Con thú nhóc Quả Quả cũng đang cáo mượn oai hùm, “Ríu ríu rít rít” nhảy
nhót trên đầu Lưu Chấn Hám, giống như một mụ đàn bà nhiều chuyện.
Khắp thuyền đều kinh hãi.
“Bỉ mông tế tự thô tục!” Mỹ nhân ngư công chúa phát ra một câu khinh thường, hận ý trong mắt lại càng hiện rõ.
Mái tóc vàng của nàng dưới ánh nắng lấp lánh rực rỡ, Lưu Chấn Hám có xung động muốn cạo sạch tóc trên đầu nàng.
Toàn bộ Ban ni lộ võ sĩ và đám Ma sa võ sĩ đều phẫn nộ nhìn Lưu Chấn
Hám. Kình ngư võ sĩ siết chặt mỏ neo trong tay, gỉ sắt lèo xèo rơi thẳng xuống, hòa với nước biển, trộn lẫn thành màu sắc như máu.
Lưu Chấn Hám không chút sợ sệt nghênh đón ánh mắt của hắn. Ánh mắt đang
uể oải của hắn lập tức biến thành một đạo thiểm điện lăng lệ, giống như
ánh lửa của đèn cầy trong đêm tối mịt, sáng nhưng rất yếu ớt, bỗng nhiên bừng lên một đoàn đăng hoa, chiếu sáng cả màn đêm.
Từ lão đầu và Ngưng Ngọc đều chú ý đến chuyển biến trong chớp mắt của
Lưu Chấn Hám. Bọn họ cũng thầm đánh giá lại con người này, nhãn quang
của Ban ni lộ võ sĩ đáng sợ, đó là vì thực lực; Nhưng tên Bỉ mông tế tự
này, cứ dựa vào biểu hiện qua lời nói và hành động vừa nãy mà nhận xét
thì không có gì đặc biệt, nhưng trong sát na vừa rồi, hắn đã bạo phát ra loại khí chất và thứ ánh mắt hoàn toàn bất đồng, khiến người khác
thoáng chốc tỉnh ngộ thì ra biểu hiện trước đây của hắn chẳng qua chỉ là một thứ ngụy trang mà thôi.
Chẳng lẽ hắn thật là Á Long tế tự hay sao? Người trên thuyền đều nghĩ trong đầu như thế.
“Nhân loại!” Mỹ nhân ngư công chúa lạnh lùng nói với Từ lão đầu: “Thời
gian cách ly nước của Hải tộc bọn ta không thể vượt quá một canh giờ,
các ngươi phải quyết định ngay bây giờ!” Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Nạp…hay không nạp…” Trên mặt Ngải Vi Nhi giống như dòng nước ngầm chảy dưới đáy biển, khí lạnh thấu xương lan tràn ra.
“Hôm qua ngươi không phải nói thả bọn ta sao?” Hải Luân đã phẫn nộ.
“Ha ha…” Ngải Vi Nhi phát ra một tràng cười thánh thót, “Hồ tộc nữ hài
thân ái, đêm qua ta chỉ đáp ứng tha các ngươi một ‘ngựa’, nhưng không
nói các ngươi bị người đem làm lễ vật nạp cho bọn ta, bọn ta phải cự
tuyệt à”.
“Bụng dạ của Mỹ nhân ngư này quá hẹp hòi”. Lưu Chấn Hám vừa nói với Hải
Luân, vừa kéo Hải Luân ra sau mình. Hắn thật sự không chắc mấy tên thủy
thủ này liệu có đem bọn hắn ra làm lễ vật để hóa giải tai nạn của mình
hay không.
Quả Quả đứng trên đầu Lưu Chấn Hám, đái hắt ra, vẽ lên một đường cong
đẹp mắt, tưới lên cái đầu trọc của Ban ni lộ võ sĩ Phỉ Cao.
“Gừ….”, Kình ngư kị sĩ bị làm nhục như thế, cũng không còn nhẫn nại nổi, giống như “hóa cuồng”, một tiếng rống như tiếng biển gầm, mỏ neo khổng
lồ thoát khỏi tay, âm thanh “vù vù” phá không, nhằm đầu của Lưu Chấn Hám bay tới.
Đám Hùng miêu thủy thủ của Phan tháp tộc ùn ùn hét lên, Ngư xoa trong
tay cũng chớp mắt rời tay bay đi, mang theo toàn bộ lực khí kìm nén của
mười mấy tráng hán như thiết tháp này, mũi ngư xoa rít “víu víu” xé
không, nghênh tiếp mỏ neo mang kình lực lao tới.
“Chát…” một tràng tia lửa nháng lên, mười mấy cây ngư xoa không cây này
trệch mục tiêu, toàn bộ đâm trúng mỏ neo, mỏ neo bị va chạm mạnh rơi vào trong biển.
