Chẳng qua ân oán của hai người chưa giải quyết thì đế đô đã truyền đến tin lành: Hoàng đế bệ hạ rốt cục đã khỏi bệnh.
Người khác giả bệnh nhiều lắm là mười ngày nửa tháng, Hoàng đế bệ hạ giả bệnh gần nửa năm. Hơn nữa thời điểm tỉnh lại cũng được cân nhắc rất chuẩn
xác, nếu không có chứng cứ rõ ràng thì bệ hạ tuyệt đối không thể tước
chức với quy mô lớn như vậy.
Thời gian qua tìm kiếm không được
Thái thượng hoàng, chỉ đành xem là tử vong. Minh Trạm phát ra thánh chỉ, ngoại trừ tổ chức tang lễ trọng thể thì cũng yêu cầu ba quân phải mặc y phục màu trắng tỏ lòng thương xót.
Đồng thời còn có mật thư do Hoàng đế bệ hạ gửi đến, ngự bút giao trách nhiêm cho bọn họ chuẩn bị kỹ lưỡng để nghênh chiến.
Tống Diêu không hề có chút hứng thú nào đối với chữ viết như cua bò của
Hoàng đế bệ hạ, hắn chỉ quan tâm Hoàng đế bệ hạ khỏe mạnh mà thôi, “Bệ
hạ an khang chính là phúc đức của thần tử như chúng ta. Nếu bệ hạ giao
trách nhiệm chuẩn bị chiến tranh thì nhất định là có đạo lý. Phải an bài quân đội một lần nữa.” fynnz.wordpress.com
Hai người bận rộn đến đêm khuya thì mới cưỡi ngựa quay về phủ.
Triệu Lệnh Nghiêm mệt mỏi gật đầu, Tống Diêu lại nói, “Sau này ngươi dậy sớm, ta dạy cho ngươi một chút quyền cước, như vậy sẽ không đến mức có chút
việc mà mệt mỏi như vậy.”
Vì vậy thân thể có tố chất bình thường ở trong mắt của Tống Diêu chính là sức khỏe yếu ớt.
Thật sự là quái vật. Triệu Lệnh Nghiêm lặng lẽ oán thầm.
Một trong những bằng chứng chính là Triệu Lệnh Nghiêm thích tắm trước mặt hắn.
Tuy Triệu Lệnh Nghiêm xuất thân là võ tiến sĩ, bất quá hắn lại thường được
xem là văn nhân, vì vậy khó tránh khỏi mà kiểu cách hơn tướng sĩ bình
thường một chút. Có thể nhìn ra điều này thông qua sinh hoạt hằng ngày,
Triệu Lệnh Nghiêm rất chú trọng phẩm chất sinh hoạt của mình, cực kỳ
thích sạch sẽ.
Tống Diêu cũng có một thói quen, hắn thích trò chuyện buổi tối.
Vì vậy bình thường Triệu Lệnh Nghiêm tắm xong thì sẽ nghe Tống Diêu lải
nhải. Có khi Tống Diêu lải nhải quá muộn, bèn ngủ cùng giường với Triệu
Lệnh Nghiêm.
Tống diêu cho rằng, hắn hoàn toàn noi gương các bậc tiền bối, chính đại quang minh.
Trở lại tiểu viện, vừa vào bồn tắm, Triệu Lệnh Nghiêm bắt đầu thiu thiu
ngủ. Thời tiết này cũng không đến mức chết đuối trong bồn tắm, dù sao
bồn tắm cũng không lớn, Triệu Lệnh Nghiêm là nam tử trưởng thành, mặc dù gầy yếu một chút nhưng cũng không phải nhỏ nhắn, nhiều lắm là ngủ gục
một chút trong bồn tắm mà thôi.
Tống Diêu xưa nay quen chăm sóc
chu đáo, lo lắng cho Triệu Lệnh Nghiêm bị cảm lạnh trong bồn tắm, vội
vàng lấy chăn, lôi người trong bồn tắm ra rồi quấn lại, sau đó khiêng về phòng ngủ.
