Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Sức mạnh, chỉ có không ngừng chiến đấu thực tiễn mới có thể tăng sức mạnh lên không ngừng.
Sức mạnh, chỉ có do chính mình nắm giữ thì mới gọi là sức mạnh chân chính.
Linh khí màu đỏ vòng quanh người, mị ảnh tung bay, linh khí màu đỏ cùng màu xanh đột nhiên va chạm.
Đế Quân Tà nhìn hai người chiến đấu trước mặt, híp hai mắt óng ánh tạo ra
một vệt xao động. Một chiêu, chỉ một chiêu, hắn liền có thể nhìn ra cuộc chiến đấu này cuối cùng ai thắng ai bại.
Đệ nhất Tà Hoàng so với Đế Quân Tà, ngông cuồng, ngạo mạn, tà tứ, không chút mảy may!
“Không tệ.” Cứ nhìn bóng người Tà Hoàng cùng Phong Lạc Trạch nhanh chóng lướt
qua lướt lại, trái phải chợt lóe, Đế Quân Tà dựa vào thực lực cao cấp
Thánh Hoàng ngồi một bên xem chiến đấu, đem cuộc chiến của họ nhìn cho
thật rõ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hoàng Hoàng đánh nhau, so
với linh lực phát huy của nàng, hắn càng thích nàng ngang ngược hơn là
chiến đấu linh hoạt.
Mỗi một chiêu thức của nàng hoàn toàn liên kết với nhau, thật thật giả giả, hư hư thật thật.
Có điều cuộc tranh tài không có chút hồi hộp nào, có thể nàng vẫn sắp xếp
kín đáo như vậy, chưa bao giờ xem thường kẻ địch, tuy chiến thắng nhưng
không kiêu ngạo, một khắc kẻ địch hoàn toàn ngã xuống đó, nàng chưa hề
có chút lười biếng nào.
“Ầm…” Thân thể Phong Lạc Trạch nặng nề ngã xuống đất.
Tà Hoàng nâng ngón tay trái, thủy linh lực hội tụ thành một luồng linh lực màu xanh lam, đem cả người Phong Lạc Trạch bao phủ trong đó.
Bị vây trong vòng bảo vệ của thủy linh lực, mắt Phong Lạc Trạch đầy kinh ngạc, còn có một chút hối hận dâng trào.
Cùng là linh sư cấp năm, hắn lại chật vật như vậy trước mặt đối thủ. Càng
khiến hắn không hề nghĩ tới chính là, nữ hài kia lại khiến linh hồn hắn
run rẩy, ngoại trừ bên ngoài là hỏa linh sư cấp năm, còn nắm giữ thủy
linh lực mạnh mẽ như vậy.
Lửa nước tương khắc. Nàng… lại là song hệ linh sư nữa chứ.
“Trạch nhi…” Thần phi nhìn thấy nhi tử thương yêu của mình ngã xuống đất, hét
lên một tiếng, tay chân luống cuống, bò tới chỗ Phong Lạc Trạch.
Không muốn, không muốn, đừng làm tổn thương con trai của nàng mà.
Một bóng người non nớt, mỉm cười quỷ mị, khiến nàng một đời này sẽ không bao giờ quên ác ma này.
Thần phi nhìn nàng, hài tử này từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chăm sóc bao
giờ, hài tử chỉ dám thu mình mặc cho nàng đánh chửi, bây giờ chỉ cần một hơi thở cũng có thể quyết định sự sống chết của nàng.
“Ta biết
điều một nữ nhân quan tâm nhất chính là gì.” Âm thanh mềm mại tựa như ác ma, tay phải Tà Hoàng xoay chuyển, một ngọn lửa màu lam đậm bay tới đầu Thần phi.
Nương theo ngọn lửa là một mùi khét, tiếng rít chói tai của Thần phi vang lên, một đầu tóc dài của nàng ta biến thành tro bụi…
“A a a a…” Thần phi hồn bay phách lạc nhìn đống bụi tro tàn, thân thể cùng tinh thần không chịu nổi kích thích liền hôn mê.
Máu có thể giữ, mạng có thể cho qua, nhưng trừng phạt thì không!
“Chỉ là trừng phạt một chút thôi.” Nhìn nữ nhân giương nanh múa vuốt té trên mặt đất, Tà Hoàng mỉm cười thu hồi vòng bảo vệ thủy linh lực trên người Phong Lạc Trạch.
Thân thể cô đơn quỳ gối bên người Thần phi, đem nữ nhân vô cùng chật vật kia ôm vào lòng, đau lòng truyền linh lực chữa thương cho nàng. “Mẫu phi, mẫu phi…”
“Huyền Nguyệt.” Vở kịch kết thúc, nhân vật chính đều tan rã, vai phụ ngồi một bên nhìn cũng không
thể tiếp tục ở lại chỗ này. Chỉ một ánh mắt của Đế Quân Tà, Huyền Nguyệt liền đi đến bên người Phong Lạc Trạch, giọng nói cứng nhắc cùng ngữ
điệu ôn hòa, “Lục hoàng tử, xin mời.”