Minh Trạm cũng không phải tùy tiện mà nói những lời độc ác như vậy với đám triều thần, nhưng sự thật là bị khinh người quá đáng!
Sự việc bắt đầu từ chuyện Minh Trạm dọn đến biệt viện Hạnh Hoa,
Minh Trạm là người có tính tình nóng nảy, nói dọn liền dọn, không cho
phép kéo dài trì hoãn. Trong cung có hai đại quý nhân, một người là mẫu
thân của Minh Trạm: Vệ thái hậu, một người là Ngụy thái hoàng thái hậu
sớm bị Minh Trạm lừa dối không thể phân biệt được phương hướng, vì vậy
Minh Trạm vừa khuyên nhủ dọn vào biệt viện thì hai người cũng không có ý kiến gì.
Chờ đám triều thần phản ứng thì Minh Trạm đã dẫn lão nương và
lão tổ mẫu đến biệt viện Hạnh Hoa, ung dung nắm tay tiểu Phi Phi đi tản
bộ trong rừng hạnh hoa.
Phượng Cảnh Kiền không phải là người thích lữ hành khắp nơi,
cùng lắm là đến hành cung ở mấy tháng, Minh Trạm thì lại khác, đã sớm đi gặp vô số người quen ở đế đô đang cuống quýt rối loạn, hành tung này
hoàn toàn không hợp với cách thức cao quý thần bí của bậc đế vương.
Các đại thần bị nghẹn một trận, chuẩn bị dâng tấu chương can
gián. Nay Thái thượng hoàng vừa rời đi, cả triều đình hơn phân nửa mọi
người vẫn đang nhớ thương Thái thượng hoàng đi xa, trong khi Hoàng
thượng lại làm điều kỳ quái, khua chiêng gõ trống dọn đến biệt viện.
Các đại thần đều cho rằng quãng thời gian này quả thật không thể chấp nhận được!
Sáng sớm liền gây rắc rối cho Minh Trạm, quỳ gối nói rằng Minh
Trạm không tuân theo quy củ lễ pháp, không ra thể thống gì. Trong khi
ngay cả phụ thân của mình mà Minh Trạm còn dám nổi giận, huống chi là
mấy củ khoai già đầy nếp nhăn này! Lập tức giương thương múa kiếm mà
thóa mạ một trận, cũng không bày đặt phép tắc mà tự xưng là trẫm nữa,
thẳng thừng xưng tục lão tử, y mệ thêu phi long phất lên, cất cao giọng
mỉa mai, “Chỉ là dẫn mẫu thân và tổ mẫu đi lữ hành, cho dù là người bình thường cũng có lúc đến ở biệt viện, bằng không các ngươi xây biệt viện
trang viên làm cái quái gì! Lão tử cứ đến biệt viện mà ở đấy, thế nào?
Làm gì được nhau? Hay là các ngươi sẽ dùng dây thừng trói lão tử mà mang về Chiêu Đức cung?”
“Các ngươi tưởng rằng lão tử dễ chịu thoải mái thì không đặt lão tử vào mắt đúng không?” Minh Trạm hoàn toàn dùng phương pháp thổ phỉ,
làm cả đám đại thần đang gây rắc rối cho hắn quả thật muốn đập đầu tự
sát. Minh Trạm đương nhiên cũng có thân tín của chính mình, lão già can
ngăn hắn giả bộ đập đầu vào tường, ai ngờ bị kẻ nào đó ngáng chân ngã
dập mặt.
Minh Trạm vừa thấy thì hỡi ôi, chưa phân rõ phải trái với lão tử mà đã đòi đi tự sát! Lại là một trận thóa mạ đổ ập lên đầu đám đại thần đi can gián, toàn bộ triều thần đều bị phương pháp thổ phỉ của Minh
Trạm dọa mất hồn.
Minh Trạm cũng thật sự tức giận, bãi triều liền hùng hùng hổ hổ
trở về phòng, miệng luôn mồm mắng rủa, “Mụ nội nó, khi dễ lão tử còn
trẻ, một đám chết tiệt, không đặt lão tử vào mắt….”
