Ngày hôm sau khi bãi triều, Minh Trạm gọi Từ Tam lại rồi nói, “Hôm nào
trả cái đĩa lại cho trẫm, ngươi ăn dương mai là đủ rồi, định ăn cái đĩa
của trẫm luôn à?”
Từ Tam cười, “Đĩa ngọc của bệ hạ thật tinh xảo khả ái.”
“Cũng không cho ngươi đâu.”
Từ Tam thật ngoan ngoãn, chẳng những đem đĩa trả về cho Minh
Trạm mà còn tặng cho Minh Trạm hai lọ dưa muối, nghe nói là mẫu thân của Từ Tam tự muối, xem như đáp lễ hiếu kính.
Minh Trạm thường ăn cùng với cháo trắng vào buổi sáng, rất đậm đà.
Minh Trạm có trí tuệ của Minh Trạm, hắn nhắc với Nguyễn Hồng
Phi, “Một tham quan thì có thể chém đầu, hai tham quan cũng có thể chém
đầu, nhưng nếu nhiều hơn thì cả triều đều coi đây là lẽ thường, nếu chém đầu tất cả thì ai sẽ làm việc đây?”
Nguyễn Hồng Phi nắm lấy một bàn tay của Minh Trạm rồi vuốt ve,
“Nếu vì vậy mà phát sầu thì sẽ có ngày chết sớm mất thôi. E rằng kể từ
thời Tam Hoàng Ngũ Đế thì đều đã phát sầu vì chuyện này rồi.” Tay của
tiểu Minh ù cũng thật đẹp mắt, mũm mĩm mềm mại, bóp mãi riết ghiền.
“Phi Phi, ngươi làm thế nào vậy? Giống Thiên Xu và Diêu Quang, bọn họ không tham bạc của ngươi sao?” Minh Trạm hỏi.
“Ta à? Trước tiên ta lập quy củ, đương nhiên số bạc cho bọn họ
hơn hẳn đám quan viên này. Mỗi tháng đều có bạc, nếu ai còn dám đưa tay
mò thêm bạc–” Nguyễn Hồng Phi dừng lại một chút, làm ra một động tác cắt cổ họng, “Theo quy củ trên biển, ai mò thêm bao nhiêu bạc thì cứ đem số bạc đó nấu chảy thành ngân thủy rồi đút cho uống hết.”
“Ngươi xem như quân vương khai quốc, bình thường khi khai quốc sẽ không có nhiều tham quan.”
Nguyễn Hồng Phi nói, ”Ngươi khác ta, ta là lập nghiệp từ thủ
lĩnh hải tặc, nếu không có thủ đoạn tàn khốc thì làm sao đàn áp được thủ hạ? Còn ngươi thì kế thừa vị trí của đại tiện nhân, đại tiện nhân cứ
sống nhăn răng ra đấy thì ngươi làm Hoàng đế sẽ phải chịu uất ức mà
thôi.”
“Đừng nói như vậy, ta chẳng hề cảm thấy uất ức gì cả.” Đúng là
hồng nhan họa thủy, Phi Phi lúc nào cũng muốn khiêu khích quan hệ phụ tử của bọn họ. Hầy, Minh Trạm nói một cách u buồn, “Phi Phi, cũng may là
ngươi không thích Phong hỏa hí chư hầu a!” Nếu không Minh Trạm sẽ cảm
thấy chính mình thật sự đang rơi vào kết cục như Chu U Vương.
Nguyễn Hồng Phi nghe Minh Trạm so sánh hắn thành Bao Tự thì nhất thời nổi đóa, phất y mệ mà mắng, “Hứ! Ta thích Phong hỏa hí chư hầu cái đầu ngươi!” Sau đó là đánh Minh Trạm đến mức gọi cha gọi nương.
Minh Trạm cầu xin tha thứ thì da thịt mới không tiếp tục chịu
đau đớn, vẻ mặt khẩn cầu, “Nói đùa thôi mà, ngươi cũng có thể nói đùa
với ta vậy. Ngươi nói ta là Tô Đát Kỷ đầu thai cũng được! Cần gì phải
nổi nóng như thế!”
Nguyễn Hồng Phi bị Minh Trạm chọc cho dở khóc dở cười, “Làm gì
có con hồ ly tinh nào béo như ngươi đâu?” Lau đi nước mắt trên mặt của
Minh Trạm rồi hỏi, “Đau không? Không nặng tay quá chứ?”
