“Xin lỗi!” Cổ Đức Ước Hàn Sâm gãi gãi đầu: “Còn chưa có sự đồng ý của các người…”
“Không sao không sao…”, Lưu Chấn Hám nắm lấy tay hắn, “Cứ ăn cho no”.
Một đám Bỉ mông thủy thủ khác cũng cúi đầu khom lưng kêu gọi, mỗi tên tay bẻ miệng gặm, thần tình rất nịnh bợ.
“Chuyện này…”, Hải Luân không biết nói gì cho tốt, “Đồng loại của Đông
Phương đại lục đã lợi hại thế này sao?. Thoạt đầu ta còn cho rằng là
thuyền của nhân loại tà ác chứ! Dọa ta thót tim!”.
“Nhân loại tà ác?”, Cổ Đức bật cười: “Nhân loại rất tà ác sao? Làm sao ta không phát hiện vậy?”
“Khà khà…”, một tràng cười thoải mái từ trong thuyền truyền ra.
Từ trong khoang thuyền bị dây thừng và hàng hóa bao vây, một lão giả
nhân loại tướng mạo gầy gò bước ra, gương mặt tươi cười nhìn Lưu Chấn
Hám và Hải Luân.
Lão giả gầy gò nét mặt hòa thiện, ba chòm râu dài rủ dưới hàm, dưới cái
mão cao lộ ra một ít tóc mai hoa râm, lão vận trường bào dệt bằng tơ
trắng, khắp người sung mãn phong độ trí thức, gió biển thổi tung trường
bào trắng của lão, thoạt nhìn, cứ tưởng siêu nhiên ngự gió mà đi.
Hắn cảm giác lão giả này rất giống Khuất Nguyên đại phu nhảy xuống sông Mịch La vẽ trên tranh tết trước kia.
Nhìn gương mặt Đông phương quen thuộc này, Lưu Chấn Hám rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Như chỉ cách một đời!
“Hai vị Bỉ mông tế tự tôn kính của Ái cầm đại lục, sớm đã từ vô số kí
tải và trong thư tịch biết đến phong cách của các người”. Lão giả cười
hà hà nói: “Sự quang lâm của các người khiến thuyền hàng “Bồng Lai Hiệu” tăng thêm vinh diệu”.
“Trưởng giả của Đông phương nhân loại, Chiến thần chúc phúc cho ông”.
Hải Luân khiêm cung thi hành một lễ tiết quý tộc với lão giả.
Kỳ thật lần này Tiểu hồ li hoàn toàn hồ đồ, Bỉ mông và nhân loại sao có thể ngồi cùng một con thuyền được?
“Chiếu theo tập quán Tây phương, hai vị có thể gọi ta là Phúc Cách Sâm – Từ”. Lão giả nói: “Hoặc gọi ta là Từ tiên sinh”.
“Bỉ mông thánh đàn Linh hồn ca giả Hải Luân – Liệt Na”. Tiểu hồ li vuốt
ngực, lại chỉ Lưu Chấn Hám nói: “Vị này là người yêu của ta, Thiên sinh
linh hồn ca giả, Thất cách tộc Á long tế tự Lý Sát”.
Lúc Hải Luân giảo hoạt nói mấy lời này, đã thể hiện sự khôn vặt, nàng
trước tiên nói rõ thân phận Á Long tế tự của Lưu Chấn Hám, kỳ thật cũng
là đề phòng đối phương vạn nhất có chủ ý gì xấu, cũng là khiến đối
phương có chỗ cố kỵ.
Đương nhiên, đây cũng chủ yếu là hậu di chứng do dáng vẻ náo loạn như
phỉ đồ của mấy tên Đông phương bỉ mông gây ra. Đám Đông phương Bỉ mông
như hùng nhân đó, lại điên cuồng ăn trúc, ai biết liệu có ăn thịt người
không? Hải Luân học vấn phong phú nên biết được có sinh vật trên vài đại lục có tập quán ẩm thực rất cổ quái, nghe nói có một đại lục gọi là
Tang Nhật, dã nhân trên đó, không những ăn thịt người, còn ăn cả phân.