“Sao vậy?” Nguyễn Hồng Phi thấy Minh Trạm bĩu môi, hò hét như con bò điên, bèn ôn hòa hỏi một câu.
Minh Trạm nhất thời bị bắt trúng đài, đầy mình oán giận bất mãn, một hơi ào ào nói gần nửa canh giờ, miệng khô lưỡi khô mà ừng ực uống
nửa bình trà ấm, sau đó ném vỡ rồi mắng chửi Hà Ngọc, “Trong trà bỏ thêm chút mật, không biết là lão tử đang nóng giận hay sao vậy?”
Hà Ngọc thật ra không sợ Minh Trạm nổi đóa, khúm núm dạ một cái, thấy Nguyễn Hồng Phi nháy mắt thì lập tức nhẹ chân nhẹ tay chạy đi trốn mắng. Nguyễn Hồng Phi cười, “Đừng giận nữa, có đói bụng không, có muốn
dùng tảo thiện hay không?”
“Đói bụng từ nãy giờ rồi, vậy mà ngươi chẳng hỏi ta một tiếng
nữa.” Minh Trạm rầm rì, “Người khác khi dễ ta, ngươi cũng không biết
quan tâm ta, mụ nội nó…..thật sự là khổ ải mà.”
Nguyễn Hồng Phi chẳng hề thông cảm với Minh Trạm, “Đã sớm nhắc
ngươi rồi, đại tiện nhân vừa mới đi, ngươi lại tựa như con châu chấu
chẳng lúc nào chịu ngồi im, hiện tại gieo gió gặt bão, chẳng trách được
ai. Được rồi, mắng cũng đã mắng rồi, còn muốn thế nào nữa? Ta khuyên
ngươi khoan dung độ lượng một chút, nếu thật sự mắng chết người ta thì
thanh danh của ngươi sẽ thối muôn đời!”
“Đã thối sẵn rồi.” Minh Trạm hoàn toàn là lở không sợ cùi, gắp
một đũa rau trộn, “Có lẽ lúc này bọn họ chỉ muốn phụ hoàng trở về mà
thôi!”
Kỳ thật cho dù mọi người có ý này nhưng cũng không có gan làm như thế.
Thật rõ ràng, Thái thượng hoàng lão nhân gia đến Vân Quý, đó là
địa bàn của Trấn Nam Vương phủ người ta. Minh Trạm có thể làm hoàng đế
thì hậu phương đương nhiên không phải là bình thường.
Huống chi Minh Trạm cũng không phải người không có thủ đoạn, khi xử lý kẻ khác thì hắn ra tay vừa chuẩn vừa độc.
Vì thế Minh Trạm cảm thấy hơi bất mãn khi Từ Tam tiến đến tìm
hiểu phong thanh từ hắn, “Có phải các ngươi cảm thấy ta dễ bị ức hiếp
lắm đúng không?” Từ Tam suýt nữa đã té ngã xuống đất, hắn bất đắc dĩ hạ
thấp giọng, “Bệ hạ, làm gì có ai dám ức hiếp ngài?” Rõ ràng là ngài đang ức hiếp người ta mà.
“Không dám!” Hàng lông mày của Minh Trạm dựng thẳng, nói với Từ
Tam, “Đừng nói những lời dễ nghe này với ta! Ngươi nói thử đi! Ngươi là
ai? Lúc trước là Thái phó Thái tử, nay ta đăng cơ thì ngươi chính là Đế
sư. Hai ta có quan hệ gì hả!? Ngươi cứ đứng im nhìn lão già kia hùng
hùng hổ hổ vạch tội ta, mà chẳng chịu đi ra bảo vệ một chút thể diện nào của ta! Ngươi thật sự làm ta thất vọng!”
Từ Tam vốn muốn khuyên Minh Trạm vài câu, kết quả là bị Minh
Trạm thầm oán một trận, Từ Tam cười gượng vài tiếng, “Bệ hạ, Thái thượng hoàng vừa mới đi, ngài muốn ra ngoài lữ hành thì cũng không có gì là
quá, bệ hạ, thần chỉ lo lắng, mặc dù đến ở biệt viện thì cũng phải đợi
Nội vụ phủ chuẩn bị ổn thỏa, cấm quân phòng vệ đầy đủ thì mới có thể dọn đến đó. Ngài nói thế nào chứ, an toàn của ngài luôn khiến chúng thần
phải lo lắng.”
