Edit: GióTôi dừng bước nhìn chú Hai. Chú Hai cũng
không quay đầu nhìn tôi. Tôi mừng thầm, sắp thành công rồi. Việc này
không thể chậm trễ được nữa, mấy ngày nay, chú Hai đều không ăn cơm, đi
thẳng về phòng ngủ, nhưng pháp trận lại ở nhà chính, nhất định phải dẫn
chú Hai đến nhà chính mới có thể khởi động pháp trận được. Nhưng phải
dùng lý do gì mới có thể dẫn ông ấy tới đó, nhất thời hoảng loạn, tôi
không nghĩ ra chủ ý gì.
Nhà chính nhà chú Hai rất lớn, ở giữa là
bài vị tổ tiên. Trên tường là bức tranh vẽ sự tích Thần Chung Quỳ trừ
ma. Từ lần ở linh đường nhà ông chủ Hồng trở về, chú Hai cũng không lên
nhà chính nữa. Trước đây, ông ấy thường xuyên lên nhà chính thắp hương
tổ tiên và thắp hương cho Thần Chung Quỳ.
Lúc này, trời đã sẩm tối, thím Hai và em gái ra ngoài đóng chặt cổng.
“Mẹ nó, sao lại đóng cổng sớm vậy, bình thường đều đến lúc đi ngủ mới đóng mà?” Chú Hai cảnh giác nhìn thím Hai.
(*)Mẹ nó không phải chửi đâu nhé. =))
“À, không phải mấy hôm trước chồn vào cắn chết hết gà sao, tôi đóng cửa sớm cho chúng nó khỏi vào cắn chết đàn gà trống mới mua.” Thím Hai không
dám ngẩng đầu, bởi vì trong lòng bà rất rõ ràng, những con gà này đều do chú Hai cắn chết, còn hút cạn máu của bọn nó, đóng cổng là vì muốn bắt
được ác quỷ đang bám trên người chú Hai.
“Chú Hai, sáng sớm nay
cháu đau bụng không chịu nổi có thể là do có thứ gì đó quấy. Chúng ta
lên nhà thắp hương bái Thần Chung Quỳ đi.” Ngựa chết cũng phải chữa
thành ngựa sống, thực sự không có cách gì để dẫn chú Hai lên, tôi đành
gượng gạo viện lung tung một lý do.
“Hả? Thứ gì quấy cháu?” Chú Hai trừng mắt nhìn tôi. Tôi không dám đối mắt với ông ấy.
“Vâng, chú. Mấy hôm trước từ Hang Quỷ trở về cháu đã luôn cảm thấy đau bụng,
đêm ngủ không ngon giấc. Chú cầm quải thiêm* và hương, chúng ta lên nhà
chính xem cho cháu đi. Cháu vừa uống thuốc chú đưa nhưng vẫn không thấy
đỡ. Chú giúp cháu xem có thứ gì quấn lên người cháu không.” Tôi giả vờ
ôm bụng đau đớn.
Chú Hai không nhìn tôi mà nhìn chằm chằm vào nhà
chính. Huyền Thanh đạo trưởng vẫn nằm trong quan tài chờ tôi dẫn ông ấy
vào. Bên trong tối om, đoán chừng ông ấy cũng không nhìn thấy gì. Nhưng
tôi không biết lúc nào thì ông ấy biến thành quỷ, trong lòng càng thêm
sợ hãi.
Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, tôi nhất định phải lừa được ông ấy vào trong, kế này không thành thì bày kế khác.
Lúc này, thím Hai cũng đi ra, tôi nháy mắt với thím Hai. Tuy thím Hai cũng
rất sợ chú Hai biến thành quỷ, nhưng lúc này, bà ấy rất hiểu ý tôi, chỉ
hơi chần chừ một chút.
“Ba nó, ông ăn cơm chưa?” Thím Hai lấy hết can đảm nhẹ giọng hỏi chú Hai.
