Minh Trạm là một người làm cho người ta rất khó hình dung.
Nói như Nguyễn Hồng Phi thì chính là đầu óc không bình thường. Nói như
Phượng Cảnh Nam thì chính là thần kinh có vấn đề. Nói như triều thần thì chính là long tâm khó lường.
Tổng kết một câu, Minh Trạm không giống người bình thường.
Trong rất nhiều việc, Minh Trạm đều rất có cá tính.
Tỷ như, nói đến Hoàng đế khai quốc Đại Phượng, tổ tông của Minh Trạm – Thái Tổ hoàng đế.
Thái Tổ hoàng đế là người điển hình cho việc cuồng làm việc, nghe nói ngoại
trừ lâm triều thì Thái Tổ hoàng đế có thể một ngày phê duyệt tấu chương
hết mười mấy giờ, thời gian còn lại là dùng để ăn và ngủ.
Nhưng không phải người ta chỉ làm như thế một ngày, mà là hằng năm đều như thế.
Thái Tổ hoàng đế đã quen với thói cuồng làm việc, khiến cho Thái Tổ hoàng đế không quen với những ngày nghỉ lễ. Vì vậy, ngoại trừ Tiết Thanh Minh,
Tết Nguyên Tiêu và Xuân tiết thì Đại Phượng không còn ngày nghỉ khác.
Thái Tổ hoàng đế định ra quy củ, không ai dám sửa, cho dù là Đức Tông hoàng
đế nổi tiếng tham hoan háo sắc thì nhiều lắm là giả bệnh để lười biếng
vào triều mà thôi, chứ hắn cũng không dám nói, “Trẫm mệt, chúng ta nghỉ
một bữa đi.”
Đến phiên Minh Trạm, kể từ khi càng ngày càng ngồi
ổn trên long ỷ, ngân lượng trong tay càng ngày càng nhiều, triều đình
dân chúng càng ngày càng sống thoải mái thì các đại thần phát hiện,
Hoàng thượng thay đổi.
Cũng không phải bảo rằng Minh Trạm chỉ
biết an nhàn hưởng lạc, chấn hưng hoàng cung, mà Minh Trạm vẫn tiết kiệm như trước, nhưng các chư vị đại thần cho rằng Hoàng thượng rõ ràng trở
nên lười biếng hơn trước.
Nếu nói thời Thái Tổ hoàng đế có số ngày nghỉ ít nhất thì thời của Võ hoàng đế lại có số ngày nghỉ nhiều nhất.
Đương nhiên còn phải nhắc thêm một câu, bổng lộc ở thời của Võ hoàng đế cũng là cao nhất.
Bổng lộc cao, ngày nghỉ nhiều, điều này có nghĩa là gì? Chính là phúc lợi tốt.
Minh Trạm là một lòng hảo tâm, mà Minh Trạm lại nghĩ rằng những lời đề nghị
của hắn là vì lợi ích cho tất cả mọi người. Làm việc mệt mỏi, ai mà
không muốn nghỉ ngơi một chút cơ chứ, cái này gọi là kết hợp giữa lao
động và an nhàn. fynnz.wordpress.com
Cũng không ngờ Minh Trạm vừa đưa ra đề nghị tăng thêm ngày nghỉ thì văn võ bá quan cả triều đòi chết đòi sống không chịu. Âu Dương Khác càng già càng dẻo dai, nói từ thời
Thái Tổ hoàng đế đến hiện tại, gần hai trăm năm, lải nhải đến khi miệng
khô lưỡi cứng, còn Minh Trạm thì ù cả tai. Tóm lại chỉ là một chủ đề:
Sống gian nan khổ cực, chết an nhàn thanh thản.
Minh Trạm đành
phải nói, “Được rồi, các ngươi đã kiên trì như vậy thì không cần năm
ngày nghỉ một ngày, sửa lại bảy ngày nghỉ một ngày đi.” Hiện tại là mười ngày nghỉ một ngày, Minh Trạm cảm thấy quả thật là đang vội vàng vùi
dập nụ hoa nhỏ vừa chớm nở như hắn.
Hoàng thượng lui một bước, các đại thần ấp a ấp úng, đành phải đồng ý.
Dùng biện pháp lui một bước tiến ba bước thì lần nào Minh Trạm cũng thắng.
