Địa phương nghèo khó Phỉ Lãnh Thúy cuối cùng cũng nghênh tiếp một đai nhân vật chân chính. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngày thứ hai Lưu Chấn Hám đến Thần miếu tiếp đón Mỹ nữ xà đạo sư, lúc
thuận tiện tham khảo ý kiến của Thần miếu, Duy An đại tát mãn Tề Đan đại nhân đột nhiên lại muốn đến Phỉ Lãnh Thúy cùng hắn.
Lúc Đại tát mãn tới Phỉ Lãnh Thúy thì khoác áo khoác đen dày bên ngoài
nhìn rất lén lút vụng trộm. Vừa liếc nhìn, rất nhiều con dân Phỉ Lãnh
Thúy lấy làm kỳ quái, Tiên nữ long sao chỉ một đêm mà lại phát phì nhiều tới vậy.
Đại tát mãn bỏ áo khoác xuống để lộ tế tự bào màu đỏ tía làm tất cả Bỉ Mông đều kinh ngạc.
Nhìn thấy tế tự bào màu đỏ tía đại biểu cho phó nhân tối cao của chiến
thần Khảm Mạt Tư, mỗi Bỉ Mông Phỉ Lãnh Thúy vành mắt đều ướt nhòe.
Duy An đại tát mãn chính là là hóa thạch sống duy nhất của Đông Bắc hành tỉnh đã từng tham gia chiến dịch Hải Gia Nhĩ 1000 năm trước a!
Dưới sự dẫn dắt của mấy lão bản nương, con dân Phỉ Lãnh Thúy sắp xếp
theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, huynh trước đệ sau ngay ngắn cung kính chào
hỏi Duy An đại tát mãn.
Thay đổi lớn lao của Hồng thổ cao pha không chỉ làm cho Mỹ nữ xà đạo sư
ngạc nhiên mà còn làm cho Tề Đan đại nhân phải hân thưởng.
Sau khi mọi người hành lễ với Đại tát mãn tôn quý, trên quảng trường
Hồng thổ rộng lớn chỉ còn có Khoa Lý Nạp và bọn Mãnh mã đại lực sĩ tụ
lại với nhau đang nói chuyện linh tinh, chi tiết này lộ rõ vẻ kiệt ngạo
bất thuần không giống với mọi người của chúng.
Lúc đầu Tề Đan Đại tát mãn đến đây là để đàm phán cùng Biên bức nhân
nhưng mặt khác cũng để thể hiện sự thân thiện của mình. Lão Mô đặc này
việc chính không can thiệp tới mà cứ chào hỏi bọn tùy tùng của Lưu Chấn
Hám.
"Đây là Duy An đại tát mãn Tề Đan đại nhân của Thần miếu Uy Sắt Tư Bàng ở Đông Bắc hành tỉnh!" Lưu Chấn Hám thân mặc tế tự bào màu nguyệt bạch
chỉnh tề, thanh âm vang dội giới thiệu.
"Bọn ta đang thương lượng một vấn đề! Duy An Đại tát mãn đại nhân tôn
kính và trí tuệ nhất, ngài có thể giúp bọn ta giải quyết vấn đề này
chăng?" Khoa Lý Nạp xoay cái mông lớn lại, lắc đầu nói.
Sau khi lãnh chủ đại nhân vừa nói xong, miệng đang còn chưa kịp khép, Khoa Lý Nạp liền lãnh hội ý tứ lão bản muốn biểu đạt.
Sự hùng tráng của Mãnh mã đại lực sĩ làm cho Tề Đan đại nhân mắt sáng
lên. Miệng của lão Mô đặc cũng há hốc ra, run rẩy cả nửa ngày, rốt cục
vẫn không quên khách sáo dăm ba câu tán thưởng lực ngưng tụ xuất chúng
của Phỉ Lãnh Thúy lãnh chủ Lý Sát, sau đó mới hòa ái hỏi:"Chàng trai
thân ái của ta, ngươi muốn hỏi điều gì?"
Thân hình to lớn như quả núi của bọn Mãnh mã đại lực sĩ tách ra một con
đường, không ngờ chúng đang vây quanh sáu con Phê mao tê.
Khoa Lý Nạp vuốt hàm râu dài của mình, bắt đầu rề rà nói ra nguyên ủy.