Minh Trạm cười he he, ôm Nguyễn Hồng Phi rồi cắn một cái, dù sao xưa nay hắn khóc hay cười cũng như đang đùa vậy thôi.
Từ Tam cho rằng chính mình đã chiếm được sự tin tưởng của Hoàng đế, hắn thật sự cảm thấy vui sướng vì sự tin tưởng này.
Minh Trạm cũng triệu kiến tiểu nhi tử Từ Bỉnh Đường của Từ Tam.
Lần này Từ Bỉnh Đường dự thi ân khoa mùa xuân, cũng không nổi
danh. Bất quá đối với Từ Tam thì còn đỡ hơn là thi rớt. Hắn đường đường
được ghi trong sử sách Đại Phượng là người từng giành được Giải nguyên,
Hội nguyên, Trạng nguyên liên tiếp, vậy mà sinh ra nhi tử chỉ đỗ được
tiến sĩ, nghĩ đến chuyện này thì Từ Tam liền hận không thể đánh chết Từ
Bỉnh Đường.
Quả thật là mất mặt xấu hổ.
Đối với Từ Tam, làm người có bản lĩnh và tài năng hay không thì
chỉ đứng ở vị trí thứ hai, mấu chốt là nhìn xem ngươi có vận khí hay
không.
Giống Từ Bỉnh Đường, dù là tiểu nhi tử nhưng cho đến nay Từ Tam chẳng bao giờ thuận mắt đối với hắn.
Suốt ngày không đọc sách mà cứ chúi đầu vào mấy thứ bàn môn tà
đạo, mỗi khi Từ Tam bực bội thì thường xuyên trút giận lên đầu Từ Bỉnh
Đường.
Lần này không biết Minh Trạm từ đâu lại nghe được thanh danh của Từ Bỉnh Đường, bèn muốn gặp Từ Bỉnh Đường. Ân khoa mùa xuân lần này,
ngay cả Trạng nguyên và Bảng nhãn cũng chưa được Hoàng thượng đích thân
triệu kiến, có thể thấy được là có nguyên do.
Từ Tam đang nôn nóng vì tiền đồ của Từ Bỉnh Đường, nay thật sự
là buồn ngủ liền có người đưa gối cho, rốt cục ông trời cũng ban thưởng
cơ hội.
Sau khi Từ Tam về phủ thì liền xử lý nhi tử đang cặm cụi trong
phòng đục đẽo, sau gần hai canh giờ nói văng nước miếng, cuối cùng đúc
kết, “Hoàng thượng sẽ không vô duyên vô cớ triệu kiến ai cả, lần này
nhất định có nguyên do. Cho dù Hoàng thượng hỏi cái gì thì ngươi cứ
thành thật mà trả lời cái nấy. Còn nữa, rửa sạch mùi gỗ trên người ngươi đi!”
Từ Bỉnh Đường kỳ thật có tướng mạo không tệ, dung mạo đầy khí phách.
Hơn nữa khiến Từ Tam thống hận chính là ông trời không có mắt,
ba nhi tử của hắn, kỳ thật tư chất tốt nhất chính là Từ Bỉnh Đường. Đại
nhi tử gần ba mươi tuổi mới đỗ tiến sĩ, cũng có chí cầu tiến, nhưng đôi
khi có nhiều chuyện cần phải có một chút thiên phú, nay ra ngoài làm
quan, cũng không tính là xuất chúng. Nhị nhi tử thì không cần phải bàn,
bị hắn đuổi về quê học lại quy củ. Từ Bỉnh Đường là tam nhi tử, năm nay
chỉ mới mười bảy, nhưng lại có thanh danh kỳ lạ, khiến tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối cũng không chịu gả cho hắn. Nhưng Từ Tam không thể tiếp tục nhân nhượng nhi tử của mình nữa.
Từ Tam là người khôn khéo, hắn tính để cho nhi tử đỗ được tiến
sĩ, coi như có cái danh tài tử, như vậy cho dù là hoạn lộ hay là thú thê cũng đều dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ Tam suy nghĩ chu đáo, nhưng hắn cũng hiểu được trình độ tiến
sĩ và cử nhân cách nhau rất xa. Xét thấy Từ Bỉnh Đường vừa lâm trận liền đỗ cử nhân, lại đúng ngay dịp Hoàng thượng đăng cơ, mở ân khoa, cơ hội
hiếm có, Từ Tam lập tức buộc Từ Bỉnh Đường đi báo danh thi ân khoa mùa
xuân, hơn nữa cũng nói trước: Không đỗ tiến sĩ thì sẽ đốt hết cái đống
phế phẩm trong tiểu viện của Từ Bỉnh Đường!