Phúc khắc tư đúng là Phúc khắc tư.
“Á Long tế tự?”, Từ tiên sinh nghe giới thiệu như thế hiển nhiên cũng
rất kinh ngạc, nhưng sắc mặt rất nhanh chóng hòa hoãn lại, “Hai vị tế tự tôn quý thật là khiến ta cảm thấy xấu hổ vì học vấn khiếm khuyết, Lý
Sát tiên sinh, ta vừa rồi ở phía sau nhìn ngài, thậm chí cho rằng ngài
là nhân loại đến từ đông phương Ti Trù đại lục của chúng ta, thật không
tưởng được ngài lại là Bỉ mông tế tự!”.
“Tướng mạo của Lý Sát tương đối đặc biệt mà thôi”, khóe miệng của Tiểu hồ li loáng thoáng nét cười.
“Ta tuy không thường hoạt động ở Ái cầm đại lục, nhưng đối với truyền kì về Bỉ mông tế tự, đại danh Thiên sinh linh hồn ca giả và tế tự cũng đã
nghe qua”. Từ tiên sinh xoay xoay chiếc nhẫn huyết ngọc trên ngón tay
cái, khẽ cười nói.
Con ngươi của Lưu Chấn Hám cứ như châu chấu, cắn chặt vào chiếc nhẫn
trên tay lão đầu. Trên mỗi ngón tay cái của Từ tiên sinh đều có một
chiếc nhẫn huyết ngọc, trong đỏ thẫm nổi lên một điểm trắng sáng, tạo
thành hình vẽ kì diệu, tán phát khí quý phái.
Lưu Chấn Hám hơi liếc mắt qua cái mai rùa của mình vứt trên sàn thuyền ở đằng xa, lục tùng thạch và mã não trên chuôi đao của thanh loan đao đặt trong mai rùa, dường như không một viên nào có ánh sáng như thế.
Lưu Chấn Hám đột nhiên cảm giác lão đầu này rất màu mè, lại đeo đến hai chiếc nhẫn.
“Từ tiên sinh, xin tha thứ sự mạo muội của ta”. Hải Luân nhịn không nổi
hỏi: “Vì sao các người dám tiến vào thủy vực của Tây nhã hải quốc? Cho
dù có được sự cho phép của Tây nhã hải quốc, dường như cũng không cho
phép tiến về hướng biên giới Bỉ mông? Phải biết, mấy quốc gia nhân loại
đó và Hải quốc có quy ước, luôn xem Bỉ mông chúng ta là kẻ thù, điều
kiện phụ thêm giữa bọn chúng và Hải tộc chính là không cho phép có
thuyền hàng buôn bán tiến vào Bỉ mông quốc gia của chúng tôi!”
“Hải Luân tiểu thư, chúng ta kỳ thật tịnh không phải từ mậu dịch thương
đoàn của Đông phương Ti Trù đại lục. Chúng ta là lữ nhân đến từ Triệt
Tang đại lục, cách Ái cầm đại lục bởi biển lớn.
“Vậy à?” Hải Luân chờ nghe tiếp.
“Nhiều năm trước, tổ tiên của ta là phương sĩ (những người cầu tiên học
đạo) ưu tú nhất của Vân Tần đế quốc - quốc gia mạnh nhất trên Ti Trù đại lục (Chú: Chuyện này nhắc đến Từ Phúc vâng lệnh Tần Thủy Hoàng ra biển
Đông tìm thuốc trường sinh, đi mãi mà không về). Phương sĩ chính là
người gần giống như Ma pháp sư trên Ái cầm đại lục, bất quá phương sĩ
của Đông phương bọn ta không phải lấy nghiên cứu ma pháp hại người làm
mục đích, sở trường giỏi nhất của bọn ta là nghiên cứu một vài trận pháp kì diệu và làm thế nào mới có thể khiến sinh mạng của con người dài
thêm, có thể đạt đến tựa như sinh mạng của Tinh Linh và Ải Nhân trên Ái
cầm đại lục”. Từ tiên sinh ngóng về vùng trời biển xa xăm, rơi vào hồi
ức năm xưa”.