Trong "cuộc chiến giữ đất", mười con Phê mao tê trọng kỵ binh nổi danh
đại lục của Kim chúc sắc vi dong binh đoàn bị một mình lãnh chủ đại nhân giết chết hai con, bị Khoa Lý Nạp và thú thân Mãnh mã húc chết hai con, còn lại sáu con nặng nhẹ không đều đều bị thương không ít, may mà da
dày thịt rắn lại có mang trọng giáp nên vẫn còn sống và được vu y Nặc
Tra Dđan Mã Tư cấp cứu.
Có hai con Phê mao tê bị thương nặng nhất. Bọn chúng bị Mãnh mã cự tượng của Khoa Lý Nạp húc phải, xương chân trước toàn bộ đều bị gãy nát. Mấy
ngày nay ai nấy cũng đều bận rộn, Vu y Nặc Tra Đan Mã Tư cũng chỉ cho
chúng một ít thảo dược để băng bó. Đến lúc các tăng lữ thi triển Đảo
ngôn phủ úy thuật đột nhiên phát hiện xương cốt của đầu gối trước của
hai con Phê mao tê này đã bị nối sai khớp, chân đã bị biến thành vòng
kiềng. Tình huống này cho dù có được nuôi dưỡng tốt thì tối đa chỉ có
thể đi đứng, căn bản không thể là tọa kỵ cho kỵ binh trùng phong nhanh
chóng được.
Thể trọng của Mãnh mã đại lực sĩ thực sự quá nặng. Sáu con Phê mao tê
này chính là cự thú tọa kỵ hiếm thấy có thể chịu nổi thể trọng của Mãnh
mã kỵ binh. Mãnh mã đại lực sĩ tổng cộng có 23 người, thế nhưng lại có
hai con tọa kỵ tàn tật, làm cho Khoa Lý Nạp trái phải đều khó.
"Một mình ngươi giết chết hai con tê ngưu? Sừng của loại tê ngưu này có
thể đâm vỡ cả đá rắn!" Duy An Đại tát mãn nhìn bạch bào tế tự, ánh mắt
cũng đờ đẫn luôn.
"Đại tát mãn tôn quý, người ta bây giờ rất thích thổi phồng sự việc." Lưu Chấn Hám rất khiêm tốn nói.
"Không hổ là tế tự ca vũ song tu duy nhất của Đông Bắc hành tỉnh bọn ta." Đại tát mãn vừa ý gật đầu.
"Tề Đan đại nhân khẳng khái, có thể vì thân phận ca vũ song tu của ta,
liệu ngài có thể tưởng lệ người hầu của ngài, tặng cho ta mười tọa kỵ dự bị cho Thánh điện kỵ sĩ để bổ sung lực lượng kỵ binh của Phỉ Lãnh Thúy
hay không?"
Lời này vừa thốt, Duy An Đại tát mãn tức thì hối hận là mình đã nhiều chuyện.
"Thế này vậy... Trong Thần miếu Uy Sắt Tư Bàng còn có một con Lôi thú có thể cung cấp cho các ngươi, nhiều hơn khẳng định là không có. Thể trọng của Mãnh mã dũng sĩ thực sự quá nặng, trừ Lôi thú thể hình khổng lồ có
thể làm tọa kỵ ra, Đông Bắc Thần miếu không có cách nào thỏa mãn được
yêu cầu của các ngươi, các chàng trai cường tráng à..." Tề Đan đại nhân
nhón chân, lấy tay xoa cái bụng cường tráng của Khoa Lý Nạp. Lão Tát mãn quá lùn còn Khoa Lý Nạp thì cao đến ba mét. Cử chỉ này tuy tràn đầy
tình thân ái nhưng thực sự là làm không đúng chỗ.
Đại tát mãn cảm giác như nắm tay mình chạm vào thạch chùy của Thực nhân ma.
"Ta đại biểu cho đội tự vệ kỵ binh Phỉ Lãnh Thúy đa tạ Tề Đan đại nhân!" Lưu Chấn Hám mặt mày rạng rỡ ôm lấy Đại tát mãn.
"Xú tiểu tử! Sớm biết là ngươi gạt ta!" Duy An Đại tát mãn ánh mắt xoay
chuyển, nhìn Khoa Lý Nạp rồi lại nhìn bên người Lưu Chấn Hám nói:"Cả
ngày làm bộ ngu ngốc! Chân Phê mao tê bị gãy thì sao lại tìm ta? Trong
lần chiến tranh tây tuyến này, tăng lữ đoàn do Phỉ Lãnh Thúy chi viện
đại hiển thần uy chấn động cả vương quốc. Nghe nói có vị tăng lữ trưởng
lão càng lợi hơn, tốc độ trị liệu của một trăm vu y còn không bằng một
mình ông ta!"
