Minh Trạm bắt đầu viết phong thư thứ hai cho Phượng Cảnh Nam.
Khi nhìn thấy thư thì Phượng Cảnh Nam còn rất vui vẻ, nghĩ rằng, ca ca của hắn không đem thư của nhi tử nhà hắn cho hắn xem thì hắn cũng không đem thư của nhi tử nhà hắn cho ca ca của hắn xem.
Phượng Cảnh Nam vui vẻ rạo rực dạo qua đoạn đầu thì suýt tí nữa
đã giận sôi người, lúc này hồi âm cho Minh Trạm, cũng thóa mạ Minh Trạm
một trận.
Chính ngươi điên khùng muốn kiến tạo cảng Thiên Tân, mụ nó, không có bạc thì kiến tạo làm cái quái gì?
Há mồm là đòi năm trăm vạn, làm như lão tử coi bạc là rác rưởi hay sao vậ?
Lúc này Phượng Cảnh Nam vẫn chưa gửi thư, Phượng Cảnh Kiền ung
dung tiến đến, nhìn thấy sắc mặt của đệ đệ, Phượng Cảnh Kiền liền châm
chước khuyên nhủ, “Minh Trạm khó khăn lắm mới mở miệng, ngươi thẳng
thừng từ chối thì hắn còn mặt mũi gì nữa?”
Phượng Cảnh Nam cả giận, “Mặt mũi của hắn cũng chẳng đáng giá năm trăm vạn đâu!”
Phượng Cảnh Kiền cò kè mặc cả, thương nghị với đệ đệ, “Nếu không, ngươi trước tiên giúp hắn một chút, một trăm vạn cũng được?”
“Không có không có, nửa lượng bạc cũng không có.” Phượng Cảnh
Nam tiếp tục mắng mỏ Minh Trạm, “Cái tên vô tích sự kia, không kiến tạo
cảng Thiên Tân thì Đại Phượng cũng có ảnh hưởng gì đâu. Có ai bắt hắn
phải phùng má giả làm kẻ béo bao giờ? Hiện tại lại quay đầu đòi bạc ta? Ở đâu ra lý lẽ như vậy cơ chứ? Hoàng huynh, ngươi không cần phải khuyên
ta. Đừng nói là Minh Trạm cầm quyền, ngay cả ngươi cầm quyền mà đòi mượn bạc như vậy thì ta cũng chẳng đưa ra một xu một cắc.”
“Mụ nó, không biết ở đâu ra loại nhi tử như thế, lão tử sinh ra
một tên chủ nợ hay sao vậy?” Cái tên khốn nạn kia, suốt ngày cứ đào hố
moi bạc hắn!
Phượng Cảnh Kiền nói tốt giúp Minh Trạm, lôi kéo đệ đệ ngồi
xuống, cười nói, “Làm gì đến mức này, Minh Trạm cũng không phải là không trả. Ngươi ngẫm lại xem, năm trăm vạn, một năm trả năm mươi vạn, mười
năm là xong, cũng không có bao nhiêu bạc cả.”
Không thèm bận tâm, Phượng Cảnh Nam chỉ nói ba từ, “Không có bạc!”
Minh Trạm nhận được hồi âm của Phượng Cảnh Nam thì cười ha ha,
lại tiếp tục viết thư cho Phượng Cảnh Nam. Minh Trạm tính sổ với Phượng
Cảnh Nam: Lúc trước mới mở ra mậu dịch tân thành ở biên giới Vân Nam và
Tây Tạng, phụ thân đã bảo là cho ta quản lý, bất quá bạc ở tân thành coi như nhi tử hiếu kính. Thiện Nhân đường ở thành Côn Minh là do ta đầu
tư, phụ thân tính toán lợi tức và hoa hồng ở Thiện Nhân đường rồi giao
cho ta đi.
Hơn nữa, Minh Trạm là người thừa kế thứ nhất của Vệ thái hậu,
hắn đưa tay đòi Phượng Cảnh Nam giao lại sản nghiệp ở Vân Quý của Vệ
thái hậu, còn yêu cầu phải trả bằng hiện ngân.
Cuối cùng, Minh Trạm viết: Phụ vương là Vương gia ở Vân Quý,
đừng bảo là ăn xén cắt bớt tài sản của nhi tử và lão bà của ngài nha?
Phượng Cảnh Nam phỉ nhổ hành vi mặt dày mày dạn đòi tính sổ moi
bạc của Minh Trạm, bởi vì Phượng Cảnh Kiền thiên vị đế đô cho nên Phượng Cảnh Nam không thương lượng với Phượng Cảnh Kiền, hắn cùng Minh Kỳ bàn
bạc chuyện này.
