Mùng một đầu năm, Minh Trạm vừa ngủ một giấc thì thẳng cẳng đến gần giờ
ngọ, lung tung sờ soạng, bên cạnh không có ai, chỉ có một bàn tay nhỏ
nhắn đang nhẹ nhàng sờ mặt hắn.
“Đừng chọc ta nữa.” Minh Trạm than thở một câu, nắm lấy bàn tay
quấy rối kia, hắn tưởng là Nguyễn Hồng Phi, kết quả là sờ sờ một chút,
không đúng, vừa nhỏ vừa mềm, mở mắt nhìn lại, là Phượng Huyền Khác. Cùng với một đám củ cải nhỏ vây quanh thành một vòng bên giường hắn, vẻ mặt
khác nhau, mở to mắt nhìn Minh Trạm đang nằm trên giường.
Phượng Huyền Khác bị nắm tay, gò má bầu bĩnh hồng hồng, ánh mắt
cong lên, đôi mắt đen láy, đặc biệt trong suốt. Lông mi vừa dài vừa
cong, vô cùng khả ái, cất lên giọng nói còn hôi mùi sữa, ra vẻ tiểu đại
nhân, “Hoàng thúc, vì sao Hoàng thúc còn chưa rời giường nữa?”
“À, chẳng phải ta đang nghỉ ngơi hay sao? Tất niên mà, chính là
ngày ngủ nướng đấy.” Minh Trạm nói láo mà không hề có áp lực, hỏi lại,
“Vì sao các ngươi lại đến đây?”
“Ở chỗ của tằng tổ mẫu đã chuẩn bị xong thức ăn rồi, chúng con đến gọi Hoàng thúc đến dùng bữa.”
Minh Trạm đành phải ngồi dậy, hắn xưa nay đi ngủ thường khỏa
thân, lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, thấy đám tiểu quỷ nhìn chằm
chằm chính mình, Minh Trạm siết lại nắm đấm, vươn hai cánh tay lên, khoe với đám tiểu hài nhi bắp tay không có cơ của mình, “Xem này, có rắn
chắc hay không? Lại đây sờ sờ thử xem, có cường tráng hay không?”
Đám tiểu tử kia sờ soạng một lúc, quả nhiên cứng cứng, bèn tán thưởng một cách sùng bái, “Thịt của Hoàng thúc cứng quá!”
“Chờ các ngươi lớn lên thành nam tử hán đại trượng phu thì cũng
sẽ như vậy.” Minh Trạm đắc ý nói. Hà Ngọc mang đến xiêm y, Minh Trạm hất chăn xuống giường.
“Con chim nhỏ của Hoàng thượng cũng thật là lớn nha.” Tiểu tử Vệ Đàn Túc này ngày thường nói không nhiều, nhưng lại giống lão cha của
hắn, lù lù vác cái lu chạy, ngay lập tức chú ý đến cái này.
Minh Trạm cười ha ha, “Đúng vậy, nếu không thì làm sao có thể làm Hoàng đế cho được.”
Thế nên ở rất nhiều năm về sau, trong ký ức của mọi người về
Minh Trạm, bọn họ sẽ nói, “Hoàng thúc là một nam nhân vô cùng cường
tráng.”
Chỉ có thể nói đây là một sự hiểu lầm xinh đẹp.
Đợi Minh Trạm rửa mặt chải đầu, phát xong hồng bao, mang theo
đám củ cải đến Từ Ninh Cung dùng bữa ăn đoàn viên. Thái hoàng thái hậu
bởi vì nhớ thương nhi tử cho nên dùng bữa ăn đoàn viên mà nét mặt vẫn
mang theo buồn bã.
Tất niên là một ngày trọng đại.
Đối với Minh Trạm là thế, đối với Phượng Cảnh Minh cũng như thế.
Thương thế của Lý Phương đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ngâm mình
trong nước biển quá lâu, vết thương lại ngay chỗ nguy hiểm. Khi Phượng
Cảnh Minh rút lui trên biển thì vớt được Lý Phương đang hấp hối. Rất kỳ
lạ, tuy rằng lúc trước Phượng Cảnh Minh trở mặt với Lý Phương vì chuyện
Nguyễn Hồng Phi, bất quá hắn vẫn không thể thấy chết mà không cứu.