“Được rồi, làm sao ngươi biết ta không phòng vệ đầy đủ, ta còn
sợ chết hơn ngươi nữa kìa.” Minh Trạm căn bản không cảm kích, phòng vệ
cái quái gì, có Phi Phi ở bên cạnh thì làm sao có thể xảy ra vấn đề!
Từ Tam thật sự có chút không thể chịu được lời nói thẳng thắn
của Minh Trạm, cái gì mà ta còn sợ chết hơn ngươi nữa kìa, trời ạ, thân
là hoàng đế thì làm sao lại có ai không biết ngượng khi nói ra một câu
sợ chết như vậy! Nhìn bộ dạng đương nhiên của Minh Trạm, Từ Tam chỉ hận
không thể thay hắn đỏ mặt một chút, nhắc nhở nói, “Bệ hạ, ngài nên tự
xưng là trẫm.”
“Các ngươi chẳng có ai xem ta là Hoàng thượng thì ta cần quái gì mà tự xưng trẫm!”
Từ Tam nhất thời ngồi không yên, quỳ mạnh xuống trước mặt Minh
Trạm, vội vàng thổ lộ, “Thần đáng chết muôn lần!” Ngài muốn bức tử ta
phải không, nhất định là ngài muốn bức tử ta mà!
“Xem đi xem đi, lúc nào cũng như vậy, nhất quỳ nhị khóc tam đập
đầu.” Minh Trạm bĩu môi, “Chẳng lẽ không thể ngồi yên mà nói chuyện được sao, chẳng lẽ ta là bạo quân ư, chưa chi đã quỳ xuống để làm gì?”
Giờ khắc này Từ Tam thật sự muốn đập đầu vào tường, mặc dù Minh
Trạm thân phận cao quý nhưng cũng làm cho trong đầu của Từ Tam bất giác
hiện lên một từ đại bất kính: điêu ngoa ác độc.
“Thần cũng không dám có suy nghĩ bất kính như vậy.” Bỏ xuống suy nghĩ đại bất kính, trước tiên Từ Tam ứng phó với câu không xem hắn là
Hoàng thượng. Tiếp tục khẩn thiết nói, “Thần vẫn luôn xem bệ hạ là minh
quân trăm năm hiếm thấy, một lòng muốn được phò tá bệ hạ khai sáng thịnh thế.”
“A.” Minh Trạm khoát tay nói, “Vậy càng nên đứng lên, ngươi quỳ
như thế làm cho ta nghĩ rằng ngươi nói lời trung thành với ta mà lại
chột dạ trong lòng.”
Từ Tam vừa nhấc lên một nửa đầu gối thì liền run rẩy, suýt nữa
lại quỳ trở xuống. Bất quá hắn cảm thấy nếu ngộ nhỡ mình lại quỳ xuống
thì Minh Trạm sẽ phóng đến một câu, “Thấy chưa, bị ta nói trúng rồi đó.
Quả nhiên là chột dạ”, nếu mà như thế thì Từ Tạm thật sự muốn đập đầu
vào tường mà tự sát.
Cho dù với bản lĩnh của Từ Tam thì khi đối mặt với sự điêu ngoa
độc ác của Minh Trạm cũng có chút lực bất tòng tâm, chỉ đành cười ha ha
một câu, “Bệ hạ thật biết nói đùa.”
Minh Trạm lắc lư hai chân, trong chốc lát lại rút lên nhuyễn
tháp, chuyển thành ngồi xếp bằng, uống một ngụm trà rồi thở dài, “Ta
cũng không biết là các ngươi lại khó hầu hạ như vậy, thật sự là sầu chết người mà.”
Bệ hạ, ngài đang nói ngược rồi đó!
Từ Tam lặng lẽ nôn ra một câu, hắn cố gắng mặt dày mà nói, “Bệ
hạ nói thế là tổn thọ thần rồi. Thần hầu hạ bệ hạ vẫn chưa hợp ý bệ hạ,
tuyệt đối không dám có ý khinh thường.”
