Lâm Vĩnh Thường vẫn thỉnh Từ Doanh Ngọc vào ở phủ Tổng đốc, Từ Doanh
Ngọc có chút chần chừ, dù sao lúc trước là do nàng tự dọn ra khỏi phủ
Tổng đốc. Lâm Vĩnh Thường đã chuẩn bị sẵn lý do, “Nay Giang Nam vẫn chưa ổn định, Từ đại nhân lẻ loi một mình, lại phải cư ngụ lâu dài tại thành Dương Châu, ở trạm dịch cũng bất tiện. Còn nữa, phủ Tổng đốc muốn hợp
tác với Thiện Nhân đường, có chuyện cần phải bàn. Từ đại nhân là người
quang minh lỗi lạc, Lâm mỗ cũng là người ngay thẳng, Từ đại nhân là khâm sai của Thái hậu, nếu không chịu ở lại phủ Tổng đốc thì nhất định là
bản quan đã tiếp đãi sơ xuất đối với Từ đại nhân.”
“Như vậy, làm phiền Lâm đại nhân rồi.” Hai người còn giả vờ khách sáo một hồi, ra vẻ đủ trò.
Kỳ thật hiện tại ở Hoài Dương, Lâm Vĩnh Thường nói một thì không ai dám nói hai, Từ Doanh Ngọc ở phủ Tổng đốc, ngay cả đám thư sinh lưỡi dài ở Vạn Lý thư viện sau khi bị Lâm tổng đốc xử trí thì cũng không dám nói năng bậy bạ.
Lâm Vĩnh Thường mời Từ Doanh Ngọc uổng rượu tẩy trần, Từ Doanh
Ngọc nhân cơ hội nhắn lại lời của Từ Tam cho Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh
Thường luôn mồm cảm thán, “Nhạc phụ đại nhân quan tâm khiến ta thật áy
náy.”
Trong phòng không có người ngoài, Từ Doanh Ngọc nhịn không được
mà nghiêm giọng, “Lâm đại nhân kiềm chế chút đi, chẳng có ai như ngài
cả.” Còn chưa xem tuổi mà đã đi kêu nhạc phụ, da mặt bị dày quá đáng.
“Phải đa tạ muội muội nữa.” Lâm Vĩnh Thường đưa tay ra, giống
như vô tình đặt lên tay của Từ Doanh Ngọc, còn sờ sờ nắn nắn, “Nhạc phụ
cũng vì nể tình muội muội đấy thôi.”
Nếu Từ Doanh Ngọc là hoàng hoa khuê nữ thì có lẽ không vui đối với cử chỉ này của Lâm Vĩnh Thường.
Nhưng dù sao thì Từ Doanh Ngọc cũng đã trải qua một cuộc hôn
nhân, nàng hiểu rất rõ Lâm Vĩnh Thường, còn nữa, với thân phận và trí
tuệ như vậy của Lâm Vĩnh Thường, tuy cử chỉ có hơi vượt quá quy củ, bất
quá loại vượt quá này phần nhiều là xuất phát từ tình cảm của một nam
nhân đối với nữ nhân chứ không có ý cợt nhã.
Lâm Vĩnh Thường sờ bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần của cô nương người ta, cùng Từ Doanh Ngọc kể lể nỗi lòng tương tư.
Nữ nhân xưa nay thích nghe lời ngon ngọt, ngay cả Từ Doanh Ngọc
cũng không ngoại lệ. Dù sao thì Từ Doanh Ngọc cũng hiểu rõ nam nhân, lúc này trong lòng cũng ngọt ngào, thấy vài năm trước kia tuy rất thoải
mái, nhưng không được tâm ý tương thông như khi ở cùng Lâm Vĩnh Thường
thế này.
Hai người trước tư sau công, sau khi thổ lộ tâm sự, Lâm Vĩnh
Thường mới hỏi thăm Từ Doanh Ngọc, “Trước khi muội muội đến đây có được
diện kiến Thái hậu nương nương hay không?”
Từ Doanh Ngọc nói, “Ta có tiến cung một chuyến, nhưng hiện tại
Thái hậu ở Chiêu Đức điện chăm sóc bệnh tình của bệ hạ, cũng không có
thời gian rảnh để gặp ta, chỉ lệnh thái giám truyền khẩu dụ bảo ta cố
gắng làm tốt nhiệm vụ.”
