Khi gặp Tiết Thiểu Lương lần đầu tiên thì Minh Trạm đã đứng hình chừng ba mươi giây.
Nguyễn Hồng Phi thấy Minh Trạm đực mặt ra như con ngỗng thì liền tức đến điên người. Có một tình nhân háo sắc như vậy thật khiến Nguyễn
Hồng Phi cảm thấy mất mặt.
“Phi Phi.” Minh Trạm xoa bóp lòng bàn tay của Nguyễn Hồng Phi
rồi quay đầu cảm thán, “Ta vốn tưởng rằng Tống Diêu đã là ngọc thụ lâm
phong, thiên hạ khó tìm được người như vậy. Không ngờ mặt mày của Thiểu
Lương lại y như họa, chẳng thua gì Tống Diêu.”
Lời nói mà Tiết Thiểu Lương và Nguyễn Hồng Phi không thích nghe
nhất rốt cục bị Minh Trạm nói ra. Nguyễn Hồng Phi căn bản không quan tâm đến Minh Trạm. Tiết Thiểu Lương vốn là người lãnh đạm, cũng không thích nhiều lời, ánh mắt băng giá liếc nhìn Minh Trạm một cái, Minh Trạm mừng rỡ, nếu không phải vì thân phận của mình thì hắn đã đích thân tiếp đón
tiểu mỹ nhân rồi, vội vàng liên mồm nói, “Ngồi đi ngồi đi. Ở chỗ của
trẫm thì ngươi không cần câu nệ khẩn trương.”
Người cổ đại chú ý tướng mạo, tỷ như một Hoàng đế, mọi người sẽ
khó tránh khỏi tò mò Hoàng đế có tướng mạo thế nào. Có Hoàng đế thì có
tướng mạo kỳ dị, mắt xanh tóc vàng, còn Viêm đế thì cũng không kém cỏi,
mặt đỏ tóc đỏ.
Tiết Thiểu Lương đương nhiên cũng hiếu kỳ đối với tướng mạo của
Minh Trạm, vừa rồi không dám ngẩng đầu, chợt nghe Minh Trạm khen hắn mặt mày như họa, thật sự là tức ngang hông. Người này vốn to gan, liền
ngẩng đầu nhìn một cái, bỗng nhiên bị dọa nhảy dựng.
Nếu gặp trên đường phố thì có thể nghĩ rằng Tiết Thiểu Lương là
tiểu thiếu gia nhà nào đó. Hoàn toàn không phải bộ dáng với thân hình
cao tám thước khí vũ hiên ngang như trong tưởng tượng. Giống Tiết Thiểu
Lương người ta, tuổi tác mặc dù không lớn nhưng vóc dáng cao ráo, sắc
mặt nghiêm nghị, cho dù tuấn mỹ hơn người nhưng đại đa số mọi người đều
phải cảm thấy người ta tuổi trẻ mà chín chắn.
Còn Minh Trạm, vóc dáng không cao, hắn lại mỡ màng, được cái
khuôn mặt nhỏ và có da dẻ rất đẹp, trắng như trứng gà lột, điều này làm
cho Minh Trạm thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thực tế rất nhiều. Tiết Thiểu
Lương suy nghĩ, theo tướng mạo của Hoàng đế bệ hạ thì làm sao giống mười tám, nếu nói mười bốn mười lăm tuổi thì hắn còn tin.
Hoàng đế bệ hạ chẳng những không đủ uy nghiêm, người này còn
trông mặt mà bắt hình dong, khiến Tiết Thiểu Lương có chút thất vọng.
Minh Trạm nhìn thấy người xinh đẹp thì trong lòng liền yêu
thích, người nào chả thích cái đẹp. Minh Trạm còn thân thiết hỏi, “Thiểu Lương, hiện tại ngươi ở chỗ nào?”
Tiết Thiểu Lương đáp, “Thảo dân và Tống Diêu ở chung với nhau.”
