Vóc dáng của Tống Châu Ngọc không cao nhưng giọng nói lại hùng hồn, còn mang theo một chút khẩu âm Thiểm Bắc.
“Bệ hạ, tuy Phương ngự sử quản thuộc hạ không nghiêm, nhưng thần nghĩ rằng trọng điểm của vụ án này là ác nô khinh chủ, đến mức cuối
cùng dẫn đến tai nạn chết người.” Tống Châu Ngọc cất cao giọng, “Phương
ngự sử có sai nhưng không có tội, niệm tình Phương ngự sử lúc trước đã
vạch trần vụ án cứu tế đế đô, nay lại cùng thần trông coi việc cứu tế,
luôn luôn tận tâm tận lực, yêu dân như con. Thỉnh bệ hạ xem xét Phương
ngự sử có công với triều đình mà xử nhẹ tội.”
Minh Trạm lẳng lặng nghe, đợi Phương Thận Hành nói xong, cũng
không trực tiếp kết luận, trái lại đưa ánh mắt dừng trên người của Lý
Bình Chu rồi hỏi, “Lý tướng thấy thế nào?”
Lý Bình Chu là người công bằng, cho dù hắn không thích Phương
Thận Hành nhưng trong vụ án này thì Phương Thận Hành quả thật có một
chút oan uổng. Sau khi cân nhắc một lúc thì Lý Bình Chu lên tiếng, “Theo thiển ý của thần, Phương ngự sử tuy có sai, nhưng trước kia cũng có
công, không cần tước quan từ chức, chỉ cần hàng ba cấp nhưng vẫn giữ lại chức quan. Sau đó lệnh cho Phương ngự sử trấn an bồi thường ngân lượng
tổn thất cho tá điền, để xem biểu hiện về sau.”
Minh Trạm gật đầu, giọng nói bình thản không gợn sóng, “Cứ theo ý của Lý tướng đi.”
Sau khi hạ triều, Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi cùng dùng tảo thiện.
Nguyễn Hồng Phi thấy Minh Trạm chúi đầu vào ăn, bèn hỏi hắn,
“Buổi sáng có chuyện gì khó chịu hay sao?” Người khác nếu trong lòng khó chịu thì sẽ ăn uống không ngon, sẽ tuyệt thực. Minh Trạm thì hoàn toàn
ngược lại, thường ngày hắn đã ăn rất ngon miệng. Nếu trong lòng nổi nóng thì sẽ ăn nhiều gấp đôi, giống như tiểu trư, cặm cụi mà ăn liên tục.
Chỉ hận không thể úp bản mặt tròn vo vào bát cháo mà thôi.
Minh Trạm ừm một tiếng, chiếc đũa đâm vào một cục bò viên rồi bỏ vào miệng, đem bát cháo đưa cho Nguyễn Hồng Phi, “Không có gì, ta chỉ
cảm thấy ta làm Hoàng đế chẳng khác gì người ta làm Hoàng đế cả.” Bởi vì khi dùng bữa thì hai người thường dính chặt vào nhau cho nên Minh Trạm
lén lúc không cho người ta hầu hạ. Nhưng Minh Trạm cứ khăng khăng một
điều, thê tử thêm cơm cho trượng phu là đạo lý hiển nhiên. Tuy rằng hắn
thường bị Nguyễn Hồng Phi dày vò đến mức đau lưng đau eo đau mông, hai
chân thì mỏi nhừ, bên trong thì không được gì, nhưng bề ngoài vẫn phải
giữ thể diện. Vì vậy mỗi lần ăn hắn đều yêu cầu Nguyễn Hồng Phi múc cơm
cho hắn.
“Nói thế là sao, nếu Hoàng đế đều giống nhau thì sẽ không cần
phân biệt minh quân và hôn quân.” Nguyễn Hồng Phi thêm nửa bát cháo cho
Minh Trạm, Minh Trạm bất mãn, “Múc đầy vào, ta ăn chưa no mà.”
“Ngươi kiềm chế chút đi, đã là bát thứ hai rồi, mới vừa ăn bánh
hấp và bánh bao xong mà. Thái bình thịnh thế, no chết Hoàng đế, lúc đó
ngươi sẽ nổi danh luôn đấy.” Nguyễn Hồng Phi đưa cho Minh Trạm, thấy
tiểu mũm mĩm mất tự tin, bèn an ủi hắn, “Nếu để ta nói thì tuy rằng
ngươi ngốc một chút nhưng vẫn còn hơn đại tiện nhân.”