“Đỗ quốc chủ vẫn còn ở trong cung?”
“Vẫn còn.” Từ Doanh Ngọc nghĩ đến lời đồn thổi nổi lên khắp tứ
phía lúc trước, nhịn không được mà nói, “Bởi vì Đỗ quốc chủ ngủ lại
trong cung cho nên bọn họ nói năng linh tinh. Vì lời đồn nhảm này mà Nội các và tôn thất suýt nữa đã trở mặt.”
Lâm Vĩnh Thường yên lòng, khóe môi hơi nhếch lên, cười nhạo, “Đỗ quốc chủ ở trong cung cũng không phải một hai ngày, vì sao khi bệ hạ
khỏe mạnh thì chẳng có ai đồn thổi. Nay thừa dịp bệ hạ không khỏe liền
nói năng linh tinh, làm ô danh Quốc chủ.” fynnz.wordpress.com
Từ Doanh Ngọc cũng không cho rằng những lời đồn nhảm kia có cái
gì đáng tin, trong đó còn có không ít lời đồn về phụ thân của nàng,
không cần nói cũng biết chuyện này đã khiến người ta nổi giận đến cỡ
nào, Từ Doanh Ngọc nói, “Hoàng thượng ngã bệnh mới một tháng, hiện tại
vẫn chưa khỏe lại, phụ thân mỗi ngày mặt cau mày có, hôm kia trước khi
ta đến thì có nghe nói Trấn Nam Vương phủ đã phái đại phu đến đế đô để
chẩn bệnh cho bệ hạ. Hiện tại nói rằng Thái hậu cầm quyền nhưng thực
chất cũng là Nội các viết ý kiến, Thái hậu phê duyệt mà thôi. Nay vì vài chuyện mà Nội các và tôn thất mâu thuẫn rất nhiều, ta thấy cứ tiếp tục
như vậy cũng không phải cách.”
“Nội các bắt đầu thảo luận chính sự?” Lâm Vĩnh Thường không ở đế đô, nghe thấy tôn thất muốn xen vào chuyện Nội các thì cảm thấy hơi khó chịu.
Dù sao Từ Doanh Ngọc xuất thân từ tướng phủ, đương nhiên có chút ưu thế. Nhà nàng có hai đệ đệ, Từ Bỉnh Đường luôn ở tại Nội vụ phủ,
ngoại trừ phát minh thì hắn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì. Từ Bỉnh Trung thì nhanh nhẹn nhưng tố chất chính trị lại hoàn toàn không bằng
Từ Doanh Ngọc, mỗi khi Từ Tam giáo huấn nhi tử thì thường nhắc đến nữ
nhi. Dù sao Từ Tam đã cam chịu Lâm Vĩnh Thường là nữ tế của mình, với tư chất và địa vị hiện tại của Lâm Vĩnh Thường thì mười năm sau Lâm Vĩnh
Thường tiến vào Nội các không hề khó.
Nữ nhi có tài năng thiên phú như vậy, Từ Tam cảm thấy rất lãng
phí đáng tiếc, huống chi hiện tại Từ Doanh Ngọc ít nhiều gì cũng là quan ngũ phẩm, biết một ít chuyện triều đình cũng không có gì là sai. Trong
lòng Từ tướng, thậm chí còn cho rằng như vậy có thể giúp nữ nhi quản lý
Lâm Vĩnh Thường, để tránh sau này Lâm Vĩnh Thường sinh ra tư tâm.
Hầy, nữ tế quá hèn nhát thì gả nữ nhi sẽ thiệt thòi.
Nữ nhi rất có bản lĩnh, Từ tướng lại cứ nghi thần nghi quỷ.
Tâm tư của nhạc phụ đại nhân luôn khó đoán như thế.
Từ Doanh Ngọc nói, “Tôn thất muốn can thiệp vào triều chính, nếu vào triều thì sẽ thảo luận chính sự. Lúc trước có Hoàng thượng áp chế,
hiện tại Hoàng thượng bệnh đã lâu không thuyên giảm, Thái hậu chỉ thay
chấp chính mà thôi, tôn thất muốn nói gì thì chẳng lẽ có thể chặn miệng
bọn họ hay sao?”
