Lưu Chấn Hám thổi thổi bàn tay cho sạch hết các mụn gỗ, rồi bỏ các mộc trục đã khắc xong vào cái túi trên vai.
Ngải Vi Nhi cầm lấy chiếc đằng giáp trao cho hắn, nhưng bị hắn đẩy ra.
"Chém hư rồi chẳng phải là lãng phí nổi khổ tâm của nàng hay sao." Lưu Chấn Hám bảo.
"Bước tiếp theo nên làm gì?" Hải Luân khẩn trương nhìn Lưu Chấn Hám.
Hiệu giác chấn động khắp nơi, quân ở hai cánh của bọn cường đạo đã bắt
đầu tập kết, Bách kỵ trưởng lĩnh đội của bọn cường đạo chạy dọc theo
chiến trận, dùng tranh đồng trường kích chạm liên tục vào trường mâu của bọn kỵ binh.
Hai vị thánh điện kỵ sĩ tuy nhiên lợi hại, nhưng vẫn không đủ khiến bọn
cường đạo lo sợ. Dù sao thì bọn chúng vẫn có tới một nghìn kỵ sĩ, mười
đại địa thát kỵ sĩ, và bốn nghìn bộ binh đang có mặt ở chiến trường.
Lực lượng quân sự của Phỉ Lãnh Thúy nhìn dọc nhìn ngang tối đa cũng
không quá năm trăm người, lại cao cao thấp thấp, trận hình tán loạn
chẳng ra đường lối gì thì làm sao chẳng khiến cho sự tự tin của bọn
cường đạo bành trướng cho được?
"Đối phương chuẩn bị dùng kỵ binh đột kích rồi!" Ca Thản Ny nhắc nhở vị lĩnh chủ mù chiến trận của nàng.
"Chúng ta không có công sự chắn ngựa và chướng ngại vật kiểu sừng hưu!
Chúng ta không có chiến hào! Bọn cường bạo sao lại có kỵ binh như vậy
chứ? Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ!" Cái giọng oang oang của Duy Ai Lý lại cất lên.
"Sự vinh diệu của nam nhân là ở trên lưng ngựa!" Khoa Lý Nạp cười điên
cuồng: "Không biết kỵ binh của chúng có thể so với chúng ta hay không?"
Bọn cường đạo dùng trận tuyến hình chữ V chính diện công kích, mộc lỗ
thuẫn cực lớn bị binh khí gõ lên ầm ầm, tiết tấu bảo trì đều đều như sấm giật trong cơn mưa rào, thanh thế cực lớn bức người. Đại địa tinh kỵ sỹ một nửa lưu lại tại chỗ, một nữa được người cầm cờ dẫn dắt khua loạn
roi ngựa thoát li chiến tuyến, phân ra hai cánh tả hữu, từ từ gia tốc,
giống như hai chiếc lưỡi hái từ từ thọc tới các chiến sĩ ở ngoài rừng
trúc của Phỉ Lãnh Thúy. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Bọn cường đạo không ngờ còn lưu lại dự bị đội!" Ca Thản Ny cả kinh, vội vã nhắc nhở lĩnh chủ đại nhân, "Cái đó là dùng cho cú đánh tối hậu,
trong bọn cường đạo có nhân tài tinh thông quân sự!"
Lưu Chấn Hám cười lạnh. Ca Thản Ny nhìn mà không hiểu nụ cười lạnh này biểu thị cho cái gì.
Dưới sự kêu gọi của Khoa Lý Nạp, toàn bộ Mãnh mã tộc đại lực sĩ phóng
lên trên bành voi, cậu voi Văn Sâm Đặc và vài chú nhóc Mãnh Mã tộc hơi
lớn cũng phốc lên voi chiến của cha mình, trên tay cầm một cây cương mâu của nhân loại, trên người khoác đằng giáp.
"Để cho Mãnh mã tộc hài tử bọn ta dạy cho bọn địa tinh kỵ binh các ngươi như thế nào là kỵ sĩ chân chính!" Khoa Lý Nạp cười cuồng dại.
"Ngươi mới làm kỵ sĩ có mấy ngày mà dám nói thế hả?" Lưu Chấn Hám cười bảo.
Kỵ binh của bọn cường đạo lúc này đã rơi vào giai đoạn xung phong tốt
nhất. Ải cước mã không ngừng tăng tốc độ, kỳ thật chân chúng tuy ngắn mà tốc độ không hề chậm, mười con đại địa thát bị những chú ngựa chân lùn
này bỏ xa phía sau. Tuy nhiên, tỳ vết trong cái đẹp như ngọc đó là do tố chất của các thớt ngựa có vất đề, nên sau khi xông lên khoảng, đội hình của bọn địa tinh kỵ binh đã hoàn toàn loạn.
