Một vị hầu gia khác ở Chiết Mân, Việt An Hầu cười nói, “Nhớ rõ
lúc trước nha đầu của Thiện Kỳ Hầu bị bắt nhốt ở Tông Nhân phủ, Lỗ An
Công đi đứng còn lẹ hơn cả chúng ta, bay vào trong cung biểu lộ trung
thành với bệ hạ.”
“Trước khác nay khác.” Mân Tĩnh Công cười nhẹ, “Triều đình đã phái Ngự sử đến Tế Nam, Lỗ An Công sốt ruột cũng hợp tình hợp lý.”
Khi Mân Tĩnh Công nói đến tình cảnh chật vật của Lỗ An Công, ăn
trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, thì không khỏi nghĩ đến bản thân
mình, nhịn không được mà nói một câu, “Liêm chính ty và Ngự sử đài đến
Chiết Mân điều tra vụ án Thiệu Xuân Hiểu, đến nay vẫn chưa biết đã điều
tra xong chưa?”
Việt An Hầu nói, “Buổi sáng Tưởng Văn An đã dâng tấu chương, bảo rằng Tri phủ Hàng châu bị ám sát, ít nhất hai sự việc này phải được
điều tra đầu đuôi rõ ràng thì bọn họ mới có thể trở về.”
“Hầy, chúng ta không ở Chiết Mân, Chiết Mân nhất thời loạn lạc như thế, thật sự khiến người ta bất an.”
“Chúng ta cứ chờ tin tức của Liêm chính ty là được.” Hai người
đều là lão hồ ly, Liêm chính ty ở trong tay Lưu Ảnh, lại là nhiệm vụ đầu tiên, nếu không thể khai hỏa phát pháo đầu tiên thì tiền đồ của Lưu Ảnh coi như miễn bàn, ngay cả Hoàng đế bệ hạ tự tay thành lập Liêm chính ty cũng bị mất mặt.
Liêm chính ty điều tra cẩn thận một chút cũng là hợp tình hợp lý.
Mặc dù Mân Tĩnh Công không đáp lại lời đề nghị của Lỗ An Công,
nhưng vào lúc này cũng không thể để người ta nhìn ra tôn thất đang bị
chia cắt. Còn nữa, bọn họ biểu lộ thái độ trong tôn thất thì mới có thể
bảo trì địa vị của mình trong tôn thất.
Bất quá, khi Mân Tĩnh Công và Lỗ An Công đang an bài thì liền
nhận được tin Vệ thái hậu ban hôn nữ nhi Vệ thị cho thế tử Thừa Ân Công. Đồng thời tin tức một nữ nhi Vệ thị khác kết thân cùng mẫu tộc Lâm gia
của hoàng tôn Vĩnh Khác cũng được lan truyền tại đế đô.
Thế cục nhất thời tăng thêm hương vị khó lường.
Ngay cả tấu chương mà Mân Tĩnh Công và Lỗ An Công đã viết sẵn cũng phải tạm thời gác lại.
Chiết Mân.
Tuy Thiệu Xuân Hiểu bị giam lỏng nhưng không bị ngược đãi, sắc mặt không tệ.
Người này có vẻ mặt nho nhã, tuy đã qua tuổi lục tuần nhưng dáng vóc vẫn vô cùng tốt, giơ tay nhấc chân mang theo vài phần phong độ, nếu đứng từ ngoài nhìn lại thì Thiệu Xuân Hiểu thật không giống kẻ tham lam đại gian đại ác.
“Sai một ly đi một dặm.” Thiệu Xuân Hiểu chắp tay nhìn ra hoa hồng ngoài cửa sổ mà than khẽ.
Hắn là Tổng đốc Chiết Mân, quyền thế hiển hách, muốn giúp đỡ
điệt tử một chút cũng là chuyện thường tình, không có gì đáng trách. Hơn nữa Thiệu Xuân Hiểu chọn thời cơ rất tốt, canh chuẩn thời gian ném đá
xuống giếng. fynnz.wordpress.com
Duy nhất hắn chưa tính đến chính là bản tính của Triệu Thanh Di.
Nếu là văn nhân bình thường, từ Bảng nhãn bị tước chức, bị đoạt
công danh, bị trục xuất khỏi dòng họ thì còn mặt mũi gì nữa. Giống lão
phụ thân Triệu Như Tùng của Triệu Thanh Di. Thẳng thừng tự sát.