Kỳ thật Minh Trạm người ta nói cũng có lý, Thiện Nhân đường ở
Côn Minh là do Minh Trạm một tay lo liệu, bên trong cũng có bạc của Minh Trạm.
Còn nữa, sản nghiệp của Vệ thái hậu ở Vân Quý rất nhiều, tính ra cũng phải mấy chục vạn bạc.
Bất quá mấu chốt là Phượng Cảnh Nam không muốn đưa ra số bạc này.
“Bạc trong Thiện Nhân đường cũng không đáng bao nhiêu. Viết thư
cho hắn bảo rằng đưa bạc cũng được, nhưng hắn phải phát biểu trên Tập
san Hoàng thất: Hắn cố ý muốn rút cổ phần khỏi Thiện Nhân đường tại Côn
Minh. Để xem hắn muốn đòi bạc hay là muốn mất mặt? Bất quá…” Minh Kỳ hơi trầm ngâm, nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, “Xem ra hắn cũng không phải
nhìn trúng một chút bạc cỏn con đó.”
Minh Kỳ lộ ra nụ cười ung dung, “Phụ vương, ta cũng là nữ nhi
của mẫu thân. Mẫu thân vẫn còn sống, Minh Trạm không có quyền thay mẫu
thân xử lý sản nghiệp Vân Quý.”
Phượng Cảnh Nam có vài phần không đành lòng, “Nhiêu đó sản
nghiệp cũng mấy chục vạn bạc, nay dù sao Minh Trạm cũng là Hoàng thượng. Trong thư hắn muốn mượn bạc, ta không cho, lần này lại….e rằng hắn sẽ
mất mặt, trong lòng…..”
“Bạc cũng ít, phụ vương cho hắn cũng đâu có gì. Nhưng mấu chốt
là công trình lớn như cảng Thiên Tân thì mấy chục vạn chỉ như muối bỏ
biển, cũng vô dụng mà thôi.” Minh Kỳ nheo mắt lại, gõ lên lá thư của
Minh Trạm, “Ta chỉ lo lắng mấy chục vạn này là Minh Trạm đang thử, dụng ý của hắn là ở phía sau.”
Lời này của Minh Kỳ thật sự nói đúng ý Phượng Cảnh Nam, nhi tử
làm Hoàng đế, đối với Trấn Nam Vương phủ mà nói thì đây là kỳ ngộ. Minh
Trạm có việc muốn nhờ, nếu không nể mặt mà cự tuyệt thì ngày sau khó
tránh khỏi sẽ có lúc Trấn Nam Vương phủ cầu tình Minh Trạm.
Hiện tại lưu lại một đường, ngày sau còn dễ gặp lại.
Phượng Cảnh Nam tìm Minh Kỳ thương nghị, nghe nữ nhi cũng có
chung ý kiến với mình, Phượng Cảnh Nam liền nói ngay, “Nếu như thế,
không bằng ta viết thư hỏi Minh Trạm một câu, cũng đỡ mắc công hắn chào
giá.”
Minh Kỳ cười, “Nữ nhi cũng có ý như vậy.”
“Còn có một chuyện muốn nói với phụ vương.” Khuôn mặt tuấn mỹ
dần dần trở nên ôn hòa vui sướng, Minh Kỳ đưa tay đặt lên bụng, nhẹ
nhàng nói, “Nữ nhi đang mang thai.”
Phượng Cảnh Nam cũng không phải người ngu xuẩn, lúc trước hắn mắng Minh Trạm là vì Minh Trạm nghĩ hắn coi bạc như cỏ rác.
Lần này trong phong thư thứ hai Phượng Cảnh Nam nói thẳng sự khó xử của mình, Vân Quý có nhiều nơi cần bạc. Chính mình còn phải bán
huyết mà sống, thật sự không có năng lực trợ giúp đế đô kiến tạo hải
cảng. Phượng Cảnh Nam đề nghị Minh Trạm, nay thiếu quá nhiều bạc, công
trình tân cảng có thể tạm trì hoãn, tuy rằng liên quan đến thể diện của
Minh Trạm, bất quá thể diện không thể kiếm ra cơm.
Tiếp theo Phượng Cảnh Nam cường điều dân chúng Vân Quý yêu
thương nhiệt tình đối với Minh Trạm, nếu Minh Trạm cố ý rút hết bạc ở
Thiện Nhân đường ra, tuy rằng hắn sẽ không công khai chuyện này. Nhưng
thiên hạ đều có cách moi tin, sợ rằng dân chúng Vân Quý sẽ sinh ra cảm
giác thất vọng đối với Thái tử điện hạ trước kia, Phượng Cảnh Nam khuyên Minh Trạm đừng vì lợi nhỏ mà đánh mất ích lớn.
