Trong Đại Phượng: Võ đế bản kỷ có ghi chép rõ ràng: Võ Hoàng đế: Thừa Ân nguyên niên, long thể không tốt, mười lăm tháng bảy, tết Trung Nguyên,
sắc trời sáng tỏ, chợt có tiếng sấm gầm thét, ở Tê Phượng Sơn hiện ra
một miếng thần thiết, trên đó có thần tích thiên văn, con người không ai có thể lý giải. (thần thiết= sắt thần)
Thiên ý cảnh báo.
Cơ hồ tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Tê Phượng Sơn không phải ngọn núi nổi tiếng, bên cạnh Thiên Kỳ
tự có một ngọn núi nhỏ, vì thế đã đặt một cái tên rất thanh nhã, đột
nhiên một ngày Tê Phượng Sơn nổi danh.
Mười lăm tháng bảy, một tiếng sấm vang lên, Tê Phượng Sơn bị
đánh sụp, đất đá sạt lở, làm cho khối người không thể nhận ra hình dạng
ban đầu, phía trên còn có dòng chữ thần bí chưa thể giải.
Xưa nay con người thường dùng lăng tẩm để hình dung sự băng hà
của Hoàng đế. Đột nhiên một ngọn núi bị sụp, cho dù là ngọn núi nhỏ thì
vẫn liên hệ đến bệnh tật của Hoàng đế, mọi người đều có cảm giác đây là
điềm xấu.
Còn nữa, còn miếng thần thiết, mặt trên còn có thiên văn.
Đế đô xảy ra chuyện này, đương nhiên phải hỏi ý Khâm thiên giám.
Ở bên đây, Vệ thái hậu, Nội các và tôn thất còn chờ Khâm Thiên
Giám đến giải thích, ai ngờ chờ đến chờ lui, không quá bao lâu thì chỉ
có Phó giám Khâm thiên giám gấp rút chạy đến, quỳ nói, Khâm thiên giám
đại nhân từ sớm đã không xuất hiện, sau khi hỏi thăm thì mới biết Khâm
thiên giám đại nhân đã thắt cổ tự sát từ hôm qua.
Vệ thái hẩu đảo mắt nhìn mọi người ở Chiêu Đức điện, thản nhiên nói, “Vì sao lại trùng hợp như thế?”
Mọi người đều là lão hồ ly, trong lòng nghĩ cái gì thì đương
nhiên không thể lộ ra. Sau một lúc trầm mặc, Thận Thân Vương run rẩy
nói, “Chẳng lẽ Khâm thiên giám biết được thiên cơ quan trọng, cho nên đã tự sát? Thái hậu nương nương, việc này thật kỳ lạ.”
Lý Bình Chu cũng nói, “Nếu nhý vậy thì để Hình bộ điều tra manh
mối. Còn thần tích thiên văn thì thỉnh Thái hậu nương nương cho ý kiến?”
Vệ thái hậu bình thản nói, “Nhớ rõ lúc trước khi Minh Trạm vừa
được làm Thái tử, tiền Tổng đốc Chiết Mân Tống Hoài từng hiến điềm lành, lúc ấy Minh Trạm đã xử lý như thế nào, Lý tướng còn nhớ hay không?”
“Dạ, vẫn nhớ.”
“Cứ ấn theo lệ.” Vệ thái hậu cầm miếng ngọc khuyết ấm áp, nhẹ
nhàng nói, “Nếu vật ấy đến từ dưới đất thì để nó trở về dưới đất đi.
Thiên cơ thiên cơ, thiên cơ bất khả lộ.”
Việc này được Vệ thái hậu qua loa kết thúc.
Bất quá nếu Nội các và tôn thất dễ áp chế như thế thì cũng không cần Vệ thái hậu và Minh Trạm phí công câu cá. Vệ thái hậu vừa mới áp
chế việc lão thiên gia giáng xuống một miếng thần thiết, trong triều
liền có lời ra tiếng vào: Bệ hạ bệnh đã lâu, không bằng lập hậu xung hỉ. (lập hoàng hậu giải trừ vận xui)
Cách này tuy tầm thường nhưng vẫn là cách thường dùng.