Nhưng Triệu Thanh Di lại không biết xấu hổ, không chịu chết.
Chẳng những Triệu Thanh Di không chịu chết mà người ta còn dựa vào cuộc chiến bảo vệ thành mà ngậm cá trở mình.
Nếu điệt tử của mình là Triệu Như Bách có thể nhổ cỏ tận gốc,
thừa dịp Triệu Thanh Di gặp rủi ro mà lấy mạng Triệu Thanh Di thì sẽ
không có kiếp nạn này.
Thiệu Xuân Hiểu lại cảm thán một tiếng, thật sự là trùng hợp.
Triệu Thanh Di cố gắng sống, Triệu Như Bách lại đi nương tay.
Không nói thì thôi, nói ra thì Triệu Như Bách quả thật có bản
lĩnh, Thiệu Xuân Hiểu cũng không có khả năng nhìn Triệu Như Bách ở không nhàn rỗi nhiều năm như thế. Chẳng qua Thiệu Xuân Hiểu không ngờ Triệu
Như Bách lại vô năng đến như thế.
Hiện tại nói lại chuyện này thì có tác dụng gì?
Thiệu Xuân Hiểu nhìn về phía người thanh niên đang đi đến ở sân
vườn, buông mày, khép môi, nay cũng không phải không có đường sống!
Tiết Thiểu Lương cũng không biết chính mình có tài năng đàm phán.
Thế mà Thái hậu lại giao việc này cho hắn, khuôn mặt của Tiết
Thiểu Lương tuy quá mức tuấn tú, nhưng lại thiếu khả năng thuyết phục.
Cũng may theo vẻ mặt của hắn thì có thể đặc biệt hù người. Tiết Thiểu
Lương đem lệnh bài ngự tiền thị vệ ra trước mặt Thiệu Xuân Hiểu, đợi
Thiệu Xuân Hiểu cẩn thận xem xong thì mới lạnh lùng nói, “Phụng lệnh
Thái hậu, có mấy câu muốn hỏi Thiệu đại nhân.”
Thiệu Xuân Hiểu thi lễ, “Thần thỉnh an bệ hạ, thỉnh an Thái hậu.”
Tiết Thiểu Lương nói thẳng vào việc chính, hoàn toàn không lôi
thôi dài dòng, “Thiệu đại nhân, ngươi cảm thấy với tội của ngươi thì
ngươi sẽ có kết cục gì, Thiệu gia sẽ có kết cục gì?”
“Tội thần muôn lần đáng chết.” Xưa nay có vô số quan viên tham ô ngã ngựa, Thiệu Xuân Hiểu quen đọc sử sách, lại từng trải như vậy,
không cần người nhắc nhở thì hắn cũng biết Thiệu gia sẽ có kết cục gì.
Nghĩ đến con cái và gia sản mấy chục năm nay, cho dù Thiệu Xuân Hiểu đã
sớm chuẩn bị nhưng vẫn nhịn không được mà cảm thấy có một chút thê
lương.
Tiết Thiểu Lương thản nhiên nói, “Thiệu đại nhân, ngươi nghĩ là ai có thể bảo vệ đươc người nhà của ngươi?”
“Trên đời này, ai có thể chống cự lại quốc gia?”
“Vì sao Thiệu đại nhân không thành khẩn lập công mà lại đi che
lấp nhận tội thay cho kẻ khác?” Tiết Thiểu Lương nói, “Diệt cỏ nhất định phải diệt tận gốc, gốc cỏ của Thiệu đại nhân đã được người ta buông
tha, Thiệu gia đi con đường nào thì ta tin tưởng trong lòng của Thiệu
đại nhân đã có tính toán.”
“Nếu Thiệu đai nhân đã suy nghĩ kỹ càng thì nói với thị vệ bên
ngoài một tiếng, bản quan tự động sẽ đến đây. Không đợi Thiệu Xuân Hiểu
có bất kỳ phản ứng nào, Tiết Thiểu Lương đã xoay người rời đi.
Hôm nay Tiết Thiểu Lương lại đến tiểu viện giam cầm Thiệu Xuân Hiểu.