Nói thế này mà là tiếng người ư? Bàn tay của Minh Trạm run lên,
suýt nữa đã đem bát cháo ụp vào khuôn mặt đáng ghét của Nguyễn Hồng Phi. Đương nhiên tuy có ý này nhưng Minh Trạm lại không có gan. Cho dù có
gan thì hắn cũng không nỡ. Phi Phi nhà hắn rất tuấn tú, quên đi, nói vài câu thì nói vài câu, là lão gia thì phải có phong thái. Minh Trạm hừ
hừ, “Ta ngốc ta ngốc, ai bảo ngươi thích tên ngốc như ta làm chi?” Từ
nhỏ Minh Trạm đã nói liên miên, Nguyễn Hồng Phi thật vất vả hỏi hắn một
hồi thì hắn mới chịu kể lại tình hình lúc lâm triều cho Nguyễn Hồng Phi
nghe.
Nguyễn Hồng Phi thở dài, “Làm Hoàng đế đến mức uất ức như ngươi thì thật sự là hiếm thấy.”
Đầu tiên là mắng hắn ngốc, hiện tại lại chê hắn uất ức, Minh
Trạm cảm thấy chẳng mấy chốc thì hắn có thể sẽ bị ái nhân vứt bỏ. Nghĩ
như vậy, cảm thấy nguy cơ đang ùn ùn kéo đến, Minh Trạm vội hỏi, “Cái gì mà bảo là uất ức? Ta đang nói đến kinh nghiệm. Ngươi không biết đó, lúc trước ta thấy phụ hoàng lâm triều giống như Bồ tát ngồi trên cao. Đại
thần bẩm báo, phụ hoàng cũng không quyết định, chỉ hỏi đám người Lý Bình Chu và Từ Tam. Ta nhìn thấy mà phiền, ngươi nghĩ xem, nam nhân như ta
là người có nhiều chủ kiến, làm sao có thể để đám lão nhân như bọn họ
quyết định thay ta cơ chứ?”
Nói đến đây, Minh Trạm nuốt ừng ực hai muỗng cháo thịt cá rồi
mới nản lòng nói tiếp, “Nhưng ta phát hiện, với những việc do ta tự làm
chủ không hỏi ý đám người Lý Bình Chu thì ngoài miệng bọn họ không nói,
nhưng trong lòng lại có rất nhiều ý kiến. Hầy, nếu ta có chuyện gì mà
hỏi bọn họ một câu thì bọn họ thật sự nhiệt tình. Hiện tại ta vào triều
phải nhẫn nhịn không nói lời nào, cứ như vậy thì hoàn toàn giống hệt phụ hoàng lúc trước.”
“Người làm Hoàng đế vốn không cần phải đích thân xử lý mọi
việc.” Nguyễn Hồng Phi không đồng tình với Minh Trạm, nói, “Nếu chuyện
gì cũng phải do ngươi quyết định thì cần triều thần để làm gì? Ngươi chỉ cần nắm chắc phương hướng, học cách dùng người là đủ.”
Minh Trạm thở dài, “Chuyện của Phương Thận Hành, vừa nhìn liền
biết có người đứng sau lưng hại hắn. Hầy, ta biết rõ nhưng cũng không
thể thẳng thừng đứng ra chủ trì công đạo giúp hắn.”
“Bất quá từ sau khi xảy ra chuyện của Lý Thành thì ta xem như đã hiểu rõ. Ta đối xử tốt với người khác, luôn suy nghĩ vì bọn họ, có khi
lại vì như vậy mà xảy ra chuyện làm phản.” Minh Trạm khuấy cháo trong
bát, “Giống Lý Thành, nếu hắn từ tiểu quan thất phẩm đi dần dần lên vị
trí Tổng quản Nội vụ phủ thì có lẽ sẽ không gặp họa như hôm nay. Phương
Thận Hành có oan, tuy ta cảm thấy đáng tiếc, nhưng ta cũng không muốn
can thiệp vào. Nếu ngay cả một chút chuyện nhỏ mà hắn cũng không làm
được, cho dù ta có coi trọng hắn đến thế nào, cho hắn vị trí cao ra sao
thì e rằng hắn cũng không thể ngồi vững.”