“Sinh mệnh Ma pháp sư!” Lưu Chấn Hám cũng không ngăn được sự ngưỡng mộ.
"Giải thích rất có ý nhị, không hổ là Thiên sinh linh hồn ca giả có trí
tuệ nhất trong Bỉ mông”. Từ tiên sinh cười khen ngợi Lưu Chấn Hám,
“Đương thời, Vân Tần đế quốc của bọn ta tung hoành cả Đông phương đại
lục, quét sạch sáu quốc gia nhân loại lớn nhất, thành lập quốc gia rộng
lớn không thua kém chút nào quốc gia trong biển. Nền văn minh rực rỡ của bọn ta khiến thế giới chóa mắt, quốc thổ của bọn ta đã từng được Vạn Lý Trường Thành trải dài vạn dặm che chắn”.
“Một vạn dặm?” Hải Luân hít vào một hơi khí lạnh.
“Đúng vậy”, Từ tiên sinh gật đầu đáp: “Một vạn dặm dài”.
“Cương thổ lớn thật!” Hải Luân không che giấu nổi sự xúc động.
Quốc vương của bọn ta, cũng chính là Hoàng đế bệ hạ được người đời sau
xưng hô, giáng chỉ sai tổ tiên của ta xuất hải tìm kiếm tiên dược có thể trường sinh bất lão, giúp ông ta có thể thống trị đế quốc thiên thu
vĩnh thế. Tổ tiên của ta dẫn theo ba ngàn đồng nam, đồng nữ và thị vệ,
vượt ngàn khơi xa, nếm trải chướng khí, tìm kiếm vô số năm, vẫn không
tìm được tiên dược có thể trường sinh bất lão. Chỉ ý của Hoàng đế bệ hạ
là tìm không được thì vĩnh viễn không cần quay về, vì thế tổ tiên của ta cũng không dám quay về cố hương nữa”.
Gương mặt Từ tiên sinh vương vương chút thương cảm nói, “Người đời sau
vì bôn ba quanh năm suốt tháng, tổ tiên của ta cũng mệt mỏi rồi, thế là
mang tất cả thuyền viên tùy hành, cùng cập bến Triệt Tang đại lục, từ đó đến nay an cư ở đó, sinh sôi tăng trưởng đến nay...
... Nhưng mộng tưởng quay về cố thổ của bọn ta luôn luôn không bị mất
đi, vì thế hiện tại cứ mỗi chu kỳ năm mươi năm, đều phải lần lượt cử
thuyền và sứ giả đi tìm tiên dược, hy vọng có thể sớm ngày hoàn thành
nguyện vọng của bệ hạ, quay về cố thổ”.
“Trường sinh bất lão?” Hải Luân cười khổ lắc lắc đầu: “Cho dù là Mô đặc
tộc trường thọ nhất trong Bỉ mông, cũng không có người có thể trường
sinh bất lão”.
Cơ mặt của Lưu Chấn Hám khẽ giật một cái, thoáng xúc động này rất nhanh bị hắn cố sức che giấu đi.
Không thể, thế giới này tịnh không phải thế giới của ta. Lưu Chấn Hám trong lòng cười khổ tự nói với mình.
“Lời thề cứ là lời thề, lời thề của Phương sĩ bọn ta cũng giống Bỉ mông
tế tự các người, đều trang trọng lẫn cao quý. Kỳ thật chuyện cách đây đã ngàn năm, cho dù tìm được tiên dược trường sinh, bệ hạ năm đó chắc cũng đã tan biến vào trong gió rồi”. Từ tiên sinh chấp tay nhìn mặt biển,
trên mặt đầy vẻ thất vọng.