Thân thể của Hải Luân rung động mạnh, nhiều Hùng miêu võ sĩ còn cường
tráng hơn Hùng nhân thế này, dùng lực lượng tập trung, cũng chỉ bình thủ một lần với Kình ngư võ sĩ, sức lực của tên Ban ni lộ võ sĩ này mạnh mẽ xiết bao!
Trong đầu của Hải Luân chỉ còn một vùng trống rỗng, vô lực buông thỏng bàn tay đang nắm tay Lưu Chấn Hám.
Ban ni lộ võ sĩ gào lên một tiếng lớn, một tay chụp lấy mỏ neo, chân
giẫm lên vật cưỡi to lớn dưới khố, đứng ở trước thuyền, thân thể của hắn cao đến năm sáu mét, ngang bằng với đại thuyền, cái đầu to lớn ở trước
mặt mọi người, nhấp nhô lên xuống theo sự bập bềnh của vật cưỡi dưới
chân.
“Kình ngư đại nhân, ta đầu hàng!” Lưu Chấn Hám một chân giẫm lên mạn
thuyền, một chân co lại, thân thể áp sát trước chỏm đầu của Kình ngư võ
sĩ, cười đầy vẻ xu nịnh, không ngừng luôn mồm vâng dạ.
Mu bàn tay của Lưu Chấn Hám ở sau người.
Người đứng sau hắn đều thấy trong tay hắn đang cầm một khối định thạch.
Định thạch là cái chặn đầu mút dây thừng trên thuyền. Đó là một khối
huyền vũ nham lớn rất cứng. Tác dụng của định thạch là cố định dây
thừng, đề phòng bị gió lớn thổi đi. Một khối định thạch lớn nặng tối
thiểu cũng mười bảy, mười tám cân, nhỏ lắm thì cũng hơn mười cân.
Không có người nào biết được Lưu Chấn Hám vì sao lúc này lại cầm khối
định thạch đó, mọi người đều đang bị chấn động bởi sự va chạm giữa mỏ
neo và ngư xoa vừa rồi.
Trong ánh mắt ngang ngược của Ban ni lộ võ sĩ có pha lẫn sự thô bạo, hung tàn và khát máu.
Hắn hiển nhiên không phải là loại có thể dễ dàng tha thứ cho người khác.
Rất nhiều người đã tưởng tượng đến một nhân ảnh bị xé nát xuất hiện ở chân trời.
Hải Luân nghiến răng, cái đuôi hỏa hồng run run khẩn trương, Bạng nữ
Ngưng Ngọc cũng bất nhẫn lia mắt qua Phúc Cách Sâm – Từ như cầu trợ.
Chỉ có Mỹ nhân ngư công chúa đắc ý nhất, gương mặt kiều mị động nhân
mang vẻ thỏa mãn báo phục, cả mái tóc dài vàng óng cũng thể hiển rõ tâm
tình, lóe lên thứ ánh sáng vui mừng nhảy nhót.
“Anh hùng!” Lưu Chấn Hám đột nhiên khóc rống theo thế quỳ xuống, “Nhà ta có lão mẫu tám mươi, còn có con nhỏ gào khóc đợi đút ăn, ngài tha ta
một đường sống đi!”
Máu của tiểu hồ li bùng cháy, vinh dự và tôn quý của Bỉ mông tế tự khiến nàng hoàn toàn quên đi cái chết, nàng vì hành vi của Lý Sát cảm thấy
đau đến thấu xương.
Ngư ưng chao liện trên không, phát ra tiếng kêu bi thiết, đó là biết rõ chắc chết, vẫn muốn xung phong.
Tất cả mọi người đại khái trong cuộc đời giờ mới chân chính thưởng thức
được cái gì gọi là vô sỉ và không biết xấu hổ, đều trợn tròn mắt.
Ngưng Ngọc gãi mu bàn tay như cái măng ngọc, người nàng rợn cả da gà.
“Các ngươi xem, đó là…”, Lưu Chấn Hám nhìn ra phía sau Kình ngư võ sĩ,
trong ánh mắt không giấu vẻ thất kinh, đôi môi không ngừng run rẩy, một
ngón tay run run chỉ về phía trước, phảng phất như có một con ngạ quỷ
trong địa ngục thoát ra, hoặc giả là một thiên sứ từ thiên đường bay
xuống.
Toàn bộ người Hải tộc đều quay đầu nhìn, trời biển một màu, ánh sáng
mênh mang, ngoại trừ có mấy con Hải âu kiếm mồi, cái gì cũng không có.
“Gì chứ?” Có một Ma sa kị sĩ ngu ngốc còn giục vật cưỡi, bơi đến một vị trí khác, ngóng đầu giương mắt nhìn chân trời xa xa.