Ngược lại là làm việc thiện, thỉnh đại phu hốt thuốc cho Lý Phương, cứu Lý Phương một mạng.
Tai họa sống nghìn năm.
Lý Phương nhìn thấy người hầu bưng lên một bàn tiệc thì ho nhẹ
hai tiếng, nói với Phượng Cảnh Minh, “Nay ta đã hai bàn tay trắng, công
tử cứu ta thật sự là phí công vô ích.”
“Làm gì có chuyện đó.” Phượng Cảnh Minh nhẹ nhàng nói, “Trăng có trăng tròn trăng khuyết, con người đương nhiên có lúc lên lúc xuống,
lúc này ta cứu Lý huynh, tin rằng Lý huynh sẽ không hoài nghi thành ý
của ta khi muốn hợp tác với Lý huynh. Lý huynh là hào kiệt một phương,
thua keo này ta bày keo khác, đó chỉ là chuyện thời gian thôi.”
Lý Phương lắc đầu, “Binh lực của ta, một nửa ở trên biển, khi
phát sinh xung đột với Đỗ Nhược quốc thì xem như đã chết hết. Một nửa
cùng công tử lên bờ bao vây tấn công thành Phúc Châu, e rằng cũng chẳng
còn sót lại bao nhiêu. Nay, nếu công tử đã cứu ta, mạng của Lý Phương ta chính là của ngươi. Chuyện nổi dậy, Lý Phương sẽ không dám mơ tưởng.
Ngài có chuyện gì cần thì cứ phân phó. Sau này nếu như có cơ hội, chỉ
cần công tử cho phép ta quay về đế đô trả mối thù này thì Lý Phương sẽ
vô cùng cảm kích.” Làm thủ lĩnh đã lâu, nếu một chút tình thế như vậy mà cũng không thấy rõ thì Lý Phương thật uổng công lăn lộn bấy lâu nay.
fynnz.wordpress.com
Cái gì gọi là thua keo này ta bày keo khác?
Chẳng lẽ Phượng Cảnh Minh thích làm người tốt hay sao? Dựa vào cái gì mà phải giúp hắn nổi dậy?
Nếu nhìn trúng giá trị của hắn thì cứ trực tiếp lấy giá trị ra mà nói chuyện là được!
Phượng Cảnh Minh mỉm cười, “Chuyện của Lý huynh chính là chuyện của ta.”
Tiết Thiểu Lương cũng có ngày nghỉ ngơi.
Ban đầu Minh Trạm còn lo lắng Tiết Thiểu Lương độc thân một mình không có ai chăm sóc.
Lúc này không cần lo lắng, đã có Tống Diêu.
Mặc dù Tống Diêu được thăng quan nhưng lại thật sự không phát
tài. Lúc này có vô số kẻ muốn kéo hắn xuống ngựa, bị nhìn chăm chăm,
Tống Diêu muốn bước chân nào ra trước cũng phải thương nghị với Triệu
Lệnh Nghiêm, làm sao dám vớt bạc phát tài.
Trong khi Tiết Thiểu Lương lập công lớn, Minh Trạm không thể
thăng quan cho Tiết Thiểu Lương, bất quá lại thưởng cho Tiết Thiểu Lương không ít bạc. Tiết Thiểu Lương lập tức trang hoàng lại tiểu viện của
Tống Diêu, trồng lại cây cảnh trong viện, bao gồm cả việc đổi lại tủ đồ
bàn ghế trong phòng của Tống Diêu, tuy không phải đồ cổ nhưng đều là
loại hảo hạng, trên vách tường cũng treo thư họa.
Ngay cả lão bộc mà Tống Diêu lưu lại để chăm nhà, Tiết Thiểu
Lương cũng bảo cửa hiệu đến may cho lão bộc hai bộ y phục vừa thân, lão
bộc ngay lập tức trở nên chỉnh chu hơn rất nhiều. Vui vẻ thì ra ngoài
phơi nắng, khi thì thông đồng với lão thái thái quả phụ nhà kế bên, còn
để nhi tử nhà người ta tìm đến mắng lão già không đứng đắn, lưu manh
trêu ghẹo người ta. Tất cả đều dựa vào Tiết Thiểu Lương giải quyết.