Nguyễn Hồng Phi mỉm cười trêu ghẹo, “Thấy ngươi ngày thường vô lương tâm như thế hóa ra cũng biết suy nghĩ lắm.”
“Ngươi cứ xem thường ta khờ khạo.” Minh Trạm liếc nhìn Nguyễn
Hồng Phi, nói thầm một câu, “Hầy, khi lâm triều phải hóa trang thành
Phật gia, trong bụng có chuyện không thể nói, nghẹn đến mức ta thật sự
rất khó chịu.”
“Ngươi có thể nhìn ra vụ án của Phương Thận Hành có âm mưu quỷ
kế, chẳng lẽ đám người Lý Bình Chu nhìn không ra hay sao?” Nguyễn Hồng
Phi đã dùng bữa xong, hạ xuống đôi đũa rồi nói, “Đám lão già kia nhìn
thì nghiêm trang nhưng nội tâm chẳng thua gì ngươi đâu. Thần tử sinh ra
là để ngươi sử dụng, ngươi dùng bọn họ thì bọn họ mới có thể cao hứng.
Có thể dùng hay không dùng bọn họ thì chỉ dựa vào một câu của ngươi mà
thôi.”
“Ngươi làm việc hoàn toàn không suy tính, đơn cử là Liêm chính
bộ của ngươi. Bỗng nhiên trong Lục bộ lại lập thêm một bộ, tuy rằng mục
đích của ngươi là tốt, nhưng việc này thật sự không ổn.” Nguyễn Hồng Phi có khi không thể lý giải hành vi của Minh Trạm, hoàn toàn là không thể
tìm ra quy luật, thậm chí ngay cả cái đầu kỳ quái của Minh Trạm đang
nghĩ cái gì thì thỉnh thoảng Nguyễn Hồng Phi cũng đoán không ra. Trong
mắt của Nguyễn Hồng Phi thì hành vi của Minh Trạm chẳng khác gì lợn
rừng, không hề có phương hướng, cứ đánh thẳng về phía trước, khiến người ta khó có thể hiểu rõ.
Minh Trạm đang phát sầu vì Liêm chính bộ, nghe thấy Phi Phi nhà
hắn chủ động nhắc đến thì vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo, “Liêm chính bộ
có điểm nào không ổn?”
Nguyễn Hồng Phi hỏi lại, “Nếu thỏa đáng thì vì sao không có ai
gia nhập? Chỉ có Tử Nghiêu và Trầm tiểu bạch, hai người này lo liệu Tập
san Hoàng thất của ngươi, chức vị hoàn toàn không phải chuyên môn, bất
quá chỉ là thật giả lẫn lộn mà thôi.”
Nguyễn Hồng Phi sống cùng Minh Trạm một thời gian dài, vì vậy
cũng dần dà học cách bắt chước đặt biệt danh, giống Trầm Chuyết Ngôn,
tuy rằng văn chương không tệ nhưng đối nhân xử thế hoàn toàn không bằng
một góc của Lâm Vĩnh Thường, hơn nữa Trầm Chuyết Ngôn thú lão bà có khả
năng, vì vậy càng trở nên mờ nhạt tại đế đô. Thế cho nên Nguyễn Hồng Phi đặt tên cho Trầm Chuyết Ngôn là Trầm tiểu bạch.
Minh Trạm nghe xong liền thì thầm cười, “Ngươi đừng gọi bậy,
Trầm Chuyết Ngôn người ta có vận khí mà người bình thường thật sự không
có.”
“Thì đấy, ông trời luôn thương kẻ khờ.” Nguyễn Hồng Phi tự nghĩ
đến chính mình, dung mạo tài hoa, khôn ngoan mưu trí, cái gì cũng có đủ, chỉ là không có vận khí. Chợt nhìn thấy loại tiểu bạch như vậy, số phận lại tốt như thế thì Nguyễn Hồng Phi có thể nhìn Trầm Chuyết Ngôn thuận
mắt mới là lạ. fynnz.wordpress.com
Minh Trạm thì thầm cười khà khà một trận, cơm cũng không ăn
tiếp, phái người dọn xuống, kéo lấy tay của Nguyễn Hồng Phi rồi sờ sờ,
lộ ra gương mặt sắc ma, cười nói, “Lại đây, ái phi, đừng nói vòng vo với lão công của ngươi nữa, nói cho ta biết Liêm chính bộ cần phải làm sao
đây. Chỉ có hai tên lính tôm tép, truyền ra ngoài thì lão công của ngươi thật sự rất mất mặt.”
