Minh Trạm cũng không biết Đại Đồng lại một lần nữa xảy ra cuộc thanh trừng kinh thiên động địa như thế nào.
Cuối cùng Thiệu Bình mất mạng trong bữa tiệc Hồng Môn, giống như lúc trước Thiệu Bình từng suy nghĩ, Tống Diêu làm bể ly, ba trăm đao
phủ mai phục nhảy ra, kết quả là lấy mạng Thiệu Bình.
Thiệu Bình là nhân vật quan trọng trong vụ án buôn lậu thành Đại Đồng, Minh Trạm cũng không hy vọng hắn sẽ chết. Đương nhiên Tống Diêu
và Triệu Lệnh Nghiêm có thể hiểu được tâm tư của Hoàng thượng, nhưng
tình thế hiện tại của thành Đại Đồng, ba vạn quân Đại Đồng, trừ phi bọn
họ nghe tin Thiệu Bình đã chết thì mới dập tắt hy vọng, phân tán rồi kết hợp trở lại.
Kỳ thật ngay cả sáu vị trung cấp tướng quân và mười ba vị hạ cấp tướng quân của Thiệu Bình đều đã bị bắt thẩm tra, Tống Diêu nhân cơ hội lập lại quân đội, đã đề bạt một đám tướng lãnh mới tạm thời đảm nhận
chức này.
Muốn chân chính nhậm mệnh thì Tống Diêu cần phải dâng tấu
chương, có thánh chỉ hạ xuống thì đám tướng lãnh này mới có thể trở nên
danh chính ngôn thuận.
Tống Diêu không thể không giải thích hành động này của hắn, vì vậy Minh Trạm nhận được tấu chương của Tống Diêu.
Chữ của Tống Diêu rõ ràng không đẹp mắt như người khác.
Hơn nữa khiến Minh Trạm ngạc nhiên là Tống Diêu trước tiên giải
thích hắn sao chép một quyển sổ từ Tứ Hải bang trong thành Đại Đồng, bên trong có một khoản buôn lậu liên quan đến Thiệu Bình. Bởi vì từ khi
Tống Diêu đến Đại Đồng, Thiệu Bình và hắn ma sát với nhau rất nhiều, mà
Thiệu Bình có uy vọng không tầm thường trong quân Đại Đồng trước kia.
Lúc ấy vì ổn định lòng quân mà hắn phải lấy lòng Thiệu Bình, hắn liền
giao trả quyển sổ này cho Thiệu Bình, nay xem ra thật sự có phạm tội khi quân gì gì đó thì cũng tự xin được trách phạt.
Minh Trạm cau mày, nếu để Minh Trạm nói thật lòng thì hắn căn
bản không tin hành động đem nhược điểm của Thiệu Bình giao cho Thiệu
Bình để lấy lòng là do Tống Diêu làm ra.
Cũng không phải chỉ số thông minh của Tống Diêu thấp, mà thật sự Tống Diêu không phải người này.
Tống Diêu và võ tướng, võ tướng chú ý nhất: dẫn đao thành nhất
khoái, không phụ thiếu niên đầu, ân cừu thẳng thắn mới là khí khái của
đại trượng phu!
Còn hành động bảy lần bắt bảy lần tha nhất định là của quan văn lòng dạ hẹp hòi.
Minh Trạm là người mưu trí như thế nào, chỉ cần suy nghĩ một
chút liền biết chuyện này nhất định là Triệu Lệnh Nghiêm sắp đặt. Với
cái đầu của Triệu Lệnh Nghiêm thì e rằng cũng đã biết hắn phái người
theo dõi Đại Đồng.
Minh Trạm sờ sờ cái cằm lú nhú râu, xem ra Tống Diêu đang thay Triệu Lệnh Nghiêm gánh tội.
Vì sao? Hai người này ở cùng nhau chỉ mới một năm thôi, chẳng lẽ đã đến mức sinh tử chi giao rồi ư?