“Không ăn, không có món nào hợp, hơn nữa, buổi trưa tôi cũng ăn no rồi.” Ánh
mắt chú Hai dại ra, giống như ông ấy bây giờ không phải là ông ấy vừa
rồi. Tay thím Hai run rẩy, đoán chừng bây giờ, bà ấy đã sợ đến mức muốn
ngất đi rồi.
“Ba nó, ông còn nhớ không? Từ khi ông và Tiểu Vũ từ
Sư Nha Bá trở về vẫn ngủ ở phòng bên, có phải, trong lòng ông có ai
khác, không còn tôi nữa đúng không?”
“Cái gì vậy? Mẹ nó, bà nói
nhăng nói cuội gì đó?” Nếu tôi có người khác thì tôi còn ngây ngô ở nhà
mỗi ngày làm gì? Dường như, Chú Hai đột nhiên bị hỏi như vậy cũng trở
nên mờ mịt.
“Vậy sao ông lại ngủ một mình? Có phải ông ghét bỏ tôi đúng không? Xem tôi không vừa mắt? Chê tôi phiền?” Lúc này, thím Hai
lại có thể can đảm hỏi liền mấy câu như vậy, trong lòng tôi thầm bội
phục, lá gan thím Hai cũng thật là lớn, nếu chú Hai mà nổi điên lên,
chúng tôi chết là cái chắc.
“Ông xem lại đi, chạy đông chạy tây,
sáng ra là đi, tối đêm mới về nhà. Ngày nào cũng vác bộ mặt lạnh lùng.
Tôi thấy mà khó chịu trong lòng.” Thím Hai vừa nói vừa khóc.
“Ông
nói xem, vợ chồng mấy chục năm chưa bao giờ chia giường ngủ. Bây giờ,
ông lại mạnh mẽ muốn ngủ riêng, có phải ông có người đàn bà khác rồi
không?” Thím Hai càng nói càng khóc to.
Thím Hai nói là muốn lừa
chú Hai vào nhà nhưng mấy câu này của thím Hai cũng là những lời thật
tâm. Vợ chồng với nhau mấy chục năm trời còn chuyện gì là chưa trải qua. Tình cảm hai vợ chồng vẫn luôn tốt đẹp, tốt đến mức chưa bao giờ cãi
nhau, có nóng mặt cũng chưa bao giờ ra ngoài ngủ. Tôi cảm nhận sâu sắc
được trong lòng thím Hai có bao nhiêu khó chịu.
“Bà xã à, tôi lúc
nào thì như vậy? Hôm nay, bà làm sao vậy? Vừa rồi thấy bà không bình
thường còn quăng cả bát, thì ra là vậy?” Chú Hai hơi nổi nóng. Tôi thầm
nhéo thím Hai một cái.
“Ông không có gì đúng không? Được, không có gì thì hai chúng ta lên nhà chính, thắp hương tổ tiên rồi thề độc. Nếu
ông dám thề thì tôi tin ông.” Thím Hai vừa khóc vừa lôi chú Hai vào
trong.
“Bỏ ra! Bà già thối này tự dưng bịa chuyện, quay về phòng
bà ngủ đi, đừng ở đây phiền tôi.” Chú Hai dường như muốn nổi điên nhưng
cũng không biến thành hình quỷ. Không biết chú Hai lấy sức lực ở đâu,
quăng thím Hai ngã xuống đất. Thím Hai ngồi dưới đất khóc, ông ấy cũng
không quan tâm.
“Có gì đó không đúng, có gì đó không đúng, có gì
đó…” Mắt cũng không chớp, chú Hai nhìn thẳng vào nhà chính, vừa nhìn vừa giống như mê muội, không ngừng lẩm bẩm. Những gì tôi muốn nói đều mắc ở cổ họng, không sao thoát ra khỏi miệng được. Nếu như chú Hai nhìn rõ
cái bẫy của chúng tôi thì rắc rối to.