Tống Diêu vừa về đến nhà, tiến vào phòng thì kinh ngạc khi thấy
Tiết Thiểu Lương đột nhiên phát tài, bày ra bộ dáng dong dài hoàn toàn
khác với bản mặt lạnh lùng thường thấy để thẩm vấn Tiết Thiểu Lương.
Tiết Thiểu Lương nói thẳng một câu, cắt lời Tống Diêu, “Cơ mật trong cung, không thể tiết lộ.”
Tống Diêu lo lắng thở dài, “Thiểu Lương, đệ làm quan nhất định
phải tuyệt đối cẩn thận.” Hoàng thượng không phải kẻ ngốc, có thể cho
Tiết Thiểu Lương nhiều bạc như thế, không biết Tiết Thiểu Lương đã làm
gì.
Huynh đệ hai người cùng trải qua tất niên.
Mùng một tất niên, Tống Diêu còn chuẩn bị một hồng bao thật lớn
cho Tiết Thiểu Lương, Tiết Thiểu Lương khinh thường liếc mắt nhìn Tốn
Diêu, chẳng lẽ người này đang nhắc nhở hắn, thân là biểu đệ thì phải
chúc mừng tất niên đối với biểu ca.
“Từng tuổi này rồi, không cần.”
Quả nhiên Tống Diêu cười tủm tỉm nhắc nhở, “Thiếu Lương biểu đệ, ngươi có quên chuyện gì hay không.”
“Đừng gọi đệ như vậy.” Tiết Thiểu Lương không tình nguyện, xoay mặt ra chỗ khác, than thở một câu, “Biểu ca, tân niên tốt lành.”
May mà Tống Diêu võ công cao cường, tai thính mắt tinh, bằng
không th́ chưa hẳn đã có thể nghe câu chúc ân cần này của Tiết Thiểu
Lương. Bất quá Tống Diêu hoàn toàn không ngại sắc mặt vặn vẹo của Tiết
Thiểu Lương mà chỉ cất cao tiếng, “Biểu đệ tân niên tốt lành, lại lớn
thêm một tuổi, biểu đệ cũng phải chín chắn hơn mới được.”
Tống Diêu còn định lải nhải vài câu thì Tiết Thiểu Lương đã thúc giục, “Đi nấu sủi cảo đi, đệ đói bụng rồi.”
“À à.”
Tống Diêu nhận lệnh, mặc một bộ cẩm y mới tinh đi xuống bếp đun nước nấu sủi cảo.
Tiết Thiểu Lương cùng hỗ trợ, tuy rằng trong nhà có lão bộc,
nhưng ngoại trừ ăn ngủ, phơi nắng, thông đồng với lão thái thái, thì
thật sự là vô tích sự.
Tống Diêu không chỉ đánh đấm đẹp mắt mà nấu nướng cũng rất khéo. Giống như đống sủi cảo tất niên này dều do chính tay Tống Diêu tự gói,
Tiết Thiểu Lương bảo ít, lại dùng hành động thực tế để tỏ vẻ ca ngợi tay nghề của Tống Diêu, huynh đệ hai người mỗi khi ăn phải ăn hết hai nồi
mới tính là đủ.
Ăn xong sủi cảo, cả người hừng hực thoải mái, cho dù Tiết Thiểu
Lương là người năng động, lúc này cũng phải dựa vào giường không muốn
động đậy. Vừa rời khỏi giường lại muốn ngủ thêm một giấc cho đã.
“Thiểu Lương, giữa trưa muốn ăn cái gì, biểu ca làm cho đệ ăn.”
Tống Diêu mua không ít đồ dùng cho tất niên, lôi kéo Tiết Thiểu Lương
cùng đi, hai mỹ nam tử xinh đẹp như hoa vừa xuất môn thì lập tức gây nên không ít xôn xao, trong đó có một vị cô nương đi đường nhìn bọn họ đến
mức nhập thần, đầu đập vào một cây cổ thụ ở đường Chu Tước, trở thành
trò cười của đế đô.
