Minh Trạm nhìn bản thảo Tập san Hoàng thất, bên trong có một
đoạn phỏng vấn của Trầm Chuyết Ngôn đối với Ngô Uyển, trong đó có hai
đoạn hay nhất:
Ngô Uyển nói, “Ta xuất thân là thương gia, không được đọc nhiều
chữ nghĩa. Bất quá ta cũng biết rõ mọi người có suy nghĩ như thế nào về
chuyện ta bỏ đứa nhỏ trong bụng của mình. Ngày ấy, đại Phò mã đến phủ đệ của ta, nghe thấy tin đứa nhỏ đã mất, lúc đó đã nổi cơn thịnh nộ, chỉ
hận không thể nghiền xương ta thành tro.”
“Người nghĩ như vậy cũng không phải ít.” Ngô Uyển nói, “Ta cũng
không hiểu tại sao ta phải sinh con cho Lục gia. Chẳng lẽ ta bị làm nhục thì phải chấp nhận bị gả vào đó, chấp nhận sinh con cho súc sinh hay
sao? Nếu như thế thì cầm thú trên đời không cần lo lắng chuyện tuyệt hậu nữa. Ta tuy là nữ thương nhân, nhưng cũng đường đường chính chính là
con người, ta tuyệt đối không cho phép phụ thân của con mình là cầm thú. Ở đời, tuy rằng nam tôn nữ ti, nhưng nữ nhân cũng là người, không thể
để chó cắn một cái liền phải sống giống như con chó.”
“Không hề đơn giản.” Minh Trạm vừa cười vừa nh́n Trầm Chuyết
Ngôn, “Ngươi thật thông minh, đến Ngô gia lấy tin.” Thật có tiềm chất
làm bút ký.
Trầm Chuyến Ngôn nói, “Là bệ hạ cất nhắc đệ tử. Thật ra chính
Ngô cô nương nhờ người tìm ta, ta nghĩ Ngô cô nương đáng thương như vậy, cho nên liền đồng ý đến đó. Ngô cô nương nói khá nhiều, hỏi rằng ta có
thể đăng lên tập san hay không. Dù sao vụ án Lục gia cũng là do ta đã
đăng lên tập san lúc ban đầu, nay dùng lời nói của Ngô cô nương để kết
thúc cũng coi như đến nơi đến chốn.”
“Dù sao Ngô cô nương cũng là nữ nhân, đăng lên tập san như vậy thì có thể bảo đảm bình an cho nàng.” Trầm Chuyết Ngôn nói.
Minh Trạm nhìn Trầm Chuyết Ngôn một lúc, đây cũng chỉ là nhìn
theo kiểu thông thường, nhưng Trầm Chuyết Ngôn lại cảm thấy tâm sự của
mình đều đã bị Hoàng thượng nhìn thấu. Trầm Chuyết Ngôn vội vàng biện
bạch, “Ta quả thật không thích Lục gia, bất quá Ngô cô nương cũng thật
sự khiến người ta kính nể, nàng là một nữ tử, lại không có phụ mẫu…”
Minh Trạm cười cười, lơ đễnh nói, “Với bản lĩnh của Ngô Uyển thì hoàn toàn có thể bảo đảm bình an cho mình.” Suy nghĩ một chút, chỉ vào
tập san, nói với Trầm Chuyết Ngôn, “Ngươi thêm vào câu này cho trẫm.”
“Trẫm chưa bao giờ nghĩ rằng nữ nhân ti tiệt. Nữ nhân là thê tử, là nữ nhi, là mẫu thân, có ai lại cho rằng nữ nhi và mẫu thân của mình
là ti tiện hay không ? Thê tử của ngươi cũng là nữ nhi của người khác,
lại là mẫu thân của nữ nhi các ngươi. Suy ra, nữ nhi chưa bao giờ ti
tiện.”
Những lời này của Minh Trạm được rất nhiều người trích dẫn. Càng thú vị là Minh Trạm vừa mới đăng cơ, triều thần chưa hoàn toàn quy
thuận, nhưng nữ nhân thiên hạ thì lại vô cùng tôn kính Minh Trạm. Nhìn
chung trong cuộc đời chấp chính của Võ hoàng đế, đối với nữ nhân thì hắn quả thật có một sự đồng cảm và tôn trọng rất đặc biệt. Hơn nữa, càng kỳ diệu là Võ hoàng đế cũng nhận được rất nhiều sự trợ giúp của nữ tử.