Thiệu Xuân Hiểu trông có vẻ vẫn như hôm trước, chẳng qua phần
tóc mai trở nên bạc hơn một chút. Ánh mắt của hắn vẫn kiên định, thái độ cung kính khiêm nhường, nếu không phải Thiệu Xuân Hiểu đang mang thân
phận tù tội thì ngay cả Tiết Thiểu Lương cũng không thể sinh ra ác cảm
đối với hắn. Trước tiên Thiệu Xuân Hiểu nói ra một đống lời sám hối,
Tiết Thiểu Lương thản nhiên lắng nghe, tham quan có rất nhiều bất đắc
dĩ, không cần nói cũng biết làm một thanh quan khó như thế nào.
Thiệu Xuân Hiểu là người giỏi quan sát sắc mặt kẻ khác, thấy
Tiết Thiểu Lương vẫn lãnh đạm thì trong lòng thầm than một tiếng, nghiêm mặt nói, “Tiết đại nhân, ta muốn biết, nếu ta khai ra toàn bộ thì con
cái của ta….”
“Triều đình sẽ không liên lụy bọn họ.” Tiết Thiểu Lương lạnh
lùng nói, “Đây là giới hạn, nếu Thiệu đại nhân lập công chuộc tội thì
con cái của ngài sẽ bình an.”
Thiệu Xuân Hiểu than nhẹ, “Chuyện đã đến nước này, cũng không thể giấu diếm được nữa.”
Lưu Ảnh nhìn Tiết Thiểu Lương với cặp mắt khác xưa, vốn tưởng
rằng người này chỉ là một tên vũ phu, nào ngờ Tiết Thiểu Lương đi hai
lần đến chỗ của Thiệu Xuân Hiểu thì Thiệu Xuân Hiểu liền khai ra rất
nhiều bí mật.
Gia sản chỉ là tiểu tiết.
Mấy thứ này chỉ cần có thêm thời gian thì rốt cục vẫn có thể kiểm chứng được.
Quan trọng chính là bí mật trong đó, nếu Thiệu Xuân Hiểu không
chịu khai ra, muốn tìm manh mối thì nhất định phải phí rất nhiều công
sức.
Tiết Thiểu Lương, Lưu Ảnh, Tưởng Văn An, ba người liên danh đưa
tấu chương bí mật gửi về đế đô, sau khi Vệ thái hậu xem xong cũng không
công khai mà lại cất giữ, khóa ở trong một chiếc hộp bí mật.
Mân Tĩnh Công rốt cục ngồi không yên.
“Bệ hạ đã lâu không lộ mặt, đệ thật sự lo lắng cho bệnh tình của bệ hạ.” Ngay cả tâm tư uống trà mà Mân Tĩnh Công cũng không có, tuy
mang tiếng là mời Lỗ An Công đến uống trà nhưng lại không động vào một
chút nào, ngược lại là Lỗ An Công rất có hứng uống trà.
Lỗ An Công phe phẩy cây quạt có khung xương bằng ngà voi, “Thì
đó, nếu để ta nói thì chúng ta nên đi thỉnh an bệ hạ một chút.” Minh
Trạm bệnh đã lâu, làm Hoàng đế, chỉ cần có thể đứng dậy thì cũng sẽ
không ru rú trong tẩm cung không chịu lâm triều như thế. Bao nhiêu đại
phu thất bại, bọn họ cũng phải đi thăm dò thực hư một phen.
“Đệ và ca ca có cùng suy nghĩ.” Mân Tĩnh Công nhẹ nhàng nói,
“Với lại, lúc trước khi bệ hạ chưa ngã bệnh thì còn đề cập đến chuyện
Thái thượng hoàng sắp về đế đô. Nay trong triều lộn xộn, việc này cũng
chẳng còn ai nhắc đến.” fynnz.wordpress.com
Hiện tại Ngự sử triều đình ở tại Tế Nam, vì vậy mà Lỗ An Công có ý kiến rất lớn đối với Vệ thái hậu, lén lút bình phẩm, mất đi vài phần
cung kính, nói một cách không khách khí, “Thái hậu nương nương đang cầm
quyền, nếu Thái thượng hoàng trở về thì trong triều phải làm thế nào
đây?”
Khi chuyện này đã được bàn đến thì Mân Tĩnh Công cũng không tiếp tục giả vờ, bèn hỏi, “Theo ý của ca ca, nếu thỉnh lập hoàng tôn làm
thái tử thì Thái hậu sẽ nghiêng về vị nào?”