Kỳ thật các đại thần cũng không phải mình đồng da sắt, có ai mà không muốn nghỉ ngơi. Chẳng qua những người này nghĩ quá nhiều, như Âu Dương Khác
nói, “Mười ngày nghỉ một ngày thấy mệt, sửa thành bảy ngày nghỉ một
ngày. Sau đó, bảy ngày nghỉ một ngày thấy mệt, chẳng lẽ phải sửa thành
ba ngày nghỉ một ngày. Cứ thế mãi sẽ sinh ra tư tưởng lười biếng, càng
ngày càng lơ là quốc sự, có lỗi với quốc thể.”
Hiện tại bị Minh Trạm chiều chuộng riết quen, đám lão thần càng ngày càng nói chuyện có vẻ khó nghe.
Minh Trạm vừa định ra việc bảy ngày nghỉ một ngày, qua vài ngày sau hắn lại
đề nghị một lèo ba ngày nghỉ Trung thu, Trùng Dương và Nguyên Tiêu.
Âu Dương Khác nói dứt lời, suýt nữa đã đập đầu tự sát ngay điện kim loan
để ngăn cản Hoàng đế. May mà Minh Trạm có chuẩn bị, đã sớm lệnh cho một
hai thị vệ mai phục sẵn, Âu Dương Khác vừa chạy đi đập đầu thì liền có
người nhào đến ôm lấy lão đại nhân.
Minh Trạm vô sỉ nói, “Ôi chao ôi chao, nhanh nhanh đi lấy cho Âu Dương đại nhân một chiếc ghế lại
đây.” Tỏ vẻ buồn rầu nói, “Cứ thế này thì trẫm sẽ bị các khanh hù cho
chết mất thôi.”
Âu Dương Khác bị đặt lên ghế, Minh Trạm lại
thưởng cho hắn một bát trà sâm, nói một cách thành khẩn, “Các khanh đều
hiểu lầm trẫm hết cả rồi, chẳng lẽ trẫm vì hưởng lạc cho riêng mình thôi sao? Trẫm một lòng đều đặt lên người của các khanh và dân chúng.”
“Chẳng lẽ trẫm tự mình nghỉ lễ thôi ư? Các khanh suy nghĩ một chút đi, có ngày nghỉ, mọi người mới có thể đi ra ngoài vui chơi. Đi ra ngoài vui chơi
sẽ đến những lễ hội chùa chiềng gì đó, sẽ tiêu tốn chút bạc. Dân chúng
đi mua này nọ, thương nhân có thể kiếm được lời lãi, đương nhiên sẽ nạp
thêm nhiều hàng hóa. Thương nhân nạp thêm hàng hóa thì nông dân và thợ
sẽ có công ăn việc làm. Nông dân và thợ có công ăn việc làm thì cũng có
thể kiếm bạc, kiếm bạc thì cuộc sống của dân chúng cũng càng ngày càng
tốt hơn. Cuộc sống của dân chúng tốt hơn, có được ngày lễ ngày nghỉ sẽ
ra ngoài vui chơi, đến những lễ hội chùa chiếng gì đó. Lễ hội chùa
chiềng….” Minh Trạm nói lòng vòng một hồi, “Đấy, hiện tại đã hiểu chưa.
Việc buôn bán của thương nhân mà tốt thì thuế má sẽ thu về nhiều hơn.
Triều đình có ngân lượng, mặc kệ là trùng tu đê điều hay là trợ cấp cho
dân chúng thì Đại Phượng của chúng ta đều được lợi.”
“Cho nên
trẫm mới nói, các khanh hiểu lầm trẫm rồi.” Minh Trạm nói một câu buồn
nôn, “Người hiểu ta thì sẽ biết lòng ta có lo âu, không hiểu ta thì ta
còn cầu làm chi. Văn võ bá quan cả triều vậy mà chẳng có người nào có
thể tri âm với trẫm?”
Lý Bình Chu sờ sờ làn da đang sởn gai ốc
của mình, Âu Dương Khác chỉ muốn hộc máu, trong khi Lâm Vĩnh Thường Lâm
đại nhân vừa tiến vào Nội các thì nói, “Bệ hạ nghĩ sâu lo xa, thật không phải điều mà chúng thần có thể đạt được. Bất quá thần nghĩ rằng một lễ
hội mà nghỉ bảy ngày thì có chút hơi dài. Thần nghĩ, không bằng sửa
thành ba ngày.”