Nguyễn Hồng Phi rút tay ra, sờ nắn một hồi trên khuôn mặt bầu
bĩnh mịn màng của Minh Trạm, cố ý trêu ghẹo Minh Trạm, chậc chậc tỏ vẻ
kỳ lạ, “Nuôi thế này là được rồi, về sau ăn ít một chút đi.”
“Nói chính sự, nói chính sự.” Minh Trạm thúc giục.
Vỗ một cái lên mông của Minh Trạm, Nguyễn Hồng Phi liếc mắt nhìn thấy Hà Ngọc ðang býng trà tiến vào. Minh Trạm lập tức vội vàng tiếp
nhận tách trà trong tay Hà Ngọc rồi xua ðuổi Hà Ngọc, “Ði ra ngoài ði,
không có việc gì thì đừng để ai tiến vào.”
Hà Ngọc nhẹ tay nhẹ chân lui ra, thầm nghĩ: bệ hạ, xem dáng vẻ
nịnh bợ của ngài kìa, làm cho nô tài chúng ta cũng phải mất mặt theo.
Minh Trạm hầu hạ Nguyễn Hồng Phi uống trà, ngay sau đó lại nghe Nguyễn Hồng Phi bày ra bộ dạng đại tiên, “Tạm thời gác lại.”
Minh Trạm suýt nữa đã hộc máu, tức giận hung hăng đoạt lại tách
trà, tự mình uống cạn rồi hừ vào mặt của Nguyễn Hồng Phi, “Ngươi giỡn
với ta à?”
“Hãy nghe ta nói đã.” Đưa tay vòng qua thắt lưng của Minh Trạm,
Nguyễn Hồng Phi kéo hắn ôm vào trong lòng, không nhanh không chậm mà
nói, “Ngươi suy nghĩ một chút, hiện tại trong triều có Lục bộ, ngươi lại thêm vào Liêm chính bộ, như vậy đó chính là bộ thứ bảy. Bởi vậy cơ cấu
trong triều hiện tại bị phá vỡ, ngươi tính cho ai nhậm chức Thượng thư
Liêm chính bộ?”
“Cho dù là ai nhậm chức Thượng thư này, nhất là do ngươi tự mình thống lĩnh, như vậy vị tân Thượng thư Liêm chính bộ tất nhiên sẽ nhảy
lên đầu Thượng thư Lục bộ. Thậm chí ngay cả người đứng đầu trong các
tướng quốc là Lý Bình Chu cũng phải nể hắn ba phần.” Nguyễn Hồng Phi
liếc mắt nhìn Minh Trạm, “Cơ cấu như vậy thì đám người Lý Bình Chu cũng
không nguyện ý nhìn đến. Mà theo tình hình hiện tại của ngươi, vừa đăng
cơ chưa đến một năm, chỉ cần hai việc cải cách thuế muối và xây dựng tân cảng, nếu trong vòng ba năm có thể thuận lợi hoàn thành thì đã là chiến tích khó lường rồi. Ngươi lại bỗng nhiên lập ra Liêm chính bộ, như vậy
ngươi đặt Ngự sử thai ở chỗ nào?”
Nói đến đây thì Nguyễn Hồng Phi lắc đầu thở dài, “Đầu óc của ngươi thật sự không bình thường.”
Minh Trạm nghe Nguyễn Hồng Phi tỉ mỉ phân tích thì cảm thấy rất
tâm phục. Bất quá ở trước mặt ái nhân thì cũng phải giả bộ có lý một
chút, vì vậy Minh Trạm ưỡn người, ngẩng đầu nói, “Đúng vậy, đầu óc của
người bình thường làm sao có thể so sánh với ta?” Không thì làm sao có
thể bắt được tiểu Phi Phi. Nghĩ đến đây thì Minh Trạm nhịn không được mà cười khà khà một cách kỳ dị.
