Từ Doanh Ngọc và Trương thái y mang theo thánh chỉ của Vệ thái hậu đến Hoài Dương.
Cũng may Vệ thái hậu đưa nữ quan bên cạnh là Tử Tô đến Thiện
Nhân đường, Ngô Uyển cũng có thể an tâm tập trung vào chuyện cảng Thiên
Tân, hơn nữa còn phải quan tâm đến thương thế của Trầm Chuyết Ngôn.
Trầm Chuyết Ngôn từng sống cùng Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh Thường là người có cuộc sống thanh bần đạo hạnh, phòng ốc thật sự khó coi hơn
hẳn các quan viên bằng chức của hắn.
Ngô Uyển cũng chưa từng đến Lâm gia, chỉ phái thị nữ mang đồ
đến, nghe thị nữ trở về cảm thán, “Nhà của Trầm công tử còn không lớn
bằng một nửa nhà của chúng ta ở đây nữa, ngay cả hoa viên cũng không có, liếc mắt một cái liền nhìn thấy sát vách. Chỉ có một lão nhân hơi bị
điếc chăm sóc Trầm công tử, khi nô tỳ đi thì Trầm công tử đang dùng tay
trái cầm thìa húp cháo, nhìn thấy thật sự đáng thương.”
Trầm Chuyết Ngôn bị thương ở đầu và ở tay, hơn nữa lại là tay
phải, đối với người đọc sách mà nói thì tay phải chính là nửa cái mạng.
Ngô Uyển hơi cảm thấy áy náy, nghe nói Lâm gia chỉ có một lão nhân, tuổi quá lớn, tay chân không còn nhanh nhẹn, vì vậy Ngô Uyển thường xuyên
lệnh trù tử trong nhà hầm thuốc bổ đưa cho Trầm Chuyết Ngôn bồi bổ thân
mình.
Mặc dù Trầm Chuyết Ngôn có vài phần đắc chí nhưng cũng không bệnh quá lâu.
Hắn còn phải lo chuyện Tập san Hoàng thất, hơn nữa cứ bệnh hoài
thì sẽ không được gặp mặt Ngô Uyển, nói trắng ra là Trầm Chuyết Ngôn
cũng nhớ mong Ngô Uyển. Tuy rằng chưa đến mức như cổ nhân hay nói một
ngày không gặp như cách tam thu, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng, vì
vậy sau khi ăn hết mười ngày dược thiện thì Trầm Chuyết Ngôn tự động
khỏe lại.
Trước tiên hắn kéo Ngụy Tử Nghiêu đi tìm Từ Bỉnh Trung, vừa gặp
Ngô Uyển thì liền bắt đầu tìm đề tài, “Ngô cô nương, ngươi gầy đi nhiều. Vẫn còn kinh sợ sao?”
Kinh sợ là thế nào, Ngô Uyển cảm thấy bất đắc dĩ. Tuy rằng Ngô
Uyển và Trầm Chuyết Ngôn là đồng trang lứa, bất quá nữ nhân luôn thành
thục trước nam nhân, huống chi Ngô Uyển sớm từng trải trong cuộc sống,
nàng thản nhiên hỏi hắn, “Trầm cử nhân có nhàn rỗi hay không, lần trước
Ngô Uyển vẫn chưa giáp mặt cảm tạ ân cứu mạng. Nếu Trầm cử nhân không
phiền thì đợi sau khi rời khỏi nha môn ta sẽ thỉnh Trầm cử nhân dùng
bữa.”
Trầm Chuyết Ngôn cầu còn không kịp nữa là.
Ngụy Tử Nghiêu là hoa hoa công tử, hắn kéo Trầm Chuyết Ngôn sang một bên rồi thấp giọng đưa ra chủ ý, “Đi chuẩn bị một chút đi, như vậy
mới không thất lễ.”
“Ta biết rồi.”
******
Thời gian công tác của Trầm Chuyết Ngôn và Ngụy Tử Nghiêu cũng
không cứng nhắc như đám người Ngô Uyển, Trầm Chuyết Ngôn cố ý ăn mặc
tươm tất sáng loáng, thay ngoại y mới, trên lưng đeo ngọc bội, từ xa
nhìn vào thật sự có vài phần tuấn tú.
Không biết Ngụy Tử Nghiêu moi ra một chiếc quạt ngọc từ đâu mà đưa cho hắn, “Thêm cái này vào cho tăng thêm phong thái.”
Trầm Chuyết Ngôn nói, “Ta không mang đâu, cữu cữu hay nói, vô duyên vô cớ phe phẩy quạt thì nhìn có vẻ rất hống hách.”
Ngụy Tử Nghiêu cười, “Ngươi thật không hiểu lòng dạ nữ nhân gì cả.”