Kết quả là Từ Bỉnh Đường đỗ hạng hai trăm hai mươi ba ở đệ tam bảng.
Khi Từ Tam biết nhi tử chỉ đỗ ở đệ tam bảng thì cũng không quá
tức giận, dù sao nhi tử còn nhỏ, có thể đạt được thành tích này cũng đã
hơn rất nhiều người. Hắn tính không cho nhi tử tham gia thi đình, tự
nguyện buông tha cho thân phận tiến sĩ, đợi đến năm sau lại thi tiếp,
nếu được tam đỉnh giáp thì chẳng phải sẽ khiến cho lão nhân gia như hắn
có mặt mũi hay sao? Ai ngờ Từ Bỉnh Đường vừa dạ dạ vâng vâng thì sau
lưng liền lén lút đi đăng ký thi đình, kết quả là chỉ đỗ ở đồng tiến sĩ. (đồng tiến sĩ=đứng hạng cuối cùng trong bảng danh dự các học vị tiến
sĩ)
Khiến Từ Tam thật sự là tức chết đi được!
Từ Bỉnh Đường lại cho rằng, mặc kệ là đồng tiến sĩ hay không
đồng tiến sĩ, tóm lại hắn cũng xem như đã đỗ tiến sĩ, cũng có cái để
giao cho phụ thân và gia tộc.
Sau khi đỗ đồng tiến sĩ thì hắn cũng không đi tuyển quan, cứ cặm cụi muốn làm phát minh, kéo một con diều to chạy từ tầng thứ chín ở
Hoằng Minh tự mà nhảy xuống đất. Kết quả là không bị ảnh hưởng đến tánh
mạng, nhưng lại trở thành trò cười cho đế đô, khiến cho sắc mặt của lão
Từ tướng cha hắn càng bị bôi nhọ mà thôi. Vì vậy mỗi khi nhìn Từ Bỉnh
Đường thì Từ Tam càng thêm nổi đóa, không sớm thì muộn cũng sẽ sinh bệnh mà thôi!
Vậy mà tiểu tử trời đánh này lại cực kỳ may mắn, được Hoàng thượng nhìn trúng.
Từ Tam sợ nhi tử để vuột mất cơ duyên, vì vậy tâm tình khẩn
trương đến mức cả đêm không thể an giấc, ngày hôm sau, vừa dùng xong tảo thiện liền dẫn nhi tử đến hành cung diện thánh.
Hôm nay Minh Trạm nghỉ ngơi, trời nóng, hắn không thích tung
tăng khắp nơi. Hơn nữa Nguyễn Hồng Phi lại một lần nữa bỏ rơi hắn, chạy
vào đế đô xử lý gia sự của chính mình.
Minh Trạm chết sống đòi đi cùng nhưng lại bị Nguyễn Hồng Phi nói thẳng, nếu không phân rõ phải trái thì ta sẽ quay về đảo để xử lý sự
vụ.”
“Chẳng lẽ ngươi không tin ta hay sao?” Minh Trạm nhất thời uất ức, “Ta xử lý công việc có khi nào từng giấu ngươi hay không?”
Nguyễn Hồng Phi căn bản không thèm bận tâm, “Chờ khi nào ngươi
không còn làm Hoàng đế nữa thì ta sẽ dẫn ngươi theo.” Tuy rằng hắn thích tiểu Minh ù nhưng cũng phải thừa nhận trên phương diện chính trị thì
tiểu Minh ù thật không biết giữ lời. Nguyễn Hồng Phi cho Minh Trạm mượn
bạc, đã vài lần bảo Minh Trạm trả lãi, kết quả là đừng nói đến lãi, ngay cả vốn gốc cũng chỉ là bánh bao cứng để ném chó mà thôi, hại Nguyễn
Hồng Phi lỗ vốn.
Đương nhiên Nguyễn Hồng Phi phóng khoáng, tiểu Minh ù chết sống
không trả thì hắn cũng không thể làm được gì. Nhưng khiến cho Nguyễn
Hồng Phi tá hỏa là tiểu Minh ù ỷ vào quan hệ thân cận với hắn, biết hắn
có thuyền lớn, còn xin công nghệ chế tạo thuyền lớn miễn phí và hải đồ
trùng dương từ hắn nữa chứ.
