Minh Trạm gặp phải khốn cảnh trước nay chưa từng có.
Đương nhiên hiện tại việc chiêu thương cảng Thiên Tân vô cùng
náo nhiệt. Cải cách thuế muối cũng cực kỳ thuận lợi, từng xe ngân lượng
chở về đế đô, thậm chí thiên hạ cũng đang thái bình, tuy bảo rằng Tây
Bắc sẽ có chiến tranh nhưng lão Hãn vương vẫn chưa chết, chiến tranh sẽ
không lập tức xảy ra.
Thật sự nhìn không ra có gì là khốn cảnh.
Nhưng Minh Trạm lại có cảm giác đầy áp lực như thể mưa giông nổi lên trước cơn bão đang tiến đến từ bốn phương tám hướng.
Từ Minh Trạm há mồm gào khóc hơn nửa canh giờ thì mới tự động hạ thấp giọng, tiếp nhận chiếc khăn lụa mà Nguyễn Hồng Phi đưa qua để lau
nước mắt, còn trách móc Nguyễn Hồng Phi, “Ta đau lòng như vậy mà ngươi
chẳng hề khuyên nhủ an ủi ta được một tiếng nào hay sao?”
“Khuyên cái gì? Khóc một trận thì tốt rồi, nếu nghẹn trong lòng
thì sẽ sinh bệnh đó.” Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ phóng khoáng, hắn từng
trải qua bao nhiêu đau khổ và khốn cảnh mà Minh Trạm không thể tưởng
tượng nổi, đối với người từng trải thì một chút áp lực nho nhỏ mà Minh
Trạm đang gặp phải chẳng tính là gì.
Minh Trạm siết chặt chiếc khăn trong tay, oán hận nói, “Mụ nó,
về sau ai dám chọc lão tử thì lão tử sẽ lôi ra ngoài chém đầu hết! Tưởng lão tử dễ tính mà xem lão tử thành cục bột hả?!”
Nguyễn Hồng Phi thật sự cảm thấy chuyện này chẳng có gì quan
trọng, “Không phải Triệu gia là hạt vừng hạt mè hay sao, có cần phải nổi giận đến mức này hay không?”
“Ngươi không thấy ư, ta vừa mới nói là ủng hộ quả phụ tái giá
thì tiếp theo Triệu gia liền gặp chuyện bất trắc, vị Kỷ cô nương kia bởi vì danh tiết bị nhục nhã mà phải tự sát.” Minh Trạm cắn đôi môi mọng
của mình, thút thít một chút rồi nói, “Rõ ràng là nhằm vào ta mà. Nếu Kỷ cô nương thật sự oan khuất thì e rằng sẽ có người vì Kỷ cô nương mà
thỉnh lập đền thờ trinh tiết để chứng minh chuyện này cho xem.”
Nguyễn Hồng Phi nói, “Một ngựa đổi một ngựa, cứ đi điều tra việc của Triệu gia và Kỷ gia trước. Đợi có manh mối thì hẳn phán đoán. Cho
dù Kỷ gia quả thật có oan khuất thì cũng không cần phải lập đền thờ
trinh tiết, lời nói của thiên tử là nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao có thể
thay đổi xoành xoạch cho được.”
“Ai chẳng biết chuyện này.” Minh Trạm nhướng mắt, nhìn về phía Nguyễn Hồng Phi, “E rằng bọn họ đã có chuẩn bị.”
Nguyễn Hồng Phi đề nghị, “Minh Trạm, ngươi phải có cách lung lạc lòng dân.”
“Trong thiên hạ này, kẻ làm Hoàng đế phải nắm lấy hai thứ, chỉ
cần hai thứ đó thì sẽ nắm được giang sơn.” Nguyễn Hồng Phi trầm giọng,
“Một là lòng dân, hai là quân đội.”
“Trên phương diện quân đội thì ngươi đã sớm tẩy sạch dơ bẩn ở
Chiết Mân, nay Hoài Dương nằm trong tay Vĩnh Định Hầu, ngươi không cần
lo lắng đối với sự trung thành của Vĩnh Định Hầu.” Nguyễn Hồng Phi phân
tích cho Minh Trạm, “Tây Bắc nằm trong tay Bắc Dương Hầu, cũng có thể
tin tưởng. Tổng đốc Trực Đãi Lương Đông Bác ít nhất cũng là người do đại tiện nhân lựa chọn. Đế đô thì không cần phải lo, Vĩnh Ninh Hầu phủ đứng về phía ngươi. Tây Nam có đại tiện nhân và nhị tiện nhân. Quân Quyền
trong thiên hạ đã nằm trong tay ngươi.”