Lưu Chấn Hám vẻ mặt nhơn nhơn, ra vẻ không có liên quan gì.
"Đáng tiếc cho hai con Phê mao tê. Cơ xương của chúng đã lành lại, cho
dù có là An Độ Lan trưởng lão cũng không có năng lực." Mỹ nữ xà đạo sư
có chỗ tiếc nuối.
"Cái này cũng không quá khó, đánh gãy rồi nối lại cũng được mà." Lưu
Chấn Hám cúi người, chụp sừng một con Phê mao tê đánh nó ngã lăn ra, rồi lấy chân giẫm gãy cái chân của nó.
Phê mao tê la lên thảm thiết. Hai tiếng răng rắc vang lên, chân của nó đã bị bẻ gãy.
Lưu Chấn Hám lại chụp lấy chân của con Phê mao tê kia, lần này thì đổi tay, chặt hai ba cái thì chân của nó cũng bị đánh gãy.
"Vu y! Tăng lữ!" Thất cách lãnh chủ ném hai con Phê mao tê xuống, lớn tiếng gọi.
Hai con Phê mao tê thể trọng mấy tấn dưới bàn tay của Lý Sát chỉ có thể
giãy giụa vài cái rồi bị bẻ gãy chân. Tề Đan đại nhân nhìn thấy cảnh này thì lông mày cũng giần giật một hồi.
"Lý Sát... Tiểu tử ngươi tìm đâu ra nhiều Bỉ Mông dũng sĩ như vậy?" Tề
Đan đại nhân ánh mắt quét khắp nơi, nhẹ nhàng hỏi Lưu Chấn Hám.
"Tề Đan đại nhân tôn kính, những dũng sĩ này đều là người Lý Sát mạo
hiểm kết giao trên đường thí luyện." Mỹ nữ xà nhìn Đại tát mãn cười nói.
"Nga Lặc Phân tổng cộng chỉ có một ngàn người đều là tùy tùng của tế tự
bậc cao, hoặc là nhậm chức trong Cấm vệ quân của vương thành. Trước mắt
Thổ luân quân đoàn của cả Đông Bắc hành tỉnh bất quá cũng chỉ có 54 cự
tượng lực sĩ. Một lãnh địa Phỉ Lãnh Thúy lại có thể có đến 23 Mãnh mã
đại lực sĩ trưởng thành. Còn bên này... Bỉ nhĩ Hùng nhân! Còn có Hà mã!
Không còn gì để nói, đến cả bọn thi nhân lưu lãng này mà cũng có thể thu nhận được. Thảo nào các ngươi có thể bằng vào một ít binh mã mà có thể
đánh bại 3000 dong binh nhân loại." Tề Đan đại nhân phi thường mãn ý gật đầu.
"Binh lính ai cũng mạnh, tướng ai cũng tài giỏi." Lưu Chấn Hám kéo An Độ Lan trưởng lão sang giới thiệu với Đại tát mãn.
An Độ Lan trưởng lão và Đại tát mãn đều là những lão quỷ bốn năm ngàn
tuổi. An Độ Lan trưởng lão từng sống nhiều năm ở thế giới nhân loại, đầy khí chất thượng lưu cổ đại, rất hợp với Tề Đan, lại thêm huyết thống
của Đại mạo tộc và Mô đặc tộc đều có chút liên hệ cổ quái nên hai lão
quỷ này rất hợp ý với nhau.
Sau khi hàn huyên một lúc, Biên bức nhân Thác Đế Bá tước bị đưa tới
huyệt động chuyên dùng để tra tấn đã đối mặt giao lưu với Tề Đan đại
nhân.
An Độ Lan trưởng lão hiểu ý đã xuất ra Đảo ngôn phủ úy thuật trị liệu
cho Thác Đế xong, Tề Đan đại nhân nắm chặt lấy tay Lưu Chấn Hám không hề buông ra.
Loại thân thiết này làm cho Lưu Chấn Hám lông tóc dựng ngược.