“Cái gì cũng được.”
Tống Diêu cười nói, “Ừm, nhìn đệ gầy thế này, đệ bị thương thì
phải tịnh dưỡng mấy ngày mới được. Thức ăn trong cung không ra gì cả, đệ còn phải làm nhiệm vụ của mình nữa.”
“Cũng không tệ mà.” Nghe nói bây giờ đã cải thiện đôi chút, lúc
trước ở thời Thái thượng hoàng, đám thị vệ ăn uống còn tệ hơn thế này
nữa. Ở trong cung, ngự trù đều hầu hạ Hoàng thượng và Thái hậu. Đến hàng thị vệ thì sẽ do đám tiểu đồ đệ thực tập của ngự trù nấu cho ăn. Thỉnh
thoảng cũng có lúc thức ăn chưa chín kỹ. Minh Trạm đã cảnh cáo ngự trù
phòng một lần, tuy không cần ngon, nhưng nhất định phải chín. Lúc này
ngự trù phòng mới bỏ chút tâm tư vào việc nấu nướng, như vậy mới có thể
nuốt nổi.
Cho đến mùng năm, Tống Diêu phải rời khỏi đế đô về Đại Đồng,
Tiết Thiểu Lương trải qua cuộc sống hạnh phúc, cơm dâng lên tận miệng,
áo mặc lên tận người. Thế nên khi Tống Diêu rời đi, Tiết Thiểu Lương lại sinh ra cảm giác quyến luyến bịn rịn.
Nam nhân thường là những người thoải mái, Tiết Thiểu Lương lấy
ra một xấp ngân phiếu đưa cho Tống Diêu, lạnh lùng nói, “Cầm đi, dù sao
đệ ở đế đô cũng không cần chi tiêu. Biểu ca ở tận Tây Bắc, mông vẫn chưa ngồi ổn, đừng khiến người ta khinh thường.”
Tiết Thiểu Lương kiệm lời, cũng không có nghĩa là hắn đần độn.
Kỳ thật càng kiệm lời thì trong lòng lại càng có chủ kiến. Tỷ như Tiết
Thiểu Lương, lớn lên bên cạnh lão phụ thân có chức vị, hắn biết rất rõ
những chuyện trong quan trường.
Đừng tưởng rằng thuộc hạ dễ sống chung, khi nào trở mặt lừa ngươi thì cũng chưa biết rõ đâu.
Nếu muốn mua chuộc lòng người thì có khi nào mà lại không cần bạc.
Tống Diêu muốn từ chối nhưng lại không thể mở miệng. Tiết Thiểu
Lương không phải loại người giả vờ khách sáo, Tiết Thiểu Lương đã đưa
thì chính là thật lòng mà đưa. Cảm giác trong lòng của Tống Diêu rất
phức tạp, dùng nụ cười để che giấu, “Ta vẫn có thể xoay xở được mà,
Thiểu Lương.”
“Chớ có dong dài.” Tiết Thiểu Lương nhét ngân lượng vào ngực của Tống Diêu rồi nói, “Hôm nay làm thêm sủi cảo đi. Buổi tối gói nhiều
thêm một chút, đệ để giành ăn thêm mấy bữa nữa.”
“Được.” Tống Diêu đáp ứng, còn nói thêm, “Có muốn ta dạy cho đệ
cách gói sủi cảo hay không?” Cho hắn một con cá không bằng dạy hắn cách
bắt cá.
“Không cần.” Tiết Thiểu Lương thà rằng thèm ăn chứ tuyệt đối
không chịu xuống bếp. Nam tử hán đại trượng phu làm sao lại đi học mấy
thứ này? Ngày thường giúp Tống Diêu một tay đã là cực hạn lắm rồi.
Đương nhiên Tống Diêu thì có thể. Hơn nữa, Tống Diêu người ta
tuyệt đối là nam tử hán đại trượng phu. Tiết Thiểu Lương lặng lẽ suy
nghĩ, có lẽ đây là đam mê của Tống Diêu.