“Còn lòng dân, ngươi mở Đồ thư quán, xây Thiện Nhân đường, kỳ
thật sĩ tử rất có hảo cảm đối với ngươi.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Nay chỉ
còn một nỗi lo duy nhất chính là thái độ của ngươi đối với nữ nhân.
Ngươi không ủng hộ nữ nhân thủ tiết, đây là nguyên nhân mà rất nhiều
người sẽ phản đối ngươi.”
“Kỳ thật chuyện này chỉ là một việc nhỏ.” Nguyễn Hồng Phi nhìn
vào đôi mắt của Minh Trạm, bị nước mắt rửa sạch khiến chúng có vẻ lấp
lánh, hắn cười nói, “Dân chúng không thể chống đối triều đình, về phương diện này cho dù dân chúng không thể lý giải nhưng bọn họ sẽ không phản
kháng. Chỉ cần có thời gian và có ngân lượng mê hoặc thì sắc lệnh của
ngươi đương nhiên sẽ được thông qua. Nhưng hiện tại ngươi không được
lòng dân, bị kẻ có mưu đồ lợi dụng mà thôi. Cho nên ngươi mới gặp phải
trắc trở, bước đi gian nan như vậy.”
Minh Trạm nghe như thế thì liền truy vấn, “Ta phải làm sao đây?” Hắn suýt nữa đã bị cái tên vô sỉ này chọc cho tức chết.
Nguyễn Hồng Phi cũng không lập tức trả lời, hắn mím đôi môi mỏng của mình, liếc nhìn tách trà trong tay, Minh Trạm vội vàng đi rót hai
tách, tự mình uống một tách rồi đưa cho ái nhân một tách, bất mãn nói
thầm, “Ta đáng thương như vậy mà ngươi còn sai khiến ta nữa.”
Nguyễn Hồng Phi căn bản không bận tâm Minh Trạm đang oán trách,
chỉ uống một ngụm trà rồi mắng ngược lại hắn, “Đúng là không có tiền đồ, ngươi cứ khóc như vậy, nếu mù cả hai mắt thì phải làm sao đây? Gặp
chuyện mà không nghĩ cách giải quyết, chỉ biết há mồm khóc rống, hai chữ vô dụng là đặc biệt dành cho ngươi đó.”
“Nói nhanh đi, nói nhanh đi.” Minh Trạm mặt dày làm nũng.
Nguyễn Hồng Phi cười cười, uống nửa tách trà, sau đó đặt tách
trà lên bàn, ôm vai Minh Trạm mà nói, “Chuyện này cũng không khó, việc
đền thờ trinh tiết, mặc dù lúc trước trong triều có nghị luận nhưng cũng không quá mức kịch liệt. Ngươi đã đưa ra lập trường của mình sau vụ án
Ngô Uyển và Nam Phong Bá phủ. Sau này lại có người đề nghị ban thưởng
đền thờ trinh tiết cho tiết phụ Chung thị, ngươi lại thẳng thắn từ chối, còn viết một đoạn văn chương thật dài trên tập san.”
“Tuy rằng từng chuyện đều là việc nhỏ nhưng tâm tư của ngươi
cũng không khó suy đoán.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Cải cách thuế muối, kiến lập tân cảng, đây đều là vấn đề kiến thiết của triều đình của quốc gia, tuy có khó khăn nhưng cùng lắm nếu có điều kiện thì làm, không có điều
kiện thì thôi. Đối với dân chúng thiên hạ thì hiện tại bọn họ không thể
hoàn toàn cảm thấy hai sự kiện này có lợi ích gì cho bọn họ. Đối với đế
đô, lúc trước thuế muối chưa được cải cách, hàng hải chưa được mở cửa
thì triều đình vẫn đứng sừng sững đấy thôi. Nhưng chuyện đền thờ trinh
tiết lại trực tiếp đả kích luân thường đạo lý mấy trăm năm qua.”