Minh Trạm thích sự nhanh nhạy của Lâm Vĩnh Thường, miễn cưỡng than thở một tiếng, “Theo ý của các khanh đi.”
Chuyện này rốt cục được quyết định như thế.
Dù sao thì mặc kệ thế nào, Minh Trạm cũng sẽ tìm được lý do để gia tăng các ngày nghỉ.
Xưa kia Minh Trạm không có người để bàn bạc, hiện tại thì khác, Lâm Vĩnh
Thường rất thức thời, cho nên Minh Trạm cũng thích tìm hắn để cho ra
quyết định. Đến lúc đó, khi lâm triều, quân thần hai người lại cùng song ca.
Vì điều này mà Lý Bình Chu thường lén nhắc nhở Lâm Vĩnh
Thường vài lần, “Làm thần tử phải làm chính thần, làm trung thần, làm
can thần, tuyệt đối không thể làm nịnh thần.” Hoặc là, “Không thể bất cứ việc gì cũng nghe theo bệ hạ.” vân vân và vân vân, những lời như vậy Lý Bình Chu nói cũng không ít.
Từ Tam thì không sao cả, không theo lời bệ hạ, chẳng lẽ đi cãi lời bệ hạ, muốn chết hay sao?
Tuy tính tình của Hoàng đế bệ hạ rất tốt, bất quá rồng cũng có nghịch lân,
hắn cũng không nguyện để nữ tế nhà mình gặp phải nguy hiểm.
Phàm
là thần tử, Hoàng đế thân cận với ai thì đó chính là ân sủng. Chỉ cần
đầu óc không có vấn đề thì tuyệt đối sẽ không đá văng ân sủng này ra
ngoài.
Lâm Vĩnh Thường lấy được công danh từ thời thiếu niên,
từng bước thăng chức trong quan trường. Nếu có nói thì đầu óc của Lâm
Vĩnh Thường đúng là cực tốt. Bất quá cho dù là như vậy thì sự kính trọng của Lâm Vĩnh Thường đối với Hoàng thượng vẫn không hề giảm bớt.
Minh Trạm đọc sách không được tốt cho lắm, ngày thường mỗi khi thảo luận
cũng không nhã nhặn, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng quá lớn đến sự
anh minh sáng suốt của Minh Trạm.
Bản lĩnh của Minh Trạm là ở
chỗ, phàm là chuyện mà hắn muốn làm thì nhất định có khả năng thành
công. Đám người muốn soán quyền đoạt vị đã sớm bị Minh Trạm thanh trừng
sạch sẽ. Hơn nữa, hắn biết kiềm chế lý trí, rộng lượng với thần tử và
thương cảm lo lắng cho dân chúng.
Ngoại trừ thỉnh thoảng không
hòa nhã, cùng với một ít sinh hoạt cá nhân không ảnh hưởng đến toàn cục
thì Lâm Vĩnh Thường cho rằng Minh Trạm hoàn toàn là một minh quân không
tệ.
Nhưng cho dù như thế nào thì Lâm Vĩnh Thường cũng không ngờ Minh Trạm tìm hắn đến để lập ra một ngày lễ như vậy!
“Nữ, nữ, ngày lễ nữ nhân?” Lâm Vĩnh Thường lắp bắp một chút thì mới tìm lại được phong độ nhanh nhẹn như lúc trước.
Minh Trạm gật đầu, bấm đốt ngón tay tính toán với Lâm Vĩnh Thường, “Đúng
vậy, ngoại trừ ngày lễ truyền thống, chúng ta không thể bỏ qua đông đảo
nữ nhân, còn hài tử nữa, phụ thân, mẫu thân, cho nên, lần này trẫm chuẩn bị lập bốn ngày lễ, bao gồm lễ nữ nhân, lễ thiếu nhi, lễ phụ thân, lễ
mẫu thân. Vĩnh Thường, khanh thấy thế nào?”
Lâm Vĩnh Thường khuyên nhủ, “Bệ hạ, ngày lễ khác thì còn dễ nói, chỉ có ngày lễ nữ nhân thì có cần phải lập không?”