Gió biển thổi tung áo dài của lão bay phất phới trong không trung.
“Ta đích xác chưa có nghe qua Đông phương Ti Trù đại lục hiện tại có Vân Tần đế quốc gì đó, dường như quốc gia Đông phương mạnh nhất hiện giờ
gọi là Đường Tạng đế quốc, thương nhân Đông phương qua lại Ái cầm đại
lục hình như đều đến từ nơi đó”. Hải Luân cũng có chút lặng lẽ.
Khi lời thề và hiện thực giống như trời và biển, vĩnh viễn không thể
giao nhau, thì càng thể hiện sự cao quý của lời thề. Trong khoảng khắc
này, Hải Luân cũng bị vị trưởng giả bôn ba vì tiền đồ chưa biết này làm
cho cảm động.
Lưu Chấn Hám không nói gì, hắn luôn chăm chú vị trưởng giả Đông phương
thần bí này, không biết làm thế nào, trực giác của hắn báo với hắn, lão
đầu này tuyệt đối không đơn giản.
Lưu Chấn Hám từ trong cặp mắt tiên phong đạo cốt của lão, nhìn ra một
tia tà khí được ẩn tàng rất sâu, loại tà khí này Lưu Chấn Hám tự mình
cũng có, rất quen thuộc.
“Bọn ta luôn không ngừng học tập ngôn ngữ của Tây phương đại lục, nơi
này có sự văn minh mà bọn ta không thể tưởng tượng, bọn ta cũng chưa
buông bỏ việc truy tìm tiên dược, hy vọng, chỉ cần có hy vọng, bọn ta
tuyệt đối không bỏ cuộc. Bọn ta phiêu bạt tứ xứ trong các hải vực, cũng
chính là phấn đầu vì mục tiêu này”. Từ tiên sinh cười khảng khái: “Có
lúc truy tìm cũng là một dạng lạc thú”.
“Ta còn có điểm không minh bạch, trưởng giả Đông phương thân ái”. Hải
Luân hỏi: “Với sự dã man và sức mạnh của Hải tộc, bọn chúng sao có thể
cho phép các người tung hoành thoải mái ở Hải vực của bọn chúng?”
“Khà khà..” Từ tiên sinh cười lớn đáp: “Quên giới thiệu với các người
một chút, tổ tiên của ta năm đó lúc rời quê hương, Hoàng đế bệ hạ từ
trong vương quốc rộng lớn của ông ta, tuyển chọn dũng sĩ trung thành
nhất, Hùng miêu chiến sĩ của Phan Tháp tộc, làm hộ vệ cho thuyền hàng.
Hùng miêu võ sĩ có thân thể cường tráng như gấu và sự nhạy bén như mèo,
bảo đảm cây lao bọn họ phóng ra, cường kình có thể y như cung nỏ.
Đám Hùng miêu thủy thủ ở bên toàn bộ đứng nghiêm, thân thể cao lớn như
ngọn đồi vươn thẳng, tuy chỉ có hai mươi người, nhưng đứng ở đây, một cổ khí thế chém giết đủ so với cả thiên quân vạn mã.
“Mấy Phan Tháp dũng sĩ này là đời sau của nhưng Hùng miêu hộ vệ năm đó,
vừa rồi nhìn thấy bè trúc của hai vị tế tự đại nhân, thời gian dài phiêu bạt trên biển, đã khiến bọn họ quá lâu chưa thưởng thức mùi vị trúc mà
bọn họ thích nhất, khoe xấu với các người”. (Chú: Món ưa thích nhất của
gấu trúc chính là trúc. Hùng miêu võ sĩ tiến hóa từ gấu trúc, đương
nhiên thích ăn trúc)
“Chẳng lẽ Vân Tần đế quốc năm đó cũng đồng thời chinh phục Bỉ mông vương quốc ở Đông phương sao?” Hải Luân càng thấy kinh ngạc.