“Cải cách thuế muối, kiến lập cảng Thiên Tân, ngươi chỉ đắc tội
với lợi ích của một bộ phận người. Tỷ như diêm thương, tỷ như thế tộc,
tuy rằng bọn họ cũng đại diện cho một thế lực nhất định nhưng thế lực
này hiển nhiên không thể đánh đồng cùng triều đình và hoàng thất.”
Nguyễn Hồng Phi cảm thán, “Nhưng đền thờ trinh tiết thì khác. Mấy trăm
năm qua nam nhân được giáo huấn rằng nam tôn nữ ti, một người nam nhân
có thể có vài nữ nhân, họ gọi đó là phong lưu. Nhưng nếu một người nữ
nhân có vài nam nhân thì họ sẽ gọi đó là dâm đãng. Luân thường đạo lý
này cũng không phải nói ai đúng ai sai mà chỉ là một loại quan niệm, là
quy củ mà mấy trăm năm qua mọi người đều tuân thủ, sớm ăn sâu vào lòng
người, khắc cốt ghi tâm. Bỗng nhiên ngươi lại sửa đổi quy củ thì làm sao người trong thiên hạ có thể thích ứng cho được?”
“Còn nữa, đứng về góc độ nữ nhân mà nói, nữ nhân thuở nhỏ học
tam tòng tứ đức. Đối với các nàng thì làm tiết phụ là chuyện đương
nhiên. Làm tốt thì triều đình ban thưởng đền thờ, là một chuyện vô cùng
vinh dự.” Nguyễn Hồng Phi nhìn Minh Trạm rồi nói, “Loại vinh dự này
không chỉ có một mình tiết phụ được hưởng mà còn có phu gia và nương
gia, hai gia tộc sẽ coi đây là vinh dự. Bỗng nhiên ngươi lại bảo không
cần nữ tử thủ tiết, quả phụ cứ tái giá, còn thưởng ngân lượng, điều này
làm cho những nữ nhân thủ tiết mấy trăm năm qua trở thành trò cười cho
thiên hạ! Làm cho những gia tộc nổi danh có nữ tử thủ tiết sẽ nghĩ thế
nào? Ngay cả nữ nhân cũng chưa hẳn đã lĩnh hội ân tình này của ngươi.”
Minh Trạm bĩu môi, “Chẳng phải ta đang cố sức lấy lòng hay sao?”
“Ngươi vốn là đang cố sức làm mích lòng thì đúng hơn.”
“Vậy tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết?”
Bản thân không có năng lực mà còn đi trách người khác, Nguyễn Hồng Phi chế giễu, “Ta nói thì ngươi sẽ nghe theo hay sao?”
Sự vô sỉ của Minh Trạm vẫn có giới hạn, hắn lắc đầu, “Sẽ không.”
Minh Trạm dùng gương mặt đã bị nước mắt rửa sạch khiến cho da
thịt hơi mát lạnh mà cọ nhẹ vào mặt của Nguyễn Hồng Phi, thấp giọng nói, “Phi Phi, ngươi nói thử xem, chúng ta ở địa vị này thì còn thiếu gì nữa đâu? Ta chỉ muốn làm cho quốc gia phát triển một chút, làm cho bọn họ
có thể trải qua cuộc sống thoải mái dễ chịu. Ngay cả thánh nhân cũng
nói, thực dục, tính dục. Còn trẻ thì sẽ có nhu cầu. Còn nữ nhân, ngươi
thấy đó, kỳ thật có rất nhiều nữ nhân cũng không phải vô dụng mà chỉ là
nam nhân không cho các nàng có cơ hội trổ tài bản lĩnh mà thôi. Ta cũng
không phải thiên vị nữ nhân, hiện tại ở thôn quê thì còn đỡ, nữ nhân
cũng phải ra đồng cày cấy. Nhưng ở đế đô thì bọn họ không thường bước ra khỏi cửa nửa bước, nhiều nữ nhân như vậy cứ ở trong nội trạch mà lục
đục với nhau, rốt cục đấu đá chả ra gì. Nếu có thể để cho bọn họ đem tâm tư đặt lên những chuyện đứng đắn thì quốc gia có thể có thêm một phần
ba người hữu dụng. Điều này không chỉ nói đến bản thân nữ nhân mà còn là vì quốc gia. Hơn nữa, nữ nhân được mở rộng tầm mắt và kiến thức thì
cũng sẽ có lợi cho thế hệ sau này. Nếu ta đã làm Hoàng đế, cho dù có
thất bại thì cũng muốn thử một lần.”