“Vậy tại sao các ngươi vẫn không hài lòng đối với ta, đưa ra
nhiều ý kiến như vậy?” Minh Trạm bấm đốt ngón tay, “Ta xây dựng cung
viện phô trương? Hay là chìm đắm trong tửu sắc mà lơ là triều chính?”
“Không có kẻ nào dám đặt điều như thế, thưa bệ hạ.” Nay Từ Tam
thật hối hận bản thân lắm chuyện, chạy đến khuyên giải an ủi Minh Trạm.
Với tố chất tâm lư như vậy của Minh Trạm thì rõ ràng là hắn nên đi thăm
hữu Đô ngự sử Lý Bình đại nhân bị Minh Trạm mắng cho thúi đầu, không thể không đâm đầu vào tường đòi tự sát.
Thật ra cũng là do hữu Đô ngự sử Lý Bình đại nhân xui xẻo, vị
lão đại nhân này còn lớn hơn người lãnh đạo hắn là tả Đô ngự sử Vương
đại nhân vài tuổi, từ lần trước Vương đại nhân không nể mặt Minh Trạm mà đọc diễn cảm bức thư tình của Minh Trạm trước đương triều, thanh danh
thiết diện vô tư của Vương đại nhân vang vọng khắp đế đô. Làm cho Lý
Bình đại nhân rất yêu thích và ngưỡng mộ.
Ngự sử là một nghề đặc thù, dựa vào việc đắc tội với người khác để nổi danh.
Nếu muốn nổi danh nhanh nhất thì phải đắc tội với người lớn
nhất: kim quang lấp lánh, ngồi nơi cao nhất, chính là Hoàng đế bệ hạ.
Rất rõ ràng, Lý Bình muốn bắt chước con đường thành công của Vương đại nhân.
Hơn nữa có vẻ hắn đã điều tra rất kỹ càng, đầu tiên là tính cách của Minh Trạm, tuy rằng bản tính của Minh Trạm không được tốt, bất quá
xưa nay thường khách khí đối với các thần tử, ngay cả Vương đại nhân
không nể mặt Minh Trạm như vậy mà Minh Trạm cũng không làm gì, sau đó
còn thân thiết gọi lão Vương, hiển nhiên là không để bụng. Cho nên Vương đại nhân vừa được thanh danh lại được hoàng ân, khiến cho đám thần tử
hùng hổ cùng nhau nã pháo về phía Hoàng thượng, nhất là đám Ngự sử thiết diện vô tư, Lý Bình đại nhân chính là một trong số đó.
Tiếp theo Lý đại nhân cố ý chọn thời cơ này cũng là đáng chú ý,
Thái thượng hoàng vừa rời đi, Minh Trạm mới đăng cơ, cũng không có quá
lớn khả năng trút giận lên người hắn.
Huống chi Lý đại nhân cho rằng việc mình đang làm là có đạo lý,
rõ ràng là Hoàng thượng đuối lý, mặc dù bị Minh Trạm nổi giận nhưng hắn
vẫn chiếm được thanh danh tốt.
Vì thế sau khi trải qua quyết tâm, Lý đại nhân ở đương triều
hung hăng chỉ trích Minh Trạm. Trước tiên là nói về đạo làm vua, sau đó
là việc Minh Trạm dọn đến biệt viện rất vô lý, cuối cùng là phân tích sự khác nhau giữa minh quân và hôn quân, nói đến mức nước miếng bay tứ
tung hết nửa canh giờ, quyển tấu chương cũng dày cỡ bằng cục gạch.
Minh Trạm chưa nhảy xuống từ long ỷ để đánh Lý đại nhân một trận là vì kiêng kỵ thân phận, vả lại Lý đại nhân thật sự không còn trẻ,
cũng đã đáng tuổi gia gia của hắn, Minh Trạm không thể hạ độc thủ được.
Cuối cùng đành thóa mạ một trận, trong lòng thì suy nghĩ đen tối: Tốt
nhất là tự mình đi thắt cổ chết quách cho rồi đi.