Minh Trạm vốn nghĩ rằng Tiết Thiểu Lương không thân không thích, hắn định giữ người này ở trong cung, nào ngờ đáp án lại là như vậy,
Minh Trạm thất vọng rất nhiều nhưng cũng cảm thấy hứng thú, “Ôi chao,
ngươi và Tống Diêu quen nhau à?”
“Chúng ta là huynh đệ cô cữu.”
Minh Trạm cảm thán, “Gien của Tống gia thật sự là nhất đẳng.” Nhà này chuyên môn sinh ra tiểu mỹ nhân thì phải.
Tiết Thiểu Lương thật sự không rõ gien là gì, bất quá hai chữ nhất đẳng thì hắn biết rất rõ.
“Trẫm đã biết chuyện của phụ thân ngươi.” Minh Trạm ngồi xếp
bằng trên nhuyễn tháp, trên chiếc bàn hình vuông có đặt một chiếc bát to bằng ngọc, bên trong có đặt đủ loại hoa quả tươi. Nào là đào, hồng,
hạnh, táo, đủ loại màu sắc, vô cùng xinh đẹp. Minh Trạm nhặt lấy một
trái mận rồi nói, “Trẫm cũng không biết nên mở miệng thế nào với ngươi.”
“Trẫm lệnh cho ngươi đến đế đô là vì không muốn ngươi hiện tại
đi báo thù cho hắn?” Minh Trạm đề cập đến chính sự thì lập tức thu hồi
khuôn mặt tươi cười, “Bằng sức của một mình ngươi thì ngươi cũng báo
không được thù này.”
“Mà có khi còn mất mạng nữa kìa. Một người, cho dù võ công cao
đến đâu thì cũng chỉ là hữu dũng vô mưu.” Minh Trạm nói một cách thản
nhiên, “Rất khó có thể chống lại một thế lực lớn mạnh.”
“Ý của trẫm chính là, tạm thời ngươi ở bên cạnh trẫm làm thị vệ
cho trẫm. Đợi ngày sau có cơ hội, trẫm sẽ phái ngươi quay về Hoài
Dương.”
Tiết Thiểu Lương hỏi, “Ngày sau là khi nào?”
Người thì đẹp mà gan lại to. Minh Trạm nói, “Không thể nói trước, hết thảy phải xem thời cơ đã.”
“Khi làm đương sai, thời cơ và kiên nhẫn không được thiếu một
thứ nào cả. Nếu ngươi muốn trẫm cho ngươi một kỳ hạn, ừm, năm năm.” Minh Trạm hỏi, “Thế nào?”
“Thảo dân tuân chỉ.”
Sau khi Tiết Thiểu Lương lui ra thì Minh Trạm mới ôm ngực giống
như động kinh mà cảm thán với Nguyễn Hồng Phi, “Ta vừa thấy mỹ nhân thì
liền mềm lòng, phải làm sao đây?”
Nguyễn Hồng Phi liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, đáp lại hai chữ, “Đáng khinh!”
Minh Trạm giống như bị rút hết xương sống mà nằm úp sấp trên vai của Nguyễn Hồng Phi một cách mềm nhũn, “Phi Phi, ngươi thấy Tiết Thiểu
Lương thế nào?”
“Võ công thật không tệ.”
“Tốt lắm ư?” Minh Trạm hỏi.
Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ, “Rất hiếm thấy, ở tuổi này mà đã có võ công và tài nghệ như vậy thì cực kỳ hiếm thấy. Đệ nhất cao thủ Phó Ninh của Đại Phượng chính là sư phụ của hắn.”
Minh Trạm than lên một tiếng sợ hãi, “Tiết Thiểu Lương đã như thế thì Phó Ninh còn lợi hại thế nào nữa?”
“Võ công của Phó Ninh cực kỳ cao cường, xứng đáng là đệ nhất cao thủ.”
“Đệ nhất cao thủ thì mạnh cỡ nào?” Kiến thức của Minh Trạm đối
với võ công hoàn toàn ở vào mức độ quê mùa chưa được khai hóa, hắn cảm
thấy không đúng, “Nếu ta đưa ra thiên quân vạn mã thì đệ nhất cao thủ
cũng chẳng làm được gì.”