Nguyễn Hồng Phi thở dài, “Nếu như thế thì ngươi phải hiểu được
một điều chính là ngươi đang thay đổi luân thường đạo lý mấy trăm năm
qua. Chẳng lẽ chỉ dựa vào vài ba câu buồn nôn mà ngươi viết trên tập
san, đưa vài nữ nhân ra ngoài làm đương sai thì sẽ khiến mọi người có
cái nhìn khác đối với nữ nhân hay sao? Ngay cả nữ nhân cũng cần có thời
gian để chấp nhận địa vị của mình.”
“Cho nên mới nói hiện tại có người phản đối ngươi, có người đào
hố ngươi.” Nguyễn Hồng Phi đúc kết, “Quả thật là chuyện rất bình thường. Có cái gì đâu mà phải đau lòng đến mức này? Ngươi dám làm thì cũng phải dám chuẩn bị để đương đầu chứ.”
“Làm Hoàng đế nào có đơn giản? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng làm
Hoàng đế thì chỉ cần hô một tiếng là đủ rồi sao?” Nguyễn Hồng Phi cười,
“Cho dù làm thần tiên thì e rằng cũng không tự tại như vậy đâu.”
Minh Trạm nghe Nguyễn Hồng Phi phân tích rõ ràng, trong lòng
cũng dễ chịu hơn một chút, ôm lấy vai của Nguyễn Hồng Phi rồi cười,
“Ngươi gặp qua thần tiên rồi hay sao mà lại mạnh miệng như vậy?”
Nguyễn Hồng Phi cười ha ha, nắm lấy cằm của Minh Trạm rồi đùa
giỡn, “Mũm mĩm, chưa từng nghe qua câu này hay sao, chỉ nguyện làm uyên
ương không nguyện làm thần tiên. Đôi ta làm uyên ương mà chẳng được tự
do tự tại, huống chi là thần tiên?”
Tiểu Minh ù nghe thấy lời ngon tiếng ngọt như vậy thì nhất thời
phấn chấn tinh thần, ngón tay cong lên, yểu điệu chỉ vào Nguyễn Hồng Phi rồi khẽ nheo mắt, “Ghét quá đi à!”
Nguyễn Hồng Phi suýt nữa đã nôn mửa.
Minh Trạm cười cạc cạc một cách kinh dị, đè Nguyễn Hồng Phi xuống, hết hôn lại sờ, lại hôn rồi cắn.
Minh Trạm lấy lại tinh thần.
Nguyễn Hồng Phi xem trọng Triệu Thanh Di, thánh chỉ ban hôn của
Minh Trạm cũng đã ban ra, không có đạo lý thu hồi thánh chỉ. Nay Minh
Trạm vừa mới đăng cơ thì làm sao có thể tùy tiện thu hồi thánh chỉ?
Vì tỏ vẻ quan tâm đến vụ án này nên Minh Trạm đã phái Đại lý tự
khanh Đỗ Như Phương và Hữu đô ngự sử đích thân thẩm vấn vụ án Triệu gia
và Kỷ gia.
Nếu điều tra rõ ràng đây là sự thật thì Triệu gia nhà ngươi là lừa dối.
Lão tử đã hỏi ngươi, ngươi rốt cục có hôn ước hay chưa? Ngươi lắc đầu, cho nên lão tử mới ban hôn.
Nay thánh chỉ đã ban xuống, hôn sự cũng sắp được an bài, lại xảy ra sự kiện này, còn vì vậy mà liên quan đến án mạng. Nếu không phải
thật sự đâm lao phải theo lao thì Minh Trạm đã đem cả nhà Triệu gia ném
xuống biển Đông cho cá ăn rồi!
Kỳ thật không chỉ có Minh Trạm nổi giận, ngay cả Triệu gia cũng bởi vì tấu chương này mà vô cùng thấp thỏm và lo âu.
Lúc trước thái độ của Minh Trạm hoàn toàn bày tỏ sự thân thiết như thể thông gia.