Lâm Vĩnh Thường chuyển mắt mỉm cười, cầm lấy một quả anh đào
trên đĩa đựng trái cây rồi đưa cho Từ Doanh Ngọc ăn, “Xem ra bệnh của
Hoàng thượng không thể khỏe lại trong chốc lát. Trấn Nam Vương phủ đã
phái đại phu, muội thấy Hoài Dương có đại phu nào có danh tiếng thì ta
sẽ dâng tấu chương phái người đưa bọn họ đến đế đô.”
“Phụ thân cũng nói như vậy.” Từ Doanh Ngọc thở dài, kỳ thật tầm
nhìn của Từ Doanh Ngọc không thể sánh bằng đám lão hồ ly Lâm Vĩnh Thường và Từ Tam. Đầu tiên, mặc dù tôn thất can thiệp chính sự ở thời Đức Tông và Nhân Tông, trước kia lại càng không cần bàn đến. Nhưng đến thời Thái thượng hoàng thì tôn thất không được trọng dụng. Từ khi Minh Trạm đăng
cơ, tình huống càng quỷ dị hơn, phàm là những tôn thất được Minh Trạm
nhiệt tình quan tâm, nếu không phải bị tước chức thì chính là nhường
chức, thậm chí có người như phụ tử Thiện Kỳ Hầu, bị ngộ thương mất mạng, chết nơi đất khách quê người.
Có thể thấy được, tuy rằng ngoài miệng Minh Trạm nói rất hay,
nào là đường thúc đường bá đường huynh đường đệ cực kỳ thân thiết, kỳ
thật thủ đoạn càng ác liệt hơn cả Phượng Cảnh Kiền.
Minh Trạm ngã bệnh đã lâu, đám tôn thất đương nhiên cũng có đủ cách để hỏi thăm tình hình.
Nếu long thể khỏe lại thì bọn họ nhất định không dám chỉ trỏ đối với chuyện chính sự.
Nay nhìn tôn thất càng ngày càng lên mặt, lại dám chống cự Nội
các, xem ra bọn họ cho rằng long thể đang gặp nguy hiểm, có lẽ bọn họ có con đường đặc biệt để phán đoán. Trừ phi Hoàng đế bệnh rất nặng nếu
không tôn thất tuyệt đối không dám có thái độ như thế.
Bất quá nói đi cũng nói lại. Tôn thất chống cự Nội các, nói cách khác, nay cục diện ở đế đô chính là thế chân vạc. Nhưng thế chân vạc
này lại mỗi phe mỗi khác.
Nội các không cần phải nói, danh chính ngôn thuận đại biểu cho
văn võ bá quan. Còn tôn thất thì sao, huyết thống cao quý, người ta đều
là họ Phượng, ngay cả triều đình cũng là Phượng gia, nay tôn thất đoàn
kết khiến Nội các khá là đau đầu. Nhưng theo quan điểm của Lâm Vĩnh
Thường, đây vẫn là một loại lực lượng mới, trước kia tôn thất rải rác
các nơi, bình thường không thể ra khỏi thái ấp, đây là lần đầu tiên, tâm tư rốt cục có đứng đắn hay không thì cũng chưa biết. Còn lại là Vệ thái hậu, Vệ thái hậu tuy là nữ nhân, hơn nữa chỉ là chấp chính thay Hoàng
thượng, rốt cục Vệ thái hậu có thể chấp chính trong bao lâu thì mọi
người cũng không để ý. Bất quá có một điều mà tôn thất và Nội các không
thể sánh bằng Vệ thái hậu.
So với tôn thất, tuy rằng Vệ thái hậu không phải họ Phượng nhưng lại là tức phụ của Phượng gia, là mẫu thân của đương kim hoàng thượng,
địa vị huyết thống đương nhiên nằm trong tôn thất. So với Nội các, tuy
Nội các có quyền bác bỏ phê duyệt nhưng cùng một đạo lý chính là một tấu chương nếu không có phê duyệt thì vô dụng. Quyền phê duyệt đang nằm
trong tay Vệ thái hậu.
Còn có một chuyện vô cùng quan trọng chính là binh mã Cửu môn do Vĩnh Ninh Hầu phủ cầm quyền.