Nguyễn Hồng Phi cười cười, ôm thắt lưng của Minh Trạm rồi sờ nắn da thịt mềm mại trên người của hắn, “Phó Ninh là con cháu Hồ Quảng Phó
thị gia tộc, hắn thành danh ở trận chiến Tây Bắc. Năm đó đại tiện nhân
vừa đăng cơ, Thát Đát Khả Hãn đang chính trực tráng niên, vừa mới giết
được lão Khả Hãn để đoạt Hãn vị. Bình Dương Hầu mặc dù ở Tây Bắc nhưng
liên tục đại bại. Đại tiện nhân nôn nóng muốn chết, không biết là ai đưa ra chủ ý với hắn, hắn trao cho Phó thị gia tộc một phong thơ. Tiếp đó
Phó Ninh tiến đến Tây Bắc, ẩn nấp trong thảo nguyên, chỉ trong một đêm
giết chết mười vị Thát Đát vương tộc.”
“Thát Đát ở ngoài sáng, Phó Ninh ở trong tối, hắn võ công cao
cường, muốn ám sát thì đương nhiên là dễ dàng đắc thủ.” Minh Trạm cũng
không cảm thấy có gì là lạ.
“Ngươi nghe ta nói đã, đây chỉ là mới bắt đầu,” Nguyễn Hồng Phi
nói, “Thát Đát Khả Hãn giận dữ, ráo riết truy lùng thích khách, tăng
cường phòng bị. Tiếp theo lại bắt đầu tập hợp quân đội, chuẩn bị công
thành.”
“Vào ban đêm, Phó Ninh lại giết chín vị vương tộc. Thát Đát Khả
Hãn bị đâm trúng một nhát vào vai, Phó Ninh thành công thoát thân.”
“Không có ai mà không sợ chết, Thát Đát thật sự sợ hãi đối với
khả năng xuất quỷ nhập thần của Phó Ninh. Cuối cùng Thát Đát Khả Hãn
triệt binh, Bình Dương Hầu bảo vệ được Nhạn Môn quan. Phó Ninh cũng ngồi vững chiếc ghế đệ nhất cao thủ thiên hạ khi mới hai mươi lăm tuổi.”
Nguyễn Hồng Phi nói, “Chỉ với sức của một người mà có thể quyết định
thắng bại của một trận chiến, như vậy mới là lạ.”
“Lợi hại lợi hại.” Lúc này Minh Trạm mới tâm phục khẩu phục,
bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, mỉm cười hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Phi
Phi, khi ngươi ở Tây Bắc chẳng phải thường cùng Mã Duy lén lút xuất
quan, muốn bắt một vài tên Thát Đát vương tộc trở về để lập công hay
sao, vậy mà lại lạc đường đến nửa tháng, phải ăn thịt chuột. Hiện tại
ngẫm lại, kỳ thật Phó Ninh và các ngươi cũng như nhau mà hiệu quả lại
khác nhau a.”
Nguyễn Hồng Phi cười, “Chẳng qua lúc ấy ta còn bồng bột. Hơn nữa võ công của ta không bằng Phó Ninh, may mắn không tìm được quân đội
Thát Đát, nếu không lỡ bị bắt làm tù binh thì càng thêm mất mặt.”
“Không chừng Thát Đát Khả Hãn chiêu ngươi làm nữ tế thì sao?”
Minh Trạm hiếu kỳ, “Vậy ngươi thấy võ công của Tiết Thiểu Lương học được bao nhiêu phần của Phó Ninh?”
“Ta nghe Phó Ninh nói qua, công phu của hắn không phải ai cũng
học được, cần phải có vóc dáng và cốt cách thích hợp thì mới luyện
thành.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Theo như lời của hắn thì chính là cốt cách thanh kỳ, ta vừa thấy Tiết Thiểu Lương thì liền cảm thấy quen mắt, dáng người và cách đi của hắn cực kỳ tương tự Phó Ninh.”
Minh Trạm mờ mờ ám ám hỏi thăm Nguyễn Hồng Phi về nội tình, “Ngươi và Phó Ninh quen biết rất thân thuộc ư?”
