Trước hết, Lưu Chấn Hám đánh giá tình hình chung quanh
đáy cốc. Hoàn cảnh nơi đây thật thanh thoát u nhã, thỉnh thoảng có những chú chim tựa như hoàng oanh cất tiếng hót líu lo trong rừng trúc, còn
ngoài ra thì bốn bề yên tĩnh.
Lưu Chấn Hám giẫm lên trên lớp cỏ giống như lớp thảm trải sàn, nhìn ngắm một cái sơn động đen thùi ở vách đá gần đáy cốc đến xuất thần. Nơi này
có đến vài sơn động, nhưng hắn không hề chú ý, chỉ tập trung vào một cái đó, không hiểu vì sao.
Sơn động này có cửa giống như miệng của một con quái thú cổ quái. Cửa
động đầy răng đá bén nhọn, không khí u u từ trong động thổi ra. Bằng
kinh nghiệm phong phú trên chiến trường của Lưu Chấn Hám mà nói, cái
động này rất thích hợp cho phòng thủ: cách mặt đất không cao, từ trên
xuống dưới chỗ nào cũng thích hợp tấn công lẫn phòng thủ.
Có một cảm giác không hay như dòng điện khẽ chấn động khắp người Lưu Chấn Hám.
Hải Luân lúc này đang đứng ở trên triền núi, ánh mắt chợt mở to ra. Nàng phát hiện Lý Sát thân ái của nàng đột nhiên như một con rắn vậy, lặng
lẽ phục xuống mặt đất, nhanh nhẹn trườn tới trước. Tư thế của hắn quái
dị và mẫn tiệp không gì tả được, vừa nhanh nhẹn, nhưng vừa im lìm.
Cửa sơn động có mùi vị rất tanh. Bên cạnh các quái thạch hình răng có
lưu lại vài cục phân đen đúa. Mỗi tảng đá đều có đến hai ba bãi phân,
lục cục lòn hòn, giống như được những người quyền quý cố vun bón mọi
thứ, đến nỗi chất thải cũng đi làm sao cho đẹp!
Lưu Chấn Hám từ từ đưa tay ra, dùng ngón tay quệt lấy lớp phân đó, cẩn
thận bôi khắp mặt mũi, tay chân, từ đầu tới chân, giống như trát tuyết
lên người khi mùa đông tới. Ngay Quả Quả cũng không ngoại lệ, cũng bị
bôi thành một cái mặt hoa, từ đầu đến chân đều bị trát một lớp vừa hôi
vừa dính, phát ra mùi hôi thối sực nức mũi. Hắn nhấc một cục đá lên, cầm chắc trong tay, rồi quẳng mạnh vào trong động, sau đó thân hình hắn
nhoáng lên như một tia chớp, phục vào một măng đá bén nhọn.
"Binh binh..." Viên đá đụng vào đá bên trong động, nảy lên liên tiếp,
rồi rơi xuống dưới, phát xuất một chuỗi âm thanh chát chúa.
Trong động không có động tĩnh gì.
Lưu Chấn Hám bỏ cung tên xuống đất. Hắn tuy không nghe tiếng bước chân,
nhưng đã nghe một loạt tiếng hít hít mũi nhè nhẹ. Hắn cảm giác Quả Quả
dường như cũng đã ngưng cả hô hấp.
Hải Luân đứng trên sơn nhai thấy bộ dạng như lâm đại địch của hắn, liền
khẩn trương vô cùng, liên tiếp hoán chuyển vị trí, tìm một chỗ có thể
nhìn rõ hơn.
Lưu Chấn Hám giống như con báo đang săn mồi, nhào vào trong động.
Đang lúc Hải Luân lo lắng vô cùng, thì hắn đã chui ra khỏi động, hai tay xách ba con vật nhỏ đầy lông lá. Do cự ly cách chỗ hắn đứng quá xa, Hải Luân không nhìn rõ đó là cái gì.
Lưu Chấn Hám xách ba con tiểu ma lang giơ lên vẫy vẫy tay với Hải Luân.
Hắn biết hình dáng khẩn trương của hắn vừa rồi nhất định là đã khiến Hải Luân lo lắng lắm.
Vừa rồi, một cái đầu nho nhỏ đầy lông màu xanh lam vừa đưa ra khỏi động, mũi còn đang hít hít, thì đã bị hắn vận tay thành thủ đao chặt mạnh vào cổ.
Trước đây, Lưu Chấn Hám đã luyện chưởng đao đến mức chặt vỡ hai mươi
khối gạch. Chưởng này vừa đánh ra, ngay cả nhìn kết quả hắn cũng không
thèm, phóng ngay vào trong động. Trong đó còn hai con ma thú nhỏ như cún đang vừa đi vừa giương mũi cong đuôi đánh hơi. Chúng còn chưa kịp phản
ứng gì, đã bị hắn mỗi tay chộp một con, ngón tay bật một cái, bóp gãy
lìa xương cổ của cả hai con.
Trong động không sâu lắm, trải một lớp cỏ khô, ánh sáng mờ ảo. Lưu Chấn
Hám nhấc ba xác ba con ma thú nhóc lên, nhìn kỹ một lúc, thấy hình dạng
rất giống con ma lang đã tấn công hắn vào những ngày đầu bước chân lên
đảo.
Trên đống cỏ còn một vết lõm rất to. Lưu Chấn Hám còn phát hiện trong đó một số sợi lông màu xanh lam thô cứng.
Hắn ngưng mắt nhìn vết lõm này một hồi.
Quay ra khỏi cửa động, Lưu Chấn Hám đưa tay ra hiệu cho Hải Luân, bảo nàng nhanh chóng chạy đi, đừng có đứng ở đó.