Từ ngày tấu chương được dâng lên, vài lần Triệu gia xin được
biện bạch trước ngự tiền nhưng Minh Trạm lại không muốn nhìn thấy bọn
họ.
Nguyễn Gia Duệ ở phủ Công chúa cũng dần dần trở nên gầy yếu,
Minh Diễm khuyên nàng, “Ngươi sao vậy? Tuy rằng Triệu gia xảy ra chuyện
nhưng ngươi vẫn chưa gả sang đó cơ mà. Rốt cục cũng không liên quan đến
ngươi, vì sao ngươi lại tỏ ra u sầu như thế. Chẳng lẽ thật sự đau lòng
vì Triệu gia hay sao?”
“Điện hạ.” Nguyễn Gia Duệ cau mày nói, “Điện hạ, ta cũng không
có ý này. Bệ hạ có lòng tốt ban hôn cho ta, Triệu gia lại xảy ra chuyện
như vậy, từ ngày ta sinh ra đã vốn bạc mệnh, mồ côi từ nhỏ, nếu không có bệ hạ cố ý thương xót thì cũng không biết đã lưu lạc đến chốn nào? Lại
càng không cần phải bàn đến chuyện hôn sự!” Nguyễn Gia Duệ cực kỳ cảm
kích Hoàng thất.
“Chẳng qua hôn sự của ta lận đận như vậy, trước kia đã có nhiều
người bảo rằng ta cao số, khắc phụ khắc mẫu, ta cũng không nói gì, nay
vừa mới đính hôn mà Triệu gia đã gặp chuyện bất trắc, có phải ta cũng
khắc phu hay không?” Nguyễn Gia Duệ hỏi một cách chần chừ.
Nàng tuổi còn nhỏ, cho dù như thế nào cũng không thể chính chắn bằng một người đã làm mẫu thân của bốn đứa nhỏ như Minh Diễm.
Minh Diễm bật cười, “Vì sao lại nghĩ hồ đồ như vậy? Ngươi ngẫm
lại đi, nếu không phải Trạng Nguyên và Thám hoa đã sớm có thê thất, tuổi tác cũng không cân xứng thì e rằng không đến phiên Triệu gia được Hoàng thượng ban hôn cho ngươi đâu.” Minh Diễm cười nói, “Có thể thú được
ngươi là Triệu gia nhà bọn họ phải tu mấy đời mới được đấy. Bọn họ làm
sao dám có suy nghĩ bất kính như thế?”
Minh Diễm nhẹ nhàng nói, “Chuyện này ta cũng chỉ nói với ngươi,
ngươi được Hoàng thượng ban hôn, của hồi môn cũng không ít, cho dù không nơi nương tựa nhưng ngươi đã ở nơi này của ta được một thời gian, ta
thích bản tính hiểu chuyện của ngươi, ngươi chỉ cần xem ta như thân tỷ
tỷ là được. Ngày sau ở nhà phu gia có điểm nào không hài lòng thì cứ
quay về nói với ta, ta chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.”
“Hoàng thượng đối với nữ nhi rất tốt.” Minh Diễm nhướng lông
mày, mang theo vài phần ngạo khí, “Nay là Triệu gia sinh ra dị nghị,
không liên quan đến ngươi. Tuy rằng đã đính hôn nhưng hôn sự này nếu
không ổn thì Hoàng thượng cũng sẽ không gả ngươi đi đâu. Triều đình có
bao nhiêu thanh niên tài ba tuấn tú, cũng đâu thua gì Triệu Thanh Di?”
“Ngươi thấy Từ tướng tiểu thư đó, gả lầm người, phải chia tay
phu gia, về nhà nương gia, cuộc sống cũng không tệ.” Minh Diễm vừa cười
vừa vỗ tay của Nguyễn Gia Duệ, “Huống chi ngươi vẫn chưa xuất giá thì có gì mà phải lo lắng cơ chứ?”
“Với lại, năm đó ta cũng được Thái thượng hoàng ban hôn cho công tử nhà Phúc Xương đại Công chúa.” Minh Diễm thở dài, “Bất đắc dĩ vô
duyên vô phận, chỉ đành phải từ bỏ. Cái gì cũng vậy, đều có duyên có
phận, nhất định có số mệnh. Không phải của ngươi thì có miễng cưỡng cũng không thể. Nếu là của ngươi thì cho dù lận đận nhấp nhô như thế nào rốt cục vẫn là của ngươi.”