Đất đai rung chuyển, cỏ dại đung đưa, cho dù là ngựa chân lùn, nhưng một khi đã vào thế xung phong, khí thế quả thật kinh người.
"Toàn thể chuẩn bị!" Cổ Đức nâng liệp ma thương ba góc trong tay lên.
Bọn nô lệ và các chiên sĩ phụ dong tộc đều đang nuốt nước bọt ừng ực
nhìn về phía trước. Các địa tinh kỵ binh còn cách khoảng năm trăm mét,
với cự li này, mọi người đã có thể thấy đường trường mâu bằng đồng xanh
và các họa tiết cổ lão trên đó.
Thế trận hình chữ V to lớn của bọn cường đạo càng lúc càng đến gần,
trong lúc khẩn trương, đã có các đầu thương của thứ vị nhân phóng về
phía các địa tinh kỵ binh, hiện giờ họ chỉ còn tay không. Giống như bọn
họ vậy, rất nhiều Xú Dứu nhân vì khẩn trương đã huy động cần bắn, không
cần biết thứ "hỏa lực công kích cự ly dài" khoảng năm mươi mét này có
mang đến sự đả kích gì cho các cường đạo kỵ binh vẫn còn ngoài trăm mét!
Khoa Lý Nạp giơ tay lên cao, hắn đang chờ cự li trăm mét cuối cùng giữa
hai bên, đó chính là tuyến trình xung kích cực mạnh của Mã mã tộc trường mao tượng.
Thôi Bội Thiến vỗ vỗ Hải Luân đang có điểm mất tập trung, cùng triệu
hoán ra các ma sủng của mình là Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú và một con Tấn Mãnh Long.
"Chúc phúc chiến ca" chợt vang lên, trống trận da trâu của Hải Luân vang động tận tầng mây, còn Tam giác quái thanh của mỹ nữ xà đạo sư vang lên réo rắc.
Dãy băng đỏ trên đầu của Hải Luân theo gió tung bay, hiệu quả của Thạch
phu chiến vũ đồng thời được gia trì đến người của các dân binh ở gần
quanh nàng.
Cường đạo kỵ binh ở hai cánh chỉ còn cách ba trăm mét. Mọi người đều
nhìn rõ hai ma thú khủng bố xuất hiện khiến cho những kỵ binh này sợ hãi không ít. Và rất nhiều tên kỵ binh nhát gan giật mình rớt xuống ngựa,
tức thì bị đạp nát như như tương, rõ ràng kỹ thuật cưỡi trên lưng chiến
mã của chúng vẫn chưa cao cường bao nhiêu.
Lưu Chấn Hám nâng cây mật tập trận của mình lên, ẵm Khách Thu Toa trao cho Ngưng Ngọc.
"Lần này mà không chịu nghe lời, nàng đét đít nó cho ta!" Lưu Chấn Hám
vứt lại câu nói đó trước khi xông về phía bọn cường đạo kỵ binh.
Từng chiếc gậy nhỏ bị hắn ném thẳng về đám kỵ binh đang xông tới, từng
đám tà ác quang hoàng nở bùng ra. Hắn ném rất xa, vượt qua cả phạm vi
trăm mét, bao trùm mọi góc độ có địa tinh kỵ binh, chia đều mỗi nơi vài
chiếc.
Duy Ai Lý là kẻ thứ hai xông lên. Con thụ thát giống hình chim cánh cụt
phát điên dưới người hắn chạy phục phịch nhưng cực nhanh làm tỉnh hồn
các dân binh đang đứng ngẩn ra đó.
"Xung phong!" Khoa Lý Nạp cố sức thúc con Trường mao mãnh mã dưới thân, cố sức rống lên.
Bọn cường đạo kỵ binh chợt hỗn loạn, bị mấy đạo tử sắc quang hoàn che
khuất tầm nhìn khiến cho tốc độc của bọn ải cước mã chợt chậm lại. Điều
này khiến cho bọn kỵ sĩ không tinh kỵ thuật té lăn kềnh xuống đất.
Lưu Chấn Hám giống như quay trở lại thời ném lựu đạn trên chiến trường
nam cương năm xưa, ném thật sướng khoái, chẳng những ném địch nhân, mà
ném vào cả người nhà. Duy Ai Lý chạy nhanh nhất, là kẻ đầu tiên dính một cú ném của hắn.