“Vân Tần đế quốc bọn ta đâu chỉ có Bỉ mông chiến sĩ, bọn ta thậm chí còn có cương giới trong biển, có thủy quân mạnh do chiến sĩ thủy tộc làm
nòng cốt!” Từ lão tiên sinh không che giấu sự kiêu ngạo: “Năm đó lúc
xuất hành, trong hàng ngũ hộ vệ của bọn ta cũng có thủy quân cấu thành,
Hải tộc hộ vệ của bọn ta, Dương tử ngạc võ sĩ của Tạp đế nhạc tộc cường
đại từng dùng võ dũng của bản thân, thiết lập hiệp ước với tất cả Hải
tộc, thuyền tìm thuốc của bọn ta dù đi đến nơi nào cũng không được gây
bất cứ khó khăn gì”.
“Quá lợi hại rồi!” Cặp mắt xinh đẹp của Hải Luân trợn tròn. Bỉ mông
vương quốc cũng có thủy quân, bất quá chỉ là lưỡng thê quân đoàn, cấu
thành quân đội chỉ có oa nhân (người nhái) bộ đội và quy nhân (người
rùa) bộ đội, hai nhánh bộ đội này luôn theo Thiên nga của Tư Mại tộc
trấn thủ Lạc Nhật đại chiếu trạch ở Tây nam bộ biên cảnh của vương quốc. Bỉ mông thủy tộc khác, nếu không bị tổn thất hết trong đại chiến hải
lục ngàn năm trước, thì cũng dựa vào quốc gia trong biển, cùng việc sinh đẻ khó khăn mà gần tuyệt tích rồi.
Nếu muốn tìm một đội hộ vệ mạnh mẽ như Dương tử ngạc võ sĩ của Tạp đế
nhạc tộc, căn bản là tham vọng quá đáng. Ngay cả quốc vương hiện nay của Bỉ mông Cách Lôi Khắc-Tát Nhĩ bệ hạ, cũng chẳng qua chỉ có bốn Loan
ngạc võ sĩ làm Nghi Trượng đội
“Điều đáng tiếc là, Tạp đế nhạc võ sĩ của bọn ta bởi vì không có mang
theo gia quyến xuất hành, đã chôn vùi trong vòng xoáy của lịch sử rồi,
ngoại trừ lưu cho bọn ta mấy hậu nhân này, biểu tượng ngạc ngư khắc ở
đầu thuyền và khế ước Hải tộc, bọn họ lưu cho bọn ta chỉ có sự hồi tưởng và hoài niệm vô hạn đối với bọn họ”, Từ lão tiên sinh vô cùng tiếc
nuối.
“Minh ước các người ký kết từ ngàn năm trước, vạn nhất Hải tộc không
thừa nhận tiếp thì làm thế nào?” Lưu Chấn Hám trầm mặc nảy giờ, rốt cuộc cũng bứt rứt buột miệng nói.
“Thật là một tế tự thông minh, cái gì cũng có thể suy xét chu toàn”. Từ
lão tiên sinh nhìn Lưu Chấn Hám cười cười ẩn ý: “Lo lắng của ngươi là
đúng, đích xác có quốc gia Hải tộc sau chiến tranh và thôn tính, không
bằng lòng thừa nhận tiếp hợp ước năm đó của bọn ta. Nhưng mà---bọn ta
năm đó không chỉ có một đội thủy quân hộ vệ, còn có một đội Bạng nhân
(người trai) của Ma thiều tộc nữa”.
“Ma thiều tộc Bạng nhân?” Mắt Lưu Chấn Hám nhìn hai miếng nồi vỏ trai lớn trong mai rùa.