Nguyễn Gia Duệ cảm thấy an tâm một chút, Minh Diễm mỉm cười nói, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Hoàng thượng chịu ban hôn cho ngươi. Chỉ cần là người hiểu chuyện, có thể đối đãi tốt với ngươi là được.”
Nay Minh Trạm nhìn trúng rất nhiều gia tộc của Phò mã, có thể sử dụng ai thì hắn đều cho người đó cơ hội. Với lại Minh Trạm hủy bỏ chế
độ truyên triệu ở phủ Công chúa, cảnh ngộ khó khăn của các Phò mã cũng
đỡ hơn trước kia rất nhiều. Cho nên tuy rằng thú quý nữ thì khả năng nạp tiểu thiếp bị hạn chế một chút, nhưng có thể rút ngắn thời gian cực
nhọc phấn đấu của ngươi, cho nên hiện tại có thể thú được quý nữ là một
điều cực tốt.
Chẳng qua các Công chúa Quận chúa đến tuổi đều đã xuất giá, tứ
Công chúa và ngũ Công chúa ở trong cung vẫn còn là tiểu hài tử, chưa đến tuổi trưởng thành.
Tuy rằng thân thế của Nguyễn Gia Duệ bí ẩn nhưng có thể làm cho
Hoàng thượng và Thái hậu chú ý đến hôn sự thì có thể thấy được nàng ta
quả thật có chút lai lịch. Ở trong lòng mọi người, mặc dù Nguyễn Gia Duệ không phải quý nữ chính quy nhưng cũng có thể xem là quý nữ ẩn mình.
Khi Triệu gia sợ hãi thì đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến Nguyễn Gia Duệ.
Triệu Thanh Di không hề biết về chuyện mai mối với Kỷ gia, khó tránh khỏi mà phải hỏi phụ mẫu một câu.
Triệu thái thái bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi từng này tuổi, trong
nhà làm sao lại không thu xếp hôn sự cho ngươi cơ chứ. Nhưng sau đó lại
nghe thấy tin tức Hoàng thượng ban hôn cho ngươi, chẳng phải là ân điển
to lớn hay sao? Có thánh lệnh thì chúng ta có thể làm sao đây?”
Triệu Thanh Di giật mình, lập tức truy vấn, “Mẫu thân, chúng ta đã thật sự nghênh đón Kỷ thị vào nhà rồi sao?”
“Ngươi không ở trong nhà nên chúng ta đã để tam đệ của ngươi đón về.” Triệu thái thái lộ ra vẻ mặt khó xử, “Nhi tử, trong nhà thật sự
không biết chuyện Hoàng thượng ban hôn, nghĩ rằng ngàn dặm xa xôi, cũng
không cần phải đưa Kỷ thị đến đế đô thành thân, như vậy cũng đơn giản và bớt rắc rối! Nhưng sau đó Hoàng thượng lại ban hôn, chẳng qua chúng ta
đã đón Kỷ thị vào nhà mất rồi? Chẳng lẽ để quý nữ mà hoàng thất ban hôn
làm thứ thiếp ư? Đây là thiên ý, ta đã nói với Kỷ thị, ta làm sao có thể đấu lại hoàng thất? Kỷ thị không muốn làm thiếp thì cũng phải làm
thiếp! Ai ngờ nàng bản tính quật cường cho nên, cho nên…”
Triệu thái thái không biết là làm ác chột dạ hay thật sự là
thương xót cho Kỷ thị, nước mắt chảy ròng ròng, hai tay run rẩy, “Trong
lòng của ta cũng vô cùng khổ sở, chờ ngươi thành thân xong thì ta sẽ
xuống âm phủ thỉnh tội với nàng.”
“Mẫu thân, ta chỉ hỏi mẫu thân một câu.” Triệu Thanh Di nhìn
chằm chằm mẫu thân, “Khi đón Kỷ thị nhập môn, rốt cục là trước hay là
sau khi biết tin hoàng thất ban hôn?”
Triệu thái thái nhất thời lúng túng.