Lỗ An Công thấp giọng nói, “Nếu để ta nói, hoàng trưởng tôn Vĩnh Đoan là thứ tử, mẫu tộc không nổi bật. Nếu đứng trên lập trường của
Thái hậu nương nương để suy xét thì đương nhiên hoàng tôn Vĩnh Đoan
thích hợp nhất. Thành cũng là Tiêu Hà, thất bại cũng là Tiêu Hà, không
lập hai vị đích hoàng tôn, mà lại chon thứ hoàng tôn, như vậy Nội các
không còn gì để nói. Trong hai vị đích hoàng tôn, niên kỷ của hoàng tôn
Vĩnh Khác lại lớn tuổi hơn một ít. Với lại, dù sao Thái thượng hoàng vẫn còn. Thái thượng hoàng nhất định phải lên tiếng trong việc lập hoàng
tôn.”
“Lúc trước Thái thượng hoàng và Trấn Nam Vương rơi vào tay của
Nguyễn Hồng Phi, bệ hạ lấy thân phận thế tử đến đế đô, có một chút xích
mích với các thân vương. Đại cữu tử của Lan thân vương chết không rõ
nguyên nhân, ta nghe người ta nói, nội tình có liên can đến bệ hạ. Lâm
gia và Vệ gia kết thân, Thái hậu lại đem điệt nữ bên mẫu tộc gả cho thế
tử Thừa Ân Công, đây là nội tình, hừ.” Lỗ An Công hừ lạnh một tiếng,
nhìn về Phía Mân Tĩnh Công, “Không biết lão đệ có nghĩ giống ta hay
không?”
Mân Tĩnh Công cười nhẹ, nói một cách khiêm tốn, “Đệ làm sao có kiến thức rộng rãi như ca ca.”
Hai người bọn họ đều xem trọng hoàng tôn ít tuổi nhất chính là
Vĩnh Khiết, đầu tiên, tuổi còn nhỏ dễ khống chế, nay Vĩnh Khiết mới đến
tuổi bi bô tập nói, tiểu tử kia nói một câu mười chữ, hết tám chữ là
ngôn ngữ ngoài hành tinh. Tiếp theo, Vĩnh Khiết có mẫu tộc là phủ Thừa
Ân Công, phủ Thừa Ân Công tuy có vẻ hiển hách nhưng trên thực tế Thừa Ân Công Ngụy Ninh ra ngoài quốc đảo, Ngụy An lại là công tử quần là áo
lượt, không có tiền đồ, không đáng phải lo. Hơn nữa dòng họ của phủ Thừa Ân Công không có lai lịch, chỉ bằng hai huynh đệ bọn họ thì có gì mà
đáng sợ? Thứ ba, nếu bệ hạ thật sự gặp chuyện bất trắc, giữa hai việc
nghênh đón Thái thượng hoàng chấp chính hay là chọn lập hoàng tôn làm kế vị thì Vệ thái hậu chắc chắn lựa chọn cách thứ hai.
Trên thực tế, lúc này tôn thất cũng không hy vọng Thái thượng hoàng trở lại.
Một Thái thượng hoàng đa mưu túc trí chèn ép tôn thất nhiều năm
và một tiểu hoàng tôn ngây thơ trong trắng, ai khả ái hơn thì không cần
nói cũng biết.
Nếu Vệ thái hậu cũng nghiêng về Vĩnh Khiết thì trong phương diện này, tôn thất nguyện ý tôn trọng sự lựa chọn của Vệ thái hậu. Thậm chí
tôn thất còn vui lòng chi viện và giúp đỡ Vệ thái hậu.
Bởi vì trong hai lựa chọn thì Nội các nhất định sẽ chọn cách đầu tiên.
Mân Tĩnh Công thầm nghĩ, đáng tiếc thọ mệnh không dài, Hoàng đế
bệ hạ anh tài ngút trời, đăng cơ mới một năm mà đã đổi hai vị Thượng
thư, chỉ cần cho bệ hạ thêm một ít thời gian thì đám người Lý Bình Chu
có thể tiếp tục ở lại Nội các hay không vẫn chưa biết chắc.
Nhưng nay xem ra trong Nội các có đến hai phần ba là lão thần do Thái thượng hoàng lưu lại, trong triều thì càng không cần phải nói.
