sống nàng ta! Nếu không chúng ta sẽ đi đời nhà ma đấy! Tế tự ngu xuẩn à!" Từ lão đầu đẩy mọi người ra, lớn tiếng
thuyết phục Lưu Chấn Hám.
"Làm sao cứu?" Lưu Chấn Hám chìa hai bàn tay trắng ra: "Con hải mã này
tuy giúp ả ngăn cản được lực lượng cự đại, nhưng ngư xoa phóng đính vào
bụng vẫn là ngư xoa, chứ không phải là cọng cỏ khô khỉ mốc gì cả!"
"Ta không biết làm sao mà ngươi có thể làm Bỉ mông tế tự được! Ngươi so
với vị tiểu thư hồ tộc này đơn giản giống con trùng chui dưới đất so với con khổng tước cao quý trên mây, không có gì đáng bàn ở đây cả!" Ngưng
Ngọc cũng không hề giấu giếm vẻ chán ghét của nàng đối với Lưu Chấn Hám.
"Vậy sao?" Lưu Chấn Hám sờ sờ lỗ mũi của mình, sắc mặt đỏ bừng: "Ta cũng nhất mực cảm thấy tuy ta có dáng vẻ của loài lợn, nhưng vẫn chưa mang
trên người khí chất của loài ăn cám bao giờ."
"Lý Sát!" Hải Luân thâm tình ngước nhìn gương mặt đang bạnh ra của Lưu
Chấn Hám: "Muội biết huynh đang đùa! Từ khi huynh cứu muội đến giờ, muội đều biết rằng, huynh tuyệt đối không phải là một con người không luyến
ái sinh mệnh, tuyệt đối không phải."
Lưu Chấn Hám bị lời nói này làm cho cái lưng tự nhiên thảng lên rất nhiều, vẻ mặt cười cợt vô lại cũng thu liễm bớt một ít.
"Không phải ta không cứu ả, mà là không có biện pháp nào cứu a!" Lưu
Chấn Hám tiếc rẻ lắc đầu: "Trên thuyền này ngay cả y sinh cũng không có, thiệt là chuyện không thể ngờ."
"Tiêu rồi tiêu rồi..." Từ lão đầu vò đầu, xuất hạn mồ hôi khắp đầu kháp mặt.
"Ngươi sợ hải tộc làm cái gì?" Lưu Chấn Hám đặc biệt cảm thấy khinh
thường con người này: "Kim nhân của ngươi cường đại như thế, nếu là ta
thì đã sớm khiến cho chúng gà bay chó chạy tán loạn hết rồi, lão sợ cái
khỉ gì? Hả?"
"Bỉ mông tế tự ngu xuẩn!" Sự lễ mạo lúc đầu của Từ lão đã được vứt sang
một bên: "Ngươi biết cái con khỉ mốc gì? Trai đãi kim nhân là dựa vào Kỳ môn độn pháp của phương sĩ chúng ta mà khu động, mỗi ngày chỉ có thể
triệu hoán một lần, mỗi lần có thời gian sử dụng không quá lạng cát đồng hồ. Quá thời gian này, trận pháp sẽ vì thế mà không thể cung cấp đủ
động lực, khiến Kim nhân tự động trở về Giới tử ban chỉ!"
"Khoảng thời gian bốn lạng cát (Chú: Đồng hồ bằng cát, đổ vào cho chảy
hết, tính theo lượng cát chảy)?" Lưu Chấn Hám tính toán một chút, nghĩ
tối đa không quá 5 phút, rõ ràng là rất ngắn.
"Hừ..." Từ lão đầu lải nhải liên hồi: "Mười hai vân tần kim nhân của
chúng ta nếu có thể tác chiến suốt ngày, còn không sớm thống nhất thất
hải mất rồi sao? Đúng là heo! Xứng đáng là Thất cách tộc! Biết chúng ta
hiện giờ còn bao nhiêu kim nhân không? Chỉ còn có bốn tên! Đần độn! Tám
kim nhân còn lại đã sớm hu hỏng sau bao nhiêu năm ngược xuôi trên biển
rồi! Những cự thú trong biển và những kẻ mạnh nhiều vô số, ngươi mà biết cái gì? Tiêu rồi, tiêu rồi..."
"Kim nhân của chúng ta lại không thể đứng trên mặt nước, đó là vấn đề
lớn nhất. Từ khi để thất lạc Tạp đế nhạc võ sĩ tới giờ, chúng ta và hải
tộc không còn ở cùng đẳng cấp nữa." Ngưng Ngọc chêm vào.