Tiếp theo, trong triều lại có người đưa ra ý kiến: Hoàng thượng
bệnh đã lâu không thuyên giảm, vì quốc gia, nên sớm lập Thái tử để trấn
an thiên hạ.
Việc lập hoàng tôn liền có người quang minh chính đại nhắc đến trên triều đình.
Đương nhiên trong triều vẫn còn vài ba ý kiến: Nghênh đón Thái
thượng hoàng quay về đế đô tạm thời nhiếp chính, cũng có thể ổn định cục diện chính trị.
Hoài Dương.
Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi ngọt ngào trải qua lễ Thất tịch, hai người đang dây dưa thì Diêu Quang đưa tới mật thư.
Minh Trạm lướt nhanh rồi truyền cho Nguyễn Hồng Phi.
“Ta còn tưởng rằng sẽ đợi hai ngày nữa chứ, bọn họ quá nóng vội
rồi.” Minh Trạm dựa vào ghế trúc, bắt chéo chân đong đưa, “Loại lộng
thần giở trò như vậy nhất định là bút tích của văn nhân.”
Chuyển chiếc nhẫn ngọc bích sang tay khác, Minh Trạm nói, “Hiện
miếng thần thiết, còn nổ to nữa chứ, e rằng có người chôn hỏa dược dưới
đất, tạo nên động tĩnh lớn như vậy.”
“Nếu không có quân đội tham dự, có lẽ bọn họ cũng không có can
đảm như thế.” Minh Trạm nhìn Nguyễn Hồng Phi, “Hiện tại người của Cửu
môn đề đốc vẫn nằm trong tay Vĩnh Ninh Hầu, ngoài ra còn có Tuần thú sử
đế đô, thống lĩnh cấm vệ quân, Phủ doãn đế đô cũng có một phần quan
binh. Cũng không biết là ai liên lụy trong đó.”
Nguyễn Hồng Phi gật đầu, “Vĩnh Ninh Hầu không có lý do làm ra
chuyện này, Phủ doãn đế đô Điền Vãn Hoa là ngươi một tay đề bạt, hơn nữa Điền gia là mẫu tộc của Vương phi Phượng Minh Tường, Điền vương phi chỉ có một vị Công chúa, hiện tại xen vào việc lập Thái tử thì chẳng có lợi gì cho Điền gia cả. Huống chi Điền Vãn Hoa nhậm chức Phủ doãn đế đô mới hơn một năm, hiện tại mông vừa ngồi ở vị trí Phủ doãn đế đô, nếu hắn
gấp rút làm chuyện này thì không thể qua mắt được kẻ khác.”
“Về phần Tuần thú sử đế đô Trần Tam Hiền, Thống lĩnh cấm vệ quân Triệu Đông Phong đều được đại tiện nhân đề bạt khi còn tại vị.” Nguyễn
Hồng Phi vuốt ve chiếc quạt bằng ngà voi trong tay, có thể lãnh binh ở
đế đô đều là những người đáng tin cậy. Cho dù Nguyễn Hồng Phi từng ở đế
đô nhiều năm cũng không thể nói hai người này có điểm khả nghi.
fynnz.wordpress.com
Đúng như dự đoán, Minh Trạm thở dài, “Khi Tát Trát dẫn binh tấn
công đế đô, Trần Tam Hiền và Triệu Đông Phong trung thành và tận tâm,
cũng không có hành động dị thường.”
Nguyễn Hồng Phi nói, “Ngươi nghĩ ra thì Vệ tỷ tỷ đương nhiên cũng nghĩ ra, ngươi ở bên ngoài không cần bận tâm cho đế đô đâu.”