Như vậy, Vệ thái hậu hiển nhiên là hơn Nội các và tôn thất.
Điều này có nghĩa, chỉ cần bệnh tình của Hoàng đế bệ hạ thuyên giảm thì triều đình vẫn là của bệ hạ.
Hơn nữa chẳng lẽ tôn thất cứ thản nhiên cho rằng Hoàng đế bệ hạ thật sự không qua khỏi hay sao?
Nhưng theo quan điểm của Lâm Vĩnh Thường, bệnh của Hoàng thượng
đúng là hơi kỳ quái. Quan trọng là bên cạnh của bệ hạ dù sao có Nguyễn
Hồng Phi làm bạn, Nguyễn Hồng Phi có thể sống đến hiện tại nhất định
không phải may mắn và trùng hợp.
Có Nguyễn Hồng Phi ở trong cung, bệ hạ thật sự bị bệnh ư?
Lâm Vĩnh Thường suy nghĩ đủ điều, nhưng lại không biết hiện tại triều đình đang chất chứa một biến cố mới không muốn người biết!
Nguyễn Hồng Phi là thần nhân, một đêm nọ, đối với bầu trời đầy sao, hắn bấm đốt ngón tay tính toán, “Minh thần đã đến.”
Ngày hôm sau, Minh Trạm mở mắt thì đã là ở một nơi khác.
Xe ngựa chạy bon bon trên đường. Minh Trạm được đắp một tấm chăn mỏng, tháng sáu trời oi bức khiến hắn toát mồ hôi hột. Mơ mơ màng màng
ló đầu ra, đột nhiên Minh Trạm hét một tiếng chói tai, Nguyễn Hồng Phi
cau mày, “Ầm ĩ cái gì vậy?”
Minh Trạm ngây người hỏi một câu, “Phi Phi, chúng ta đang ở đâu thế?”
“Chẳng phải mỗi ngày ngươi đều bảo ru rú ở trong cung buồn đến
phát bệnh hay sao, ta nói với Vệ tỷ tỷ một tiếng, mang ngươi đi ra ngoài dạo chơi.” Nguyễn Hồng Phi lãnh đạm nói.
Trên mặt của Minh Trạm lộ ra nụ cười tươi rói, vén rèm xe lên,
trong gió mang theo hương thảo mộc, Minh Trạm quay đầu hôn Nguyễn Hồng
Phi một cái, “Ngươi muốn gây ngạc nhiên cho ta đúng không? Phi Phi”
Nói năng linh tinh, Nguyễn Hồng Phi hoàn toàn là muốn thử Minh
Trạm một hồi, kết quả là đầu óc của Minh Trạm không giống bình thường.
Nguyễn Hồng Phi chỉ đành phải qua loa nói, “Bị ngươi làm phiền lỗ tai
quá.” Nhưng việc Minh Trạm đã hoàn toàn tin tưởng hắn hơn bất cứ điều gì khiến Nguyễn Hồng Phi không phải là không có cảm động.
Minh Trạm suy nghĩ một hồi, bắt đầu cười ngây ngô, ôm thắt lưng
của Nguyễn Hồng Phi rồi nói, “Hóa ra ngươi đã sớm lên kế hoạch, Phi Phi, thảo nào lúc trước ngay cả tấu chương cũng không cho ta phê.” Kỳ thật
Minh Trạm giả bệnh, cho dù Minh Trạm không tự mình chấp bút thì cũng có
thể đọc lời phê cho Vệ thái hậu viết thay. Kết quả là Nguyễn Hồng Phi
căn bản không cho Minh Trạm xem tấu chương, bắt hắn phải nghỉ ngơi, làm
cho Minh Trạm nhàn rỗi đến phát chán. Hiện tại ngẫm lại, hóa ra là Phi
Phi nhà hắn sớm có ý này, vì vậy trên thực tế trong khoảng thời gian đó
là Minh Trạm đang bàn giao triều chính cho Vệ thái hậu. Nay Nguyễn Hồng
Phi đưa Minh Trạm ra ngoài, chuyện trong cung thật sự không cần Minh
Trạm lo lắng. Minh Trạm sung sướng một hồi, “Coi như đền bù tuần trăng
mật của chúng ta.” Sợ là Nguyễn Hồng Phi không rõ, Minh Trạm bèn giải
thích cho Nguyễn Hồng Phi biết tuần trăng mật có nghĩa là gì.