Tống Diêu gói rất nhiều sủi cảo, hiện tại trời lạnh, cũng không sợ bị ôi thiu.
Sau khi Tống Diêu rời đi, Tiết Thiểu Lương thường mang theo sủi
cảo vào trong cung làm bữa trưa, bởi vì tay nghề của Tống Diêu thật sự
bất phàm cho nên một đám thị vệ liền chia nhau ăn, Tiết Thiểu Lương là
người phóng khoáng, cũng không nhiều lời.
Ngay cả Minh Trạm cũng nghe thấy tin đồn.
Đương nhiên sở dĩ Minh Trạm biết được điều này hoàn toàn là vì Diêu Quang nhiều chuyện ngồi lê đôi mách.
Diêu Quang là hộ vệ của Nguyễn Hồng Phi, thường xuyên xuất hiện
cùng ngự tiền thị vệ, cũng đã nếm qua sủi cảo do Tiết Thiểu Lương mang
đến, hắn nói với Hà Ngọc, “Thật nhìn không ra Tiết đại nhân lạnh lùng
như thế mà lại khéo tay ghê, gói sủi cảo cũng thuộc hàng nhất đẳng.”
Minh Trạm thèm ăn đã đành, nghe Diêu Quang khen ngợi sủi cảo của Tiết Thiểu Lương là có một không hai trong thiên hạ, ngay cả Ngự trù
của Ngự Thiện phòng cũng không có được bản lĩnh này, vì vậy cũng động
lòng, bèn ám chỉ cho Hà Ngọc đi lấy một phần để nếm thử.
Kết quả Tiết Thiểu Lương người ta đã sớm ăn hết sạch sẽ, hỏi lại thì hóa ra sủi cảo do Tống Diêu làm. fynnz.wordpress.com
Minh Trạm cảm thán, “Tống Diêu thật sự là giỏi việc nước đảm việc nhà, phải tốt số lắm mới được gả cho hắn đấy.”
Lời này không biết truyền ra ngoài thế nào mà thanh danh của Tống Diêu chỉ trong một lúc liền lan truyền khắp nơi.
Không biết bao nhiêu nữ hài nhi nhà người ta đang chờ được xuất
giá đều nhắm vào tiềm lực này, trong một lúc, mọi người đối với Tống
Diêu giống như yêu tinh Tây Thiên thèm nhỏ dãi khi gặp được thịt Đường
Tăng.
Nhưng hiện tại cuộc sống của Tống Diêu cũng không dễ chịu.
Đương nhiên so với lúc mới đến Đại Đồng thì đã là cách biệt một
trời một vực, võ công của Tống Diêu cho dù giỏi cỡ nào nhưng dù sao cũng vẫn còn non nớt. Giống như tân tiền nhiệm Tri phủ Đại Đồng Thiệu Phàm
Ninh: Thiệu đại nhân đã quá tứ tuần, so với Tống Diêu thì làm cha của
hắn cũng còn dư sức.
Nguyên Tri phủ Đại Đồng đã tuẫn táng cùng thành Đại Đồng, còn
Thiệu Phàm Ninh dẫn theo tàn binh trốn vào núi, tránh được một kiếp,
cũng giữ lại được một nửa thực lực quân Đại Đồng. Minh Trạm nghe nói
việc này, liền đề bạt Thiệu Phàm Ninh giữ chức tân Tri phủ chứ không đề
bạt kẻ khác.
Tri phủ Đại Đồng cũng không phải vị trí dễ ngồi, đầu tiên, chức
quan cao nhất trong thành cũng không phải là hắn mà là tướng quân Đại
Đồng Tống Diêu. Nhưng đối mặt với thiếu niên đắc chí Tống Diêu, nếu muốn người ta không sinh ra ghen tị thì quả thật là rất khó.
Huống chi trong mấy ngày Tống Diêu quay về đế đô, nghe Triệu
Lệnh Nghiêm nói Thiệu đại nhân thú vợ kế, chính là nữ nhân Trịnh thị.
Tống Diêu khẽ cau mày, “Chẳng phải hắn có lão bà rồi hay sao, vừa mới qua đời, vẫn còn phải giữ thê hiếu mà.”