“Có gì đâu, trẫm đã sớm hỏi qua Từ nữ quan, Từ nữ quan không hề có ý kiến
phản đối.” Minh Trạm nói một cách khinh thường, “Khanh là một đại nam
nhân, vậy mà chẳng phóng khoáng bằng nữ nhân tí nào.”
Lâm Vĩnh Thường gãi mũi, cười nói, “Bệ hạ chắc có diệu pháp, thần sẽ chờ tin tức tốt lành từ bệ hạ.”
Minh Trạm cười he he, đấm Lâm Vĩnh Thường một cái, cũng không biết là tán
thưởng hay là trào phúng, “Ngươi đúng là tiểu tử gian trá, ta còn chưa
nghĩ ra đây này.”
Nếu nói đến địa vị của Minh Trạm trong cộng đồng nữ nhân thì tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thanh danh bằng hữu của nữ nhi.
Mỗi khi Vệ thái hậu tổ chức tiệc trà hoặc là mời người nghe diễn gì đó,
Minh Trạm sẽ thường xuyên nhúng một chân tham dự, hơn nữa càng lớn tuổi
thì hắn lại càng thích nói nhảm, cứ nói thao thao bất tuyệt.
Dần dà, Minh Trạm đã nhận biết được hơn phân nửa số lượng lão phu nhân trong đế đô.
Các lão thái thái đều là người phú quý tôn vinh, nhưng tôn vinh ra sao thì
cũng không thể sánh bằng việc được Hoàng đế bệ hạ quan tâm như thế, có
đúng không?
Minh Trạm mở miệng, “Trước kia phụ hoàng dạy trẫm,
mình hiếu thuận với phụ mẫu của mình như thế nào thì hiếu thuận với phụ
mẫu của người khác cũng như vậy. Trẫm nghĩ, lời nói cũng chỉ là cửa
miệng, nếu không thể tự mình làm thì cũng chỉ là nói suông mà thôi.”
Mở đầu bằng lời của thánh nhân, trước tiên Minh Trạm bày ra đạo lý, sau đó mới dẫn dắt đến việc thành lập ngày lễ.
Với tài ăn nói của Minh Trạm, lừa dối đám đại thần còn được thì huống hồ gì các lão thái thái như vậy, cho dù khôn khéo một chút cũng tuyệt đối
không có khả năng và bản lĩnh như các triều thần.
Vì thế, khi đám triều thần chưa biết gì, Hoàng đế bệ hạ mở một tiệc trà, các lão thái
thái trở về, vẻ mặt đều vui sướng, đầu tiên là khoe ra được Hoàng đế bệ
hạ thưởng cái gì, cuối cùng là thêm vào một câu, “Những thứ này tuy bình thường nhưng hiếm có chính là tấm lòng của bệ hạ.”
Tiếp theo là đám con cháu khen ngợi nịnh hót.
Con người mà, luôn đem tin tức đắc ý nhất, có sức công phá mạnh nhất đặt ở
sau cùng, vì vậy khi các chư vị đại thần nghe được tin Hoàng đế bệ hạ
một hơi quất thêm bốn ngày lễ thì đều trợn mắt há hốc mồm.
Các
lão thái thái còn nhắc đến, “Hầy, cũng may bệ hạ còn nhớ thương đến các
lão bà như chúng ta. Ngày lễ nữ nhân chính là lập riêng cho chúng ta.
Thiên hạ không có người nào thánh minh hiền đức như bệ hạ, ngươi nay ở
trong triều làm việc, cần phải….” Giáo huấn một hồi về trung quân đền nợ nước .
Vì thế, ngày lễ nữ nhân cứ như vậy mà được thành lập một cách kỳ lạ ở Đại Phượng.
Rất nhiều năm về sau, khi người dân tổng kết về lịch sử, bọn họ có một thói quen, hơn nữa thường ưu ái cho chữ nhất để mở đầu một đoạn lịch sử.
Tỷ như, Hoàng đế ở ngôi lâu nhất là xxx.
Tỷ như, Hoàng đế ở ngôi ngắn nhất là xxx.
Đến phiên Phượng Võ đế thì mọi người cũng tổng kết được rất nhiều chữ nhất.
Trong đó có một cái chính là: Hoàng đế thiết lập nhiều ngày lễ nhất trong lịch sử, Phượng Võ đế.