Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Bên trong Tận Hoan điện.
“Tiểu Hoàng Hoàng…” Giọng nói chán ngắt khiến người ta nổi da gà vang lên
phía sau Đệ nhất Tà Hoàng, tiểu nữ nào đó khẽ cau mày, thân thể lóe lên, thân thể nho nhỏ non nớt vừa ngồi xuống ngay tức khắc phi lên trên xà
nhà.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ tựa như thần từ trên cao xuống, đôi môi anh đào của Tà Hoàng khẽ mấp máy, “Đừng dùng tiếng heo nái gọi
ta như vậy.”
Đệ nhất Tà Hoàng, nàng vì chính mình mới lấy cái tên này. “Đệ nhất”, đời này tuyệt đối sẽ không khuất phục trước kẻ khác.
Từ nay về sau, cái địa vị thấp kém “Đệ nhị” kia, mong ước đau buồn “Phán
Hạ” đó, toàn bộ đối với nàng không còn quan hệ gì nữa! Cuộc đời của
nàng, từ giờ sẽ do bản thân nàng làm chủ. An Uyển Tâm, mẹ của con, chỉ
mong mẹ kiếp sau sẽ không phí thời gian chờ đợi một đời trong cô độc
nữa, đây là lời chúc phúc cuối của con đối với mẹ.
Đế Quân Tà khẽ cau mày, một đạo sấm sét màu tím liền bổ ngang trời về phía Tà Hoàng.
Trong lúc hai mắt nhìn nhau chăm chú thì đạo sấm sét kia nhanh chóng bổ tới
chỗ nàng, ngón tay phải Tà Hoàng trong nháy mắt gõ một cái, thủy linh
lực cùng hỏa linh lực biến thành hai con rồng gào thét lao về phía tia
sấm sét màu tím kia. Khí thế cuồn cuộn của rồng nước và rồng lửa giương
nanh múa vuốt nuốt chửng tia tử lôi kia nhưng lại không bị chút lay động nào mà đòn tấn công còn có xu thế chậm lại.
Cách xa thực lực!
Đế Quân Tà quả nhiên cao thâm khó dò, ngoại trừ nắm giữ thổ linh lực hủy diệt ghê gớm, còn có lôi linh lực mạnh mẽ như vậy!
Nàng rất chờ mong, hắn còn có thực lực gì thần bí gì nữa?
Thân hình Tà Hoàng nhảy một cái, tử lôi trực tiếp bổ nhào vào vị trí của
nàng vừa nãy, xà nhà bắt đầu vang lên những tiếng vang gãy vỡ.
Đế Quân Tà gian xảo cười khẽ, tay nhẹ nhàng vung lên, thân thể trước mắt
cuộn mình hạ xuống, trong nháy mắt bóng người nhỏ bé liền bị hình ảnh ở
giữa không trung ngăn cản.
“Tiểu Hoàng thật không ngoan nhé.” Đế
Quân Tà bất đắc dĩ khẽ than nhẹ, luồng khí lưu màu vàng trong nháy mắt
liền mất khỏi người Tà Hoàng, vang lên một tiếng “ba”, âm thanh vật nặng rơi xuống.
Tiếp theo đón lấy là một tiếng “bang” lớn, gần nửa
đoạn xà nhà rơi xuống đất, phía trên một viên dạ minh châu khéo léo lăn
xuống trước mặt Tà Hoàng.
“Cũng vậy.” Tay chân Tà Hoàng lồm cồm
từ trên mặt đất đứng dậy, xoa xoa ngực đau đớn vừa bị va chạm, đi đến
bên người Đế Quân Tà, chân nhỏ quay về phía hắn đá một cước.
Con bà hắn, may là ngực nàng còn chưa hoàn toàn phát dục, bằng không một cú ngã này nhất định sẽ bị ép chết…
Lần này, đổi lại lại là Đế Quân Tà nhìn Tà Hoàng nhìn từ trên cao xuống,
hắn cười khẽ trong lòng, thân thể nho nhỏ của Tà Hoàng từ từ bay lên,
mãi đến lúc nàng cùng hắn hai mắt đối diện, Đế Quân Tà lần này mới từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo phía sau nàng, ánh mắt màu xanh
thẳm kia khiến Tà Hoàng không nhịn được quay ra sau liếc hắn một cái.
Hắn nói, “Dùng heo để hình dung hình tượng của Tà Hoàng thật sự rất bất lịch sự, huống chi còn là heo cái nữa.”
Nàng trả lời, “Vậy thì đổi thành heo đực là được rồi.”
Hắn nở nụ cười mê hoặc, “Tiểu Hoàng Hoàng nếu thích heo đến vậy, thì ngọ thiện dùng toàn món thịt heo nhé.”
Nàng cong hai mắt cười, “Đầu bếp ngự thiện phòng thật lớn mật, dám đem Tà Hoàng ta làm thành món ăn đấy.”
Đế Quân Tà nở nụ cười nguy hiểm, không thể phản bác.
Mà thực ra, tâm tư trả thù của Đế Quân Tà cũng không kém hơn Tà Hoàng nửa
phần, kết quả cậy mạnh đấu võ mồm của Tà Hoàng, rất là tàn khốc nhé.
Nàng ngồi ở bàn ăn bên cạnh, nhìn một nhà ba người trước mắt, trong dạ dày lập tức buồn nôn.
Thịt heo kho, heo cái giấm đường, heo hấp sữa, đúng là một gia đình duy mỹ.
Mi tâm Tà Hoàng nhăn nhăn nhó nhó, ung dung thong thả duỗi cái tay gầy gò
ra, chỉ vào trán Đế Quân Tà, “Xin ngươi đó, ngươi có thể thương hương
tiếc ngọc một chút xíu được không…”
Đế Quân Tà hờ hững nhìn từ
trên xuống dưới, tỉ mỉ quét mắt hết thân thể gầy gò nho nhỏ của Tà
Hoàng, bỗng cười sang sảng một tiếng, giống như gặp chuyện gì rất xúc
động muốn cười, “Ta am hiểu nhất chính là ngọc vỡ!”