Tôi vội vàng chạy tới đỡ thím Hai lên, phủi đất trên người. Em gái nghe thấy thím Hai khóc cũng chạy tới.
Lúc này, chú Hai cứ thế xoay người bỏ đi.
Đột nhiên, cuồng phong gào thét, lá cây bị thổi phát ra những tiếng rào
rào. Tôi và thím Hai, còn có em gái cho rằng chú Hai biến quỷ, vội vàng
cách xa ông ấy.
“Nghiệt súc lại đây, mau lại đây…!” Trong nhà
chính đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Huyền Thanh đạo trưởng. Đạo trưởng không ngừng gọi tên chú Hai. Tiếng leng keng mạnh mẽ vang
lên, cả ngôi nhà dường như cũng đang chấn động, run rẩy.
Chú Hai
nghe thấy có người gọi mình, chợt nhìn về phía nhà chính. Lúc này, chỉ
thấy sắc mặt chú Hai không còn hột máu, trắng bệch như giấy. Hai mắt
biến thành màu đỏ. Con ngươi cũng biến thành màu đỏ. Cả người run rẩy,
trên đầu dường như bốc lên một cột khói xanh. Hai tay giơ lên dường như
muốn chụp lấy thứ gì ở phía trước, nghiễm nhiên là đã mất kiểm soát.
“Thím Hai, em gái mau qua đây!” Chú Hai nổi điên, tôi vội vàng gọi em gái và
thím Hai qua sợ bọn họ gặp nguy hiểm. Thím Hai vội vàng ôm em gái trốn
sau lưng tôi. Tôi vội lấy ra bùa đạo trưởng cho, chuẩn bị chống lại công kích của ác quỷ.
Lúc này, chú Hai đột nhiên xoay người lại, đưa hai tay ra chộp lấy em gái.
“A! Cứu mạng!” Em gái bịt mắt hét lên. Tôi vội vàng ngăn chú Hai lại. Lúc
này, chú Hai bóp tôi, ra sức bóp cổ tôi. Thím Hai và em gái liều mạng
lôi tay chú Hai ra. Tôi cũng ra sức chống đỡ cơ thể chú Hai. Nhưng cơ
thể chú Hai thực sự quá nặng, đẩy thế nào cũng không ra. Không quá mấy
giây, trước mắt tôi biến thành màu đen, suýt nữa bất tỉnh.
Thím
Hai dùng hết sức kéo tay chú Hai ra nhưng cánh tay chú Hai giống như sắt thép, kéo thế nào cũng không dịch chuyển. Thím Hai nóng nảy dùng răng
cắn tay chú Hai, vậy mà chú Hai một chút cảm giác cũng không có. Bây
giờ, ông ấy đã không còn là người nữa.
“Nghiệt súc còn không qua
đây nhận lấy cái chết! Vô Lượng Thiên Tôn!” Lúc này, tiếng Huyền Thanh
đạo trưởng càng to hơn. Hai tay chú Hai vậy mà lại buông lỏng cổ tôi ra. Mắt chú Hai trừng đến muốn rơi ra, quát to một tiếng rồi xông thẳng vào cửa nhà chính.
Lực đánh quá mạnh và âm thanh quá lớn khiến tôi,
thím Hai và em gái ngây dại. Cửa nhà chính là gỗ đặc. Nhà này cũng là
nhà tổ tiên để lại, cửa chính dày chừng mười centimet, nhưng cũng không
thể đỡ được lực đánh của chú Hai. Cửa chính bị đụng muốn vỡ ra. Tôi và
thím Hai không hẹn mà cùng chạy ra chặn cửa, chỉ sợ chú Hai sẽ chạy ra
đây.