Không thể nghi ngờ Ngô Uyển chính là một người cực kỳ xuất chúng trong đó.
Ngô Uyển sớm ý thức được ưu điểm của dư luận, nay nàng cần phải
tịnh dưỡng thân thể, cũng phải bảo vệ chính mình, vì vậy liền nghĩ đến
Tập san Hoàng thất. Bèn nhờ người thỉnh Trầm Chuyết Ngôn đến, vì vậy mới có một buổi ngôn luận như thế.
Lục gia chống lại Ngô Uyển, hoàn toàn là chó cắn con nhím, không hề có lợi.
Thời này, nữ nhân đều xem danh tiết như tánh mạng, Ngô Uyển bị
buộc đến tuyệt lộ, dù sao danh tiết đã sớm mất, hiện tại quan trọng nhất là phải bảo vệ tánh mạng.
Ngô Uyển căn bản không cần thanh danh, ngược lại, nàng muốn bảo
trì nhiệt độ của tên Ngô Uyển, chỉ có như vậy thì Lục gia mới có thể
kiêng kỵ vài phần. Ngô Uyển cực kỳ thông minh khi lợi dụng Tập san Hoàng thất để làm bệ đỡ.
Chẳng những mắng Lục gia thối đầu, mà đòi mạng ở chỗ Minh Trạm còn thêm mắm thêm muối, đổ thêm dầu vào lửa.
Số Tập san Hoàng thất được xuất bản, Trầm Chuyết Ngôn cố ý mang
theo một bản tập san cho Ngô Uyển xem, còn không quên mang theo một chút thuốc bổ. Trầm Chuyết Ngôn nói chuyện với Ngô Uyển sau bức rèm, “Cô
nương đọc chữ được, tự mình xem đi.” Còn nói một câu, “Cũng đừng đọc quá lâu, dễ ảnh hưởng đến mắt.”
Ngô Uyển đọc cẩn thận, nhịn không được mà nhẹ nhàng rơi lệ, “Nếu không phải có Hoàng thượng và Trầm công tử giúp đỡ thì phận nữ nhi như
ta khó mà sống yên.”
Trầm Chuyết Ngôn nghe thấy tiếng khóc nức nở bên trong, bèn nói, “Đừng khóc nữa, ta nghe nói nữ nhân ở cữ không được rơi lệ.”
Ngô Uyển cố nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, nhẹ nhàng nói
lời cảm tạ, “Đa tạ Trầm công tử trượng nghĩa giúp đỡ.” Địa vị của Trầm
Chuyết Ngôn không cao, nhưng lại có thể làm việc cho Hoàng thượng. Được
giúp đỡ vô điều kiện như vậy cũng đủ để Ngô Uyển nhìn thấu tình đời sinh ra cảm kích.
Trầm Chuyết Ngôn cũng không quen nhiều lời với nữ nhi, chỉ gãi
gãi đầu rồi nói, “Cô nương tịnh dưỡng đi, có việc gì thì phái người nói
với ta một tiếng.” Sau khi đứng dậy thì tiếp tục nói, “Quãng thời gian
khó khăn nhất đã qua, cô nương sẽ có được ngày tháng tốt lành.”
“Đa tạ Trầm công tử.”
Trầm Chuyết Ngôn cáo từ.
Liên quan đến lời bình luận nữ nhân không ti tiện của Minh Trạm khiến cho cả đế đô đều xôn xao bàn tán.
Tuy rằng xưa nay có lời giáo huấn tam tòng tứ đức, nhưng Minh
Trạm cũng rất biết cách chặn đầu người ta, hắn đã sớm nói, “Nếu ngươi
cảm thấy nữ nhân ti tiện, vậy ngươi nhất định cho rằng nữ nhi và mẫu
thân của mình cũng ti tiện.”
Khi Minh Trạm đến Quốc tử giám để diễn thuyết thì cũng có nói,
“Từ xa xưa, Nữ Oa tạo nên con người. Các ngươi đều biết Nữ Oa là đại địa chi mẫu, tổ tiên chúng ta đều là do Nữ Oa dùng bùn nặn nên. Nữ Oa vốn
là thần nhân, nàng có kỳ thị nữ tính đâu? Nay không biết vì sao mọi
người lại vô lễ đối với nữ nhân như vậy, chẳng phải là nghịch ý mẫu thần hay sao?”