“Ta hiểu lòng của Uyển nương là được rồi.”
“Thật sự ngu ngốc.” Ngụy Tử Nghiêu nói với Trầm Chuyết Ngôn,
“Ngươi có tình với Ngô Uyển, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, các ngươi
môn không đăng hộ không đối. Ngô Uyển lại có bản tính như thế, làm thiếp là tuyệt đối không thể. Trên đầu của ngươi còn có một cữu cữu Tổng đốc, ngày thường cữu cữu của ngươi xem ngươi như nhi tử, cữu cữu của ngươi
nhất định sẽ quan tâm đến hôn sự của ngươi.”
“Chuyết Ngôn, hiện tại ngươi nóng lòng. Nhưng nếu thật sự muốn
thú Ngô đại nhân thì trước tiên phải báo với cữu cữu của ngươi một
tiếng.” Ngụy Tử Nghiêu thở dài, “Ngô đại nhân là nữ nhân mà có thể tiến
đến mức này thì cũng không phải dễ dàng. Nếu ngươi không có bản lĩnh báo với cữu cữu của ngươi thì cũng đừng đi làm phiền thanh tĩnh của người
ta. Nữ nhân coi trọng nhất chính là thanh danh.” Nay Ngô Uyển đã vốn khó gả, nếu lại truyền ra chuyện này thì sẽ tổn hại đến thanh danh của Ngô
Uyển.
“Ta đương nhiên là thật lòng rồi.” Mặc dù Trầm Chuyết Ngôn không thích nghe lời này nhưng hắn cũng không phải tiểu hài đồng không nhìn
thấy thế sự, hiểu rõ hảo ý của Ngụy Tử Nghiêu, nhân tiện nói, “Ta đã nhờ Từ gia tỷ tỷ đưa thư gửi cho cữu cữu, nói hết tất cả sự tình cho cữu
cữu biết.”
Lúc này Ngụy Tử Nghiêu mới không nói thêm gì nữa.
******
Mặc dù Ngô Uyển ở đế đô không có thế lực nhưng tiền tài thì lại không thiếu.
Bàn tiệc được trang bày cực kỳ tinh nhã.
Ngô Uyển trước tiên châm rượu nói lời cảm tạ, “Đa tạ ân cứu mạng của Trầm cử nhân.”
Trầm Chuyết Ngôn là tiểu tử mặt búng ra sữa, thật sự có vài phần kích động đối với người trong lòng, bàn tay bưng lên ly rượu cũng hơi
run rẩy, bất quá hắn không phải là người vô năng, cũng không bởi vì vậy
mà mê muội, hắn nói một cách trịnh trọng, “Ta là tự nguyện cứu cô nương, không cần cô nương cảm tạ. Ly rượu này ta xin nhận.”
Ngô Uyển lại rót cho Trầm Chuyết Ngôn thêm một ly nữa, Trầm
Chuyết Ngôn nhấc đũa gắp một miếng rau trộn ngó sen rồi đưa vào miệng
nhai, sau khi mùi rượu bị áp xuống thì mới nói, “Ngô cô nương, cô nương ở đế đô cũng đã một thời gian. Ta ở tại nhà cữu cữu, nay cũng chỉ có một
mình cữu cữu là người thân. Ta xuất thân ở nông gia Chiết Mân, không
phải công tử nhà hiển hách, chỉ có cữu cữu làm quan, ta đến đế đô tham
dự ân khoa mùa xuân nhưng kết quả lại để lỡ kỳ thi.”
“Khi ta còn nhỏ, đều là cữu cữu chăm sóc ta. Ngày sau ta cũng sẽ chiếu cố cho cữu cữu khi về già.” Hôm nay Ngô Uyển mời rượu, trong lòng của Trầm Chuyết Ngôn cao hứng, nhưng cũng có thể đoán ra một chút tâm
tư của Ngô Uyển, vì vậy bèn nói ra trước mọi việc, từ tốn nói, “Tâm ý
của ta đối với cô nương cũng không phải là muốn khinh thường cô nương.
Ta đã gửi thư nói chuyện này với cữu cữu, ta muốn nghiêm túc thú cô
nương làm thê tử.”
Lời cự tuyệt vốn đã chuẩn bị ở cổ họng, Ngô Uyển nhất thời sửng
sốt, thật lâu sau mới lắc đầu, “Không được. Ta là nữ thương nhân, không
xứng với công tử.”
Trầm Chuyết Ngôn có chút nôn nóng, “Cũng đâu có luật pháp nào
bảo rằng nữ thương nhân không thể gả cho cử nhân, với lại, ta kỳ thật
không có bản lĩnh gì, chỉ có một chút công danh mà thôi. Ta cũng không
muốn làm đại quan, ta thấy chỉ cần làm ở Tập san Hoàng thất đã rất tốt
rồi. Ngô cô nương, ta thật sự nghĩ như thế.”