“Đúng vậy, đến Phúc Châu trước đi.” Có thể tiêu diêu mấy ngày
nay đã là hạnh phúc lắm rồi, Minh Trạm cũng không có khả năng thật sự
nghĩ rằng đây là đi hưởng tuần trăng mật, bưng lên tách trà lạnh rồi
uống một ngụm, “Phẩm chất của Lưu Ảnh không cao, lần đầu làm nhiệm vụ,
không thể nhanh nhẹn như Tuần phủ Sơn Đông Kỷ Hoài Thỉnh, lâu như vậy mà vẫn chưa dâng lên tin tức về Mân Tĩnh Công.”
“Ngay cả Thận Thân Vương cũng không thức thời như lúc trước.” Minh Trạm nhìn về phía Nguyễn Hồng Phi.
Ánh mắt của Nguyễn Hồng Phi lộ ra một chút ý cười, “Có gì mà kỳ
lạ, Thận Thân Vương là huynh đệ duy nhất còn lại của Nhân Tông hoàng đế. Lúc trước Phúc Thân Vương và Thận Thân Vương có giao hảo, Phúc thân
vương chết oan uổng. Hoàng thất vẫn luôn áp chế tôn thất, Thận thân
vương đảm nhận chức vụ trưởng Tông nhân phủ đã lâu, nhưng quyền lực hữu
hạn. Hiện tại đắn đo một chút cũng là chuyện thường tình.”
“Không có nhi tử, đã từng này tuổi còn bon chen để làm gì.” Thận Thân Vương thiên vị tôn thất khiến Minh Trạm rất bất mãn.
Nguyễn Hồng Phi cười nói, “Ngươi cũng đâu có nhi tử, ta thấy ngươi rất hăng hái làm Hoàng đế đấy thôi.”
“Chẳng phải ta có ngươi hay sao?” Minh Trạm nịnh Nguyễn Hồng
Phi, sau đó cau mày nói tiếp, “Trong tôn thất, Thận Thân Vương có vai vế cao nhất, giống như Tương Nghi thái trưởng công chúa lúc trước, không
tiện xử lý.” Dẹp chuyện Thận Thân vương sang một bên, Minh Trạm lại hỏi, “Đúng rồi, Phi Phi, chúng ta có thể thỉnh Phó đại hiệp cùng đến Phúc
Châu hay không? Phó đại hiệp là sư phụ của Thiểu Lương, còn nữa, Phó đại hiệp không muốn lộ diện cho người ta biết, đi cùng chúng ta là lựa chọn tốt nhất. Nếu hắn thật muốn né Phó gia thì ra khơi cũng là lựa chọn
không tệ mà.”
“Để ta hỏi Phó Ninh một chút.”
Phó Ninh và Nguyễn Hồng Phi có giao tình, Minh Trạm bẩm sinh
tính tình hoạt bát, tuy rằng chỉ mới nhận thức Phó Ninh nhưng Minh Trạm
lại dốc sức thân cận người ta, cho nên quan hệ của hai người cũng không
kém.
Phó Ninh vui vẻ đồng ý với lời đề nghị của hai người Nguyễn Minh.
Phó Ninh còn sảng khoái nói, “Ta nghe nói Thiểu Lương hiện tại
đang làm ngự tiền thị vệ, Đỗ huynh biết được thì chẳng có gì kỳ lạ,
nhưng Tiểu ù đệ đệ cũng quen biết Thiểu Lương nữa sao?” Việc Đỗ quốc chủ ở tại hoàng thành cũng không phải bí mật gì cả.
“Đúng vậy, tướng mạo của Tiết Thiểu Lương vô cùng đẹp, chẳng qua bản tính quá lạnh lùng, không thích nói truyện.” Minh Trạm lắc lắc
chiếc nhẫn hồng ngọc sáng rực trên tay, “Võ công của hắn rất khá, mà lại có khí khái đại hiệp của Phó huynh nữa, Phó huynh có người kế tục rồi
nha.”
Phó Ninh cười ha ha, “Ta có phải đại hiệp gì đâu, chỉ là võ phu mà thôi.”
