Phượng Cảnh Nam lo lắng cho Minh Trạm, thậm chí là ăn không ngon ngủ không yên.
Trong khi Phượng Cảnh Kiền lại thảnh thơi nhàn nhã, trồng hoa
này, nuôi chim này, không hề nôn nóng sốt ruột, khiến Phượng Cảnh Nam
nổi điên. Tìm cách kiếm chuyện, lén lút bóp chết tất cả bầy chim chóc
của Phượng Cảnh Kiền.
Phượng Cảnh Kiền dở khóc dở cười, gõ đầu của Phượng Cảnh Nam mà
mắng, “Nếu không thì ngươi cứ đến đế đô đi, cần gì phải trút giận lên
mấy con chim này như thế?”
Phượng Cảnh Nam chết sống cũng không thừa nhận, hắn đỡ lấy tay
của Phượng Cảnh Kiền đang định gõ đầu hắn, “Ấy da, ai bảo không chịu
chăm kỹ, Hoàng huynh đừng cái gì cũng đổ lên đầu của ta như vậy chứ.”
Phượng Cảnh Kiền tiếp tục gõ đầu hắn, Phượng Cảnh Nam nổi nóng,
“Hoàng huynh cứ gõ đầu của ta hoài thế, tưởng rằng ta không còn cách nào khác hay sao?” Nghe thấy nhi tử bị người ta đánh đến cửa nhà thì đã rất uất ức khó chịu. Hai ngày nay Phượng Cảnh Nam gặp gà mắng gà, gặp chó
đá chó, ngay cả khi nhìn thấy một cái cây đứng im mà nghĩ đến Minh Trạm
thì cũng sẽ xông đến đá vài cái, khiến đám thuộc hạ nơm nớp lo sợ, đều
trông mong đế đô nhanh chóng được giải vây.
“Nóng tính quá đi thôi.” Phượng Cảnh Kiền mỉm cười gật đầu,
không tiếp tục chọc giận Phượng Cảnh Nam nữa mà chỉ trêu một câu, “Chẳng những nóng tính mà còn biết trút giận lên người thành thật nữa chứ.”
Hứ! Nếu Hoàng huynh mà là người thành thật thì trên đời này thật sự không có ai mà không thành thật cả! Phượng Cảnh Nam oán thầm một
câu, lại tiếp tục lải nhải nhắc đến Minh Trạm, “Cũng không biết cái tên
tiểu tử chết tiệt kia thế nào rồi?”
Phượng Cảnh Kiền thở dài, “Chuyện lần này cũng không thể trách
Minh Trạm. Hắn vừa mới đăng cơ, làm sao biết ai là trung thần ai là gian thần?”
Chứ còn gì nữa, ở đâu ra mà đi oán trách nhi tử của ta. Phượng
Cảnh Nam nghĩ như vậy, nhất thời trong lòng liền giải vây thay cho nhi
tử của mình. Phượng Cảnh Kiền nhìn sắc mặt của đệ đệ thì liền biết hắn
đang nghĩ cái gì, vừa mỉm cười sâu xa vừa gật đầu, “À, ý của ngươi là
muốn trách ta phải không?”
Vừa thấy ca ca của hắn lộ ra bộ dạng hồ ly như cười như không
thì Phượng Cảnh Nam lập tức đề cao cảnh giác, liên tục nói, “Ta làm sao
dám trách Hoàng huynh cho được, khi Hoàng huynh cầm quyền thì thiên hạ
rất thái bình.” Nghĩ một chút, Phượng Cảnh Nam cảm thán, “Minh Trạm thật xui xẻo.”
Tuy rằng Phượng Cảnh Nam không nói ra ngoài nhưng trong lòng rất coi trọng Minh Trạm. Khi Minh Trạm vừa đăng cơ liền bắt đầu cải cách
thuế muối, xây hải cảng, đừng tưởng rằng việc cải cách là đơn giản, hoàn toàn không đơn giản như môi trên chạm môi dưới đâu.