“Không đến mức thân thuộc, nhưng quen biết thì là thật.”
Minh Trạm lập tức giựt giây Nguyễn Hồng Phi, “Như vậy có thể mời Phó Ninh đến để cho ta mở rộng tầm mắt xem cao thủ là thế nào hay
không? Chẳng phải các ngươi là bằng hữu hay sao, bằng hữu của ngươi cũng là bằng hữu của ta mà.”
“Ngươi có hiểu võ công gì đâu, mở rộng tầm mắt để làm gì?”
Nguyễn Hồng Phi vừa nhìn thấy đôi mắt hí của Minh Trạm nheo lại thành
một đường thẳng thì liền biết tiểu quỷ này đang âm mưu cái gì đó, lập
tức từ chối, “Phó Ninh cũng không phải ru rú ở Phó gia để chờ người ta
đến thỉnh đâu.”
Nguyễn Hồng Phi không đồng ý, Minh Trạm cũng không tức giận, hắn vỗ đùi, hoa chân múa tay vui sướng cười gian hai tiếng, “Lần này thật
sự là quá lời, chúng ta nắm đồ đệ trong tay, còn sợ sư phụ không đến hay sao?”
Nguyễn Hồng Phi quét mắt nhìn Minh Trạm một cách khinh bỉ, không thèm nói chuyện.
Minh Trạm đưa tay cầm lấy bát trái cây lớn vào lòng, vui vẻ cắn trái cây mà ăn.
Mỗi ngày cứ suy nghĩ xấu xa, hết ăn lại uống, không béo mới là
lạ. Nguyễn Hồng Phi lại sờ soạng thắt lưng của Minh Trạm, cảm giác này
thật sự là mỡ màng mộng nước.
Minh Trạm bỗng nhiên thở dài, ưu quốc ưu dân, “Phi Phi, ngươi
nói thử xem, trẫm đã sớm tung tin ra ngoài, diêm thương và cả tương lai
của đế đô, nay xem ra Giang Nam có nhiều chuyện mờ ám, hoặc ít hoặc
nhiều bọn họ cũng biết một ít. Bọn họ quả thật không xem trọng ta.” Bộp! Minh Trạm đặt mạnh chiếc bát to lên bàn, có vài phần tức giận, “Ta có
thèm để mắt đến vài đồng bạc ít ỏi của bọn họ đâu.”
Minh Trạm quan sát Tống Tường.
Đã lâu không thấy ánh mặt trời, sắc mặt của Tống Tường có chút tái nhợt, bất quá về tinh thần thì thoạt nhìn cũng ổn định.
Hoàng quyền uy nghi, thủ đoạn của Minh Trạm làm cho Tống Tường có chút khẩn trương, lập tức cung kính hành lễ.
“Đứng lên đi.” Minh Trạm nói, “Hà Ngọc, ngươi lui xuống đi. Tống Tường, an tọa.”
Từ sau vụ án Chiết Mân thì Tống Tường liền bị bắt giam, vì hắn
biểu hiện tốt, chẳng những đưa ra gia tài mà còn nộp lên tất cả sổ sách
mà trước kia hắn thường lui tới cùng với tiền nhiệm Tổng đốc Chiết Mân
là Tống Duy và các giao dịch với bọn hải tặc. Vì vậy Minh Trạm cũng
không giết hắn.
Tống Tường chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình còn có ngày thấy
ánh mặt trời, hết thảy những mối quan hệ của hắn đều đã cắt đứt khi bị
bắt giam. Hoàng đế đích thân thẩm vấn vụ án, tuyệt đối không có ai dám
mạo hiểm tiến đến cứu hắn.
Đương nhiên Tống Tường càng không ngờ chính mình có thể ngồi
trước mặt ngự tiền, chuyện này cơ hồ làm cho hắn thụ sủng nhược kinh.
Đồng thời hắn cũng sâu sắc ý thức được: Cơ hội đã đến.
“Ta vẫn chưa nghĩ ra phải an bài ngươi như thế nào, giết ngươi
thì ngươi cũng không đến mức đáng tội chết. Thả ngươi thì sợ ngươi trở
về cũng không giữ được mạng.” Minh Trạm nói.