Nguyễn Hồng Phi thật cảm thấy tiểu Minh ù chẳng có bản lĩnh gì
nhiều nhưng bản lĩnh mặt dày thì quả thật là có một không hai, nói như
vậy, tức là người thứ hai tuyệt đối không có cơ hội mở miệng. Cho dù có
cơ hội mở miệng thì dưới ánh mắt khinh bỉ của Nguyễn Hồng Phi cũng sẽ
phải xấu hổ đến mức chui xuống hố mà tự sát, kết quả là Nguyễn Hồng Phi
nhìn Minh Trạm một cách nghi ngờ, Minh Trạm vẫn lải nhải với hắn rằng:
Hiện tại quốc gia khó khăn thế nào, cần Phi Phi nhà ngươi hỗ trợ thế
nào…
Tóm lại chỉ là những lời mồm mép mà thôi.
Dù sao, đối với Nguyễn Hồng Phi thì những lời vô tích sự này của tiểu Minh ù chẳng khác gì chiêu trò của bọn giang hồ bịp bợm.
Trước kể khổ, nói rằng bản thân mình khó khăn đáng thương cỡ
nào, khiến người ta phải đồng tình; Tiếp theo lại khen ngươi biết thấu
hiểu, tình cảm hai ta thâm sâu như đại dương, vỗ mông ngựa cho ngươi
sảng khoái, cuối cùng sẽ nói ngươi tốt như vậy, không bằng giúp ta đi?
Ta không có bạc, trước tiên ta nợ, sau này có bạc ta sẽ trả lại!
Tiểu Minh ù có hình dạng con người thế nhưng lại không chịu nói tiếng người?
Lúc trước Nguyễn Hồng Phi vì hắn mà lỗ hơn trăm vạn, làm sao lại tiếp tục khờ khạo đi hỗ trợ Minh Trạm nữa đây!
Thậm chí hiện tại thuộc hạ của hắn cũng thường nói thầm sau
lưng, “Hoàng đế bệ hạ trông cũng bình thường vậy mà lại khiến Quốc chủ
si mê đến hồn siêu phách tán!”
“Đúng vậy, uổng công cho Quốc chủ là nhân tài lại có tướng mạo xuất chúng như vậy, Hoàng đế bệ hạ thật sự rất có thủ đoạn!”
“Lần này hơn trăm vạn bạc không thể kiếm trở về, lần sau đừng
bảo là đem chúng ta dâng cho Hoàng đế bệ hạ ăn tươi nuốt sống luôn nha.”
“Thảo nào bề dài thì không phát triển mà bề ngang thì cứ tăng
tiến đều đều, suốt ngày ăn không biết mệt mỏi, dốc sức trục lợi, hắn
không béo thì ai béo đây?”
Nguyễn Hồng Phi cũng không phải kẻ ngốc, hắn công tư phân minh,
kể từ đó, chỉ cần tiểu mũm mĩm nhắc đến bạc thì Nguyễn Hồng Phi liền
phòng hắn như phòng tặc.
Vì vậy Nguyễn Hồng Phi tuyệt đối không đồng ý để tiểu Minh ù can dự vào hoạt động trị quốc của hắn.
Cho dù Minh Trạm có lăn lộn làm nũng hoặc giở thủ đoạn thế nào
thì Nguyễn Hồng Phi vẫn không chịu dẫn hắn theo, hắn đành phải ở lại
hành cung hóng mát mà thôi.
Từ Bỉnh Đường cũng không khéo ăn nói, hoàn toàn cách biệt một
trời một vực với lão tử khéo léo nhà hắn. Hơn nữa có lẽ là vì suốt ngày ở trong phòng nên Từ Bỉnh Đường có làn da trắng nõn hơn hẳn một thiếu
niên bình thường, điều này làm cho hắn thoạt nhìn còn nhỏ hơn so với
niên kỷ thực tế.
Là đệ tử của gia đình phú quý đương nhiên ăn mặc không tệ, bất
quá khiến người ta chú ý nhất chính là ánh mắt của Từ Bỉnh Đường, tràn
ngập lanh lợi và chuyên chú.
“Diều của ngươi làm thành công không?”
Từ Bỉnh Đường lắc đầu, tiếc nuối nói, “Không tính là thành công, phải nhảy từ trên núi rất cao, hơn nữa không bay được quá xa, bất quá
hiện tại đã có thể bình an chạm đất, đáng tiếc là đế đô không có núi
cao.”