Minh Trạm xử sự quyết đoán, Phượng Cảnh Nam cảm giác nhi tử nhà
mình ngày sau nhất định sẽ là một đại minh quân, sẽ được rạng danh thiên thu nghìn đời, hắn làm lão tử thì cũng có chút vinh quang.
Nhưng ai ngờ lại xảy ra biến cố Đại Đồng như vậy!
Từ khi Minh Trạm được sinh ra tới nay tuy rằng cũng coi như trải qua không ít nhấp nhô, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải biến cố quân
sự.
Mỗi khi nghĩ đến đây thì Phượng Cảnh Nam lại vô cùng lo lắng.
Phượng Cảnh Kiền lại rất thoải mái, khuyên đệ đệ, “Làm Hoàng đế
thì không thể sợ có chiến tranh. Đế đô có mười vạn quân, hơn nữa Trực
Đãi Sơn Đông Hà Nam cũng ở gần đó, nếu Minh Trạm ra lệnh cho bọn họ gấp
rút chi viện đế đô thì đám người Thát Đát chỉ uổng công vô ích mà thôi.
Cùng lắm là cướp bóc vài thứ rồi quay trở về ngay. Mặc dù có tử thương
nhưng cũng không quá lớn. Ngươi và ta ở đây thì ngai vàng của Minh Trạm
không cần phải lo lắng.”
Cướp bóc vài thứ cũng không phải là thứ gì mà chính là lòng dân. Phượng Cảnh Nam thở dài, “Cũng may lúc trước chiêu thương cảng Thiên
Tân, chắc Minh Trạm cũng không thiếu bạc.”
Phượng Cảnh Kiền cười, “Lúc này Minh Trạm tổn thất rất lớn, chỉ sợ là sắp tới sẽ hỏi mượn bạc của ngươi đấy.”
“Nếu thiếu thì ta có thể dành ra một chút bạc cho hắn.” Hiện tại Phượng Cảnh Nam lại hào phóng một cách bất ngờ.
Phượng Cảnh Kiền mỉm cười vỗ vai hắn, “Cứ yên tâm đi, ta hiểu rõ Minh Trạm mà.”
Phượng Cảnh Nam hoàn toàn không thích nghe lời này.
Hứ, đó là nhi tử của ta, cần Hoàng huynh hiểu rõ hay sao? Ta tự
mình hiểu rõ là được rồi! Cái tên tiểu tử chết tiệt kia bình thường cãi
nhau sứt đầu mẻ trán với hắn cũng không chịu thua, làm sao có thể thất
bại dưới tay đám người Thát Đát cho được?
Nếu thật sự thất bại thì hắn, hắn, hắn không đánh nát mông của Minh Trạm cũng không được!
Bị uất ức như vậy thì cũng không xứng đặt mông lên long ỷ đâu!
Trần Kính Trugn cấp tốc trở về doanh trại Thát Đát.
Khoảng cách từ Đại Đồng đến đế đô cũng không ngắn, Trần Kính
Trung tưởng rằng tiểu Hoàng đế tử thủ đế đô thì nhất định đã điều động
quân đội Trực Đãi và Sơn Đông chi viện đế đô, vì vậy khó đánh vào đế đô
cũng là hợp tình hợp lý.
Thậm chí ngay cả Dương Vũ Đồng cũng có cảm giác như vậy. Dương
Vũ Đồng là người từng lăn lộn trong phủ của Cửu môn đề đốc, cũng không
cảm thấy sức chiến đấu của quân đế đô lợi hại như thế.
Trần Kính Trung vừa đến doanh trại Thát Đát thì quân Sơn Đông và Trực Đãi đã sớm tiến đến phụ cận đế đô khoảng một ngày và đang bắt đầu
thổi kèn tấn công, phía bên kia Minh Trạm lệnh cho năm vạn quân đế đô
xuất chiến.