Minh Trạm suy nghĩ một lúc rồi hừ hừ hai tiếng, lại xem tiếp tấu chương của Tống Diêu, kết hợp với mật báo của đám người Tống Thiếu
Dương, sau đó đề bút viết lại cho Tống Diêu, Minh Trạm viết:
Trẫm nghe nói khanh và Triệu khanh cùng chung chí hướng, thủ túc tình thâm, lúc đầu không tin, nay thật sự đã tin. Thiệu Bình chết chưa
hết tội. Tướng lãnh ở bên ngoài phải nghe theo quân lệnh, khanh tự hành
xử thì trẫm cũng an tâm. Còn danh sách mà khanh đề bạt thì đều ổn. Còn
lại những ai liên quan đến vụ buôn lậu Đại Đồng sẽ do Tưởng Văn An và
Lục Văn Thao cùng nhau áp giải về đế đô thẩm vấn. Chuyện trong quân đều
giao phó cho khanh, khanh nhất định phải thận trọng thì mới ổn thỏa.
Tiếp theo Minh Trạm lại viết một hàng chữ:
Về phần khanh tự mình giao trả sổ buôn lậu cho Thiệu Bình, cho
dù có dụng ý như thế nào, về tình có thể tha, về lý thì khó tha. Khanh
là đại tướng trấn thủ biên cương, vì cớ gì lại làm chuyện mờ ám như thế, nếu đưa ra nghị sự công khai thì khanh phải giải quyết như thế nào?
Trẫm tin Khanh trung thành, nhưng hành động của khanh cũng phải chứng tỏ là mình quang minh lỗi lạc.
Minh Trạm thẳng tay thưởng Tống Diêu hai mươi roi.
Bất quá Minh Trạm lại nói, Tống Diêu ngươi đường đường là đại
tướng quân, bị ăn roi như vậy thì thật khó coi, không bằng cứ để thuộc
hạ lãnh thay.
Người lãnh thay không phải ai khác, chính là đầu sỏ của mọi việc, Triệu Lệnh Nghiêm.
Ngụ ý của Minh Trạm rất dễ hiểu: Đừng xem trẫm là kẻ ngốc mà đem ra đùa giỡn.
Thành thật mà nói, mặc dù Tống Diêu bất đắc dĩ làm thịt Thiệu
Bình, cho dù quần thần có nhiều ý kiến đối với chuyện này, bất quá Minh
Trạm cũng không làm gì Tống Diêu, vẫn để Tống Diêu làm đại tướng thủ
thành như trước.
Nhưng lòng tốt muốn thay Triệu Lệnh Nghiêm chịu tội của Tống
Diêu lại khiến Triệu Lệnh Nghiêm lời thêm một trận đòn.
fynnz.wordpress.com
Minh Trạm cũng rất thương xót cho tiểu Triệu bảng nhãn, nghĩ
rằng Triệu Lệnh Nghiêm tay chân yếu đuối, một cục gạch cũng đủ khiến cái tên kia ngất xỉu, võ công cực tệ. Không muốn Triệu Lệnh Nghiêm bị đánh
một trận đến chết, cho nên phái người truyền thánh chỉ không mang theo
loại trượng to bằng bắp tay mà triều đình hay dùng, bên trong trượng
được làm bằng chì, đánh ba gậy là đủ chết người rồi.
Minh Trạm cố ý phái Nội vụ phủ đặc biệt chế tạo một cây gậy trúc lớn, ngay phần cán còn dùng chỉ đỏ quấn quanh, rất sặc sỡ. Bảo với
người hành hình, không được đánh tàn phế tiểu Triệu bản nhãn, chỉ cần
đánh cho một trận để hắn nhớ kỹ là được: Mụ nó hai người các ngươi đừng
hòng giở trò, cùng nhau khi quân. May mắn là hắn đấy, nếu đổi thành kẻ
khác hơi ngu ngốc một chút thì đã bị lừa rồi.
Mặc dù như thế, Triệu Lệnh Nghiêm vẫn đau chết đi sống lại, suýt nữa đã ngất lịm.
Nằm sấp trên giường mười ngày cũng không thể nhúc nhích.