Một đạo ánh sáng màu hồng lóe lên, Mễ Tác Lỵ khải giáp trên người Duy
Hắc tử bị nát thành từng mãnh, da thịt chẳng mấy chốc bày ra không khí,
huyết quảng nổi phồng lên.
"Lý Sát điên rồi?" Ngải Vi Nhi sửng người, nhanh chóng gọi Hải Luân đang ngồi trên lưng chiến tranh cự thú: "Mau cho ta lên!"
Hải Luân và Thôi Bội Thiến giống như bị thạch hóa thuật đánh phải. Hai
người hiện giờ như hai pho tượng, căn bản chẳng nghe Ngải Vi Nhi la hét
gì, nhìn trừng trừng vào Lưu Chấn Hám đang "ném lựu đạn" sướng như chưa
từng được sướng.
Hai sư đồ đưa mắt nhìn nhau, cùng nhận ra sự chấn động trong ánh mắt đối phương.
"Khảm Mạt Tư! Đó chính là lực lượng của chiến ca!" Hai sư đồ cùng hô lên cả kinh, hoàn toàn quên mất bản thân cũng là tế tự, nhiệm vụ ở trên
chiến trường lúc này là cấp cho chiếnsĩ sự chúc phúc và bảo vệ.
Hải Luân tuy có "Chiến vũ" và "Chiến ca" cùng giao xoa tạo ra hiệu quả
song trùng, cho đến giờ đang bảo trì tốc độ với sư phụ của mình cấp cho
dân binh gia trì sự chúc phúc và thạch phu thuật. Trong khi đó, Thôi Bội Thiến vốn là một á long tế tự nên thực lực không thể nghi ngờ, tốc độ
niệm tụng chiến ca nhanh hơn Hải Luân nhiều, khi Hải Luân vừa hoàn công
"Chúc phúc chiến ca" và
"Thạch phu chiến vũ" đầu tiên, thì Thôi Bội Thiến cũng đã đem quang
hoàng của "Chúc Phúc chiến ca" bao phủ lên người dân binh, và hoàn thành các âm tiết cuối cùng của chiến ca thứ hai: "Sơn lâm nữ thần đích khoa
thứ" - "mẫn tiệp chi ca".
"Mẫn tiệp chi ca" vừa khéo gia trì cho thân hình trầm trọng của bọn dân binh sau khi được "Thạch hóa thuật" gia trì.
Tốc độ, sự linh mẫn và óc quan sát của Thôi Bội Thiến được coi là vô cùng ưu tú trong tế tự ở toàn cõi Bỉ Mông.
Nhưng Lưu Chấn Hám lại ở trước mặt hai vị tế tự đạo sư siêu quần bạt tụy của mình biểu diễn ra như thế nào mới là "Tốc độ" trong giới tế tự.
Điều này một quyền trượng tế tự không thể nào sánh được, huống chi là
Hải Luân với "chiến vũ" và "chiến ca".
Có thể, chỉ có chiến thần Khảm Mạt Tư mới có năng lực hào sảng sử dụng
Tà ác quang hoàn chiến ca a? Thôi Bội Thiến lạnh cả người.
Nhìn từng chiếc gậy gỗ đập bung ra từng đám khói đen, tuy vòng ánh sáng
tà ác chỉ có phạm vi hiệu quả năm chục mét, kém hơn phạm vi trăm mét của chiến ca, nhưng rõ ràng đó là nguyên tốc lực lượng của "Tà Ác quang
hoàn" chiến ca đang kích đãng trên Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
chiến trường.
Thiên nga nữ kỵ sĩ Ca Thản Ny không tham gia xung phong, nàng phải bảo
vệ đại nhân mà bản thân đang bảo hộ, nhưng lúc này nàng vô cùng chấ hám. Là ái nữ của đệ nhất tế tự trong vương quốc, nàng đối với lực lượng
chiến ca chẳng xa lạ gì, và đối với phụ thân vô cùng sùng bái.
Nàng không dám tin và cũng không muốn tin một Thất cách tế tự vừa ngu
vừa đần mà nàng chẳng xem ra gì đó lại có thể hoàn toàn hơn hẳn phụ thân của nàng.
Tên thất cách này lại còn là tên lười biếng vô tích sự phá nhà phá cửa
có tiếng trong Bỉ Mông đây sao? Đây là kẻ mà các vị tế tự đại nhân trong thần miếu dùng làm đối tượng cười cợt đây sao? Đây có phải là tên ngu,
xấu, đần, hát gan nhất thiên hạ đây sao? Chiếc thập tự kỵ thuơng trong
tay Ca Thản Ny suýt chút nữa rơi xuống đất.