Nghe được những lời này của nhi tử thì khóe môi của Từ Tam lại
giật giật, chỉ hận không thể thất lễ trước mặt ngự tiền, đành nhịn xuống cả bụng lửa giận. Đã sớm nói cả trăm ngàn lần với tên bất hiếu tử này
rồi, đừng đề cập đến mấy thứ phế phẩm đó mà. Tuy rằng bệ hạ có hỏi thì
không thể không đáp nhưng ngươi cũng có thể đơn giản vắn tắt một chút
rồi uyển chuyển kéo qua chuyện chính sự a!
“Trẫm có một thứ muốn cho ngươi nhìn thử, không biết ngươi có hứng thú hay không?”
Từ Tam sợ hãi nói, “Bệ hạ có việc gì thì cứ tự nhiên phân phó
cho tên nghiệp chướng này.” Ngài nói chuyện thật sự quá khách khí. Lại
cân nhắc, không biết Hoàng thượng có chuyện gì mà phải cần đến sự trợ
giúp của tiểu tử này? Tiểu tử này cũng có bản lĩnh gì đâu?
Minh Trạm đưa một xấp bản vẽ cho Từ Bỉnh Đường, chỉ chỉ ghế ngồi, Từ Bỉnh Đường tiếp nhận sau đó an vị ngồi xem.
Minh Trạm nhàn nhã cùng Từ Tam trò chuyện, “Lão Từ à, ngươi xem
đi, ngươi có hảo nhi tử như vậy, vừa tuấn tú vừa tao nhã, lại thông minh tài cán, vì sao lại gọi là nghiệp chướng cơ chứ?”
“Trẫm thật không hiểu vì sao mọi người thích xưng hô nhi tử của
mình nào là súc sinh, khốn kiếp, hầy, gọi khuyển tử cũng đã là khách khí lắm rồi.” Minh Trạm không ngại học hỏi thủ hạ, “Rốt cục là có nguyên do gì vậy?”
Từ Tam xuất thân là tam Nguyên, học thức uyên bác, tuy rằng câu
hỏi này của Minh Trạm rất xảo quyệt, nhưng cũng không thể làm khó dễ Từ
Tam, hắn giải thích, “Bệ hạ, mọi người bảo rằng nịch tử như sát tử, làm
phụ thân phải nghiêm khắc với nhi tử một chút, cũng chỉ vì hy vọng bọn
họ có tiền đồ mà thôi. Như chúng thần ít có thời gian ở nhà, đám tiểu tử này suốt ngày quanh quẩn bên cạnh mẫu thân, vốn là không có tiền đồ,
nếu tiếp tục nuông chiều thì lại càng không ra thể thống gì cả.”
Minh Trạm mỉm cười, cùng Từ Tam chia trái cây mà ăn, “Trẫm thấy
lão Từ nhà ngươi dạy con có cách, lão đại ở Sơn Tây làm quan, nghe nói
thành tích đánh giá vài năm qua đều thuộc hạng ưu. Nay Bỉnh Đường cũng
có tiền đồ, trẫm thấy nhiều người thi ân khoa mùa xuân đều vô cùng khẩn
trương, hận không thể treo cổ tự tử để giảm bớt áp lực, trong khi Bỉnh
Đường thường xuyên nhảy tháp nhảy núi chơi đùa, vậy mà dễ dàng đỗ được
tam giáp, nếu hắn mà chịu dụng tâm một chút thì trẫm thấy hắn rất có
phong phạm của lão Từ ngươi năm xưa đấy.”
Từ Tam trừng mắt nhìn nhi tử đang nhập thần nghiên cứu bản vẽ,
chỉ biết thương tiếc thở dài, “Bệ hạ quá lời, nghiệp chướng này không
chịu đi chính đạo, suốt ngày cứ mày mò chế tạo mấy thứ gì đó, thật sự là không chịu làm việc đàng hoàng, không thể thành tài được. Khiến cho
thần cứ suốt ngày phải nổi giận vì hắn.”
Cho dù Minh Trạm và Từ Tam hàn huyên bao lâu thì Từ Bỉnh Đường
vẫn hoàn toàn im lặng ngồi kế bên, không rên một tiếng, lúc thì cau mày, lúc thì cắn môi, không hề có bất cứ phản ứng nào đối với những gì đang
diễn ra ngoài thân, hoàn toàn chìm đắm trong việc nghiên cứu bản vẽ.
Tới chính ngọ, Minh Trạm thấy Từ Bỉnh Đường vẫn nhập thần suy
nghĩ, liền gọi Từ Tam đi dùng bữa, để lại nội thị hầu hạ ở bên ngoài.