Sau khi Thác Đế Bá tước được trị liệu, xương sườn bị gãy tuy không lập
tức thuyên giảm nhưng đau đớn cũng đã bớt nhiều, không đến nỗi đau đớn
không chịu nổi như vừa rồi.
Nhìn thấy Đại tát mãn của một trong năm đại hành tỉnh đứng trước mặt,
hơn nữa động huyệt cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tròng mắt của Thác Đế
Bá tước xoay chuyển một hồi.
Cũng giống như trước, Thác Đế Bá tước nói ra một tràng dụ hoặc, chỉ bất
quá điều kiện ưu đãi cho Lưu Chấn Hám giờ đây biến thành cho Đông Bắc
Thần miếu. Đương nhiên, Bá tước không phải hạng ngu xuẩn, cũng cấp cho
Phỉ Lãnh Thúy mấy điều kiện không tệ.
Như Mỹ nữ xà đạo sư đã nói, loại điều kiện đả thông một con đường đi tới núi Hải Gia Nhĩ làm cho Bỉ Mông không thể cự tuyệt. Duy An Đại tát mãn
không có cách nào không đáp ứng.
"Ta có thể đại biểu cho Thần miếu đáp ứng thỉnh cầu của ngươi." Sau một
lúc trầm tư, Tề Đan đại nhân khí phái trang nghiêm cổ lão đã cho Thác Đế Bá tước một liều Định tâm hoàn.
"Rất cảm tạ ngài! Xin hỏi đại tát mãn tôn quý... Khi nào có thể thả ta đi?" Thác Đế Bá tước liếc nhìn Lưu Chấn Hám.
Rất rõ ràng là Đa Lạc Đặc đại phò mã không hề muốn lưu lại Phỉ Lãnh Thúy một chút nào.
"Thả ngươi đi cũng được, bất quá ngươi phải đưa thúc thúc của ngươi trở lại đây." Duy An Đại tát mãn cười nói.
"Còn phải trở về đây sao? Còn phải đưa thúc thúc của ta tới?" Thác Đế Bá tước trắng mắt nói.
"Sự tình chi tiết bọn ta cần phải bàn bạc lại. Hiện giờ xem ra ngươi
tịnh không phải là người chủ sự trong Hạ Nhĩ Ba gia tộc mà thúc thúc của ngươi mới là người quyết định. Đương nhiên ngươi có thể chọn lựa không
trở lại, chỉ là nơi này ta còn có 1000 tù binh nhân loại. Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy ngươi nhìn thấy ngươi biến thành Biên bức nhân. Nếu như
ngươi không quay lại thì nên suy nghĩ về chuyện này. Vạn nhất 1000 người đều trở lại Đa Lạc Đặc, ha ha... Một ngàn cái miệng a! Chỉ cần một
người nhiều chuyện thì nhị phò mã của Đan Trạch gia tộc vừa hay lại là
Thánh kỵ sĩ của giáo đình, một bên là Hấp huyết quỷ, một bên là Thánh kỵ sĩ. Cái này..." Duy An Đại tát mãn nhếch mép.
"Hiểu rõ rồi." Thác Đế Bá tước chính là người thông minh.
"Cánh của ngươi còn bay được không?" Lão Mô đặc hòa ái hỏi.
"Đa tạ ngài quan tâm, ta sẽ nhanh chóng quay lại." Bá tước đứng dậy, sau lưng một đôi cánh màu đen từ tiểu cầu giương ra.
"Lấy một bộ y phục hoàn chỉnh đưa cho Bá tước. Lý Sát, đưa tiễn vị khách tôn quý này đi." Đại tát mãn nói với Lưu Chấn Hám.
"Tên khốn này tuyệt đối không phải là người tốt. Bọn ta cần phải tiêu
diệt hắn." Sau khi Lưu Chấn Hám đưa Bá tước đi, quay lại sơn động nói.
"Lý Sát, ngồi bên cạnh ta." Đại tát mãn vỗ cái ghế trúc thô sơ bên cạnh.
Lưu Chấn Hám hơi nhướng mày rồi cũng ngồi xuống.
"Từ lúc Thôi Bội Thiến đại nhân bí mật báo cho ta biết Lý Sát ngươi tự
sáng tạo chiến ca quyển trục, lại có thêm bốn ma ngẫu Kim nhân, ta đối
với ngươi kỳ vọng rất lớn! Thậm chí còn kỳ vọng hơn cả Hải Luân!" Tề Đan đại nhân mỉm cười nói:"Hài tử, đừng nói ta hám lợi, chỉ là đời người là thế."