Ngay cả quân y cũng lén lút bảo rằng Triệu Lệnh Nghiêm thật yếu
ớt, ở trong quân doanh, bị đánh là chuyện bình thường, người thường ăn
hai mươi ba mươi gậy, thoa thuốc bột rồi nghỉ ngơi dăm ba bữa đã có thể
đứng dậy tiếp tục tập luyện.
Nào có ai giống Triệu Lệnh Nghiêm, đâu phải là ăn gậy ở trong
quân đội, theo quân y thì căn bản ngay cả thoa thuốc cũng không cần, chỉ cần nghỉ ngơi dăm ba bữa là có thể tự khỏi, kết quả là Triệu Lệnh
Nghiêm đến mười ngày sau vẫn còn nằm trên giường. Yếu ớt, thật sự yếu
ớt.
Tống Diêu về phủ liền đến chăm nom thương binh, hắn vốn là có
lòng tốt, sau khi bắt Thiệu Bình, nhìn Triệu Lệnh Nghiêm mỗi ngày lo
lắng vì chuyện trả sổ cho Thiệu Bình, sợ Hoàng thượng sinh nghi.
Kỳ thật Tống Diêu là người quang minh lỗi lạc. Hắn cũng không
cảm thấy lo lắng, chỉ thẳng thừng đem mọi chuyện đổ lên đầu mình, dâng
tấu chương đến đế đô. Đợi Triệu Lệnh Nghiêm biết thì chuyện đã rồi.
Khi ấy Triệu Lệnh Nghiêm còn mắng Tống Diêu làm việc mà không
suy nghĩ, “Ta ra chủ ý, đương nhiên là ta đi nhận. Thật sự chưa từng
thấy ai ngốc như ngươi, ngươi ngồi cho vững cái ghế của mình đi, cho dù
triều đình trách phạt thì ngươi cũng có thể cứu vớt ta. Còn như thế này
thì hay rồi, nếu ngươi bị cách chức, ta cũng không có bản lĩnh đi vớt
ngươi. Nếu như có tân tướng quân đến Đại Đồng, người ta có thuộc hạ thân cận của mình thì ta cũng xem như đi tong. Xem đi xem đi, nghĩa khí mù
quáng, hai ta coi như xong đời.” Mặc dù trong lòng nhận ân tình của Tống Diêu nhưng Triệu Lệnh Nghiêm vẫn nhịn không được mà nổi nóng. Trong đầu của Triệu Lệnh Nghiêm, nếu mọi việc đã xảy ra thì đương nhiên phải chọn cách ít tổn thất nhất.
Mà cái tên ngu ngốc Tống Diêu này lại tự mình đi gánh trách nhiệm.
Xong rồi xong rồi, cho dù Tống Diêu không gặp chuyện gì thì vẫn
có vô số người mơ ước cái ghế tướng quân Đại Đồng. Nay tên ngốc này chủ
động đưa ra nhược điểm, chức quan xem như không còn giữ được.
Cũng may Triệu Lệnh Nghiêm bằng lòng với số mệnh, lại cảm động
vì nghĩa khí của Tống Diêu, liền bắt đầu âm thầm thu thập, chuẩn bị đến
khi tiếp nhận thánh chỉ thì trở về quê. Kỳ thật quê của hắn chẳng cách
quê của Tống Diêu là bao xa, hai người có thể cùng nhau làm bạn đồng
hành.
Thậm chí Triệu Lệnh Nghiêm còn tính toán ổn thỏa, mua tiểu thôn
trang nào đó rồi phát triển nghề tay trái, trong nhà của hắn có chút sản nghiệp, nghĩ đến việc Tống Diêu rất nghèo, tuy rằng đầu năm có cho hắn
chút bạc, nhưng lại là của Tiết Thiểu Lương. Nay không thể làm quan,
đương nhiên phải trả bạc cho Tiết Thiểu Lương. Triệu Lệnh Nghiêm bèn
tính toán kêu Tống Diêu đến nhà hắn, cùng hắn sống chung.
Không ngờ nội dung của thánh chỉ hoàn toàn khác xa một trời một vực như Triệu Lệnh Nghiêm đã tưởng.
Tống Diêu đem mọi chuyện đổ lên đầu mình, trong thánh chỉ cũng
vì việc này mà giáo huấn Tống Diêu, bất quá trách phạt lại rơi vào đầu
hắn.