Tống Tường lập tức đứng dậy, quỳ xuống khẩn cầu, “Cầu Vạn tuế gia khoan dung.”
Lời nói của Minh Trạm đều là thật, Tống Tường là nhân chứng sống sót trong vũng lầy, người như hắn mà thả ra ngoài thì e rằng sống không quá một tháng.
“Hiện tại rốt cục cũng nghĩ ra có chỗ cần dùng ngươi.” Minh Trạm hỏi, “Tống Tường, ngươi rất giỏi buôn bán, trước kia ngoại trừ buôn lậu cùng hải tặc, cấu kết với quan lại thì ngươi có tâm nguyện gì khác hay
không? Tỷ như trở thành một đại thương nhân có thể lưu danh sử sách.”
Hiện tại Tống Tường một lòng muốn sống, đừng nói là được lưu
danh vinh quang như vậy, chỉ cần cho hắn đường sống thì hắn chẳng còn
cầu gì hơn.
Minh Trạm nghiêng người bưng bát trà lạnh rồi uống một ngụm,
nhàn nhã nói, “Hiện tại còn có một chuyện, trẫm muốn xây hải cảng ở
Thiên Tân, dùng để giao dịch với hải ngoại thông qua vận chuyển hàng
hải.”
“Thiên Tân?” Tống Tường hơi kinh ngạc, buôn bán ở Đông Nam vẫn
là nơi phồn hoa nhất, đặc biệt là hai tỉnh Giang Chiết, cho dù là tơ tằm hay là vàng bạc gốm sứ thì đều cực kỳ nổi danh ở Đại Phượng. Thương
nhân sớm ngóng trông có thể mở ra giao dịch hàng hải, bất quá tất cả mọi người đều cho rằng nếu mở hải cảng thì triều đình nhất định sẽ chọn
Giang Nam.
Cho nên khi Minh Trạm nói đến Thiên Tân thì Tống Tường vô cùng kinh ngạc.
“Đúng, là Thiên Tân.” Minh Trạm cười nhàn nhạt, “Thiên Tân ở bên cạnh đế đô, trẫm đến đó thị sát cũng thuận tiện.”
Đương nhiên Minh Trạm cũng có chút tư tâm, xây dựng hải cảng ở
Thiên Tân, nếu Nguyễn Hồng Phi xử lý sự vụ ở Đỗ Nhược Quốc thì hắn cũng
thuận tiện lui tới. Còn nữa, Thiên Tân tiếp giáp đế đô, hoàn toàn nằm
trong phạm vi khống chế của hoàng thất, không có thế tộc nào dám nhúng
tay vào dưới mí mắt của hoàng thất.
Thứ ba, Minh Trạm muốn giáo huấn đám diêm thương này một trận.
Vì vậy hắn quyết định hải cảng đầu tiên sẽ được xây dựng ở Thiên Tân.
Minh Trạm còn thuyết phục Ngô Uyển, lúc đầu Ngô Uyển cũng không
muốn can dự vào chuyện xây dựng hải cảng, Minh Trạm nói, “Nếu muốn công
thành danh toại thì sẽ không để bất cứ cơ hội nào vuột khỏi tầm tay.”
Vì vậy Ngô Uyển mới đồng ý.
Tống Tường vẫn bị giam giữ, mặc dù không bạc đãi trong chuyện ăn ở, nhưng hắn không hề biết chuyện gì đối với ngoại giới. Dù sao lúc
trước hắn cũng là thương nhân, đang cố gắng khôi phục các mối liên hệ
với xã hội. Khi Minh Trạm giới thiệu Ngô Uyển cho Tống Tường thì Tống
Tường cũng vừa đọc xong Tập san Hoàng thất.