Triệu Thanh Di nản lòng thoái chí ngồi thừ người trên ghế,
“Chuyện này chỉ đành trách ta, chỉ đành trách ta mà thôi. Lúc đầu Hoàng
thượng ban hôn, vì Nguyễn thị bị đuổi ra khỏi gia phả, không có lục
thân, ta không muốn, cho nên phái người truyền tin về nhà báo oán với
gia tộc. Phụ thân mẫu thân muốn tiên hạ thủ vi cường nên mới thú Kỷ thị
cho ta để tìm đường hóa giải hôn sự này.”
“Nhưng sau đó ta lại biết thân phận của Nguyễn thị có ẩn tình,
Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng nàng như vậy. Lòng ta rốt cục cũng
nguyện ý.” Triệu Thanh Di đưa hai tay che mặt, nước mắt tràn ra từ khe
hở giữa những ngón tay, “Nhi tử sợ lá thư lúc trước sẽ khiến phụ mẫu tâm sinh khúc mắc đối với Nguyễn thị, liền phái người truyền tin về nhà,
không muốn sau khi thành thân sẽ khiến Nguyễn thị uất ức. Ai ngờ phụ mẫu lại thay ta đón Kỷ thị nhập môn mất rồi.”
Kỷ gia cũng là vọng tộc ở Phúc Mân, luận về gia phả thì còn xa xưa hơn cả Triệu gia.
Ban đầu Triệu gia muốn thú Kỷ thị, dựa vào thế lực của Kỷ gia và nhà mình để từ chối hôn sự của hoàng thất. Dù sao Phúc Mân và đế đô
cách nhau khá xa, xưa nay cũng có quy củ thú thê thay nhi tử. Nếu Triệu
Thanh Di đã có thê thất thì cũng không thể để Nguyễn thị làm thiếp!
Triệu gia tính toán, vội vàng nghênh đón Kỷ thị nhập môn.
Chẳng qua phong thư thứ hai mà Triệu Thanh Di gửi về lại làm cho Triệu gia đặc biệt động lòng, Triệu Thanh Di âm thầm chỉ ra thân phận
cao quý của Nguyễn Gia Duệ. Một tiểu quý nữ có thân phận bí ẩn, hơn nữa
Hoàng thượng và Thái hậu lại chiếu cố Nguyễn Gia Duệ như vậy, đương
nhiên Kỷ thị không thể sánh bằng. Cho dù Kỷ gia có lịch sử xa xưa nhưng
ba đời liên tục không có bất kỳ đại thần nào, bọn họ đã bắt đầu xuống
dốc.
Vì thế Triệu gia một lòng hối hôn.
Mặc dù Kỷ gia nay không bằng xưa, nhưng không dễ trêu chọc.
Chuyện này cũng một phần vì Triệu gia ti bỉ, Kỷ gia cứng rắn, cuối cùng
Kỷ thị bị buộc phải tự sát, kết thúc bằng một mạng người.
Triệu gia hoảng sợ chạy đến đế đô, vội vàng lo liệu hôn sự cũng
vì muốn nhanh chóng ấn định hôn sự của nhi tử và Nguyễn Gia Duệ. Dù sao
thì gạo nấu thành cơm, chuyện cũng đã đành.
Nếu hoàng thất thật sự coi trọng Nguyễn Gia Duệ thì cũng không thể để phu gia của Nguyễn Gia Duệ thất thế!
Bọn họ nhanh chóng thúc giục chọn ngày đại hôn, nào ngờ đơn kiện của Kỷ gia đến nhanh như vậy.
Triệu thái thái thấy nhi tử thương tâm thì cũng vô cùng đau lòng mà khóc lóc khuyên nhủ, “Đây cũng là sai lầm của ta, Di nhi à, ngươi
không hề biết chuyện này, ngươi hoàn toàn vô can.”
Triệu Thanh Di lau nước mắt, khuyên ngược lại mẫu thân, “Mẫu
thân, hiện tại có nói những lời này thì cũng đã muộn. Mẫu thân đừng suy
nghĩ nhiều nữa, để nhi tử đưa mẫu thân về phòng nghỉ ngơi.”