"Có thể hiểu mà." Lưu Chấn Hám cười nói:"Đời người thực sự là thế."
"Nói thật, ta muốn giết chết hậu duệ của phản đồ Hoa luân bạc nhĩ nhưng
Tạp Bội La thúc thúc của hắn chính là tể tướng Đa Lạc Đặc. Hiện tại Đa
Lạc Đặc đại công bệnh nặng, Tạp Bội La nắm giữ quân quyền. Một khi giết
Thác Đế, thúc thúc của hắn khẳng định sẽ tới báo thù. Quân chính quy của Đa Lạc Đặc bao nhiêu ngươi? Cả một vạn người! Không giết hắn, bọn ta
cần phải đối phó với Đan Trạch gia tộc nhị phò mã. Có lẽ chúng đang
chuẩn bị tấn công Phỉ Lãnh Thúy cướp đoạt mỹ nữ, Long quyển phong dong
binh đoàn của Đan trạch gia tộc có bao nhiêu người? Một vạn người, hơn
nữa Thác Mã Tây còn là một Thánh kỵ sĩ, có quan hệ với Thánh bảo la giáo đình. Đông Bắc hành tỉnh chúng ta có bao nhiêu binh mã? Mười liên đội
được điều lên tiền tuyến, trước mắt bọn ta chỉ có một vạn quân đội." Tề
Đan đại nhân xòe tay nói:"Trong hai gia đình này, bọn ta nhất định phải
chọn đánh với một. Hiện tại chính là lúc chọn lựa!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đông Nam hành tỉnh và Đông Bắc hành tỉnh của bọn ta là một góc của Đa
Não hoang nguyên, hai hành tỉnh lẽ nào đánh không lại Đa Lạc Đặc công
quốc?" Lưu Chấn Hám cười nói.
"Lý Sát, hiện tại ta cần cho ngươi bết chuyện này." Sắc mặt lão Mô đặc
biến thành thập phần ngưng trọng:"Trước hết ngươi hãy trả lời ta, ngươi
biến chiến tranh là đánh cái gì không?"
"Nói trắng ra là thu tiền thôi." Lưu Chấn Hám nói.
"Đúng!" Đại tát mãn sắc mặt hài lòng với đứa trẻ dễ dạy này:"Hậu cần cần tiền, quân nhu cần tiền, phủ tuất sau cuộc chiến cũng cần tiền! Mỗi
trận chiến đều phải xuất tiền ra. Nếu như ta giết tên Biên bức nhân này, khẳng định sẽ khai chiến toàn diện với Hạ Nhĩ Ba gia tộc, nếu Tạp Bội
La tể tướng điều động quân đội chiến đấu với bọn ta, thì trận chiến này
sẽ giống như chiến tranh giữa hai quốc gia, mà chiến đấu ở Phỉ Lãnh Thúy trước mắt là sao? Nói trắng ra chính là chiến đấu giữa thổ phỉ nhân
loại và đội tự vệ dân binh Phỉ Lãnh Thúy, còn xa mới được thừa nhận trên phương diện ngoại giao là chiến tranh xâm lược. Binh quý thần tốc, đạo
lý này lẽ nào ngươi không hiểu rõ? Nhưng hiện nay trong vương quốc Bỉ
Mông, quốc vjngm Thần miếu và trưởng lão viện chia ba thiên hạ, mỗi phái kỳ thực đều tranh chấp, kềm chế lẫn nhau. Thần miếu bọn ta chính là
tượng trưng cho Thần quyền, điều động quân đội cần phải báo cáo lên quân bộ do quốc vương thẩm hạch. Ngươi nghĩ xem phải mất bao nhiêu thời
gian?"
"Nhưng người ta đánh tới nhà lẽ nào không thể đánh lại?" Lưu Chấn Hám nhìn Đại tát mãn nhướng mày nói.
"Cái này cũng có đạo lý, nhưng Đa Não đại hoang nguyên rộng lớn mấy ngàn dặm. Cho dù bắt đầu phản kích thì chỉ sợ Phỉ Lãnh Thúy đã bị hủy trong
chiến hỏa rồi phải không?"
"Xem ra ta không dám mở miệng thì tên điên nào dám lên tiếng? Ai muốn
đánh hạ Phỉ Lãnh Thúy, chỉ sợ hắn còn chưa mọc răng!" Lưu Chấn Hám cười
lớn.