Từ một chuyện nam nữ bình đẳng mà Minh Trạm lại có thể lôi Nữ Oa vào, có thể thấy được nội công lôi kéo thâm hậu của hắn như thế nào.
“Tội gì phải vì một người mà lật úp cả thuyền. Nam nhân và nữ
nhân bất quá chỉ là phân công khác biệt mà thôi. Nam nhân bảo vệ quốc
gia, nữ nhân cũng phải cày cấy trồng trọt, thiếu nam hay thiếu nữ đều
không được. Luật pháp không phân biệt tôn ti, trong mắt trẫm, nam nhân
và nữ nhân có địa vị bình đẳng.”
Lúc này đang bàn luận sôi nổi thì Minh Trạm lại chính thức đưa
ra một dự luật lập pháp đối với nữ quyền, quan trọng nhất chính là: Nữ
nhân có quyền tự mình lập hộ.
Vô số nữ nhân bởi vì dự luật này mà vô cùng cảm kích đối với
Minh Trạm, nhiều năm về sau cũng còn vô số người nhắc đến nền chính trị
nhân ái của Võ hoàng đế, tán thưởng Võ hoàng đế anh minh.
Minh Trạm là người cực kỳ lịch thiệp, đương nhiên hắn đồng cảm
với nữ nhân. Bất quá hắn đương nhiên cũng có mục đích khác, Minh Trạm
nói với Nguyễn Hồng Phi, “Quốc gia như một nhà, một người có việc, cả
nhà đều lo, có câu đuôi to khó vẫy. Lại có các gia tộc quyền thế có quan hệ thông gia này nọ, kết bè kết phái, thế lực càng ngày càng mạnh, rất
bất lợi đối với chính trị của quốc gia. Nhân cơ hội này, nhắc lại quyền
thừa kế gia sản của nữ nhân, vịn vào điều này để làm suy yếu thế lực của tộc trưởng. Cho dù có quy củ của gia tộc thì cũng không thể vượt khỏi
quốc pháp.”
Trong lịch sử, không có Hoàng đế nào chân chính thích thế tộc
lớn mạnh, đây là kết quả lưu truyền từ lịch sử. Ngay cả Minh Trạm là một người hiện đại văn minh thì cũng phải kiêng kỵ.
Chuyện này Minh Trạm lệnh cho Lý Bình Chu đứng đầu trên danh
nghĩa, Lễ bộ và Hàn lâm viện cùng nghiên cứu một dự luật có thể được ban hành.
Đương nhiên đây là công việc trường kỳ, không thể gấp gáp.
Bất quá thành quả của giai đoạn hiện tại chính là kỳ danh của
Ngô Uyển vươn xa, lại có thể bảo vệ gia sản của mình. Hơn nữa, trong
khoảng thời gian ngắn, Nam Phong Bá phủ thật không dám làm gì Ngô Uyển.
Ngay cả đại Công chúa tiến cung, muốn thăm dò một chút ý tứ từ
Vệ thái hậu, nhưng Vệ thái hậu chỉ thản nhiên nói, “Đều là nữ nhân cả
mà.”
Ý tứ rất rõ ràng, cùng là nữ nhân thì tội tình gì lại khó xử nữ nhân.
Đại Công chúa ngượng ngùng, chưa từ bỏ ý định, chỉ nói tiếp một câu, “Nữ nhân như Ngô cô nương có vẻ hiếm thấy.”
“Hoàng thất chúng ta có Hoàng tử có Công chúa, từ khi Thái tổ
hoàng đế khai quốc đến nay, mặc dù Công chúa có nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, bất quá ngoại trừ Công chúa của chính thê thì có ai gọi phong hào của các ngươi thấp hơn nhị phẩm đâu.” Vệ thái hậu nói một cách lạnh
nhạt, “Các ngươi ra cung thành gia lập thất, khai phủ, được thưởng sản
nghiệp, cũng không thua gì các Hoàng tử. Ngày thường luôn cố gắng toại
nguyện các ngươi. Ai bảo các ngươi là nữ nhi làm chi, nữ nhi tất nhiên
phải được thiên vị một chút. Muốn ta nói thì trong hoàng thất, Công chúa còn được đối đãi trọng lễ hơn cả Hoàng tử.”