Lúc trước Tát Trát may mắn có thể tấn công đế đô bằng tốc độ
thần tốc, hiện tại hắn cũng lấy tốc độ như thế để tháo chạy khỏi cửa ngõ Đại Đồng.
Ơ cửa ngõ Đại Đồng, Tát Trát nhìn thấy một người vừa quen thuộc vừa xa lạ, tân tướng quân thủ thành của Đại Đồng: Tống Diêu.
Nói là Tát Trát quen thuộc Tống Diêu là vì Tống Diêu chính là
người đã bắt giữ Cáp Mộc Nhĩ, đương nhiên Tát Trát nhớ rõ cái tên Tống
Diêu.
Nói xa lạ là vì đây mới là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Tống Diêu cầm trường đao trong tay, đeo mặt nạ quỷ la sát, cất
tiếng hô to, “Bệ hạ có chỉ, nếu ngươi chịu giao ra Dương Vũ Đồng thì bản tướng sẽ đích thân tiễn các ngươi rời khỏi Đại Đồng!”
Dương Vũ Đồng hơi tái mặt, kỳ thật khi Tát Trát đào thoát, hắn
đã nghĩ đến việc thoát thân chạy xuống Giang Nam, chẳng qua từ đế đô
chạy đến Đại Đồng thì bọn họ gặp phải những cuộc tập kích rất bất ngờ,
cùng ở chung với Tát Trát thì hắn mới có thể bảo toàn mạng sống, nhưng
cũng có nghĩa hắn không có cơ hội thoát thân. Lúc này nghe thấy Tống
Diêu nói như vậy thì Dương Vũ Đồng không khỏi nhìn về phía Tát Trát.
Tát Trát bị gió lạnh táp vào mặt khiến thần thái của hắn cứng rắn như nham thạch, ánh mắt hung ác tựa sói dữ.
Trần Kính Trung không hề do dự, vung tay lên, vài binh lính Thát Đát quất ngựa, dần dần bao vây Dương Vũ Đồng, nhưng bên cạnh Dương Vũ
Đồng cũng có binh sĩ trung thành bảo vệ.
Tống Diêu lại nói, “Bệ hạ có chỉ, những kẻ hùa theo Dương Vũ
Đồng làm phản thì đáng lý sẽ bị xử tội, nhưng niệm tình các ngươi không
biết chuyện, bị tiểu nhân lừa gạt, chỉ cần các ngươi vẫn ở lại mảnh đất
Đại Phượng này thì trẫm sẽ xá tội cho các ngươi! Bổng lộc của các ngươi
sẽ cung cấp nuôi dưỡng dân chúng, nếu các ngươi vẫn cố ý phản quốc phản
gia, không chịu hối hận thì lập tức giết không tha!”
Dương Vũ Đồng dẫn theo năm ngàn người, những người này có huynh
đệ đồng sinh cộng tử với hắn, cũng có những kẻ ngây thơ vô tri vô giác,
thượng quan mưu phản thì bọn họ cũng chỉ biết đi theo mà thôi. Trải qua
cuộc chiến ở đế đô, năm ngàn người chỉ còn chưa đến hai ngàn.
Hai ngàn người này nghe thấy bệ hạ có thể ân xá cho bọn họ thì nhất thời liền có chút hy vọng.
Dù sao thì chẳng ai muốn đến thảo nguyên cả.
Ra khỏi cửa ngõ Đại Đồng thì giống như lời trong thánh chỉ, chính là phản quốc phản gia, làm sao còn cơ hội để trở về?
Nay Thát Đát đã thất bại!
Dương Vũ Đồng nhìn những ánh mắt có lạnh lùng cũng có thê lương, hắn hướng về bầu trời bao la mênh mông ở phương xa, gió Bắc gào thét
thổi lên khuôn mặt tiều tụy của hắn. Tay trái của Dương Vũ Đồng khẽ
động, một nhát kiếm nhanh như cắt xẹt qua, một dòng máu đỏ bắn ra, Dương Vũ Đồng vẫn giữ nguyên tư thế tự sát mà ngã xuống tầng tầng lớp lớp cát bụi.