“Bạng nhân là thiên sinh ảo thuật sư, bọn ta hành tẩu ở trên biển, đương nhiên bản thân cũng có chút bản lĩnh, bằng không, không bị Hải tộc làm
thịt rồi à? Hà hà, chỉ có lực lượng cường đại, bọn ta mới có thể bảo vệ
chu toàn cho mấy chiếc tiểu thuyền của mình, Hải tộc cảm thấy không làm
được gì, tự nhiên cũng tránh ra”. Từ lão tiên sinh vuốt chòm râu dài của mình, lời nói mang hào khí vạn trượng.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân đều có chút không tin tưởng, dáng người của
Hùng miêu võ sĩ chỉ ngang với Bỉ nhĩ tộc hùng nhân khỏe mạnh, cường
tráng vô cùng trong Bỉ mông, nhưng chỉ là như thế thì có thể thế nào? ở
trong nước biển không có sức nâng, sức ngươi có mạnh hơn thì có thể làm
gì?
Đoán chừng lão đầu này còn có vũ khí bí mật gì đó. Lưu Chấn Hám hô thầm một tiếng trong lòng.
“Ảo thuật sư?” Hải Luân mang vẻ nghi vấn nhìn Từ tiên sinh.
“Trăm nghe không bằng một thấy, cứ thẳng thắn cho hai vị bằng hữu Bỉ mông xem thành quả đi”, Từ lão đầu vỗ tay “Bốp bốp”.
Một đạo bạch quang cao vút ở trước mặt Lưu Chấn Hám, cảnh tượng mơ hồ
gãy khúc tự dưng xuất hiện, chớp mắt biến thành rõ ràng, một người giống hệt Lưu Chấn Hám xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.
Lưu Chấn Hám bị sự bất ngờ này dọa cho giật thót tim.
Lưu Chấn Hám nhuyễn thể đột ngột xuất hiện này thân khoác áo da sói màu
xanh, râu quai nón, thân thể to lớn, tóc trên đầu quấn bện lại, giống
như cỏ tranh được bón phân, vừa dài vừa rối, lỗ mũi bự hếch lênh trời,
ba phần giống heo, năm phần giống người, còn có hai phần giống quỷ.
Dưới ánh nắng, bóng dáng của Lưu Chấn Hám nhuyễn thể này lại còn dài hơn hắn.
Lưu Chấn Hám nhìn tên giả mạo này, sự kinh hãi trong lòng không thể dùng lời hình dung, hắn thấy được ở giữa đầu tên giả mạo này có một vụn gầu, bản thân không nhịn được đưa tay sờ một cái lên đầu.
Tay mở ra, trên đầu ngón tay một mảnh gầu lớn chừng hạt mè.
Ngẩng đầu lên, vụn gầu đó trên đầu Lưu Chấn Hám nhuyễn thể cũng không còn thấy.
Lưu Chấn Hám nhìn tiểu hồ li, tiểu hồ li cũng đang nhìn hắn, miệng há ra như con cóc ngáp.
Lưu Chấn Hám thậm chí nghe được trên người tên giả mạo này truyền lại
mùi hồ hương nhàn nhạt, đó là sau khoảng thời gian Lưu Chấn Hám quấn
quýt triền miên với tiểu hồ li, cuối cùng cũng có tiêu chí đặc biệt.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Lưu Chấn Hám nhìn Từ lão tiên sinh.
“Hà hà…”, lão già cười lớn, vỗ vỗ tay.
Một thiếu nữ xinh đẹp từ trong thuyền đi ra. Nàng vận một cái váy dài
trắng quết đất, sau lưng có hai mảnh trai bạch sắc trong suốt, trên mảnh trai lốm đốm vệt vàng, dương quang nóng bức nhập vào trong vỏ trai trên lưng nữ hài, hóa thành một tia nhu hòa.
Mảnh trai sau lưng nữ hài theo mỗi bước đi, đong đưa nhè nhẹ.
Nàng giống như là một bướm bay đến, xuyên qua ánh sáng xuân, chấp chới
đôi cánh, mang một cổ khí tức linh động và sự thanh tú không thuộc về
nhân gian, như dòng suối ngọt thấm vào trong cõi lòng của Lưu Chấn Hám.
“Thật là đẹp!” Hải Luân lẩm nhẩm, trong lời nói không giấu sự ghen tỵ và tán thưởng.