Những người này cho dù mỗi người đều có tư tâm, bất quá nghênh
đón Thái thượng hoàng là lựa chọn có lợi nhất cho sự ổn định của thiên
hạ, Lý Bình Chu lại thân thiết với Phượng Cảnh Kiền, Thái thượng hoàng
trở về, Lý Bình Chu vẫn yên ổn làm người đứng đầu Tướng quốc, có lẽ Lý
Bình Chu sẽ dâng hai tay nghênh đón Thái thượng hoàng trở về.
Về phần sau này nếu Lý Bình Chu chặn đường thì làm sao?
Mân Tĩnh Công mỉm cười, cái này phải xem thủ đoạn của Thái hậu nương nương.
Mân Tĩnh Công và Lỗ An Công liên danh thượng tấu, muốn đến tẩm
cung Chiêu Đức điện để thỉnh an Hoàng đế bệ hạ, Vệ thái hậu thản nhiên
nói, “Nay đại đa số thời gian Hoàng thượng đều mê man, các khanh đi thì
sẽ quấy nhiễu Hoàng thượng tịnh dưỡng. Đợi Hoàng thượng khỏe lại, ngày
sau còn nhiều thời gian để gặp mặt, không cần phải nóng vội.”
“Ta hiểu lòng trung thành của các khanh, Hoàng đế cũng vậy.” Vệ thái hậu bưng tách trà, nhìn hai người, “Các khanh thấy sao?”
Lỗ An Công nói một cách thành khẩn, “Lão thần nghĩ, chỉ cần dập đầu trước cửa Chiêu Đức điện là đủ.”
“Dạ.” Mân Tĩnh Công nói, “Tuy bệ hạ dưỡng bệnh, không thể gặp
chúng thần. Chỉ cần chúng thần có lòng thì có lẽ bệ hạ cũng biết được.”
Vệ thái hậu khẽ nhếch khóe môi, “Nói vậy cũng đúng, Hoàng đế đã
biết tâm ý của các khanh. Hôm nay nhìn thấy lòng trung thành của các
khanh thì ta cũng vui mừng, trùng hợp ta đã cầu nguyện với đức Phật, sẽ
sao chép một trăm bộ kinh Kim Cang để cầu bình an cho Hoàng thượng.”
“Các khanh cũng biết hiện tại trong triều nhiều việc phức tạp,
ta thì không có thời gian nhàn rỗi.” Vệ thái hậu nhẹ nhàng nói, “Chuyện
này nếu giao cho cung nữ và thái giám làm thì tuyệt đối không ổn. Hôm
nay thấy các khanh, rốt cục có thể giải quyết vấn đề nan giải này giúp
ta.”
“Các khanh đối với Hoàng thượng trung thành, lại là tôn thất
thúc bá, thân cận nhất với Hoàng thượng, là thủ túc tình thâm.” Vệ thái
hậu nói, “Ta cũng không phân phó gì nhiều, các tôn thất ở đế đô, mỗi
người một bộ, các khanh sao chép xong, rồi tiến cung đưa cho ta. Khi nào viết xong hết thì sẽ dâng lên đức Phật, đây cũng là nhân duyên của các
khanh. Các khanh thấy thế nào?”
Hai người không ngờ không được gặp Hoàng thượng mà còn bị Vệ
thái hậu phân phó, miễn bàn trong lòng uất ức thế nào. Bất quá Vệ thái
hậu đã phân phó, lại là sao chép kinh thư cho bệ hạ, hai người nào dám
từ chối, đều đồng ý.
Mân Tĩnh Công nói, “Thái hậu nương nương, miễn bàn đến lòng
trung thành của chúng thần với bệ hạ, lão thần nghĩ, các chư thần Nội
các có ai mà không nhận được hoàng ân vô hạn đâu. Kinh thư này, nếu là
vì cầu phúc cho bệ hạ thì chia cho Nội các vài bộ, cũng coi như tích
phúc cho thiên hạ.” Thẳng tay kéo Nội các xuống nước.