Triệu Lệnh Nghiêm là người nào, hắn lập tức hiểu rõ, đây là
Hoàng thượng đang cảnh cáo bọn họ đừng tự cho là thông minh mà giở trò.
Bất quá chỉ ăn vài gậy mà có thể giữ được chức quan thì Triệu Lệnh
Nghiêm cũng cảm thấy rất đáng giá.
Triệu Lệnh Nghiêm luôn rất yếu ớt, đánh bụp bụp một trận, người
chấp hình được phái đến từ đế đô, trước khi đi Hoàng đế bệ hạ có dặn dò
không được đánh tiểu Triệu bảng nhãn tàn phế.
Đám người chấp hình này đều rất chuyên nghiệp, khi đến địa bàn
Đại Đồng, đại tướng quân Đại Đồng đã lặng lẽ đút lót bọn họ, lại nhìn
chằm chằm bọn họ, vì vậy bọn họ nào dám đánh mạnh. fynnz.wordpress.com
Căn bản là không thấy màu đỏ.
Theo ánh mắt chuyên nghiệp của bọn họ thì ngày thứ hai có thể ngồi dậy chẳng thành vấn đề gì.
Chẳng qua Triệu Lệnh Nghiêm có thể nằm trên giường dưỡng mười ngày thì đúng là kỳ lạ.
Tống Diêu là người chân thật, đối xử với người ta rất tốt, rất rất tốt.
Hắn vốn muốn thay Triệu Lệnh Nghiêm đền tội, nào ngờ lại hại
Triệu Lệnh Nghiêm lãnh đòn. Trong lòng cảm thấy áy náy, mỗi ngày trở về
phủ đều cùng Triệu Lệnh Nghiêm dùng bữa, cùng Triệu Lệnh trò chuyện.
Sau khi Triệu Lệnh Nghiêm dùng xong bữa thì sẽ bắt Tống Diêu đọc sách cho hắn nghe.
Đây lại là một ưu điểm lớn của Tống Diêu, dung mạo không chỉ
xinh đẹp như hoa mà giọng nói cũng cực hay, gợi cảm trầm thấp, dù sao
nghe như thế nào cũng vẫn cảm thấy êm tai. Ngay cả Triệu Lệnh Nghiêm là
người cùng giới với Tống Diêu cũng cực thích nghe giọng đọc của Tống
Diêu, mỗi ngày phải đọc hai trang mới chịu.
Hôm nay Tống Diêu không muốn đọc sách, từ trước ngực lấy ra một
chiếc lọ sứ nhỏ, Tống Diêu nói, “Đây là loại thuốc rất tốt mà ta mới có
được, ngươi đã lâu vẫn chưa khỏi, thử cái này xem. Đan đại phu bảo rằng, đem thuốc thoa lên rồi xoa vết bầm trên mông của ngươi, ba ngày sau sẽ
khỏi.”
Là con người thì đều có nhược điểm.
Tuy Triệu Lệnh Nghiêm lòng dạ đầy ý xấu, nhưng da dẻ lại đặc
biệt mỏng manh, hắn rất sợ đau. Nghe Tống Diêu nói như vậy thì có chết
cũng không chịu, “Ngươi mặc kệ ta, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
“Đã nói là thuốc tốt mà.” Ở trong quân, mọi người cũng không để ý quá nhiều. Tống Diêu thẳng tay vén chăn của Triệu Lệnh Nghiêm lên, định lột hạ y của Triệu Lệnh Nghiêm xuống.
Triệu Lệnh Nghiêm oa oa kêu to, vung tay bảo vệ trinh tiết, “Ê
ê, Tống Diêu, làm gì có ai như ngươi thế này. Á—–” Phía dưới của Triệu
Lệnh Nghiêm trở nên lạnh lẽo, hắn hét thảm một tiếng, chăn đã bị kéo ra.
Là một văn nhân, đây thật sự là thời khắc mất hết tôn nghiêm.