“Cái gì mà thê hiếu hay không thê hiếu?” Triệu Lệnh Nhiêm cũng
có vài phần chán ghét, nói, “Người Thát Đát vừa đến, hắn bảo rằng nữ
nhân kia bị người Thát Đát chà đạp, mất đi trong sạch. Thiệu đại nhân là văn sĩ, làm sao có thể chịu được điều này, vì vậy đã sớm bỏ người ta từ tháng trước. Sau đó thú Trịnh thị, là quý nữ vọng tộc, tiền đồ vô
lượng.”
“Ngươi có đi chúc mừng hay không?” Tống Diêu hỏi.
Triệu Lệnh Nghiêm liếc nhìn Tống Diêu, “Trưởng quản không ở, ta
tội gì phải đi, mượn danh của ngươi tặng một phần lễ vật là được rồi.”
Tống Diêu gật đầu, “Tên họ Thiệu kia thật sự là đui mù, cho dù
có chỗ nào không ổn thì cứ lặng lẽ an bài là được. Qua hai năm rồi thú
về, sẽ không có ai dám nói này nói kia. Vậy mà hắn lại gấp rút bấu víu
Trịnh gia, khó tránh khỏi khiến kẻ khác coi thường.”
Triệu Lệnh Nghiêm thấy ấm nước trên lò sắp sôi, hắn bàn mang đến một bộ trà cụ, “Ngươi phải chuẩn bị tâm lý một chút, ta thấy Trịnh gia
tựa hồ cũng coi trọng ngươi đó. Hôm kia ta gặp phải nhị thiếu gia Trịnh
gia, nói vòng vo với ta để hỏi thăm ngươi có thành thân hay chưa.”
“Cứ mặc kệ hắn.” Tống Diêu không thèm để ý, nhìn Triệu Lệnh
Nghiêm tráng nước sôi từng tách trà rồi nói, “Tuy nơi này cách xa đế đô
nhưng bệ hạ không phải kẻ điếc người mù. Lệnh Nghiêm, Trịnh gia có Trịnh đại nhân làm Lại bộ Thượng thư, là một trong Lục bộ Thượng thư. Nay còn ở nơi này luồn cúi, muốn đem tất cả văn võ Đại Đồng kết thân cùng Trịnh gia, nếu để bệ hạ biết thì e rằng chúng ta chẳng có kết quả tốt đâu.”
“Ta cũng có ý này.” Triệu Lệnh Nghiêm rót một tách trà nóng cho
Tống Diêu, lại dùng kẹp sắt gấp một chậu than, mặt trên đậy bằng một cái nắp sắt bình thường, phía trên có đặt hai củ khoai lang nướng, Triệu
Lệnh Nghiêm nói, “Chúng ta ở nơi này lập thân căn bản là vì trung quân.
Còn Thiệu đại nhân thì cứ mặc kệ hắn. Ta thấy chức Tri phủ Đại Đồng này
của hắn làm không lâu đâu.”
Tống Diêu hỏi Triệu Lệnh Nghiêm, “Tất niên thế nào?”
“Thì cũng vậy, có Tống Viễn, đại Ngưu, lão Trần, Chí Binh, đều
là không nhà không nhân khẩu, chúng ta cùng nhau trải qua tất niên.”
Triệu Lệnh Nghiêm nhấp một ngụm trà nhỏ, sợ bỏng miệng, “Nơi này thường
xuyên chiến tranh, không biết khi nào sẽ mất mạng, ngươi và ta thì còn
đỡ, giống đám người đại Ngưu, đã hai mươi mấy tuổi mà vẫn chưa có thê
tử.”
“Chẳng phải bọn họ có tình nhân trong thành hay sao?”
“Tình nhân cũng không phải lão bà.”
Tống Diêu cũng không còn cách nào, ngay cả hắn đang ở độ tuổi
dồi dào tinh lực mà cũng chỉ đành dựa vào năm ngón tay. Cuối cùng, Tống
Diêu nghẹn ra một câu, “Hai ta cũng độc thân mà.”