Lạc Kiều Ninh vô thức đưa bàn tay lên lau giọt nước mắt của đứa trẻ. Không
hiểu sao nhìn thấy đứa bé đó khóc lòng cô thấy đau nhói
- Đừng khóc
Lạc Ân đang khóc thì cảm nhận thấy một bàn tay ấm áp gạt nước mắt cho mình
vội vàng ngẩng đầu lên. Lạc Ân sung sương khi thấy Lạc Kiêu Ninh mở mắt
nhìn mình, đang cố lau nước mắt cho mình. Lạc Ân vui mừng nhảy xung
quanh hoan hô một trân trong khi nước mắt vẫn còn đọng trên má.
- Tỷ tỷ tỉnh lại rồi, tỷ tỷ tỉnh lại rồi, tỷ tỷ không bỏ rơi Lạc Ân…
Lạc Kiều Ninh nhìn đứa trẻ nhảy nhót xung quanh bèn mỉm cười, nước mắt vô
thức cứ thế tuôn trào . Nàng đưa tay lên lau nước mắt bỗng nhận ra tay
nàng sao lại bé thế này, nhìn ngó xung quanh thấy đây là một căn nhà
mang dáng dấp cổ xưa cũ kĩ, đã hỏng gần hết, trên mái còn thấy nhiều lỗ
hổng ánh nắng chiếu xuyên qua. Lạc Kiều Ninh thầm nghĩ sau vụ tự bạo
nguyên anh nàng không chết mà lại xuyên không đến đây. Cảm giác khô khan khắp cuống hong, Lạc Kiều Ninh vội kêu lên
- Ta muốn uống nước – Giọng nói nhẹ nhàng êm tai có chút mệt nhọc
- Tỷ muốn uống nước? Tỷ đợi đệ một chút nha. – Lạc Ân đang vui mừng nhảy nhót vội đáp lại rồi chạy ra khỏi tiểu viện
Lúc này Lạc Kiều Ninh mới sắp xếp lại những ký ức đang hỗn loạn khi nàng
xuyên qua. Đại lục này tên gọi Vô Tuyết, ở đây có tu tiên, luyện đan,
pháp thuật, thuần thú. Trong đó tu tiên là chủ đạo, các chức nghiệp khác hiếm hơn. Thân thể này là cháu gái tộc trưởng Lạc gia tộc- 1 trong 4
gia tộc tu tiên ở trấn Nam Nhạc này. Nàng và đệ đệ của nàng- Lạc Ân từ
khi sinh ra bị coi là phế vật không thể tu luyện ra linh khí, chính vì
vậy gia tộc bỏ rơi 2 người ở đây tự sinh tự diệt. Theo như mọi người gia tộc nói cha mẹ nàng đã mất khi Lạc Ân mới được sinh ra, ông nội nàng vì hai người là phế vật nên cũng không quan tâm tới 2 đứa cháu này. Lạc
Kiều Ninh và Lạc Ân bị bỏ rơi ở đây những tưởng sẽ yên ổn qua ngày nhưng không ngờ nàng và đệ đệ thường xuyên bị các đệ tử khác trong gia tôc
bắt nạt, hành hạ.đặc biệt là biểu muội con đại bá – Lạc Hà Như.” Lạc
Kiều Ninh” cũng bởi vì Lạc Kiều Như đánh đến chết nàng mới xuyên qua.
- Ngươi an tâm yên nghỉ đi, ta sẽ giúp ngươi đòi lại những thứ thuộc về người.
Đệ đệ ngươi ta sẽ chăm sóc, quan tâm như đệ đệ ruột của ta. – Lạc Kiều
Ninh tự nhủ trong lòng
Lúc này Lạc Ân đã lon ton bưng 1 bát nước
đến cho Lạc Kiều Ninh. Lạc Ân nhìn tỷ tỷ uống nước mà cười mãi. Hôm qua
nhìn tỷ tỷ trên giường không động đậy hắn thấy sợ hãi, sợ mất tỷ ty, tỷ
tỷ bỏ hắn mà đi . Nhưng nay tỷ tỷ tỉnh lại hắn rất cao hứng.
Nhìn Lạc Ân vui vẻ quan tâm tới mình, Lạc Kiều Ninh thấy ấm áp. Nỗi đau vừa
qua vẫn còn in hằn trong tâm trí, Lạc Kiều Ninh tự nhủ với lòng phải dạy bảo tốt đệ đệ, còn những người tổn thương hai tỷ đệ đều phải trả giá.
Trong khi Lạc Ân chạy đi đào rau dại về cho hai tỷ đệ, Lạc Kiều Ninh thử vung tay để thử xem không biết dị năng của mình còn sử dụng được không. Chỉ
thấy đốm lửa vs tia sét lóe lên rồi biến mất luôn.
- Có lẽ thân thể còn yếu nên chưa dùng được. Đành phải đợi khỏe lại vậy.
Mấy ngày trôi qua, nhờ vào việc vận dụng lôi điện vận chuyển quanh người
kích thích khả năng của cơ thể, Lạc Kiều Ninh đã bắt đầu khỏe lại. Hôm
nay nàng quyết định thử kiểm tra lại thân thể này. Lạc Kiều Ninh vận
khởi công pháp mà bản thân nàng tu luyện kiếp trước – Nguyệt Thần quyết – hấp thụ linh khí nhưng chẳng có tia linh khí nào thu được vào đan điền. Lạc Kiều Ninh nhíu mày, vội kiểm tra đan điền của mình. Mất một lúc lâu nàng phát hiện đan điền của mình có một dòng hắc sắc giấu kín bên
trong,nàng nhận ra đó là nguyên nhân nàng không tu luyện được. Lạc Kiều
Ninh suy nghĩ phương pháp loại bỏ hắc sắc đó, chỉ có 1 cách dùng thiên
hỏa. Nay nàng đã có thể điều khiển thiên hỏa ở 1 mức nhất định nhưng để
tiêu trừ dòng hắc sắc này cần khoảng thời gian để tránh tổn thương đan
điền. Chính vì vậy mấy ngày tiếp theo nàng tập trung đốt cháy hắc sắc
bằng thiên hỏa.
Mất 2 ngày liên tục thiêu đốt, cuối cùng dòng hắc sắc đó cũng biến mất. Lạc Kiều Ninh thở ra một ngụm trọc khí, mấy ngày
này thật là vất vả. Không ngừng nghỉ nàng vội vàng vận chuyển công pháp
Nguyệt thần quyết, linh khí xung quanh ào ào chui vào đan điền của nàng.
- Cuối cùng cũng có thể tu luyện – Lạc Kiều Ninh cảm thán tự nhủ