Tống Diêu có lòng tốt lau khô cho Triệu Lệnh Nghiêm,
Triệu Lệnh Nghiêm mơ màng mở mắt ra, cảm thấy có người đang làm gì đó ở
chân của mình, nhất thời rùng mình, lấy lại thần trí, nhìn chăm chú một
chút, cái đầu của Tống Diêu đang đong đưa lên xuống phía dưới thân của
hắn. Lúc này Triệu Lệnh Nghiêm liền nổi cơn thịnh nộ, tung ra một cước
ngay chính giữa mũi của Tống Diêu rồi mắng to, “Họ Tống kia, ngươi đang
làm gì vậy!”
Một lòng hảo tâm bị đút cho chó ăn, cho dù Tống Diêu dễ tính cũng phải nổi nóng, “Làm gì vậy? Ta có thể làm được gì chứ?
Không biết ai suýt nữa đã chết đuối trong bồn tắm, ngươi nói ta đang làm gì hả? Là ta đang cứu cái mạng chó của ngươi đó.”
Tống Diêu suýt nữa đã tức đến bốc hỏa, Triệu Lệnh Nghiêm lại nói, “Cho dù ngươi có
ngưỡng mộ ta, có xinh đẹp thế nào thì ta cũng chỉ thích nữ nhân thôi, sẽ không chấp nhận ngươi đâu!”
Triệu Lệnh Nghiêm liếc mắt xem
thường, càng quấn chặt chăn vào người, nghiêm nghị mắng chửi, “Ngươi thì biết cái quái gì!” Gia dựa vào cái này để phát tài đó.
Cho dù
Minh Trạm tăng bổng lộc cho quan viên nhưng vẫn có những người có chút
sở thích riêng, bổng lộc như thế hoàn toàn không đủ để hắn sưu tập thư
họa cổ. Cho nên, muốn vun đắp một chút cho sở thích thì phải nghĩ ra con đường phát tài.
Triệu Lệnh Nghiêm lại không có bản lĩnh phong
lưu như Đường Bá Hổ, hơn nữa hắn ở trong quân doanh, bình thường ngay cả con ngựa cái mà cũng hiếm gặp. Vì thế Triệu Lệnh Nghiêm đành đi đường
khác, hắn vẽ tranh đông cung đoạn tụ.
Tống Diêu thường xuyên qua
lại với Triệu Lệnh Nghiêm, nhìn thấy tiểu xuân cung đoạn tụ trong phòng
của Triệu Lệnh Nghiêm thì trong lòng đương nhiên có một chút cân nhắc,
nghĩ rằng Triệu Lệnh Nghiêm thích những thứ như vậy.
Tống Diêu
ghét phải thừa hơi tốn lời, uất ức một lúc lâu sau mới hung hăng nói,
“Với cái đức hạnh cám heo như ngươi thì người nào có mắt cũng cảm thấy
phải chướng mắt.”
Tống Diêu tràn đầy bực tức, lại không thể tát
chết cái tên Triệu Lệnh Nghiêm không biết phân biệt tốt xấu này, nhấc
chân muốn đi, vừa đến cửa lại nhớ có chuyện chưa nói, đành quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh giường rồi lên tiếng, “Có quân vụ phải bàn bạc.”
Bình thường chỉ cần Tống Diêu bàn bạc quân vụ với Triệu Lệnh Nghiêm thì
thường không trở về nghỉ ngơi trong viện của mình, cho nên thuộc hạ sẽ
không chuẩn bị gì cả. Kết quả là Tống Diêu vừa tiến vào phòng thì nồi
lạnh, lò lạnh, giường cũng lạnh.
Triệu Lệnh Nghiêm vừa nằm xuống
không bao lâu thì thấy Tống Diêu quay lại, vừa định đuổi người thì Tống
Diêu liền xoa mi tâm rồi nói, “Ta mệt, đừng ầm ĩ nữa. Trong phòng lạnh,
ngủ đỡ một đêm đi.”
Hai người vừa chìm vào giấc ngủ không được
bao lâu, chợt nghe bên ngoài dồn dập tiếng bước chân, binh sĩ bên ngoài
đập mạnh lên cửa phòng, cao giọng bẩm báo, “Đại tướng quân, Thát Đát tấn công biên ải!”