Thứ ba, Phượng Cảnh Nam còn nói rõ ràng sản nghiệp của Vệ thái
hậu tại Vân Quý vẫn do Minh Kỳ nắm giữ, nếu Minh Trạm muốn thanh lý sản
nghiệp của mẫu thân thì cần con dấu trao quyền của Vệ thái hậu, chuyện
này sẽ do Minh Trạm Minh Kỳ và Vệ thái hậu tự mình xử lý. Hắn là trượng
phu, tuyệt đối không can dự vào chuyện giải quyết sản nghiệp của thê tử.
Cuối cùng, Phượng Cảnh Nam nói, nếu Minh Trạm cố ý muốn xây tân
cảng, tuy rằng hắn bất lực chuyện ngân lượng, nhưng nếu có chỗ nào cần
giúp thì Minh Trạm cứ việc mở miệng, có thể giúp được thì hắn sẽ không
từ chối.
Kết thúc, Phượng Cảnh Nam đứng ở góc độ khách quan, dùng thân
phận phụ thân chỉ điểm cho Minh Trạm một ít vấn đề về chấp chính, còn
nói cho Minh Trạm biết Minh Kỳ đã mang thai.
Đây là một phong thư hồi âm cực kỳ nghiêm nghị và khẩn thiết, hoàn toàn thể hiện thủ đoạn của một vị Trấn Nam Vương.
Minh Trạm rất bất ngờ đối với tin tức Minh Kỳ mang thai, vội vàng đi nói với Vệ thái hậu.
Tuy rằng Vệ thái hậu thiên vị nhi tử nhưng cũng rất cao hứng
thay nữ nhi, lập tức phái người chọn không ít thuốc bổ và tơ lụa chuẩn
bị đưa cho Minh Kỳ.
Minh Trạm cười nói, “Cũng không biết là nam hay nữ, bằng không thì ta có thể giúp chọn đặt tên.”
Vệ thái hậu cười, “Nhi tử hay nữ nhi cũng như nhau cả.”
“Ta thích nữ nhi.” Minh Trạm cười, “Nếu Minh Kỳ sinh nữ nhi thì
ta sẽ phong cho nữ nhi của Minh Kỳ làm Công chúa, đúng rồi, gọi là Trữ
Hinh công chúa.”
Vệ thái hậu thản nhiên cười, “Đừng nói như vậy, hài tử của Minh Kỳ không phải họ Phượng.”
“Mẫu thân, ta không có hài tử, hài tử của Minh Kỳ và ta cận
huyết thống, phong làm Công chúa thì có gì đâu.” Minh Trạm cười, “Chờ
đứa nhỏ lớn một chút thì ta sẽ nói với Minh Kỳ, thỉnh thoảng đưa Trữ
Hinh đến đế đô làm bạn với mẫu thân.”
“Như vậy thì tốt.”
Minh Trạm không giấu được chuyện này, huống chi lại là hỉ sự, bèn đi khắp nơi báo tin Ninh Quốc đại công chúa có thai.
Minh Diễm và Minh Nhã cũng rất cao hứng, Minh Diễm thấy Minh
Trạm đã đặt luôn tên cho nữ nhi người ta thì bèn cười nói, “Bệ hạ không
cần gấp như vậy, ta và Minh Nhã lần đầu cũng sinh nhi tử, muốn ta nói,
cái thai của Minh Kỳ có khả năng là nhi tử cao hơn nữ nhi rất nhiều.”
Ở thời này mọi người trọng nam khinh nữ. Minh Nhã cũng có cùng
quan điểm với Minh Diễm, “Nhất định nhị tỷ cũng mong là nhi tử. Trước
tiên sinh nhi tử, sau này sinh nữ nhi, như vậy ca ca cũng có thể chiếu
cố muội muội.”
“Bệ hạ, người và Minh Kỳ là long phượng song sinh. Nếu Minh Kỳ
giống mẫu thân thì không chừng cũng sẽ sinh ra long phượng song sinh đó. Như vậy thì thật sự là phúc khí.”
“Long phượng song sinh cũng được, nữ nhi cũng được, ta vẫn thích nữ nhi hơn.” Minh Trạm cười, “Các ngươi xem đi, chẳng phải hằng năm ta
ban cho ngoại sanh nữ đều nhiều hơn đám ngoại sanh hay sao?”