Từ Tam lại tiến đến đây khi Minh Trạm vẫn chưa nguôi giận, hoàn
toàn là đến ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, Minh Trạm trút hết tất cả tức
giận còn lại trong lòng lên người của Từ Tam, đến khi Từ Tam xin cáo lui thì Minh Trạm mới hoàn toàn khôi phục, cười hi hi ha ha mà tặng Từ Tam
hai rổ cá tươi, nói một cách cảm động, “Vẫn là lão sư ngươi lo lắng cho
trẫm, hầy, tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu .
Tâm sự của trẫm có ai biết đâu?” (hiểu ta biết lòng ta ưu, không hiểu ta sẽ tưởng ta đang cầu điều gì đó)
Minh Trạm bày ra vẻ mặt ưu quốc ưu dân, nói với Từ Tam, “Lão sư, ngươi ngày ngày vì nước vì dân mệt nhọc, trẫm thưởng ngươi vàng bạc sợ
rằng càng khiến người ta đố kỵ ngươi, đây là hai rổ cá tươi, nuôi trong
ao nhỏ ở biệt viện, lão sư mang về, nếu ăn ngon miệng thì cứ nói với
trẫm, trẫm sẽ phái người mang thêm cho lão sư.”
Nếu ngày xưa nghe một câu tri kỷ như vậy thì Từ Tam sẽ cảm động
muốn rơi lệ, hôm nay Từ Tam nghe câu này thì phải nhịn xuống cảm giác
muốn hộc máu, “Tạ ơn bệ hạ.” Vì sao ngài lại đột nhiên trở nên bình
thường như thế?
“Bệ hạ khoan dung độ lượng là phúc phận của chúng thần.”
Minh Trạm vui vẻ nắm chặt tay của Từ Tam, nói một cách khẩn
thiết, “Lão sư và trẫm có cùng suy nghĩ a.” Cũng không phải sao, hoàng
đế khoan hồng độ lượng như hắn làm sao còn chỗ nào có được! Vậy mà lại
đụng phải đám đại thần không biết hưởng phúc không biết phân rõ phải
trái.
Khóe môi của Từ Tam giật giật, bị Minh Trạm làm nghẹn họng cả
ngày không nuốt nổi cơm. Về phần Minh Trạm thưởng cá, từ đó về sau Từ
Tam liền mắc phải một tâm bệnh, cho dù là cá kho hấp hay chiên thì hắn
vừa nhìn thấy liền no.
Từ đó về sau nghe nói có một người Giang Nam không thể chịu được mùi cá.
Về phần Lý Bình Lý đại nhân.
Tính kế một hồi lại không nhận được thanh danh thiết diện vô tư, mà càng khiến Minh Trạm chán ghét, trong lòng chỉ hận không thể chết
ngay lập tức. Nhưng thực tế hắn không dám chết.
Thứ nhất là sợ chết.
Thứ hai là Minh Trạm đã sớm nói ra lời cay độc, muốn chết thì cứ chết đi. Càng như vậy thì Lý Bình đại nhân càng không dám chết. Nếu
Hoàng thượng thật sự phất y mệ, không chịu phân rõ phải trái, Lý Bình có thể chết tử tế nhưng hắn còn có lão nương và thê nhi, hắn mà chết thì
thanh danh của Minh Trạm sẽ bị ảnh hưởng, Hoàng thượng giận cá chém
thớt, hậu quả kia rất khó có thể tưởng tượng.
Vì vậy Lý đại nhân không chết.
Bất quá vì thể diện, hắn thỉnh nghỉ ốm, định chậm rãi tính toán sau.
Ngày hôm sau Minh Trạm nhận được tấu chương thỉnh nghỉ ốm của Lý Bình đại nhân, chỉ than thở một tiếng, “Không biết là Lý đại nhân ốm
thật hay muốn phản đối trẫm đây?”
“Hầy, các ngươi thân kiều thể quý, trẫm nói hắn hai ba câu thì
hắn đã bãi công với trẫm? Nghĩ đến ngày hôm qua, suýt nữa trẫm đã bị các ngươi chọc cho tức chết, phải húp hết hai bát canh thanh tâm hạ hỏa mới bình ổn, sáng nay còn phải dậy sớm đi làm trâu làm ngựa mà lâm triều.”