Nguyễn Hồng Phi trêu ghẹo, “Thần tiên thật đúng là coi trọng nhiều thứ.”
“Đúng vậy.” Minh Trạm trở nên đắc ý.
Nguyễn Hồng Phi thầm nghĩ, ngươi bị nữ nhân đá vô số lần, tiểu đồng nam đói khát cô đơn hai đời mà đắc ý cái khỉ gì.
Bất quá nghĩ đến việc Minh Trạm sống cả hai kiếp thì đây mới là
lần đầu tiên được thỏa mãn hưởng tuần trăng mật gì đó, Nguyễn Hồng Phi
cố gắng kiềm chế không đả kích Minh Trạm, trái lại trưng cầu ý kiến của
Minh Trạm, “Muốn đi đâu? Tùy ngươi định đoạt.”
“Trên có thiên đường, dưới có Tô hàng.”
“Đi, chúng ta đến Giang Nam đi.”
Đế đô.
“Thân phận của nương nương cao quý, là mẫu nghi thiên hạ. Nay
long thể của bệ hạ không khỏe, triều chính đều dựa vào nương nương để
chống đỡ. Nói thật ra thì Thái hậu nương nương chính là kình thiên nhất
trụ của Đại Phượng chúng ta.” Lỗ An Công có khuôn mặt rất trung hậu,
người như thế có vẻ đặc biệt quang minh chính đại, có khuôn mặt như vậy, khi nói chuyện cũng khiến người ta cảm thấy rất tin tưởng. Lỗ An Công
trầm giọng, “Nghe nói quan hệ của Đỗ quốc chủ và bệ hạ rất thân thiết,
được bệ hạ mời vào ở trong cung, quả thật là giai thoại của hai quốc
gia.”
“Nay bệnh tình của bệ hạ đã lâu không thuyên giảm. Lão thần ngày đêm lo lắng, ngay cả Trấn Nam Vương điện hạ cũng đã phái đại phu đến đế đô chẩn bệnh cho bệ hạ, đây là thiển kiến của lão thần, nghĩ rằng ngoài hải đảo có lẽ có thần y, có thể chữa khỏi bệnh cho bệ hạ.” Lỗ An Công
nói chuyện vô cùng khéo léo, “Đỗ quốc chủ vốn có giao hảo với bệ hạ,
thần suy nghĩ, có thể nhờ Đỗ quốc chủ thu xếp giúp bệ hạ được hay
không.”
Vệ thái hậu hiểu rõ, tôn thất muốn đuổi Nguyễn Hồng Phi ra khỏi
cung. Đương nhiên trong tình hình hiện tại Nguyễn Hồng Phi ở lại trong
cung đương nhiên là bất tiện. Đối với việc này thì Vệ thái hậu đã sớm
đoán trước, thản nhiên nói, “Vì chuyện tìm y cho Minh Trạm, ta đã sớm
nhờ Đỗ quốc chủ. Hôm qua Đỗ quốc chủ đã xuất cung về nước, tự mình thu
xếp việc tìm đại phu, có lẽ sẽ mời được thần y. Lỗ An Công không hẹn mà
có cùng tâm ý giống ta.” fynnz.wordpress.com
“Nương nương quá khen.” Lỗ An Công không ngờ việc này lại tiến
hành thuận lợi như vậy, vội vàng khiêm tốn một câu, nhìn Vệ thái hậu rồi thở dài, “Đáng lý ban đầu lão thần muốn sớm ngày quay về Sơn Đông, hầy, nay Hoàng thượng ngã bệnh, muốn đi thì lại không an lòng.”
“Các khanh không thường đến đế đô, cứ ở lại đế đô đi. Hiện tại
Hoàng thượng ngã bệnh, không thể chấp chính, có các khanh, trong lòng
của ta cũng coi như có người đáng tin cậy.” Lời nói của Vệ thái hậu mang theo vài phần thân cận, “Ta là một nữ nhân, đâu biết gì về triều chính
đại sự. Chỉ là Nội các nghĩ ra ý kiến rồi đưa ta phê duyệt mà thôi. Có
chuyện gì không thích hợp, chúng ta đều là người một nhà, các khanh cứ
việc nói. Thái tổ hoàng đế để lại cơ nghiệp gian sơn này, thật không dễ
dàng gì.”