“Ta xem các ngươi như thân nữ của mình, nếu các ngươi bị ai khi
dễ như vậy thì không cần phải lưu đày hay nộp phạt cho phiền phức, ta sẽ cho cả nhà từ trên xuống dưới, nam nhân thì tịnh thân đem vào cung làm
thái giám, nữ tử thì ném vào giáo phường.” Vệ thái hậu giống như không
nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của đại Công chúa, chỉ ôn hòa nói, “Bất
quá, nói đi cũng nói lại, thân phận của Ngô cô nương đương nhiên không
sánh bằng tỷ muội các ngươi, nhưng mà hoàng thất cũng phải biết phân rõ
phải trái.”
“Ta nói với Hoàng thượng, so với biểu huynh của Vĩnh Ninh Hầu
lúc trước thì vị Lục công tử này bị phán án quá nhẹ.” Vệ thái hậu chậm
rãi nói, “Sau đó Hoàng thượng nói, dù sao Lục gia cũng là phu gia của
đại Công chúa. Nam Phong Bá phủ mất danh dự thì thể diện của đại Công
chúa cũng bị ảnh hưởng.”
Đại Công chúa thật hối hận vì đã lỡ lời, không ngờ Vệ thái hậu cũng không tính dễ dàng buông tha cho nàng.
“Hoàng Thượng chính là người mềm lòng, Nam Phong Bá phủ so với
Vĩnh Ninh Hầu phủ thì vẫn kém một bậc. Dù sao thì Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng là mẫu tộc của ta, chẳng lẽ thanh danh của Vĩnh Ninh Hầu phủ không quan trọng hơn hay sao?” Thanh âm của Vệ thái hậu tiếp tục bình thãn vang
lên, “Kỳ thật cho dù Hoàng thượng không nói thì ta cũng hiểu được tâm ý
của Hoàng thượng. Dù sao các ngươi và Hoàng thượng cũng không phải là
thân huynh muội, theo lý chỉ là đường thân. Mặc dù Thái thượng hoàng
khoe mạnh, nhưng dù sao thì vua nào triều thần nấy, Hoàng thượng thì
sao, tình nguyện để mẫu thân như ta chịu một chút uất ức cũng không muốn uất ức tỷ muội các ngươi.”
Đại Công chúa cảm thấy như có mũi nhọn đâm sau lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng quỳ xuống, “Hoàng thẩm minh giám, Thục Viện
tuyệt đối không dám có tâm tư này. Ở trong lòng của Thục Viện, Hoàng
thượng là quân thượng, cũng là huynh đệ cốt nhục. Chuyện của Nam Phong
Bá phủ, Thục Viện vô cùng cảm kích. Nam Phong Bá phủ chỉ là Bá tước phủ
đệ, làm sao có thể sánh vai với Vĩnh Ninh Hầu phủ? Thục Viện tuyệt đối
không có lòng bất kính.”
Vệ thái hậu cười cười, “Ngươi sao vậy? Mau đứng lên đi.”
Mở miệng một cách hòa nhã, “Ta thấy ngươi tiến cung, ngày thường ta cũng buồn, Hoàng thượng mỗi ngày đều bận quốc sự, cũng không rãnh
đến trò chuyện với ta. Nhìn thấy ngươi thì khó tránh khỏi mà nhiều lời
một chút, chứ đâu đến mức như vậy.”
Cho dù đại Công chúa có che giấu như thế nào thì cũng không che
giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, lời nói trở nên cung kính hơn rất
nhiều. Vệ thái hậu và đại Công chúa đến chỗ của Thái hoàng thái hậu, tổ
tôn ba người vui vẻ dùng ngọ thiện, sau đó đại Công chúa nơm nớp lo sợ
cáo lui hồi phủ, từ đó về sau cũng biết hạ thấp hơn vài phần.
Kế đến Vệ thái hậu nói với Minh Trạm, “Chúng ta quá mức khoan dung đối với các nàng.”
Minh Trạm nói, “Một nữ nhân thì không cần phải để tâm.” Đây là nói đến đại Công chúa.
Vệ thái hậu không nghĩ như vậy, “Ta cũng chỉ muốn dạy nàng,
không có trí tuệ thì ít nhất phải học cách an phận một chút. Nên để các
nàng hiểu được là ai đang cầm quyền.”