Những người khác đều quay đầu lại, kinh hãi ngẩn ra.
Ban ni lộ võ sĩ mặt đầy máu đứng ở chỗ đó, Lưu Chấn Hám cười giảo hoạt
cũng đứng ở đó, trong tay vẫn cầm khối đá lúc nãy, nhưng nó đã vỡ nát
mất rồi, bên trên dính đầy máu tươi.
Cái mũi to lớn như nắm tay của Ban ni lộ võ sĩ phun máu tươi “xèo xèo” như suối chảy, sống mũi cao vút giờ đã hoàn toàn gãy sụt.
“Cút mẹ ngươi đi!” Lưu Chấn Hám lại vung tay tát một cái mạnh.
Lại vang lên thanh âm hít sâu khí lạnh của chúng nhân, giống như một đống ống bể thổi hơi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Gương mặt Ban ni lộ võ sĩ Phỉ Cao bị đánh thẳng hai cái, rõ ràng đã
choáng váng, dao động lắc lư rồi ngã xuống biển, thân thể chạm nước làm
hoa sóng bắn tung tóe lên sàn thuyền.
“Ùm…” từng thanh từng thanh cốt xoa từ trong bàn tay từng kiên định có
lực của đám Hải tộc Ma sa kị sĩ rơi xuống biển, trên mặt bọn chúng đầy
vẻ không tin nổi.
Nhân ngư công chúa cũng trố mắt, dáng vẻ trố mắt của nàng đặc biệt ngờ nghệch ưa nhìn.
Trên thuyền cũng bất chợt im lặng...
“Lực khí quá mạnh!” Có một Hùng miêu võ sĩ há miệng nói.
Trong khoang thuyền xuất hiện mấy tiểu hài đội nón, mặc áo bào trắng,
toàn bộ đều hiếu kì lẫn sùng bái nhìn thân thể vững chãi trong gió của
Lưu Chấn Hám.
Một cột nước xung thiên vượt lên, Ban ni lộ võ sĩ thần tốc từ trong nước vọt ra, một tay vuốt máu tươi trên con mắt đang nhòe nhòe, còn một tay
vung neo sắt lên, hung hăng đập đến Lưu Chấn Hám.
Gương mặt của hắn dường như đã hóa điên vì xấu hổ và nhục nhã,cặp mắt
biến thành hai cái bàn là đỏ hồng, trong Hải tộc cũng có “phát cuồng”.
Cú đập này giáng xuống, không những là Lưu Chấn Hám, ước chừng cả con thuyền này cũng nhất định không giữ được.
Trước mặt chính là một tòa núi, phần lớn người cũng không thể khẳng
định, dưới cú đập giận dữ này, liệu có phải còn có thể đứng vững được
hay không.
Phúc Cách Sâm – Từ đã động.
Từ lúc Ngưng Ngọc bắt đầu nhìn lão, Từ lão đầu đã lấy một chiếc nhẫn huyết ngọc ra cầm trong tay.
Từ lúc Lưu Chấn Hám đánh nát gương mặt của Ban ni lộ võ sĩ, lão đã bắt
đầu từ niệm một chuỗi âm tiết cổ quái trong miệng. Những âm tiết lão ta
niệm đó rất bí ẩn, đôi môi chỉ chuyển động lẩm nhẩm, tất cả mọi người
đều không chú ý.
Ngay khi Kình ngư võ sĩ phát cuồng xuất thủ một đòn đánh, chiếc nhẫn
giống như ống ngọc bạo phát ra một đạo quang tuyến chói mắt, rực rỡ như
mặt trời.
Kim quang đã hết, hai tên Thanh đồng cự nhân cao đến mười mét bỗng xuất
hiện trong nước, neo sắt của Ban ni lộ võ sĩ thế như lôi đình vạn quân
đánh vào ngực bọn chúng.
“Đang” một tiếng vang trời đinh tai nhức óc, tất cả mọi người đều bịt tai ngồi xuống.
Neo sắt trong tay Ban ni lộ võ sĩ đã biến dạng.
Vùng ngực của hai tên Thanh đồng cự nhân cũng có vết lõm rất rõ.
Con vật Ban ni lộ võ sĩ cưỡi dài đến mười mấy mét phát ra một tiếng than khóc, phun lên trời một cột nước xòe ra như cái ô, rồi từ từ chìm xuống – bởi vì hai tên Thanh đồng cự nhân đã đứng trên thân thể của nó.
Hai tên Thanh đồng cự nhân chầm chậm đưa tay ra, cầm cứng tay của Kình
ngư võ sĩ, cùng hướng vào trong biển nhanh chóng chìm nghỉm.