Lỗ An Công nói, “Lời này của nương nương thật sự đã nói đúng tâm tư của lão thần. Lão thần đã lâu không để ý đến triều chính, cũng không biết rõ, dù sao vẫn là Nội các thuần thục hơn. Nhưng có một chuyện lão
thần muốn nhắc với nương nương.”
“Lỗ An Công có chuyện gì thì cứ nói.”
Lỗ An Công thấp giọng nói, “Bệ hạ bị bệnh đã lâu, lão thần nghe nói lòng người bên ngoài khá bất an.”
Sắc mặt của Vệ thái hậu vẫn thản nhiên, nhưng trong lời nói lại
tỏ vẻ không vui, “Lời này là sao? Vì sao lại bất an? Mấy ngày nay Vĩnh
Ninh Hầu tiến cung nhưng ta có nghe thấy gì đâu.”
Lỗ An Công vội nói, “Đúng vậy, đế đô thì không sao. Có Vĩnh Ninh Hầu trấn giữ thì tuyệt đối không có sai lầm. Là mấy ngày trước tiểu tôn tử của lão thần mang một chút đặc sản Sơn Đông đến đế đô, nghe tiểu tử
kia nói, hiện tại tin tức bệ hạ lâm trọng bệnh đã bị lén lút lan truyền
khắp nơi. Ba người nói dối thành sự thật….” Nhìn về gương mặt lãnh đạm
của Vệ thái hậu, Lỗ An Công chần chừ, “Nương nương, nên cẩn thận một
chút vẫn hơn.”
Sắc mặt của Vệ thái hậu như băng, lạnh lùng nói, “Hoàng thượng
chỉ bệnh nhẹ mà thôi, bụng dạ của những người này thật khó lường!”
Lỗ An Công phụ họa, “Thì đấy, lão thần ở Sơn Đông nhiều năm,
cũng chỉ quen thuộc việc ở Sơn Đông. Ở đế đô, văn thì có Phủ doãn đế đô
Điền đại nhân, võ thì có Vĩnh Ninh Hầu, một văn một võ, phối hợp thỏa
đáng, vì vậy đế đô thái bình phồn hoa. Sơn Đông thì lại hoang mang sợ
hãi, cũng bởi vì vậy mà lão thần khá là lo lắng.”
Vệ thái hậu trầm ngâm một lúc, phân phó, “Tử Tô, đi truyền ý chỉ của ta, thỉnh Lý tướng và Từ tướng tiến cung, ta có chuyện quan trọng
cần thương lượng.”
Lỗ An Công thấy nữ quan bên cạnh Vệ thái hậu cúi người hành lễ
rồi lui xuống nhận lệnh. Tâm tư của Lỗ An Công chìm xuống đáy cốc, có
vài phần bất an. Hắn chỉ muốn báo một chút tin tức, nửa thật nửa giả
tiết lộ cho Vệ thái hậu biết mà thôi, ai ngờ Vệ thái hậu lại trực tiếp
truyền Nội các tiến cung.
Điều này khiến Lỗ An Công nhất thời khó xử, Vệ thái hậu nói với
Lỗ An Công, “Lỗ An Công không phải người ngoài, tin tức quan trọng như
vậy, chỉ cần nói thật với Lý tướng, muốn làm thế nào thì chúng ta sẽ
thương lượng kế hoạch cụ thể.”
Nếu Thái hoàng thái hậu nghe thấy tin này thì quả thật sẽ hoang
mang lo sợ, để mặc người ta thao túng. Vệ thái hậu đương nhiên có tài
cán hơn Thái hoàng thái hậu, bất quá Lỗ An Công cũng không ngờ Vệ thái
hậu làm việc rõ ràng quyết đoán như vậy. Nội các vốn không có hảo cảm
đối với tôn thất, nay Lỗ An Công chủ động đề cập đến tình hình chính trị bất ổn ở Sơn Đông, triều đình tất nhiên sẽ điều tra Sơn Đông cho rõ,
đến khi Tuần phủ Sơn Đông biết được Lỗ An Công góp lời trước mặt Thái
hậu thì cho dù nhất thời không thể làm được gì Lỗ An Công, nhưng trong
lòng chắc chắn sẽ sinh ra hiềm khích. Đây thật sự là gậy ông đập lưng
ông.