Nguyễn Hồng Phi dường như có một chút tán thành, gật đầu nói ra
một câu đặc biệt khiến người ta nổi cáu, “Đúng vậy, ngu ngốc như ngươi
cũng không dễ gặp đâu.”
Minh Trạm đang muốn giở giọng phu cương thì lại phát hiện tiên
cơ đã mất, tuyệt chiêu của hắn đã bị Nguyễn Hồng Phi đánh cắp. Nguyễn
Hồng Phi đã cởi hạ y của Minh Trạm xuống, nắm lấy tiểu Trạm bé nhỏ, ánh
mắt anh đào hàm chứa vài phần ý cười, học theo giọng điệu lưu manh của
Minh Trạm, uy hiếp một cách không có thành ý, “Không nghe lời thì sẽ bóp nát trứng của ngươi ngay lập tức.”
Một ngụm máu mắc kẹt ngay cổ họng của Minh Trạm, suýt nữa đã nghẹn chết.
Minh Trạm được Nguyễn Hồng Phi chỉ điểm, đành tạm thời gác lại Liêm chính bộ.
Bất quá Ngụy Tử Nghiêu và Trầm Chuyết Ngôn đã báo danh, Minh
Trạm liền chỉ thị bọn họ cứ theo thông lệ mà làm, trình báo tài sản.
Ngụy Tử Nghiêu và Trầm Chuyết Ngôn trở thành hai người đầu tiên
trình báo tài sản của Đại Phượng được lưu danh trong sử sách, Trầm
Chuyết Ngôn thì đỡ hơn một chút, người này tài hoa phong nhã, có thể xem là lão tổ tông của nghề báo.
Ngụy Tử Nghiêu thân là chủ sự Tập san Hoàng thất, theo lý thì
Ngụy Tử Nghiêu là người gia nhập Tập san Hoàng thất trước. Nhưng bởi vì
sinh hoạt cá nhân của Ngụy Tử Nghiêu rất bình thường, hơn nữa người này
cũng không có sự tích gì quá rõ rệt trong lịch sử, vì vậy sử học gia mới dễ dàng bỏ sót hắn.
Bât quá vận khí của người này không phải tốt bình thường, người
bình thường muốn lưu danh thiên cổ là chuyện hão huyền. Lịch sử nghề báo không hề tôn sùng Ngụy Tử Nghiêu, nhưng người ta lại được nhắc đến
nhiều lần trong lịch sử của Liêm chính tư cũng đủ khiến kẻ khác phải
ngứa mắt.
Ngụy Tử Nghiêu và Trầm Chuyết Ngôn chính thức trở thành thành
viên của Liêm chính bộ, bất quá Minh Trạm lại sửa Liêm chính bộ thành
Liêm chính tư.
Hơn nữa còn thuận khí cho đám người Lý Bình Chu, trong cuộc họp
Nội các vào buổi sáng, Minh Trạm nói, “Người Thát Đát tập kích, chúng ta đã trải qua những ngày tháng như thế nào ở trong thành, các tướng sĩ
dùng máu thịt để bảo vệ thái bình cho thiên hạ, nay ngay cả ngân lượng
hỗ trợ cho các gia đình của tướng sĩ hy sinh cũng có người chiếm đoạt
tham ô. Trẫm quả thật là tức đến hộc máu.”
Lý Bình Chu kinh ngạc biến sắc, lo lắng nói, “Nếu long thể của
bệ hạ bất an thì xin truyền Ngự y hội chẩn, tuy rằng quốc sự quan trọng
nhưng cũng không thể lơ là long thể!”
Lý Bình Chu vừa nói như vậy thì đám người Từ Tam cũng nhao nhao
phụ họa. Nghĩ rằng Hoàng thượng còn trẻ như thế, thanh niên mà hộc máu
là chuyện không tốt. Tuy rằng trong chính sự, Minh Trạm anh minh tựa như Thái tổ tái thế, thỉnh thoảng cũng hơi nổi điên một chút, tuy bọn họ
không thể lý giải nhưng Minh Trạm là người biết tiết chế. Dù sao thì
Hoàng đế cũng khó sống cùng. Vì vậy bọn họ cũng đặc biệt lo lắng cho
thân thể của Hoàng thượng.