Thiên nga nữ kỵ sĩ cảm thấy mọi thứ trong thế giới này hiện giờ đều điên đảo, từ khi đến Phỉ Lãnh Thúy đến giờ, dường như nàng đang nằm mộng.
Giấc mộng này còn kéo dài được bao lâu? Ca Thản Ny rơi vào cảm giác mê mang.
Lưu Chấn Hám hiện giờ chẳng hơi đâu mà quan tâm đến sự chấn hám và kinh
ngạc của người khác, hắn chỉ biết lấy chiếc ca quyển trục trên cái túi
đeo trên vài ra quăng đập. Quả Quả vác theo cái mu rùa, vừa lặc lè đi
theo hắn, vừa quan sát coi hắn đập ném.
Dính phải các quyển trục Cuồng hóa chiến ca, ánh mắt của Mãnh mã vũ sĩ
toàn màu hồng giống như gió bấc lẫm liệt giữa mùa đông va đập mạnh vào
đội hình của cường đạo cự binh. Mãnh mã cự tương rống lên từ hồi khủng
khiếp, thể hình phình ra, mười hai thớt voi ma mút chia thành hai đường, dùng phương thức di động nhục tường nghiến qua bọn địa tinh kỹ sinh
đang chợt trở nên trì độn chậm chạp, mở ra một con đường máu giết tận
tới bọn bộ binh đang tiến bước phía sau. Thân voi to lớn đi đến đâu,
chẳng có bất cứ sinh vật cao quá nửa thốn nào có thể đứng thẳng.
Không có vũ khí nào có thể cản trở họ, Ải cước mã và các đại địa tinh
ngồi trên đó chỉ cao tới 1/4 chiều cao của Mãnh mã cự tượng. Sự chậm
chạp do dính phải "Trì độn chiến ca" khiến chúng dù cho từ góc độ phù
hợp nào đi nữa, dùng hết sức đi chăng nữa, khi đâm thanh đồng trường mâu vào đằng giáp của Mãnh mã cự tượng cũng bị bắn văng ra, để rồi trơ mắt
nhìn thân thể mình bị một hắc ảnh to lớn nghiền nát.
Mãnh mã kỵ sĩ đi đến đâu, sự khủng bố đi đến đó. Ngoài sự giẫm đạp, phía sau người họ còn kéo theo một cái cào bằng gỗ, và cái bừa này chẳng hề
lưu lại chút khi tức của sinh vật nào: nghiến sạch, giết sạch.
Thôi Bội Thiến, Hải Luân và Ca Thản Ny xuất hạn mồ hôi khắp người, nhãn thần ngốc trệ.
Bọn họ giờ mới cảm thấy lực tưởng tượng của mình quá kém, tâm tình của
họ giờ chỉ có thể diễn tả bằng một từ ngữ có từ thời Bỉ mông vương quốc
còn thịnh: đã bị chiến tranh giẫm đạp nát hết rồi!
"Lại còn đồng thể cuồng hóa nữa chứ!" Thôi Bội Thiến cất giọng khàn khàn nói.
Mãnh Mã đại lực sĩ không biết bị Lý Sát sử dụng cái gì mà cả người lẫn
thú cưỡi đều "đồng thể cuồng hóa". Trong Bỉ mông kỵ binh, chỉ có thú
thân kỵ binh có cùng dòng máu với bỉ mông kỵ binh mới có thể sản sinh
đồng thể cuồng hóa. Những kẻ như vậy trong vương quốc kỵ binh không ai
là không hách hách hữu danh. Uy lực của bọn họ các kỵ binh thường căn
bản không thể nào sánh. Và họ được các kỵ binh quen miệng gọi là "Song
tử tọa phiêu kỵ", đồng danh với các danh hiệu vinh quanh của "Thần tiễn
triết cầm", "Cự ma liệp thủ", "Kim quan giác đấu sĩ", đều là tinh nhuệ
trong số tinh nhuệ, vương bài trong vương bài.
Não của Ca Thản Ny hiện giờ hoàn toàn hỗn độn, trống không. Những Mãnh
mã kỵ binh này ở trên chiến trường đã biểu hiện một thứ chiến thuật xông đụng dã man của kỵ binh vô tiền khoán hậu. Thứ chiến thuật giản đơn và
tràn đầy lực sát thương này khiến nàng rơi vào sự mụ mẫm. Nếu như bị
loại đối thủ như thế xông tới, chỉ sợ thánh điện hoàng kim kỵ sĩ dùng á
long làm tọa kỵ cũng kinh hồn bạt vía a!