Trên chiến chường, máu tươi quá đỗi thường tình. Nhìn thấy Dương Vũ Đồng tự sát, Tống Diêu hoàn toàn không có cảm xúc, đương nhiên người ta đeo mặt nạ, cho dù có cảm xúc thì cũng chẳng có người nhìn thấy.
Dương Vũ Đồng tự sát là sự lựa chọn sáng suốt của hắn, cũng có thể chết một cách nhẹ nhàng.
Dương Vũ Đồng vừa chết thì một người thuộc hạ trung thành với hắn hét lên một tiếng, “Tướng quân!” Sau đó cũng tự sát.
Cho đến khi những kẻ muốn chết đã tự sát xong xuôi thì Tống Diêu mới cao giọng ra lệnh, “Tất cả tướng sĩ của Đại Phượng trong quân đội
Thát Đát hãy buông đao thương rồi xuống ngựa!” Trường thương chỉ vào một khoảnh đất trống, “Đứng về phía Đông Nam này!”
Hiện tại không ai có thể hiểu được tâm tình của Tát Trát, hắn
nhìn Dương Vũ Đồng tự sát, nhìn đám tướng sĩ Đại Phượng đã quy hàng hắn
thì nay lại quy hàng Tống Diêu. Hắn từng công phá Đại Đồng, thẳng tiến
đến đế đô, thật sự là vô cùng oai hùng! Nay….Tát Trát ngồi thẳng trên
lưng ngựa, một tay siết chặt dây cương, một tay nắm chặt thanh đao,
dường như đã chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu.
Tống Diêu phái người dẫn những kẻ theo Dương Vũ Đồng tạo phản rời đi, sau đó vung thương ra hiệu cho người Thát Đát cất bước.
Cảnh tượng này vô cùng nhục nhã đối với người Thát Đát.
Nhưng đối với Võ hoàng đế thì những gì đã xảy ra cũng vô cùng nhục nhã.
Minh Trạm cũng không lệnh cho quân đội ở biên ải tử chiến với
người Thát Đát, Đại Đồng bị đánh bại trước đó đã là một trách nhiệm nặng nề mà Minh Trạm khó có thể gánh vác, huống chi cũng không phải chỉ có
Tát Trát và bộ lạc Ô Tắc.
Minh Trạm có thể thắng Tát Trát là vì Tát Trát bôn ba vạn dặm
đến đế đô, lại ngay vào mùa đông cho nên việc tiếp tế gặp bất lợi, Minh
Trạm lại dùng chiêu vườn không nhà trống. Mà quân đế đô ở vào tình thế
không thể lui bước, ngoại trừ thủ thành thì chỉ có chết.
Cho nên quân đế đô mới phát huy sức chiến đấu chưa từng biết đến.
Tuy Tát Trát bại trận, nhưng quân chủ lực vẫn còn, nếu tiếp tục
khổ chiến ở Đại Đồng, kết quả sẽ như thế nào thì Minh Trạm thật sự không thể nói trước.
Vì vậy Minh Trạm suy nghĩ một chút, lưu lại Dương Vũ Đồng, để
người Thát Đát quay trở về thảo nguyên. Đợi ngày sau tích trữ thực lực
rồi tiếp tục tấn công Tây Bắc cũng không phải không có cơ hội.
Minh Trạm kiểm điểm lại thì nhận ra chiến sự lần này mang đến
tổn thất cực lớn cho Đại Phượng, Tát Trát ngay cả cơ hội để kiểm điểm
cũng không có, vị Khả Hãn bạc mệnh nhất bộ lạc Thát Đát, trong thời gian chấp chính chưa đến một năm của hắn, hắn là người duy nhất cùng với tổ
phụ Hoắc Nguyên Khả Hãn của hắn có thể đánh vào Thiên triều, thẳng tiến
đế đô, đến cuối đời cũng không được Đại Phượng chính thức sắc phong, mất mạng trên đường từ Đại Đồng quay về bộ lạc Thát Đát.