"Ngươi đừng đắc ý vội, nghe ta giảng đạo lý kỹ lưỡng. Trong tộc Bỉ Mông
mạng lưới quyền lợi tịnh không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu. trừ
thế lực của các đại gia tộc ra, hiện tại cơ cấu quyền lợi do ba tổ chức
cấu thành. Trưởng lão viện bọn ta không cần nói tới, đó là tổ chức của
bọn già dịch ngu dốt, trừ việc cân bằng thế lực ra, căn bản không có
kiến nghị đặc biệt gì. Trong Thần miếu bọn ta, Hồng y đại tế tự của Sa
Ba Khắc Thần miếu chính là Thái qua tộc Hổ nhân. Thái qua tộc giống như
Lai nhân tộc, đều được gọi là vương tộc, trước giờ là ngươi có sức lực
để tranh đoạt vương vị. Bỉ Mông quốc vương Cách Khắc Tát Nhĩ bệ hạ hiện
giờ chính là Lai nhân tộc Sư nhân. Quốc vương của bọn ta rất anh minh
thần võ, chính vì quá anh minh thần võ nên bệ hạ đã suy xét đặc biệt cẩn thận. Ngươi có thể tưởng tượng, quốc vương là Lai nhân tộc, còn Hồng y
đại tế tự tối cao của Thần miếu khơi khơi lại là Thái qua tộc Hổ nhân mà Lai nhân tộc luôn đề phòng lo lắng, thì sẽ làm cho Thần miếu lâm vào
cảnh khó khăn như thế nào rồi." Đại tát mãn than dài:"Quốc vương bệ hạ
từng kiến nghị Trưởng lão viện thủ tiêu chế độ tế tự có tùy tùng và lãnh địa không chỉ một lần. Quốc vương bệ hạ cho bọn ta là phó nhân của
chiến thần, thì cần phải được quốc gia bảo hộ và cung dưỡng. Nếu như
việc này thành sự thực thì tế tự bọn ta sẽ trở thành cái gì? Là máy móc
dùng cho chiến tranh thôi sao?"
"Mỗi người thống trị đều muốn nắm chắc quyền lực trong tay, điều này
không khó lý giải." Lưu Chấn Hám không hề phản bác:"Trong Đông Bắc Thần
miếu còn có hình vẽ của vị Hồng y đại tế tự đó, ta cũng đã xem qua, lẽ
nào lão yếu ớt đó lại là Thái qua tộc Hổ nhân? Hổ nhân lẽ nào lại yếu
như thế?"
"Hồng y đại tế tự Bố Lạp Đặc là Bích hổ nhân. Trong Thái qua tộc, Bích
hổ (thằn lằn) là tộc yếu ớt nhất." Mỹ nữ xà trừng mắt nhìn Lưu Chấn Hám.
"Kỳ thực vì sao vị trí Hồng y đại tế tự lại chọn Hổ nhân đảm nhiệm, đó
cũng là vì Cách Lôi Khắc Tát Nhĩ bệ hạ quá mức cường đại. Ông đã liên
tục chấp chính suốt 25 năm, cho nên Trưởng lão viện muốn cân bằng quyền
lực đã đưa Bố Lạp Đặc đại nhân lên vị trí đó. Đương nhiên là Bố Lạp Đặc
đại nhân thực lực bản thân cũng rất siêu quần thoát tục." Đại tát mãn
đĩnh đạc nói:"Nhưng vạn phần bất hạnh chính là vương hậu của quốc vương
bệ hạ lại là Thái qua tộc, dòng dõi Sư hổ nhân sinh ra sau này càng thêm cường đại. Tuân theo chỉ ý của chiến thần nên các vương tử được phân
phái đến các Thần miếu vĩnh viễn làm thủ hộ giả. Lý Sát ngươi cũng đã
thấy Đông Bắc Thần miếu bọn ta có hai vị Hoàng kim kỵ sĩ chính là hai vị vương tử điện hạ, tin rằng vị vương tử hùng hổ dọa người này ngươi cũng đã biết qua. Lực lượng quân sự của quan viên các Thần miếu lớn đều là
Thánh điện kỵ sĩ. Kinh *****, cương thiết, thanh đồng, bạch ngân, hoàng
kim, còn thêm một vinh dự kỵ sĩ, tổng biên chế của Thánh điện kỵ sĩ ở
mỗi Thần miếu đã gần tới 40 người. Hoàng kim kỵ sĩ vừa hay lại là ở cấp
lãnh đạo của các kỵ sĩ. Việc này cũng làm Thần miếu thêm mấy phần lo
lắng!"