Không dám nói nhiều lời thừa nữa, Lưu Chấn Hám vứt bỏ xác của ba con
tiểu ma lang, vọt ra ngoài động, tìm hái vài nhánh hoa tường vi, cũng
không quản trên đó có gai hay không, gắn ngay hai ba nhánh lên đầu và
thân.
Không trung lại vang lên ca thanh to rõ dễ thương của Hải Luân. Lưu Chấn Hám nghe ca thanh này, lòng liền gấp rút như thiêu.
Nghe thêm vài câu nữa, Lưu Chấn Hám cảm thấy không hay. Khúc chiến ca
này có ca từ đã biến đổi, không phải là Thông linh chiến ca, mà lại là
một ca khúc tương tự như vậy, nhưng nghe qua cảm thấy rất cảm thương và
có lực, một lực khích động người ta phải vung đao thương chém giết, sát
phạt đến tận cùng.
Lưu Chấn Hám cảm thấy ánh mắt của mình chợt sáng rực lên, da thịt cũng
mẫn cảm hẳn, từng dòng khí lưu trong không khí chầm chậm chạm khẽ vào da thịt thế mà hắn vẫn có thể cảm thấy rõ ràng. Thậm chí, từng lá trúc
trong rừng theo gió xao động, thế mà hắn dường như thu được cả vào mắt,
vào tai.
"Tự nhiên tiến hóa à?" Lưu Chấn Hám kinh ngạc vô cùng. Hắn nhớ lại Hải
Luân đã từng kể, trong Bỉ Mông thánh đàn tế tự, có những người siêu quần bạt tuy, không cần học tập chiến ca gì, nhưng ở tình huống cực kỳ nguy
hiểm chợt ngộ ra lực lượng của chiến thần Khảm Mạt Tư, lĩnh ngộ được
những chiến ca mà tế tự cấp cao hơn mới có thể học được.
Lưu Chấn Hám cảm giác chiến ca mà Hải Luân đang ngâm xướng đó rất giống một thứ mà nàng thường hay nói: "Chúc phúc chiến ca".
Không chờ hắn có ý niệm gì khác, trong rừng trúc chợt vang lên từng
tiếng từng tiếng sói gầm, giống như đang ra oai vậy. Nó giống như được
phát ra từ một con sói có cái đầu cực lớn, mang theo uy thế cường đại,
đầy tính khủng khiếp và xâm lược, vang vọng khắp sơn cốc.
Lưu Chấn Hám cảm thấy lòng mình hoàn toàn không còn chút sợ hãi hay lo
âu nào. Hắn chẳng biết đó có phải là do tác dụng của "Chúc phúc chiến
ca" hay không, nhưng hắn cảm giác được máu huyết toàn thân phảng phất
như đang sôi cuồng. Đó là một cảm giác rất bách thiết, muốn hoặc là chém người, hoặc là bị người chém.
Thứ cảm giác đó giống như đình lưu trong tiếng hét xung phong tồn tại
trong ký ức của hắn. Máu huyết toàn thân hắn giống như chạy ngược lên
đầu.
Như một luồng kình phong, Lưu Chấn Hám phóng thẳng đến chỗ rừng trúc có
tiếng sói gầm. Rừng trúc với những chiếc lá to như những bàn tay Phật,
nhất mực nghiêng qua nghiêng lại.
Trong rừng trúc có lối đi thiên nhiên, Lưu Chấn Hám chạy vụt qua, mang theo từng lớp lá rụng bốc lên tứ xứ.
Chạy như điên không quá năm phút, bước chân của Lưu Chấn Hám chợt chậm lại, đầu óc của hắn cũng từ từ lãnh tĩnh.
"Không được hồ đồ." Lưu Chấn Hám trấn áp dục vọng chiến đấu sôi trào trong nội tâm, lòng tự dặn lòng.
Trong rừng trúc lại truyền ra tiếng gầm trầm trầm. Thứ âm thanh này Lưu
Chấn Hám đã biết quá rõ rồi. Đó là dấu hiệu trước khi phong hệ ma lang
phát động tấn công. Lưu Chấn Hám phóng lên một cái, rồi rơi xuống lăn
một vòng dưới đất, rồi lại nhanh nhẹn phóng lên.
Hiện giờ hắn lại biến thành một lính trinh sát giống như trước đây ở
chiến trường Nam Cương. Tiến lên giống như rắn đó là độc môn tuyệt kỹ
của hắn cùng các chiến hữu.
Giữa rừng trúc có một chỗ rất quang đãng. Rừng trúc lá to như tay phật
giống như có một ước định vậy, chúng hợp nhau bày thành một cái sân hình tròn. Lưu Chấn Hám vạch lùm cây bụi đầy trái chín mọng trước mặt ra,
chỉ cần liếc nhìn là đã thấy một con sói màu lam giống như một con trâu
cui nhỏ đang đứng đối diện hắn.
Lại là một con phong hệ ma lang!
Tròng mắt Lưu Chấn Hám giống như ăn phải độc xà, thoắt cái thu nhỏ lại.
Thể hình của ma lang nhỏ hơn một chút so với con đã từng tấn công hắn
trước đây, dưới bụng nó sà sễnh một hàng vú phình to, cho thấy rõ nó là
con thú cái đang nuôi con.
Con ma lang mẹ đang đứng đối diện một con rùa đen vô cùng lớn, quanh qua quanh lại, tiếng rú trầm trầm pha lẫn vẻ sốt ruột.
Con sói mẹ chợt lách qua một bên, nhường cho Lưu Chấn Hám nhìn rõ toàn bộ con ô quy.
Lần này Lưu Chấn Hám "chấn hám" (rúng động) thật sự!