Minh Trạm xua tay, “Ý của ta là tức muốn hộc máu, không phải hộc máu thật, chớ có lo lắng.”
Khóe môi của Lý Bình Chu giật giật, oán thầm: Hoàng thượng ngài
nói cho rõ ràng một chút có được hay không! Vì dọa người mà hù chết
người đó!
Âu Dương Khác không nói gì chỉ bắt bẻ Minh Trạm, “Thỉnh bệ hạ tự xưng là trẫm.”
Minh Trạm liếc nhìn Âu Dương Khác một cái rồi tiếp tục nói
chuyện chính sự, “Hầy, vài người các ngươi thì trẫm biết. Trẫm cũng tin
tưởng phẩm hạnh của các ngươi. Bất quá bên ngoài như thế nào thì trẫm
nhìn không ra. Các ngươi thì sao, cũng chỉ nghe người ta truyền miệng mà thôi. Trẫm nghĩ đến nghĩ lui về Liêm chính bộ, nay Lục bộ trong triều
là quy củ do lão tổ tông truyền xuống. Việc phòng chống tham ô, bất quá
trẫm không tính toán sẽ biến nó thành đại cơ cấu giống Lục bộ. Còn nữa,
Ngự sử là nghe tin tấu chuyện, nếu thiết lập thêm Liêm chính bộ thì
nhiệm vụ cũng không thể quan trọng bằng Ngự sử thai. Không thì hai ngành có nhiệm vụ giống nhau, chẳng phải là hao tổn nhân lực hay sao?”
Minh Trạm nói như vậy, đám người Lý Bình Chu cảm thấy tảng đá
trong lòng bỗng nhiên biến mất, vô cùng thoải mái, đồng thanh hô to hai
tiếng thánh minh.
Cũng không phải bọn họ cố ý đối nghịch với Minh Trạm, suy nghĩ
một chút đi, từ xưa đến nay có triều thần nào thích Cẩm y vệ Đông Tây
xưởng hay không? Văn sĩ không thích những thứ này. Còn nữa, Liêm chính
bộ?
Mang theo chữ bộ, như lời của Nguyễn Hồng Phi, chẳng lẽ ngoài
Lục bộ còn lập nên bộ thứ bảy. Mà bộ này lại do bệ hạ trực tiếp thống
lĩnh, địa vị chắc chắn hơn hẳn Lục bộ.
Điều này làm cho Lục bộ Thượng thư hiện nay làm sao có thể phục cho được?
Triều thần cũng là con người mà.
Đừng nhìn mỗi ngày hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, đến khi thật sự gặp chuyện thì Minh Trạm cũng phải nể mặt bọn họ.
Có người Minh Trạm phải nhường cho họ đến ba phần. Minh Trạm nói, “Trẫm muốn đổi Liêm chính bộ thành Liêm chính tư.”
Tuy chỉ khác một chữ, nhưng lại cách biệt một trời một vực. Ít
nhất người đứng đầu ở Liêm chính tư sẽ được cố định phẩm cấp, tuyệt đối
không thể sánh bằng Lục bộ Thượng thư.
Hoàng thượng đã nhường một bước, theo bản tính của Minh Trạm thì đã là hiếm có.
Giống như lúc trước Minh Trạm muốn xây cảng Thiên Tân, Lục bộ
Thượng thư không có ai đồng ý. Minh Trạm còn nói muốn xây dựng hải quân, Lục bộ Thượng thư càng tưởng rằng hắn đang nói mớ.
Chưa bàn đến những chuyện khác, khi Minh Trạm vừa mới đăng cơ,
quốc khố chỉ có trăm ngàn ngân lượng, vô cùng khó khăn, làm sao có bạc
cho ngươi xây hải cảng.
Vậy mà Minh Trạm có thể hoàn thành chuyện này!
Còn khiến cho người ta không thể không phục.
Bọn họ đã lĩnh hội đầy đủ thủ đoạn và nghị lực của Minh Trạm.
Lúc này Minh Trạm có thể lui một bước trong chuyện Liêm chính
bộ, mặc dù Liêm chính bộ sửa thành Liêm chính tư thì cũng đã đủ để đám
người Lý Bình Chu cảm động và cảm kích.