Minh Diễm cũng cảm thấy chuyện này rất buồn cười, hiện tại nàng
có hai nam hai nữ, mỗi khi Minh Trạm ban thưởng cho nữ nhi nhà nàng thì
cơ hồ đều nhiều hơn nhi tử gấp đối, làm cho hai nhi tử của nàng buồn bực biết bao nhiêu.
Đối với hành vi kỳ lạ của Minh Trạm thì triều thần lý giải là vì phong tục kỳ lạ của Vân Quý làm cho Hoàng thượng quá mức coi trọng nữ
nhân, vì thế yêu nghiệt đế đô cứ thế mà sinh ra dồn dập.
Từ khi Minh Trạm lệnh cho Ngô Uyển, Tống Tường, Từ Bỉnh Trung
chủ trì việc chiêu thương cảng Thiên Tân, như lời Ngô Uyển, nàng là nữ
nhân, Tống Tường ở trong cung, bình thường hai người bọn họ không có ai
tới tìm. Trong khi bên nhà Từ Bỉnh Trung thì không biết có bao nhiêu
người tới lui đưa bạc để hỏi thăm nội tình. Cũng may Từ Bỉnh Trung là
người giỏi giao tế. Từ gia lại có nhiều kẻ hầu người hạ, nay những người đó vô duyên vô cớ đều phát tài nho nhỏ, càng không cần bàn đến Từ Bỉnh
Trung.
Từ Bỉnh Trung chọn một hộp hồng ngọc thượng đẳng cho tỷ tỷ ngắm
nhìn, Từ Doanh Ngọc nhặt một viên đặt dưới ánh mặt trời rồi tinh tế xem
xét, ánh sáng đỏ rực lấp lánh trên đầu ngón tay của nàng, Từ Doanh Ngọc
cười hỏi, “Ngươi lấy thứ tốt như vậy từ chỗ nào?”
Từ Bỉnh Trung và tỷ tỷ có tình cảm rất tốt, ngồi trên nhuyễn
tháp của Từ Doanh Ngọc, cầm một trái táo rồi cắn một ngụm, “Không ít
người tặng lễ vật cho ta, thứ này có vẻ tốt, để tỷ tỷ đem làm trang sức, chẳng phải thuận tiện hay sao?”
Từ Doanh Ngọc đem hồng ngọc đặt ngược lại vào trong hộp rồi cười nói, “Bỉnh Trung, ngươi không nên nhận lễ vật như vậy.”
“Tỷ tỷ, ta cũng chưa nói gì cả, không tính là hối lộ.”
“Không phải.” Từ Doanh Ngọc hơi lắc đầu, hai viên trân châu màu
hồng phấn lặng lẽ chớp lên trên vành tai trắng thuần, “Nếu ngươi muốn
làm quan thì phải làm đại quan, không thể đem ánh mắt đặt trên những lợi ích nhỏ nhoi như vậy.”
“Hiện tại ngươi cũng không phải thủ hạ của một quan viên.” Từ
Doanh Ngọc rót tách trà cho đệ đệ, ôn nhu nói, “Ngươi làm việc cho Hoàng thượng, đây là cơ hội vô cùng hiếm có, ngươi ngẫm lại đi, nhà chúng ta
có bao nhiêu ta điền sản, chẳng lẽ ngươi lại thích thu mấy thứ của hạ
nhân hay sao?”
“Cho dù mấy thứ này không quan hệ đến chuyện nhận hối lộ nhưng
ngươi thu nhận thì người khác sẽ hoài nghi ngươi. Thiên hạ không có gì
mà cho không, huống chi lại là bảo thạch quý giá như vậy.” Từ Doanh Ngọc khuyên đệ đệ, “Nhà chúng ta không phải thương nhân, phụ thân làm quan,
đại ca cũng làm quan, ngươi cũng xấp xỉ như vậy. Mọi người nói, quan văn không yêu tài, quan võ không sợ chết, như vậy thiên hạ mới thái bình.
Bỉnh Trung, nay ngươi báo cáo kết quả nhiệm vụ, không thu bạc thì không
được, nhưng nếu thu thì ngươi phải nói rõ ngọn ngành cho bệ hạ, đem tất
cả châu báu vàng bạc mà ngươi thu được giao cho bệ hạ xử trí. Chỉ có như vậy thì bệ hạ mới cảm thấy ngươi là người có thể tin tưởng, có thể sử
dụng. Ngươi có thể tin tưởng, có thể sử dụng thì này sau bệ hạ đương
nhiên sẽ tiếp tục tin tưởng và sử dụng ngươi.”