Về phần nguyên nhân cái chết của Tát Trát thì cũng không được ghi chép rõ ràng.
Sách sử nhẹ nhàng bâng quơ một câu: Bị Hoàng đế đánh bại, hộc máu mà chết.
Nhưng quan trọng là Tát Trát cũng không phải Chu Du, Minh Trạm
cũng không thể khinh thường Tát Trát, làm sao có chuyện dễ dàng hộc máu
mà chết như vậy.
Về nguyên nhân cái chết của Tát Trát thì Minh Trạm có cách giải
thích rõ ràng hơn, “Nếu Tát Trát chết thì hãy nhìn lại, người nào sẽ trở thành tân Khả Hãn thì chính là người đó đã ám sát.” Đương nhiên lời này có tính châm ngòi rất mạnh.
Nhưng lịch sử lại rất kỳ diệu, Minh Trạm nhận được quốc thư cầu
hòa của người Thát Đát cùng với việc thỉnh cầu sắc phong Khả Hãn, bên
dưới lạc khoản có ghi tính danh: Thần tử trung thành nhất của ngài: Trần Kính Trung.
Minh Trạm than nhẹ một tiếng, “Chết một tên Tát Trát nông nổi nhưng lại toại nguyện cho một tên hồ ly đa mưu túc trí.”
Lúc này Minh Trạm cũng không có tâm tình sắc phong cái quỷ quái
gì cho Trần Kính Trung, chiến tranh Giang Nam đang đến hồi kịch liệt.
Hiện tại đế đô lại xảy ra một chuyện khôi hài không quá lớn cũng không quá nhỏ.
Sự việc liên quan đến Trầm Chuyết Ngôn.
Tiểu Trầm cử nhân có chút trẻ tuổi, đối với Minh Trạm thì Trầm
Chuyết Ngôn rất trung thành tận tụy. Khi đế đô bị giới nghiêm, tuy rằng
Trầm Chuyết Ngôn là thư sinh tay chân yếu đuối không thể tham gia quân
dự bị để tận trung vì đất nước.
Bất quá tiểu Trầm cử nhân ngày nào cũng tuyên truyền tinh thần
ái quốc, rất tận tụy với công việc, mỗi ngày đều đi diễn thuyết đến khàn cả cổ họng, thế cho nên Ngô Uyển thương xót trượng phu, thường lệnh cho nha đầu mang theo một chút trà hạ hỏa cho tiểu Trầm cử nhân mang theo
bên người.
Trầm Chuyết Ngôn hoàn toàn là muốn tận trung tận lực để đền nợ
nước, lại không ngờ hành động này rơi vào mắt của một người có ý đồ.
Người có ý đồ này cũng chẳng phải là ai khác mà chính là Phượng
Lật , nhi tử của Lâm Giang Hầu đã từng bị Minh Trạm cảnh cáo vì có ý đồ
với Lưu Ảnh.
Đương nhiên Trầm Chuyết Ngôn không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng coi như mặt mày thanh tú, phong thái tuấn lãng, hơn nữa
thỉnh thoảng còn lộ ra một chút chất phác thành thật khiến tâm can của
Phượng Lật bắt đầu ngứa ngáy.
Phượng Lật quen biết Trầm Chuyết Ngôn hoàn toàn là do mối quan hệ thân thiết với Ngụy Tử Nghiêu.
Ngụy Tử Nghiêu nổi danh là công tử phóng đãng của đế đô, lại
thích mấy chuyện Long Dương đoạn tụ, Phượng Lật cũng có chung đam mê
này, hai người cùng chung chí hướng, vì vậy chậm rãi trở nên quen thuộc, việc này đầu tiên là rơi vào mắt của Vệ Dĩnh Gia.