Động tác của cự nhân chậm mà kiên quyết, Ban ni lộ võ sĩ từ trong kinh
ngạc tỉnh táo lại, muốn vùng vẫy phản kháng, nhưng đã trễ rồi.
Tay của cự nhân rõ ràng có lực lượng rất mạnh, cho dù là Kình ngư võ sĩ cũng chỉ có thể vùng vẫy mà không thể thoát ra.
Trên người Thanh đồng cự nhân đầy vết thương chồng chéo, Thủy ngân phù
chú ở mặt ngoài thân thể lưu động hết sức ảo diệu và thần bí. Thủy ngân
phù chú có quy luật sắp xếp đặc biệt, ở trên thân thể cự nhân tán phát
Kim sắc khí kình mù mịt, ngay cả lúc chìm xuống, khí kình kim sắc này
vẫn bao quanh trong nước không tan, giống như khói hương.
“Ma Ngẫu?” Nhân ngư công chúa từ trong kinh hoàng bừng tỉnh, trừng mắt giận dữ nhìn Từ tiên sinh, vai hương rung mạnh.
“Đây không phải Ma Ngẫu, mà là thứ mà Vân Tần đế quốc Thủy hoàng đế bệ
hạ bọn ta hai ngàn năm trước thu thập Thanh đồng binh khí của sáu nước ở Ti Chù đại lục, sau khi dung hóa, dùng cách đúc thanh đồng tạo thành
kim nhân! Công chúa điện hạ, nếu như không phải cô khi người thái quá,
ta căn bản không dễ dàng xuất thủ như thế!” Từ lão tiên sinh cũng đã
động nộ, gương mặt gầy guộc đầy vẻ căm phẫn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Kim nhân của ngươi tuy cường đại, nhưng ở trên biển thì có thể có tác
dụng gì chứ? Nói ngươi biết! Hiện tại ta đã tức giận, ta cảnh cáo ngươi
lần cuối, nếu bây giờ ngươi giao ra hai người đó thì vẫn còn kịp!” Nhân
ngư công chúa Ngải Vi Nhi nhìn thân ảnh của Cự nhân và Kình ngư võ sĩ
nhạt nhòa trong nước, miệng vẫn nói ngang nói ngạnh, nhưng rõ ràng khí
thế đã không đủ.
Phúc Cách Sâm – Từ không để ý nàng, tiếp tục đọc những âm tiết rắc rối
phức tạp, chiếc nhẫn huyết ngọc thoáng qua một vầng sáng hoa lệ, một đạo khí kình kim sắc từ trong biển vút lên, nhập hết vào chiếc nhẫn huyết
ngọc.
Lão đầu lại đeo chiếc nhẫn vào ngón cái tay trái.
“Ta lấy thân phận là Tây nhã đế quốc công chúa khởi thệ, ta sẽ dùng máu
tươi của tất cả các ngươi để giải quyết mối nhục ta chịu hôm nay!” Nhân
ngư công chúa bị Từ lão đầu triệt để kích nộ, dung mạo như hoa hoàn toàn mất đi huyết sắc, gần như nghiến răng thốt ra lời nói độc địa như trớ
chú.
Thực lực của Hải tộc đã thể hiện rất rõ, đây chỉ là lực lượng rất nhỏ
của bọn chúng, Nhân ngư công chúa Ngải Vi Nhĩ không có khoa trương, Hải
tộc đích xác có thực lực như thế.
Người ở trên thuyền như bị một khối đá nặng chình chịch đè trong lòng.
“Hai vị…” Từ lão đầu xoắn tay, áy náy bất an nhìn Lưu Chấn Hám và Hải Luân, ánh mắt hoang mang.
“Chuyện hôm nay thực là phiền phức…” Từ lão tiên sinh khó mà mở miệng
với Lưu Chấn Hám và Hải Luân, mặt đầy vẻ khó khăn và hổ thẹn.
Hải Luân vuốt mái tóc hỏa hồng, ưỡn ngực đứng ra, dây buộc tóc màu đỏ
trên tóc nàng bay bay bất khuất, nghênh đón gió biển, toát lên vẻ kiêu
ngạo không gì sánh bằng.
“Đại nhân!” Ngưng Ngọc nhịn không nổi nhìn Từ lão đầu hô lên, trong ngôn ngữ có ý trách.
“Ngưng Ngọc! Ta cần phải nghĩ cho toàn bộ người trên thuyền bọn ta! Cô
đã nghĩ đến hậu quả của việc đắc tội với Tây nhã hải tộc chưa?” Từ lão
đầu khẽ cúi đầu, không nhìn nàng nữa, cũng không nhìn Lưu Chấn Hám và
Tiểu hồ li.
Lưu Chấn Hám nhìn chăm chăm vào hai chiếc nhẫn huyết ngọc trên ngón cái lão đầu, trong vành mắt toàn là tia máu.