Khi Lỗ An Công đang miên man suy nghĩ thì Lý Bình Chu và Từ Tam đã cầu kiến ở bên ngoài.
Lý Bình Chu và Từ Tam vừa nghe thấy chuyện này thì lập tức biết
cơ hội hiếm có, hai người tâm ý tương thông, cùng nhau nói, “Bệ hạ chỉ
bệnh nhẹ mà thôi, hiện tại thiên hạ thái bình, Sơn Đông lại tung tin đồn nhảm như vậy, xem ra là có người cố ý bịa đặt, thần mong Thái hậu hạ
chỉ cho Ngự sử đài đích thân đến Sơn Đông điều tra tường tận việc này.”
Vệ thái hậu thản nhiên nói, “Lời của Lý tướng không phải không
có lý. Lỗ An Công, khanh thấy thế nào?” Cũng mặc kệ da mặt dày hay mỏng, lại quay sang hỏi ý kiến Lỗ An Công.
Hiện tại Lỗ An Công có thể nói cái gì đây, hoàn toàn là người
câm ăn hoàng liên, có khổ mà không thể nói nên lời. Chính hắn bảo rằng
Sơn Đông bất ổn, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản Ngự sử không được điều tra hay sao? Dù sao thì Lỗ An Công cũng từng trải nhiều năm, cũng không ai
có thể nhìn ra cảm xúc trong lòng của hắn, mặt ngoài thì tỏ vẻ hân hoan, “Dạ, Thái hậu nương nương anh minh.” Nữ nhân này thật sự không dễ chọc, đáng lý định gây một chút áp lực cho nữ nhân này khiến nàng ta tự rối
loạn, tôn thất làm ngư ông đắc lợi, lại không ngờ gậy ông đập lưng ông.
Hiện tại cũng chỉ có thể chấp nhận, đi tìm cách khác thôi.
Vệ thái hậu nói, “Lý tướng nghĩ ra tấu chương, đợi ta xem qua rồi bàn tiếp.”
Nghe thấy câu này, Lỗ An Công chưa từng tiếp xúc nhiều với Vệ
thái hậu càng cảm thấy hối hận. Hiện tại vị trí của Vệ thái hậu rất yên
ổn, thật không dễ dàng trêu chọc.
Ba người lĩnh mệnh lui ra.
Ra khỏi Chiêu Đức điện.
Vẻ mặt sầu khổ nhiều ngày của Lý Bình Chu rốt cục lộ ra một chút ấm áp, nói với Lỗ An Công, “Lão Công gia cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ thì
cứ nói thẳng với ta. Lần này đa tạ lão Công gia đã nhắc nhở.” Thiên
đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Muốn chiếm lợi từ tay Vệ thái hậu chẳng phải là đang nằm mơ giữa ban ngày hay sao? Lý Bình Chu từng nếm khổ dưới tay Phương gia, Vệ thái hậu lớn lên bên
cạnh Phương hoàng hậu, cũng chẳng phải người hiền lành gì.
Lỗ An Công có khổ nói không nên lời, khách sáo đáp, “Không có gì, mọi người đều là vì thiên hạ thái bình cả mà.”
“Đúng vậy.” Lý Bình Chu thản nhiên đáp một câu, dã tâm của tôn
thất rất rõ ràng. Vệ thái hậu giao việc này cho Nội các, có thể thấy
được Vệ thái hậu tin tưởng Nội các, tuy rằng thái độ của Lý Bình Chu đối với Vệ thái hậu vẫn bình thường, nhưng không thể không nói nữ nhân này
vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.
Từ Tam khen ngợi, “Lão Công gia một lòng suy xét vì triều đình
và dân chúng, thật sự là nhân vật hiếm thấy.” Ha ha, lão tiểu tử chết
chắc rồi. Đừng tưởng ngươi là Quốc Công, cho dù là xà tinh thì lúc này
không lột da của ngươi cũng không được.
Lỗ An Công và hai vị Lý Từ khách sáo vài lần, liền vội vàng bận rộn trở về nhà.