Triệu thái thái lại khuyên nhủ nhi tử một lúc thì mới chịu trở
về phòng nghỉ ngơi. Sau khi hầu hạ mẫu thân nghỉ ngơi thì Triệu Thanh Di mới nhìn ra bầu trời quang đãng, lặng lẽ thở dài một hơi, trong mắt hằn lên tơ máu, trong lòng đã có quyết đoán.
Hoài Dương.
Tuần phủ Lương Đông Sơ của Hoài Dương khuyên Lâm Vĩnh Thường,
“Vụ án này một ngày không giải quyết thì thành Dương Châu sẽ không được
yên ổn. Tổng đốc đại nhân, đám tú tài kia đang mong chờ kết quả. Chuyện
này cũng liên quan đến danh dự của Vĩnh Định Hầu.”
Lâm Vĩnh Thường không nhanh không chậm mà trả lời, “Cũng không
thành vấn đề, ta đã phái người đem tình hình vụ án dán lên bảng cáo thị
trong thành rồi. Đám tú tài có quan tâm thì sẽ đọc được. Nay đã chứng
minh chuyện này vô can với Hà nhị công tử, ngay cả Tiễn thị cũng bị
người ta hãm hại, việc cấp bách chính là phải tìm ra người hãm hại Tiễn
thị và Hà công tử.”
Lâm Vĩnh Thường vừa cười vừa nhìn Lương Đông Sơ, “Nếu nô tì Tiễn gia không chịu nói ra thì chỉ có thể thẩm vấn. Còn có ả ca kỹ hầu hạ Hà nhị công tử ngày hôm đó, cùng với những người trên thuyền hoa, tuy rằng ả ca kỹ đã bỏ trốn nhưng Hà nhị công tử là một nam nhân cao lớn cường
tráng như vậy, chỉ dựa vào một nữ nhân thì không có cách nào đưa hắn vào trong nội trạch của Tiễn gia được cả. Vì vậy, chắc chắn là có đồng lõa. Chỉ cần có kiên nhẫn, chậm rãi thẩm vấn thì không sợ bọn họ không nhận
tội.”
Lương Đông Sơ thở dài, “Ta chỉ lo lắng vụ án kéo dài sẽ ảnh
hưởng đến thanh danh của đại nhân. Đại nhân cũng phải thẩm vấn nhiều
người của Tiễn gia.” Trầm ngâm một lúc, Lương Đông Sơ nói tiếp, “Đại
nhân, thứ hạ quan nói thẳng, Tiễn gia là danh môn vọng tộc, lại nổi danh trong giới sĩ tử…”
“Ta hiểu ý của Lương đại nhân.” Lâm Vĩnh Thường nghiêm mặt cảm thán, “Lời này cũng chỉ có Lương đại nhân mới nói với ta thôi.”
“Chẳng qua hiện tại có thể làm được gì? Việc này đã kinh động
đến ngự tiền, lần trước bệ hạ hồi âm cho ta, lên án ta làm việc bất lực, khiến Hoài Dương xảy ra gièm pha.” Lâm Vĩnh Thường sầu lo, “Nếu không
thể tra ra manh mối thì chúng ta còn mặt mũi gì đứng trước mặt bệ hạ
đây? Càng không cần phải nói đến những chuyện khác.”
Lương Đông Sơ không cần phải nhiều lời nữa, thay vào đó là bàn
bạc về việc cải cách thuế muối với Lâm Vĩnh Thường, đồng thời cũng vô
cùng tán thưởng Phạm Duy và Phùng Trật.
Lâm Vĩnh Thường thuận thế cười nói, “Phạm Duy và Phùng Trật đều
là người của bệ hạ, sau khi bọn họ đỗ ân khoa thì bệ hạ lập tức đưa bọn
họ đến Hoài Dương. Thứ nhất, bọn họ có kinh nghiệm trong việc cải cách
thuế muối ở Vân Quý; thứ hai, bệ hạ cũng có ý rèn luyện bọn họ. Hai
người bọn họ tuy tuổi đời còn nhỏ nhưng tiền đồ lại rất rộng lớn.”
“Thì đó. Bọn họ tuy tuổi đời còn nhỏ nhưng xử sự lại vô cùng chu toàn.”
Ngay khi Lâm Vĩnh Thường bắt đầu nắm quyền chủ động trong vụ án thì lại nghe thấy một đại sự kiện vượt quá sức tưởng tượng!