Triệu Lệnh Nghiêm suy nghĩ, nếu chính mình là một đại cô nương
thì ngoại trừ gả cho Tống Diêu thì chỉ có thể làm thịt Tống Diêu, hoặc
là tự kết liễu chính mình. Triệu Lệnh Nghiêm cũng không biết vì sao lúc
này hắn còn có thể miên man suy nghĩ như thế.
Tống Diêu đã nhìn thẳng vào vết bầm tím còn lưu lại trên mông
của Triệu Lệnh Nghiêm, hai mắt thì nhìn, miệng thì lại bình phẩm, “Văn
nhân đúng là yếu ớt, nếu là ta thì đã sớm khỏi rồi.” Nói xong bèn đổ
thuốc vào lòng bàn tay của mình trước, sau đó đưa hai tay xoa lên vết
bầm trên mông của Triệu Lệnh Nghiêm….Kỳ thật nếu đổi lại là Tống Diêu
thì hắn thật sự chẳng cảm thấy gì cả.
Triệu Lệnh Nghiêm oai oái kêu đau, “Ta không cần xoa đâu, ngươi
cứ mặc kệ nó đi…..Á! Tống Diêu, ngươi xoa nhẹ một chút có được hay
không? Tiểu Tống mỹ nhân…..” Đau đến choáng váng mặt mày, Triệu Lệnh
Nghiêm bất giác gọi ra biệt danh mà hắn lén đặt cho Tống Diêu!
Triệu Lệnh Nghiêm chỉ lo đau, cũng chẳng biết mình đã nói sai.
Tống Diêu nghe thấy, bởi vì Triệu Lệnh Nghiêm liên tiếp gọi, “Tiểu Tống
mỹ nhân, ngươi tha cho ta đi!” “Tiểu Tống mỹ nhân, ngươi nhẹ tay một
chút!” “Tiểu Tống mỹ nhân, ngươi dịu dàng một chút có được không!” vân
vân và vân vân.
Chọc tức Tống Diêu, khiến hắn hung hăng xoa cho Triệu Lệnh
Nghiêm gần nửa canh giờ. Trong cơn đau đớn, Triệu Lệnh Nghiêm cảm thấy
chính mình hoàn toàn đã chết lâm sàng một lần, trải qua một trận khổ
hình, đau đến sắc mặt đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng, vô cùng uất ức, tay
chân buông thõng, trần trụi nằm úp sấp trên giường, ngay cả rên rỉ cũng
không còn sức.
Tống Diêu phân phó binh sĩ bên ngoài mang nước ấm vào, Triệu
Lệnh Nghiêm bất mãn than thở, “Tiểu Tống mỹ nhân, ngươi muốn giết ta
hả….Được rồi, như ước nguyện của ngươi.” Nửa cái mạng đều bị Tống Diêu
lấy đi mất.
“Ngươi gọi ta là cái gì?” Tống Diêu lạnh giọng hỏi.
Lúc này Triệu Lệnh Nghiêm mới cảnh giác, hắn bỗng nhiên nhanh
nhẹn như con thỏ, vội vàng kéo hạ y lên rồi vùi đầu vào chăn, nhắm mắt
ngủ, chưa được bao lâu thì dưới chăn đã truyền đến tiếng ngáy khe khẽ.
……….
Minh Trạm nhắm mắt lại, nằm trên ghế, thoải mái rên rỉ.
Nguyễn Hồng Phi ngồi trên chiếc ghế tròn kế bên, cầm một cây dao cạo râu mỏng, cạo đến cạo lui trên cái cằm tròn trịa của Minh Trạm.
Nguyễn Hồng Phi thật sự chịu không nổi yêu cầu quỷ dị của tiểu Minh ù,
rõ ràng là dậy thì chậm, đến mười chín mới bắt đầu mọc râu, mà chẳng có
được mấy sợi, ngày nào cũng bắt hắn phải cạo dùm. Chả có cái khỉ gì mà
cũng đòi cạo!
Kỳ thật tiểu Minh ù người ta chỉ đặc biệt hưởng thụ cảm giác hầu hạ như thế này của Nguyễn Hồng Phi mà thôi.
Cho dù trên cằm chẳng có cọng râu nào mọc ra thì tiểu Minh ù vẫn cảm thấy cạo tới cạo lui rất thoải mái.