"Âu bỉ tư lạp kỳ! Việc này đúng là phải lo lắng!" Lưu Chấn Hám cười lạnh nói:"Thảo nào Lý Sát vương tử lại ngông cuồng đến thế, thì ra hắn có
chỗ ỷ trượng!"
"Đúng là có việc này." Đại tát mãn trầm mặc một lúc rồi nói tiếp:"Quốc
vương bệ hạ trước giờ không bỏ qua ý muốn thu tóm quyền lực về một mối,
sự thật là nhiều năm nay ông ta đã và đang làm thế."
"Chuyện này có quan hệ với ta?" Lưu Chấn Hám lim dim mắt, nhãn thần mệt mỏi bắn ra một tia tinh quang.
"Ngươi là tế tự của Đông bắc Thần miếu, Phỉ Lãnh Thúy chính là lãnh địa
của Thần miếu. Đối mặt với ngoại địch xâm nhập, nếu ngươi sợ đánh mà
chạy thì không chỉ mất hết mặt mũi mà còn tiếp thụ phán xét, hơn nữa lại làm mất mặt Thần miếu! Nếu ngươi chống lại bọn giặc xâm lược, binh lực
đối phương quá mạnh mà phê văn của quân bộ lại trì hoãn ban phát, một
lãnh địa bị hủy thì tổn thất đối với cả vương quốc mà nói hoàn toàn có
thể tiếp nhận được. Sau đó vương quốc vẫn có thể phát xuất đại quân ngay lập tức đi tiêu diệt bọn xâm lược." Duy An Đại tát mãn nhẹ nhàng vỗ vào tay của tên Thất cách tiểu tử. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ta tin rằng chỉ cần ta chống đỡ được công kích, đại quân sớm muộn gì
cũng phải tới. Cái này ta không quan tâm. Ngài xem thử thành bảo của
Hồng thổ cao pha bọn ta, xem thử chiến sĩ bọn ta. Ta có thể bảo đảm điều này tuyệt không vấn đề gì."
"Nếu như chỉ đơn thuần là đánh nhau như vậy thì không cần nói, nhưng
hiện tại bọn ta không thể tránh né một trường chiến đấu, vậy nên bọn ta
cần phải chọn lựa đối thủ. Hai đối thủ này đều cường đại như nhau mà một trong đó lại đề xuất điều kiện dụ hoặc cực lớn. Ngươi nói xem bọn ta
nên chọn ai làm đối thủ?"
"Chọn Đan Trạch gia tộc." Lưu Chấn Hám nói:"Tuy ta rất muốn xả thịt tên
Biên bức tiểu tử đó nhưng chuyện đó chẳng ăn nhập gì tới chuyện lựa chọn đối thủ."
"Ngươi có thể hiểu rõ thị phi thực sự làm ta rất an tâm. Ngươi nghĩ xem, nếu như Thần miếu có thể mở một con đường đi tới thánh sơn Hải Gia Nhĩ
thì công lao đó sẽ làm cho cục diện khó khăn hiện nay của Thần miếu được hòa dịu như thế nào? Cho dù là quốc vương thì liệu có thể đề nghị tước
giảm đất phong, tước giảm chế độ tùy tùng hay không? Lần này không chỉ
đơn giản đả thông con đường tới Tạp Thụy Mỗ Đa đại bình nguyên mà còn
mang tới cho chúng ta một lượng lớn vũ khí, đồ dùng hàng ngày và công
nghệ tiên tiến! Cống hiến này đối với Bỉ Mông mà nói thì cao đến mức
nào? Vinh dự đến cỡ nào? Cho dù chỉ là một niềm tin này thôi thì cũng
đáng giá để chúng ta đánh một trận rồi." Tề Đan đại nhân ánh mắt nóng
lên.