Đụng đến một Hoàng đế cường thế như Minh Trạm thì chẳng có thần
tử nào nguyện ý lấy cứng chọi cứng cả. Nhưng có khi liên quan đến lợi
ích thì đám thần tử không thể không đứng ở phía đối lập với Hoàng đế.
Ý tứ của Minh Trạm rất rõ ràng, Lý Bình Chu không thể không thức thời, bèn hỏi, “Bệ hạ, nhị vị đại nhân Ngụy Trầm chỉ là quan viên ngũ
phẩm, không biết bệ hạ tính cho ai làm trưởng quan Liêm chính tư?”
fynnz.wordpress.com
“Trẫm nghĩ, trưởng quan Liêm chính tư phải là quan tam phẩm. Về
phần ai làm trưởng quan thì trẫm vẫn chưa nghĩ ra? Các ngươi liệu có
chọn được người nào để đề cử cho trẫm hay không?” Minh Trạm ôn hòa nói,
“Chẳng qua Tử Nghiêu và Chuyết Ngôn vốn làm ở Tập san Hoàng thất. Bởi vì lúc trước thật sự không có vị trí thích hợp cho bọn họ, vì vậy mới để
bọn họ tạm thời làm dưới Nội vụ phủ. Nhưng mà Tập san Hoàng thất không
phải vật riêng tư của trẫm, trong đó bàn về quốc gia đại sự, kế sinh
nhai của dân chúng. Trẫm muốn để bọn họ đến Liêm chính tư.”
Minh Trạm khiêm tốn hỏi về việc chọn người cho Liêm chính tư,
trong lúc nhất thời đám người Lý Bình Chu cũng không có ai tốt để đề cử. Lý Bình Chu xem như lão làng, cân nhắc nói, “Bệ hạ, không bằng tháng
hai năm sau là thời điểm kiểm tra đánh giá quan viên, những ai nhậm chức trên ba năm tất nhiên sẽ quay về đế đô để thỉnh an. Bệ hạ đích thân
chọn lựa, nếu có ai thích hợp thì cứ tuyển vào Liêm chính tư.” Trực tiếp đem chuyện này kéo đến tháng hai sang năm.
Minh Trạm mỉm cười đồng ý.
Đám người Lý Bình Chu đều thở phào nhẹ nhõm.
Minh Trạm bỗng nhiên thay đổi thái độ, tuy rằng bọn họ có chút
không quen, nhưng đây hoàn toàn là một chuyện rất tốt, vì vậy làm việc
càng thêm dụng tâm, để Hoàng đế càng thêm nể trọng bọn họ mới được.
Kỳ thật tuy rằng thân phận của Hoàng đế cao cao tại thượng, ngồi trên hoàng cung lộng lẫy, nhưng phần lớn thời điểm chỉ có tác dụng uy
hiếp. Cho dù Hoàng đế có tư chất bình thường, chỉ cần triều đình có
trung thần lương tướng thì an nguy phồn vinh của quốc gia sẽ không thành vấn đề.
Đương nhiên nếu gặp được minh quân thì càng tốt.
Nhưng quân thần tiếp xúc với nhau cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vì sao lại có câu, vua nào triều thần nấy?
Tân thiên tử và lão thần tiếp xúc không tốt, thiên tử không thể thay đổi, người bị thay đổi đương nhiên chính là lão thần.
Từ khi Minh Trạm đăng cơ đã biểu hiện tính tình cực kỳ quỷ dị.
Khi đối xử tốt thì thật sự khiến người ta kinh ngạc. Đến khi trở mặt thì lại cực kỳ vô tình. Giống Lý Thành, đó chính là người do Minh Trạm mang ra từ Trấn Nam Vương phủ.
Lý Thành nhậm chức Tổng quản Nội vụ phủ chưa được bao lâu, tham ô cũng không nhiều, ước chừng mấy vạn lượng.
Quan trọng là sau khi Minh Trạm đăng cơ thì hắn phải nghiêm khắc thực hiện việc tiết kiệm, hắn lại là người tinh tế, cũng không dễ lừa
gạt. Nội vụ phủ cũng phải thức thời. Với mấy vạn lượng bạc này, Minh
Trạm thẳng tay chém đầu Lý Thành.
Ngoại trừ những người cũ đi theo Minh Trạm thì trong đó có Lý Thành.