“Trầm cử nhân, công tử nghĩ như vậy nhưng không hẳn người nhà
của công tử cũng nghĩ như vậy.” Ngô Uyển nhẹ giọng nói, “Ta đã thấy
nhiều người, giống như Trầm cử nhân, thiếu niên tài cao, lại có công
danh, qua ba năm sau, tiến sĩ chắc chắn nằm trong lòng bàn tay của công
tử.”
“Công tử có cữu cữu quyền cao chức trọng, bản thân lại có tài
cán có công danh, nay ngay cả Hoàng thượng cũng ưa thích, muốn thú danh
môn thục viện dạng nào mà chẳng được?” Ngô Uyển vẫn trấn tĩnh, tâm trí
của nàng kiên định như sắt đá, nữ nhân bình thường không thể sánh bằng,
suy nghĩ càng thêm thanh tỉnh hơn người khác, ôn hòa nói, “Ta xuất thân
là thương nhân, cũng không phải tuyệt sắc, bản tính lại càng không tốt,
trong khi công tử đã có tiền đồ trước mặt. Công tử thú ta thì sẽ trở
thành trò cười cho toàn đế đô.”
“Hiện tại ta tin tưởng công tử thật lòng, có lẽ công tử thật sự
không ngại ánh mắt xoi mói của người khác.” Ngô Uyển cảm thán, “Ngày thứ nhất không ngại, ngày thứ hai không ngại, nhưng ngày thứ ba? Ngày thứ
tư thì sao? Nam nhân không có ai mà không để ý đến chuyện này.”
Ngô Uyển dễ dàng nắm quyền chủ động, “Nếu công tử đã nói rõ ràng như vậy thì ta cũng sẽ nói cho minh bạch, ta tuyệt đối không nghĩ đến
chuyện thành thân với công tử.”
Trầm Chuyết Ngôn cũng không nghĩ một lần là xong, hắn lui một
bước, cười khổ, “Xem ra là ta đường đột, ta xin cô nương thứ lỗi.” Nâng
ly uống một ngụm, tiếp tục vừa lui vừa cầu, “Ngày sau chỉ mong cô nương
vẫn đối xử như lúc trước.”
“Không thể.” Ngô Uyển lập tức thuận tiện nói, “Ngày sau công tử
không cần đến nha môn của ta, ta và công tử cũng nên tránh mặt thì hơn.”
Giọng nói của Ngô Uyển vừa nhẹ vừa ổn vừa trầm, “Trầm cử nhân, ta không phải là người có thể tùy ý vui đùa.”
Trầm Chuyết Ngôn vội nói, “Ngô cô nương, cô nương đừng hiểu lầm, ta không có ý này.” Hắn quả thật không phải người cợt nhả, biết được
Ngô Uyển nghĩ như thế thì lập tức liền đỏ mặt, chóp mũi toát mồ hôi hột, lộ ra vài phần đáng thương.
Trong lòng Ngô Uyển không có một chút cảm động, chỉ tùy tiện dùng côn đánh xà, “Hy vọng Trầm cử nhân giữ vững ngôn hành.”
Trầm Chuyết Ngôn ngậm miệng.
******
Không nhắc đến chuyện tiểu Trầm cử nhân thất tình nữa, nay đế đô lại có một hôn sự khiến người ta phải ghé mắt.
Hỉ sự của Vĩnh An Công phủ và Khang Quốc Công phủ.
Vĩnh An Công phủ truyền đến thế hệ này cũng không tính là nhất
đẳng quyền quý thịnh vượng gia tộc. Bất quá đích tôn của Vĩnh An Công
phủ là Ôn Trường Phong được chọn làm Phò mã, cũng khiến cho Công phủ
rạng danh không ít. Nay thứ tôn nhi của Vĩnh An Công phủ kết thân với nữ nhi của Khang Quốc Công phủ, khiến người ta cũng có chút ghé mắt.
Mọi người đều biết hình như khuê nữ Khang Quốc Công đáng lý được gả cho Hoàng đế bệ hạ.
Lúc ấy Hoàng đế bệ hạ vẫn đang là thế tử Trấn Nam Vương phủ.
Nghe nói hôn sự này là do Trấn Nam Vương đích thân đề nghị.
Bất quá cũng không biết vì sao lại như thế này, sau đó Hoàng đế
bệ hạ từ thế tử Trấn Nam Vương phủ được sắc lập thành Hoàng thái tử,
Thái thượng hoàng trực tiếp chỉ hôn cho tiểu thư Khang Quốc Công phủ.