Trước đây chỉ nghe kỳ danh dũng mãnh của Ngô Uyển mà chưa được
gặp mặt, nay nhìn thấy cũng phải giật mình, thầm nghĩ, tiểu nương tử
xinh đẹp như vậy mà lại có thủ đoạn cực kỳ lợi hại, bèn vội vàng thu hồi tư tưởng khinh thường, thi lễ nói, “Bái kiến Ngô đại nhân.” Thương nhân rất thức thời, khác với những kẻ đọc sách. Tống Tường biết Ngô Uyển là
nữ quan thất phẩm, về sau hai người sẽ cùng nhau hợp tác, đương nhiên
phải khách khí một chút thì mới tốt.
Ngô Uyển đối với loại nam nhân như vậy thì tự nhận là hiểu biết
thấu triệt, càng không có cảm giác e lệ tự ti này nọ, chỉ thản nhiên lên tiếng, “Chào Tống chưởng quầy.”
Minh Trạm kéo Từ Bỉnh Trung tiến đến, cười nói, “Còn một vị tiểu bằng hữu, vừa mới bị lừa, không có kinh nghiệm, hơn nữa chí đại tâm
không, thích chiếm lợi nho nhỏ, thường xuyên nằm mơ ban ngày. Bất quá có lão tử làm Thượng thư, người trong đế đô ít nhiều cũng chừa một chút
thể diện cho hắn.”
Minh Trạm giới thiệu như vậy thật sự khiến Từ Bỉnh Trung xấu hổ
đến đỏ mặt, lúc trước hắn thấy bản thân cũng xem như có chút bản lĩnh,
nay mới biết mình chẳng là gì, chưa kể đến Hoàng đế Minh Trạm đa mưu túc trí mà phụ thân của hắn vừa sợ vừa kính, chỉ cần so sánh với Ngô Uyển
nương lừng lẫy Đại Minh thì Từ Bỉnh Trung cũng bất giác cảm thấy thua
kém rất xa.
Cũng không phải Từ Bỉnh Trung tự ti gì đối với Ngô Uyển nương,
hắn tự nhận là không có thủ đoạn như Ngô Uyển nương. Nhưng đối mặt với
một người có thủ đoạn thượng hạng như vậy thì Từ Bỉnh Trung cũng phải
nhún nhường ba phần.
Minh Trạm nói với Từ Bỉnh Trung, “Nếu ngươi thích công việc buôn bán thì cứ học hỏi nhị vị đây. Chỉ mong ngươi đừng ngốc như trước kia
nữa, mất công lão tử của ngươi lại mất mặt, như vậy rất phiền toái.”
“Dạ.” Từ Bỉnh Trung bị đả kích nặng nề.
Minh Trạm nâng tay, ý bảo ba người ngồi xuống rồi mới nói, “Hai
người các ngươi đều phải nghe lời Ngô Uyển. Từ Bỉnh Trung, mặc dù ngươi
có lão tử có bản lĩnh nhưng bản lĩnh của ngươi thật sự rất hữu hạn,
ngươi phải nghe lời hai người bọn họ.”
“Tống Tường, án phạt của ngươi vẫn còn, mặc dù trẫm đặc xá cho
ngươi nhưng hiện tại cũng không thể phục chức cho ngươi.” Minh Trạm nhìn Ngô Uyển mặc thanh sam nhạt màu, sau đó phân phó, “Ngô Uyển, tuy ngươi
là nữ nhân, làm việc sẽ bất tiện, cho nên trẫm đành phải đưa hai người
này cho ngươi sử dụng. Như vậy ba người các ngươi sẽ làm việc riêng cho
trẫm, đặt dưới Nội vụ phủ, trực tiếp nghe lệnh trẫm, như thế cũng tiện
hành sự.”
Cơ hội tốt như vậy, Tống Tường xem đây là cơ hội trời cho, tổ
tông hiển linh. Cho dù là trước kia ở Chiết Mân hắn cũng xem như là
người có uy tín danh dự, nhưng chưa từng có mộng đẹp được làm đương sai
cho ngự tiền như vậy.
Thương nhân hay không phải là thương nhân cũng mặc kệ, Tống
Tường cảm thấy chỉ cần có thể ở trước mặt ngự tiền thì bảo hắn làm gì
cũng được, nhất thời hắn liền mừng rỡ tạ ơn như điên.