Nguyễn Hồng Phi sờ cằm Minh Trạm rồi nói, “Hôm trước vẫn còn
nhọn mà, sao bây giờ lại càng ngày càng tròn thế này, mai mốt đừng ăn
khuya nữa.”
“Không sao cả, chúng ta ở trên giường vận động nhiều một chút
thì có thể tiêu hóa bữa khuya rồi.” Minh Trạm sờ soạng dưới mông rồi lôi ra một cái kiếng tròn, ngắm nghía một chút, sau đó tự kỷ nói, “Hầy, râu mọc nhanh quá cũng thật là phiền.”
“Phi Phi, ngươi có biết điệt tử của chúng ta có người yêu rồi
hay không?” Minh Trạm lại chìa bàn tay củ cải đầy đặn ra, ý bảo Nguyễn
Hồng Phi cắt móng tay cho hắn.
Nay Minh Trạm xem như đã nghĩ thông suốt, cái tên đáng chết
Nguyễn Hồng Phi này, rõ ràng là đã sớm đồng ý thay phiên nhau mỗi người
một lần, kết quả số lần Minh Trạm có thể phản công chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu Minh Trạm nói thầm vài câu thì chắc chắn sẽ bị Nguyễn Hồng Phi gạt phắt, “Đã từng tuổi này rồi, sợ ngươi mệt.” Châm chọc Minh Trạm
trong lòng thì già mà bề ngoài thì non.
Nếu Minh Trạm làm nũng thì Nguyễn Hồng Phi sẽ nói, “Đã từng tuổi này mà còn bày đặt giả nai.”
Minh Trạm tức giận, đành phải nuốt xuống mấy ngụm máu, sau đó
bày ra bộ dáng thái gia, sai khiến Nguyễn Hồng Phi hầu hạ hắn, nếu
không, đến tối Nguyễn Hồng Phi đụng vào hắn thì hắn sẽ la hét làm mất
hứng của Nguyễn Hồng Phi.
Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ cả buổi mới hiểu được điệt tử trong
miệng của Minh Trạm là ai, bèn hỏi, “Làm sao mà ngươi biết được?” Cái
tên mũm mĩm này càng ngày càng thần thông quảng đại.
“Hứ, Tống Diêu vì Triệu Lệnh Nghiêm mà đã bắt đầu khi quân.” Đôi mắt ti hí của Minh Trạm trở nên lấp lánh, bày ra bộ mặt nhiều chuyện,
“Nếu bọn họ không có gian tình thì mới là lạ đó.”
Nguyễn Hồng Phi nhéo bàn tay béo ú của Minh Trạm, “Người tốt
nhìn cái gì cũng tốt, người buồn nhìn cái gì cũng buồn.” Nói xong thì
hơi dừng lại một chút, Nguyễn Hồng Phi cười, “Giống như tiểu Minh ù nhà
ngươi, chính là người dâm nhìn cái gì cũng dâm.” Cái đầu toàn là thủ
đoạn thấp hèn, nhìn ai cũng trở thành người xấu, đó chính là Minh Trạm.
Minh Trạm phun nước miếng đầy mặt Nguyễn Hồng Phi.
Kỳ thật Nguyễn Hồng Phi cảm thấy Minh Trạm rất phức tạp. Tính
cách của Minh Trạm quả thật có vài phần hiếm thấy, tỷ như đối với hắn,
đối với Vệ thái hậu, Minh Trạm hoàn toàn xuất phát từ thật lòng, tuyệt
đối không dấu diếm. Chẳng qua thần kỳ ở chỗ, người này lại có một cái
bụng gian xảo tràn đầy ý xấu.
Minh Trạm có thể làm Hoàng đế, theo quan điểm của Nguyễn Hồng
Phi thì không chỉ vì xu thế tất yếu mà càng bởi vì tính tình của Minh
Trạm thật thích hợp làm Hoàng đế. Tỷ như cách xử trí đối với Đại Đồng,
có thể xưng là đầy đủ uy nghiêm và ân diển, thủ đoạn lại vô cùng thuần
thục.