Vệ thái hậu nhẹ nhàng nói, “Lúc trước ta cũng nghĩ như vậy,
chẳng qua hiện tại ta ở trong cung, phải chăm sóc sức khỏe của Hoàng
thượng, lại phải xem tấu chương. Nội các chẳng thoải mái hơn ta bao
nhiêu, đại sự thiên hạ đè nặng trên vai bọn họ. Kinh thư tuy quan trọng
nhưng cũng phải đặt đại sự thiên hạ lên trước. Thời Đường, Thái Tông
hoàng đế từng nói, quân là thuyền dân là nước. Hoàng thượng xưa nay xem
dân chúng như con, nếu để Hoàng thượng biết Nội các không để ý đến quốc
sự mà cố chấp sao chép kinh thư, trong lòng nhất định không dễ chịu. Ta
là mẫu thân của Hoàng thượng, làm sao có thể chống lại ý của Hoàng
thượng.”
“Nương nương nói rất đúng.” Kế của Mân Tĩnh Công thất bại, thật đáng tiếc.
Kỳ thật đề nghị này của Mân Tĩnh Công tuyệt đối không có hảo tâm.
Lúc trước Lý Bình Chu vì phản đối việc Hoàng hậu Phương thị tham dự vào chính sự mà bị lưu đày đến Lĩnh Nam hơn cả chục năm. Lý Bình Chu hoàn toàn không có một chút hảo cảm nào đối với Phương gia. Vệ thái hậu có quan hệ sâu xa với Phương gia, lúc trước Vệ thái hậu từ Vân Quý đến
đế đô, muốn tiến cung làm Thái hậu, bị Lý Bình Chu dẫn đầu vài vị trọng
thần ngăn cản bên ngoài, tuy đám người Lý Bình Chu rốt cục không thể
ngăn cản Vệ thái hậu tiến cung nhưng trên một trình độ nhất định thì
cũng đã làm mất mặt Vệ thái hậu.
Với bản tính quật cường của Lý Bình Chu, nếu Vệ thái hậu bắt hắn sao chép kinh thư thì nói không chừng có thể khiến Vệ thái hậu bị mất
thể diện
Mân Tĩnh Công lập kế, nhưng Vệ thái hậu lại có công phu rất cao, không bị trúng kế.
Lỗ An Công và Mân Tĩnh Công cáo từ Thái hậu, ra khỏi Chiêu Đức điện, chưa được bao lâu thì liền gặp Lý Bình Chu và Từ Tam.
Bốn người chào hỏi nhau, mặc dù hận không thể cắn chết đối phương nhưng mặt ngoài vẫn hòa hợp êm thấm, gặp mặt thì sẽ hàn huyên.
“Lý tướng Từ tướng, nhị vị vào cung thỉnh an Thái hậu à?”
“Có chút chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng Thái hậu.”
“Nhị vị lão Công gia xuất cung ư?”
Lỗ An Công cảm thấy tâm tư lay động, cười nói, “Biết được Thái
hậu nương nương cầu phúc vì bệ hạ, đã hứa hẹn với đức Phật sẽ sao chép
một trăm bộ kinh Kim Cang dâng phật. Ta và Mân Tĩnh Công suy nghĩ,
chuyện khác thì chúng ta không giúp được bệ hạ, vì vậy liền xin Thái hậu nương nương nhận nhiệm vụ này, cũng coi như tỏ lòng trung thành của
chúng ta.”
Lý Bình Chu gật đầu khen, “Nhị vị lão Công gia trung thành khiến chúng ta thật bội phục.” Sao kinh thư cũng tốt, còn hơn cả ngày cứ giả
bộ nhúng tay vào chuyện Nội các.
Mân Tĩnh Công thở dài, “Đúng vậy, hai tháng không được nhìn thấy long nhan, lần này tiến cung vốn muốn thỉnh an bệ hạ, Thái hậu nương
nương bảo rằng bệ hạ đang mê man, cũng không tiện quấy rầy bệ hạ dưỡng
bệnh. Có thể sao chép kinh thư cầu phúc cho bệ hạ cũng là phúc phận của
chúng ta.”
Hai tháng.
Lý Bình Chu cũng nhận ra từ ngày Minh Trạm ngã bệnh đã hơn hai tháng.
Thấy Lý Bình Chu rốt cục yên lặng, Mân Tĩnh Công bày ra vẻ mặt u sầu cáo biệt nhị vị Lý Từ, cùng Lỗ An Công trở về sao chép kinh thư.
Nội các vẫn đề phòng tôn thất, bất quá Hoàng đế bệ hạ ngã bệnh,
Nội các càng lo lắng hơn so với đám tôn thất. Nếu bọn họ không thể thăm
dò thực hư thì cứ để Nội các đi thăm dò vậy!