Không phải ai khác mà chính là thứ tử của An Quốc Công phủ Ôn Trường
Trí.
Chuyện này thật sự khiến người ta phải liên tưởng đến vô số thứ. Hơn nữa lại là hôn sự của hai nhà Quốc Công phủ, vì vậy rất được chú ý. Sau khi Vệ thái hậu nghe nói đến chuyện này thì liền ban thưởng rất
phong phú.
Phu nhân của Khang Quốc Công là Đỗ thị tự mình tinh tế kiểm tra
của hồi môn của nữ nhi, âm thầm thở dài trong lòng, nữ nhi vô phúc,
trước kia là Trấn Nam Vương phủ tự tay viết thư, nghĩ rằng chắc chắn sẽ
trở thành Thế tử phi. Nếu có chút may mắn thì hiện tại nữ nhi đã là
Hoàng hậu nương nương. Ai ngờ sau này đế đô lại thay đổi bất ngờ, Thái
thượng hoàng lại ban cho nữ nhi hôn sự khác.
Tuy rằng dòng dõi Vĩnh An Công phủ không thấp, nhưng làm sao có dòng dõi nào cao quý hơn Hoàng thất?
Trong lòng của Đỗ thị cảm thấy có chút không thỏa đáng.
Vàng bạc châu báu, trang sức bảo thạch, đồ cỗ thư họa, gấm vóc
tơ lựa, gia sản này nọ, cần cái gì có cái đó. Của hồi môn lần này còn
hơn phân nửa của cải Khang Quốc Công phủ cộng lại.
Đỗ thị chi tiêu nhiều, không chỉ là vì sủng ái nữ nhi mà còn là vì nàng không có nhi tử.
Khang Quốc Công ngoại trừ Đỗ thị thì cũng có thị thiếp và thông
phòng, lúc trước Khang Quốc Công chỉ có một nhi tử, nhưng đã sớm mắc
bệnh mà chết yểu, nay chỉ còn duy nhất một nữ nhi. Hiện tại Khang Quốc
Công đã ở tuổi tứ tuần, cơ hội có nhi tử cũng không lớn, thậm chí Khang
Quốc Công đã âm thầm tính toán xin nhận tử tự.
Mặc dù tử tự cũng không phải thân sinh cốt nhục của mình.
Vì vậy Khang Quốc Công đương nhiên phải dốc hết gia tài làm của hồi môn cho nữ nhi duy nhất.
******
Buổi tối, Đỗ thị nghĩ rằng nữ nhi ít ngày nữa sẽ xuất giá, trở
thành người của nhà người ta, trong lòng sốt ruột như chảo dầu, cứ nôn
nóng lo lắng, làm sao có thể ngủ yên.
“Phu nhân cứ an tâm đi, Ôn gia cũng là gia tộc thịnh vượng mà.”
“Hầy, nhưng lại quá đông người.” Đỗ thị thở dài, “Ngay cả hoa
viên cũng bị sử dụng để xây phòng xá, tân phòng chỉ có một chút xíu, còn không lớn bằng khuê phòng của nữ nhi nhà chúng ta nữa kìa.”
“Chỉ cần cuộc sống tốt đẹp là được rồi.” Khang Quốc Công khuyên
nhủ thê tử, “Với lại, quá vài năm nữa lão Quốc Công đi rồi thì sẽ được ở riêng thôi. Chúng ta tặng nữ nhi biệt viện làm của hồi môn, còn sợ nữ
nhi chịu uất ức nữa sao?”
“Công công bà bà vẫn còn ở đó mà, làm sao có thể trải qua cuộc sống nhẹ nhàng cơ chứ.” Đỗ thị lo lắng rất nhiều.
Khang Quốc Công hối hận, “Nếu không phải lúc trước thật sự không có cách nào khác….Thái thượng hoàng trực tiếp chỉ hôn, chúng ta cũng
chỉ ngóng trông nữ nhi có phúc khí mà thôi. Ít ất chỉ cần Khang Quốc
Công phủ còn tồn tại thì không ai dám bạc đãi nữ nhi.” Rõ ràng lúc trước bệ hạ đích thân đồng ý, sau đó Thái thượng hoàng lại ban cho hôn sự
khác, Khang Quốc Công phủ có thể làm gì đây?
Đỗ thị nghe giọng nói nản lòng của trượng phu thì liền nói, “Là
ta nghĩ nhiều. Chúng ta chỉ có một bảo bối, đương nhiên là quyến luyến
không nỡ. Nhìn nữ tế cũng là người đôn hậu, đợi ngày sau có ngoại tôn và ngoại tôn nữ thì nữ nhi cũng có thể yên ổn sống quá ngày.”