Chỉ một câu của Vệ Dĩnh Gia liền khiến Ngụy Tử Nghiêu giữ khoảng cách với Phượng Lật, hắn nói với Ngụy Tử Nghiêu thế này, “Khi Phượng
Lật vừa đến đế đô thì liền trêu chọc dân nam người ta, Hoàng thượng ghét nhất hạng người này.”
Ngụy Tử Nghiêu nghe xong thì liền kinh hãi, thật lâu sau cũng
không thể ngậm miệng lại, thở dài, “Có biểu ca của ngươi làm gương mà
bây giờ vẫn còn có người dám trêu chọc dân nam hay sao? Thật không ngờ
Phượng Lật lại to gan như vậy.”
Vệ Dĩnh Gia nghe xong thì liền bực bội, hiện tại mỗi khi có
người nhắc đến mấy vụ quan tòa thì nhất định sẽ đem biểu huynh của hắn
ra nói. Triệu Hỉ là người bình thường, nhưng bởi vì Vĩnh Ninh Hầu mà trở nên nổi danh, về sau chuyện này vẫn bị sử quan dùng vài nét bút ít ỏi
ghi chép trong sử sách, để lại tiếng xấu muôn đời.
Trong lòng của Vệ Dĩnh Gia cảm thấy khó chịu, hắn ôm lấy Ngụy Tử Nghiêu, hai tay bắt đầu sờ soạng trên người Ngụy Tử Nghiêu rồi nhẹ
giọng nói, “Ngươi giữ khoảng cách với hắn là được.” Tuy rằng Ngụy Tử
Nghiêu thích chơi đùa nhưng cũng phải biết chừng mực.
Ngụy Tử Nghiêu cầm lấy tay của Vệ Dĩnh Gia, tay còn lại thì vòng ra sau thắt lưng của đối phương, không nhẹ không nặng mà ấn vào phía
dưới của Vệ Dĩnh Gia, nóng lòng đòi hỏi. Không ngờ lại bị Vệ Dĩnh Gia
chộp lấy rồi đặt dưới thân, nhanh chóng tách ra hai chân của Ngụy Tử
Nghiêu, Vệ Dĩnh Gia mạnh mẽ tiến vào, thế như chẻ tre! Nhắm ngay tâm
điểm! May mà vừa mới làm xong nên bên dưới vẫn hơi trơn một chút. Dù là
như thế nhưng Ngụy Tử Nghiêu vẫn hô lên một tiếng, đau đến cau mày, “Con mụ ngươi, nhẹ một chút đi!”
Vệ Dĩnh Gia điều chỉnh tư thế, không nhanh không chậm mà tiến
công, Ngụy Tử Nghiêu càu nhàu, “Ngươi nói thử xem, nếu ta đi báo với
Hoàng thượng là ngươi cưỡng gian ta thì Hoàng thượng có thiến ngươi hay
không nhỉ.”
Vệ Dĩnh Gia nắm lấy thắt lưng của Ngụy Tử Nghiêu, tiếp tục đẩy
vào, nói một cách không hoang mang, “Nếu thiến ta thì cứ để thứ này nhét vào phía dưới của ngươi, cũng coi như toại nguyện tình nghĩa của chúng
ta.”
Ngụy Tử Nghiêu khinh thường liếc hắn một cái rồi thúc giục,
“Ngươi nhanh lên một chút, mấy người già còn mạnh hơn ngươi nữa kìa,
chậm quá.”
“Ngươi để mấy người già thượng ngươi rồi sao?” Võ mồm và võ
thuật của Vệ Dĩnh Gia đều không tệ, lại đang ở độ tuổi tráng kiện. Qua
một lúc, Ngụy Tử Nghiêu liền chịu không nổi, oai oái kêu to, “Chậm một
chút, chậm một chút, ngươi định giết ta hay sao?”
Được Vệ Dĩnh Gia cảnh báo cho nên Ngụy Tử Nghiêu liền cách xa Phượng Lật.
Phượng Lật cũng không để tâm, bởi vì hắn đã có mục tiêu mới: Trầm Chuyết Ngôn.