“Chao ôi, Phó huynh, ngươi còn khiêm tốn cái gì nữa, ta nghe lão Đỗ từng nói, khi Thái thượng hoàng mới cầm quyền, người Thát Đát tấn
công Tây Bắc, một mình Phó huynh chính tay đâm chết hơn cả chục hoàng
thất Thát Đát, ngăn cản Thát Đát xâm lấn Trung nguyên, thật là khí khái
mà.” Minh Trạm thân thiết đấm một cái lên vai của Phó Ninh, liên tục cảm thán, “Đáng tiếc ta sinh muộn hai mươi năm, nếu không thì nhất định
đích thân đến Tây Bắc mà cỗ vũ cho Phó huynh rồi.”
Minh Trạm xưa nay rất có tài nịnh hót, trước kia ngay cả Nguyễn
Hồng Phi cũng bị Minh Trạm nịnh đến hồ đồ, huống chi Phó đại hiệp cũng
không phải người rụt rè, để Minh Trạm nói hai ba câu thì nhịn không được mà cảm thấy thoải mái, cười nói với Nguyễn Hồng Phi, “Tiểu ù đệ đệ tuy
tuổi còn trẻ mà có kiến thức cũng không ít.”
Nguyễn Hồng Phi đưa cho Minh Trạm một tách trà, lại đưa cho Phó Ninh một tách.
Liếc mắt nhìn Minh Trạm, Nguyễn Hồng Phi cười, “Đúng vậy, hắn
rãnh rỗi thì thích nghe người ta kể chuyện. Tiểu ù đã sớm nghe được
thanh danh của Phó huynh từ lâu rồi.”
Nguyễn Hồng Phi và Minh Trạm vô cùng ăn ý, kẻ xướng người họa,
bản tính của Phó Ninh vốn hào sảng, thoải mái cười nói, “Thảo nào ta và
Tiểu ù đệ đệ vừa gặp mà như đã thân quen từ lâu.”
“Phó đại ca, ngươi và lão Đỗ nhà ta quen nhau như thế nào vậy?
Nói thật, ta thấy võ công của lão Đỗ đã cao cường lắm rồi, nhún một cái
là có thể bay lên. Nhưng lão Đỗ nói, hắn vẫn còn thua xa Phó đại ca đó.” Minh Trạm cười tít mắt, “Phó đại ca, ngươi có công phu như ậy, công phu của Thiểu Lương cũng không tệ. Ngươi chỉ có một mình Thiểu Lương là đồ
đệ hay sao? Nếu còn người khác, ngươi cứ nói với lão Đỗ một tiếng, hắn
quen biết Hoàng đế bệ hạ, bảo hắn đề cử với Hoàng thượng, lại có mặt mũi của Phó đại ca nữa, tiền đồ nhất định sẽ nổi bật.”
Phó Ninh lắc đầu, “Chuyện quan trường hoàn toàn dựa vào tạo hóa
của chính mình. Có thể làm được vị trí gì thì đều dựa vào bản lĩnh của
mình chứ không phải dựa vào mặt mũi của kẻ khác.”
Nói năng chính nghĩa chưa được vài câu thì Phó Ninh lại nói,
“Thật ra ta có đệ tử ở thành Phúc Châu, Tiểu ù đệ đệ thích kết giao bằng hữu, để ta giới thiệu cho các ngươi quen biết.” fynnz.wordpress.com
Minh Trạm mỉm cười đồng ý, nghĩ rằng Phó Ninh quả thật nhiệt
tình. Người nhiệt tình khó tránh khỏi sẽ nhiệt huyết, càng khó tránh
khỏi sẽ trọng tình trọng nghĩa, thảo nào bị gia tộc làm khó.
Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi thẳng tiến đến thành Phúc Châu, ở
tại đế đô, thần thiết chui ra từ dưới đất cũng được chôn lại xuống đất.