Minh Trạm hết ngâm nga lại than thở, “Nhìn xem Lý đại nhân kìa, tiêu dao cỡ nào, so với Lý đại nhân thì trẫm làm hoàng đế đúng là khổ hạnh.”
Tả Đô ngự sử Vương đại nhân không thể không đứng ra nói giúp thủ hạ một câu, “Bệ hạ, Lý đại nhân tuyệt đối không dám có ý này, nhất định là ốm thật.”
Nếu để Vương đại nhân nói thì chuyện này đúng là Lý đại nhân
đuối lý, Minh Trạm là Hoàng thượng mà. Trong mắt của lão ngự sử siêu cấp Vương đại nhân này thì Minh Trạm thật sự không tệ, tuổi nhỏ hơn tôn tử
của hắn mà làm lại hoàng đế rất có dáng. Hơn nữa Minh Trạm đối xử với
mọi người hiền hòa, không tỏ vẻ kiểu cách, cho dù Vương đại nhân thiết
diện vô tư, nhưng trong lòng cũng mừng thầm Hoàng đế bệ hạ đối xử thân
cận với hắn.
Lần này Minh Trạm dọn đến biệt viện ở. Chuyện này cũng không
tính là gì, ngươi nói một chút là được rồi. Kết quả Lý đại nhân đem văn
vẻ mãnh liệt ra dạy đời, Minh Trạm mà lật mặt thì tuyệt đối là lục thân
không thèm nhận. Trên phố đồn rằng, vị Hoàng đế bệ hạ này ở thời niên
thiếu khi tức giận từng suýt tí nữa đã cào mặt Trấn Nam Vương điện hạ
rồi, ngay cả phụ thân mà còn bị thế.
Lý đại nhân lại chẳng có giao tình gì sâu sắc với Hoàng đế bệ
hạ, còn đòi đâm đầu vào tường. Vương đại nhân vì cứu lại địa vị của các
Ngự sử trong lòng Hoàng đế bệ hạ mà không thể không thay Lý đại nhân
biện bạch một câu. Bất quá e rằng cũng chẳng có ích gì.
“Được rồi, trẫm biết cho dù hắn có ý đó thì cũng không dám nói
thẳng trước mặt trẫm.” Ánh mắt của Minh Trạm dừng trên người của Vương
đại nhân, nhếch khóe môi, nhàn nhã nói, “Nếu Lý đại nhân thân mình không khỏe thì lão Vương đề cử hai người có thể dùng được, bảo bọn họ thay
thế vị trí của Lý đại nhân đi. Nội vụ phủ chuẩn bị chút dược liệu đưa
đến phủ của Lý đại nhân, bảo hắn chậm rãi dưỡng hảo thân mình.”
Mặc kệ Lý đại nhân có chết hay không, Minh Trạm nói đổi người thì nhất định có thể đổi người.
Sáng sớm Minh Trạm luân chuyển được lão già phiền toái này thì liền cảm thấy đặc biệt cao hứng.
Bãi triều, ung dung tản bộ nói với Hà Ngọc, “Tiểu Ngọc à, thời tiết hôm nay thật không tệ nha.”
“Bệ hạ thánh minh, có vẻ sắp mưa rồi.” Đã vào hạ, trời có chút
oi bức, đây là dấu hiệu của trời sắp mưa, Hà Ngọc cười, “Bệ hạ đi nhanh
một chút, chốc lát mưa ập xuống, tuy nô tài có mang theo ô, nhưng nếu
làm ướt long bào thì nô tài cũng sẽ bị đắc tội.”
Minh Trạm cười, “Ngươi mà giục nữa thì cõng ta đi.”
Hà Ngọc tung ra vũ khí cực mạnh, tiến nhanh hai ba bước đến bên
tai của Minh Trạm, nói nhỏ, “Thừa Ân Công đi tìm Đỗ Nhược Vương trò
chuyện.”
Minh Trạm suýt nữa bị choáng váng, cũng không cần bất kỳ ai thúc giục, lập tức dùng lăng ba vi bộ mà hùng hục chạy về đi bắt hai kẻ
thông dâm.