"Chỉ dựa vào Phỉ Lãnh Thúy của ta thì thực sự rất khó. Đan Trạch gia tộc có tới một vạn dong binh chuyên nghiệp, hơn nữa còn có thế lực của
Thánh bảo la giáo đình chống lưng. Lực lượng quân sự của Phỉ Lãnh Thúy
tổng cộng không quá ngàn người, trong đó còn có không ít phụ dong tộc
yếu ớt. Tà ác quang hoàn của bọn ta đối với bọn ô hợp còn xài được nhưng vạn nhất đối phương có Thần phủ thì hiệu quả của Tà ác quang hoàn sẽ
rất yếu ớt." Lưu Chấn Hám chuẩn bị ra giá.
"Ngươi yên tâm! Lần này ta sẽ điều 10 vị quyền trượng tế tự và tùy tùng
của họ đến đây tham chiến. Thánh điện kỵ sĩ xuất chinh Tây tuyến hết một nửa nhân mã, may mà hai vị vương tử cũng đều đi hết, ta có thể giao hết số còn lại cho ngươi! Nhiều quyền trượng tế tự như vậy, đối phương có
thể có mấy Thần phủ? Huống gì Lý Sát ngươi còn có chiến ca quyển trục?"
Lão rùa đen này cười gian:"Có biết vì sao ta bắt tên tiểu tử Thác Đế đưa thúc thúc của hắn tới đây không? Ta chuẩn bị đạt thành hiệp nghị với
Tạp Bội La Hầu tước. Có thể giúp chúng làm việc, không có lý nào lại để
chúng nhàn nhã đứng xem! Ta cần thuyết phục bọn chúng tham chiến, kỳ
thật cũng không quá khó, chỉ cần trong lúc hỗn chiến giết chết nhân vật
đầu não của đối phương là được rồi. Chỉ cần giết cái tên Thánh kỵ sĩ
Thác Mã Tây thì bọn chúng sẽ đánh hạ không nổi Phỉ Lãnh Thúy, vì đường
tiếp tế quá dài nên tự nhiên sẽ rút quân!"
"Ngươi yên tâm! Mấy cái này ta giải quyết hết cho ngươi, nhưng tiền của
Thần miếu có hạn, không thể thỏa mãn ngươi hoàn toàn được. Đặc biệt là
sau này, cửa hàng của Hạ Nhĩ Ba gia tộc đã hứa ta giao toàn quyền bố trí cho ngươi trong phạm vi của Phỉ Lãnh Thúy." Đại tát mãn dừng một chút
rồi lại nói ra lời hứa mà Lưu Chấn Hám mong chờ nhất:"Ta cũng không ngăn trở chuyện ngươi và Hải Luân, bất kể gặp phải chuyện gì đều giúp đỡ các ngươi vô điều kiện!"
"Mua bán xong!" Lưu Chấn Hám liền đáp ứng.
"Ta không giấu ngươi, lần này ta chuẩn bị tuyển lựa 12 chủ tế trong
vương quốc. Nếu thành công ngươi tuyệt đối có thể mặc tế tự bào màu vàng cam, đạo sư Thôi Bội Thiến của ngươi tuyệt đối có thể trở thành Duy An
Đại tát mãn của Uy Sắt Tư Bàng!" Lão rùa đen vỗ vai Lưu Chấn Hám
nói:"Đến lúc đó thì ngươi còn sợ ai? Lý Sát vương tử? Nếu như năm sau
ngươi ở trên Áo Lâm Thất Khắc tế tự hội hiển lộ mũi nhọn thì nói không
chừng, theo công lao của ngươi thì vị chủ tế thứ mười ba sẽ được đản
sinh! Yên tâm đi! Thực lực của ngươi tuyệt đối có thể đảm bảo năm sau
ngươi sẽ gây chấn động cả nước Bỉ Mông! Ta cũng nhờ đó mà có chút mặt
mũi!"
Ta muốn làm Hồng y đại tế tự, đến lúc đó ta coi ngươi cung kính với ta như thế nào. Lưu Chấn Hám thầm nói.
"Có phải nói chuyện danh lợi trắng trợn như vậy làm ngươi kinh ngạc
không?" Mỹ nữ xà đạo sư đứng bên vỗ vỗ Lưu Chấn Hám đang còn ngơ ngẩn.
"Có một chút." Lưu Chấn Hám cười ngây ngô.
"Đây chính là cuộc sống." Mỹ nữ xà cười khổ đáp lời Lưu Chấn Hám.
"Cuộc sống là vậy, đành phải chịu thôi." Duy An Đại tát mãn nặng nề than.
Một đôi chày gỗ, vắt ta ra nước. Lưu Chấn Hám nói thầm.