“”
Việc miếng thần thiết có thể bị áp chế, bất quá có vài chuyện
muốn áp chế cũng áp chế không được, hiện tại cũng chỉ còn con đường đối
mặt. Cho dù là lập hậu xung hỉ, hay là lập hoàng tôn, hay là nghênh Thái thượng hoàng về triều thì Vệ thái hậu vẫn giải quyết như nhau, nàng
vĩnh viễn giữ thái độ bình tĩnh tự tin, định liệu trước mọi việc,
“Chuyện xung hỉ thì ta chỉ nghe nói, rốt cục linh hay không linh, Lý
tướng, khanh có kiến thức rộng rãi, có biết hay không?”
Lý Bình Chu cũng không phải đại tiên, làm sao biết được điều
này, Vệ thái hậu hỏi như vậy bất quá là muốn Lý Bình Chu tỏ thái độ mà
thôi. Lý Bình Chu nói, “Không biết Thái hậu nương nương coi trọng thục
nữ nhà ai?”
Vệ thái hậu thật không ngờ Lý Bình Chu lại mang theo vài phần mê tín hoang đường mà tỏ vẻ tán thành, sắc mặt của Vệ thái hậu lộ ra một
chút ôn hòa, nhẹ nhàng nói, “Nghe nói nhà của Lý tướng có một thục nữ
đang tuổi thanh xuân chưa có hôn phối. Mà ta và Hoàng thượng đều biết rõ lòng trung thành của Lý tướng. Thế nào, Lý tướng? Khanh có bằng lòng
kết thân với hoàng thất hay không?”
Lý Bình Chu bị câu hỏi của Vệ thái hậu gây sửng sốt, rốt cục hắn không ngờ Vệ thái hậu lại có tâm tư này?
Lý Bình Chu là trung thần, nhưng đem khuê nữ gả cho Hoàng
thượng, sau đó chính mình trở thành Quốc trượng….Đó là khuê nữ của hắn,
huống chi sinh tử của Hoàng đế bệ hạ vẫn chưa nắm rõ?
“Lý tướng cứ yên tâm, Hoàng thượng xưa nay không phải người tham hoan háo sắc. Nay trong cung chỉ có một vị Thanh quý phi, đối với khuê
nữ của nhà khanh, ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải làm phi làm thiếp,
trực tiếp phong làm chính cung Hoàng hậu.” Vệ thái hậu truy vấn, “Lý
tướng thấy thế nào?”
Lý Bình Chu chỉ muốn chết mà thôi, vinh quang như thế này, dù là Lý Bình Chu thì cũng không phải không động lòng. Nhưng mà hiện tại
Hoàng đế bệ hạ hung cát khó liệu, huống chi nếu có vinh hạnh làm Quốc
trượng thì Lý gia sẽ được nhảy vào hàng ngoại thích, như vậy chức vị Thủ phụ Nội các của hắn làm sao đảm đương đây? Còn nữa, xung hỉ chỉ có thể
giúp bệ hạ thêm may mắn mà thôi, nếu không may mắn, bệ hạ băng hà, nữ
nhi không có tôn vinh, như vậy cả đời phải sống thế nào đây?
“Bẩm Thái hậu nương nương, thần nghe nói từ trước đến nay dân
gian thành hôn xung hỉ, cũng phải xem bát tự có hợp hay không.” Lý Bình
Chu trấn định tinh thần, nghiêm mặt nói, “Nếu nữ nhi của thần có lợi cho long thể của bệ hạ khôi phục thì thần tuyệt đối không hai lời.” Chuyện
lớn như vậy, trong lúc nhất thời Lý Bình Chu thật không có chủ kiến xác
định. Nhưng Vệ thái hậu mở miệng, sự việc liên quan đến long thể của bệ
hạ, hắn không thể từ chối. Bất quá Lý Bình Chu cũng không muốn đóng đinh chuyện này.
“Lý tướng quả nhiên trung thành như một với Hoàng thượng.” Vệ
thái hậu mỉm cười tán thưởng một tiếng, “Chuyện này trước hết cứ như vậy đi, đợi Hoàng thượng bình phục. Lý tướng, khanh chính là ân nhân của
hoàng thất đấy.”