Cách cửa chính có thể thấy được nhất cử nhất động của chú Hai ở bên trong. Có lẽ, do chú Hai uống canh bùa nên mỗi lần Huyền Thanh
đạo trưởng gọi tên ông ấy, ông ấy lại cả kinh, men theo âm thanh từ từ
đi về phía đạo trưởng. Trên người tôi và thím Hai đã dán bùa chú đạo
trưởng cho, đứng chặn ở cửa, để an toàn, tôi còn dán bên ngoài cổng mấy
lá bùa to.
Chú Hai bước vào nhà chính liền giẫm phải hỗn hợp đường mực được làm từ máu chó và máu gà. Chú Hai giẫm vào đau đớn kêu góc
quái dị. Lúc này, ông ấy đã hoàn toàn biến thành hình quỷ. Da tay ông ấy đã biến thành màu xanh lá cây, khuôn mặt cũng thay đổi, đây mới là
khuôn mặt thật sự của quỷ.
Lúc này, trận pháp Huyền Thanh đạo
trưởng bố trí đã được kích hoạt. Bốn mươi chín ngọn đèn treo trên cửa sổ đồng loạt sáng lên. Trên tinh đăng đẹp đẽ vẽ đầy bùa chú, ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt chú Hai. Chú Hai vội dùng tay che mắt.
“Nghiệt
súc! Còn không xưng tên. Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại tới trần gian gây họa?” Huyền Thanh đạo trưởng vẫn trốn trong quan tài thấp giọng hỏi,
hình như, ông ấy đang đợi thời cơ tốt nhất.
Lúc này, ác quỷ bám
trên người chú Hai lại muốn chạy về phía cửa chính. Tôi và thím Hai dùng sức đẩy vào. Ác quỷ sờ vào một lá bùa trên cửa lập tức như sờ phải công tắc điện, đau nhảy dựng lên. Cửa chính không ra được, hắn đi về phía
cửa sổ. Trên cửa sổ, tôi vào đạo trưởng đã kẻ đường mực, chú Hai tiếp
xúc với đường mực liền phát ra những tiếng nổ lốp bốp. Chú Hai lại phát
ra những tiếng kêu quái dị.
Tôi chợt nhớ đến lời Huyền Thanh đạo
trưởng dặn, chờ ác quỷ tiến vào, nhất định phải dùng máu chó phun đầy
mặt hắn, như vậy mới có thể kiềm chế ám khí của hắn. Tôi để cho thím Hai đóng chặt cửa nhà chính còn mình lấy can đảm vào theo. Có thể là do bùa chú cho nên chú Hai không hề phát hiện ra tôi. Mắt hắn giống như bị
tinh đăng chiếu vào lúc nhìn được lúc không. Dù sao, theo học chú Hai
cách trừ tà đã mấy năm, tôi đã gặp qua không ít loại quỷ quấn thân. Vì
chú Hai, vì thím Hai và em gái, hôm nay, tôi quyết liều mạng cùng con
quỷ này.
Tôi cầm chặt chỗ máu chó buổi chiều đạo trưởng đưa. Máu
chó này khác máu chó bình thường, bên trong còn có rất nhiều máu gà
trống, còn đổ vào rất nhiều rượu trắng, cho nên đã mấy tiếng đồng hồ
cũng không bị đông lại. Chú Hai đang ở trong nhà quào loạn. Tôi canh
đúng thời cơ, mạnh mẽ đập thẳng cái bát vào đầu ông ấy. Một bát đầy máu
chó chảy từ đầu xuống mặt ông ấy.
“Tiểu Vũ cẩn thận!” Đổ xong máu
chó, tôi vội vàng xoay người định xông ra, nhưng chú Hai quơ loạn lại
tóm được cổ áo tôi. Tôi sợ hãi vội vàng ngồi xổm xuống. Thím Hai nhanh
trí lấy một lá bùa trên người, vươn tay dán vào mặt chú Hai. Chú Hai nới lỏng tay. Tôi thừa cơ leo ra ngoài. Lúc này, phía sau chợt vang lên một tiếng nổ lớn, tôi cũng không quay đầu lại, vội vàng chui ra ngoài.