"Vậy hết thảy chúng ta cùng rửa sạch cổ đi." Lưu Chấn Hám đứng dậy. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Để làm gì?"
"Thì chờ người ta tới cứa cổ chứ chi?!" Lưu Chấn Hám đáp.
"Lý Sát!" Hải Luân nhìn hắn quở trách.
"Hiện giờ ta thật không có cách gì cứu ả hết! Bà cô à!" Lưu Chấn Hám nhún vai làm ra vẻ hết cách.
"Ai nói vậy!?" Hải Luân bảo: "Huynh chẳng phải là sau khi tự nhiên tiến
hóa, đã có thể sử dụng 'Tâm Linh Tỏa Liên' chiến ca rồi sao? Huynh lại
quên rồi?"
Toàn bộ những người xung quanh lập tức nhìn Lưu Chấn Hám, chằm chằm chờ đợi...
Thanh ngư xoa ở bụng của Nhân ngư công chúa Ngải Vi Nhi cuối cùng cũng được rút ra.
Kinh qua "Phát như huyết" Tâm tỏa chiến ca tẩy lễ, thân thể của nàng
nhanh chóng khôi phục nguồn lực của sinh mệnh. Miệng vết thương cũng từ
từ khép miệng, sinh trưởng những sơ thịt mới.
"Ta cũng không biết sao ta lại đồng ý cứu ả nữa!" Lưu Chấn Hám lắc đầu gãi tai nói.
Vừa rồi sau khi ngâm xướng chiến ca xong, bốn người phụ trách liên tỏa
ngoài hán ra còn có hai Hùng miêu võ sĩ tương đối cường tráng, hai người này sắc mặt tái xanh, khó coi vô cùng. Thương thế của Ngải Vi Nhi quá
nặng, cho dù là bình quân phân phối cũng khiến hai hùng miêu vũ sĩ này
ôm lấy ngực thân thể run run.
"Nếu biết như vậy, vừa rồi bớt chút lực khí là ổn rồi." Cổ Đức lầu bầu.
Hắn chính là người bị an bài để chịu lần tâm linh liên tỏa này, do đó
nếu nói chính xác hơn, thì bản thân hắn đã chịu 1/4 sức sát thương của
thanh ngư xoa do chính bản thân hắn phóng ra.
Một hùng miêu vũ sĩ khác tên Kiệt Lạp Đức cũng đứng bên cạnh đó trợn mắt thở hừ hừ . Thân thể của y cũng khôi ngô vạm vỡ không kém gì Cổ Đức,
lại có khối đầu gần như hình vuông trời sinh.
Chỉ có Lưu Chấn Hám là vui sướng, thân thể khỏe mạnh của hắn khiến nhiều người nghĩ đây đơn giản chỉ là một con ma thú, chứ không phải là một
thất cách tế tự.
"Sao rồi? Cảm giác thế nào?" Lưu Chấn Hám thân thiện vỗ vai hai Phan
Tháp võ sĩ, "Cuồng hóa xong rồi cảm giác thế nào? Có chỗ nào không ổn
không?"
"Vẫn còn tốt, chỉ có chút nhức đầu, chút chút." CỔ Đức cất giọng ồm ồm
đáp, rồi ngóac miệng thè lưỡi cười: "Đông phương chúng ta không có Bỉ
Mông tế tự, do đó chúng ta chưa thử qua cuồng hóa rồi nó có tư vị như
thế nào. Tuy nhiên, có nghe trưởng lão trong tộc nói, Phan Tháp võ sĩ
cường đại có thể thông qua 'Túy Tửu' tiến nhập cuồng hóa. Nhưng chúng ta còn cần hận ý và tửu tinh đủ để kích phát thứ tiềm năng này."
"Vừa rồi cái gì thúc đẩy các người trợ giúp chúng ta?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Ả nhân ngư công chúa này khi người quá đáng!" Cổ Đức gầm nhỏ một tiếng: "Phan Tháp võ sĩ chúng ta đều là những hán tử xương cứng beng beng, cái thử khi phụ kẻ yếu như ả chúng ta nhìn không thể chịu được."
"Ta nghe nói nhân ngư đều ăn thịt người đấy." Lưu Chấn Hám lập tức đánh
rắn tùy gậy, tặng thêm cho nhân ngư thêm một bồn ... phân rồi nói gì thì nói.