Theo lý, mỗi khi mệnh quan triều đình bị buộc tội thì triều đình sẽ gửi cáo trạng đến tay vị quan đó, tiếp theo quan viên sẽ tự dâng tấu chương để biện giải cho mình.
Sau khi Lâm Vĩnh Thường nhận được cáo trạng của Triệu gia thì liền ngồi yên lặng trong thư phòng nửa canh giờ.
Sau đó gọi Phạm Duy và Phùng Trật đến. Tuy rằng quan chức của
hai người không cao nhưng vẫn luôn đi theo Lâm Vĩnh Thường lo việc cải
cách thuế muối. Cải cách thuế muối cũng là chuyện mà Lâm Vĩnh Thường chú ý nhất kể từ khi kế nhiệm chức vụ Tổng đốc Hoài Dương.
Hiếm thấy Phạm Phùng hai người tuy là tâm phúc của Hoàng đế mà
lại chưa từng có cử chỉ tranh công ở Hoài Dương, luôn phối hợp thích
đáng với Lâm Vĩnh Thường. Mặc dù Lâm Vĩnh Thường thanh liêm chính trực
nhưng cũng không quá cổ hủ, hắn xem như có bản lĩnh trong việc lấy lòng
người. Vì vậy ba người ở chung cũng không tệ.
“Nay bản quan bị người ta buộc tội, cần phải làm tấu chương giải trình, thời thời khắc khắc chờ lệnh của triều đình.” Lâm Vĩnh Thường
bình thản ung dung, rất có phong độ, “Về sau chuyện thuế muối sẽ phải
làm phiền nhị vị.”
Phạm Duy làm sao dám dễ dàng tiếp nhận, bèn hỏi, “Đại nhân,
thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, đại nhân là nhất phẩm mệnh quan
triều đình, nhiều năm qua có công với triều đình xã tắc. Bệ hạ cũng tin
tưởng đại nhân, nhất định sẽ không ngồi yên nhìn đại nhân bị oan uổng
đâu.”
Phùng Trật cũng nói, “Đúng thế, lời nói vô căn cứ như vậy thì đại nhân đừng để ở trong lòng.”
Lâm Vĩnh Thường khoát tay chặn lại, cười nói, “Nếu người ta đã
có chuẩn bị thì việc này sẽ không dễ dàng giải quyết. Có lẽ ta cần quay
về đế đô tự biện bạch. Các ngươi theo ta lâu như vậy, ta tin tưởng nhân
cách của các ngươi. Hơn nửa năm qua, việc cải cách thuế muối đã tiến
hành hơn phân nửa, chỉ còn mấy tháng là có thể hoàn thành cải cách. Đây
là tâm huyết của ba người chúng ta, ta cho các ngươi tiếp quản, thứ nhất là để chuẩn bị cho ngày sau, thứ hai là vì các ngươi cũng không thể
uổng công vất vả như thế được.”
“Hoàng thượng cho các ngươi đến Hoài Dương là muốn các ngươi lập công, đề bạt các ngươi trong tương lai. Công trạng này chẳng phải tầm
thường, tương lai sử sách nhất định sẽ lưu danh các ngươi.” Vất vả lâu
như vậy ở Hoài Dương, đây là tâm huyết của bọn họ, chỉ còn chờ công
trạng mà thôi, vậy mà Lâm Vĩnh Thường bảo nhường liền nhường, có thể
xưng là khí khái trượng phu. Lâm Vĩnh Thường mỉm cười cảm thán, “Nếu các ngươi cứ một mực từ chối thì coi chừng sẽ có người tiếp nhận miếng bánh này. Việc này giao cho các ngươi, về tình về lý đều hợp ý Thánh
thượng.”
“Huống chi việc cải cách thuế muối đang thực hiện, cũng không
thể vì một cá nhân rời đi mà gián đoạn tiến trình.” Lâm Vĩnh Thường nói, “Nếu có người đến phổng tay trên của chúng ta thì ta thật sự không
thích thú tí nào cả.”
Lâm Vĩnh Thường đã nói đến nước này thì trong lòng của Phạm Duy
cũng có một chút cảm thán, “Chúng ta nguyện ý làm người bảo lãnh cho đại nhân.”
“Cũng không cần.” Lâm Vĩnh Thường cười một cách chắc chắn, “Ta ở quan trường mười năm, bao nhiêu sóng gió cũng đã trải qua, một chút
chuyện cũng chẳng đáng là gì.” Lâm Vĩnh Thường biết rất rõ Phạm Phùng
đều là người của Minh Trạm. Lúc này trừ phi Hoàng thượng bí mật yêu cầu
Phạm Phùng, bằng không nếu Phạm Phùng bảo lãnh cho hắn thì thật sự đây
không phải là một lựa chọn tốt.
Tuy rằng Lâm Vĩnh Thường nói rất thoải mái nhưng Phạm Duy cũng
không hoàn toàn tin tưởng. Nếu quả thật không sao thì Lâm Vĩnh Thường
nhất định sẽ không thoải mái giao chuyện cải cách thuế muối cho hắn và
Phùng Trật như vậy.
Lâm Vĩnh Thường có thể ngồi ở vị trí Tổng đốc thì thái độ làm người đương nhiên rất tốt.
Hắn và hai người Phạm Phùng có quan hệ thân cận, nhất là Phạm
Phùng được Hoàng thượng coi trọng, nếu suông sẻ thì ngày sau sẽ là cánh
tay đắc lực của Hoàng thượng.
Lúc này cảm thấy quyền lợi đã vượt khỏi tầm tay, thay vì để kẻ
khác chiếm đoạt thì không bằng hắn thuận nước đẩy thuyền. Ngày sau gặp
lại, nếu may mắn thì có thể thắp vài nén nhan tình nghĩa.
Từ Doanh Ngọc quả thật là sầu muốn chết, nàng vừa lấy lòng Lâm
Vĩnh Thường bằng cách giúp hắn về chuyện dược liệu, bí mật tích trữ, nào ngờ Lâm Vĩnh Thường lại bị người ta hạch tội. Đây không phải việc nhỏ,
mặc dù Từ Doanh Ngọc cảm thấy tấu chương của Triệu Thanh Di có chút vô
căn cứ, nhưng nếu đúng sự thật thì sao?
Ruồi nhặng cũng chẳng thèm bám vào trứng nữa mà.
Đây không phải là vấn đề tham ô, mà nó là vấn đề về xuất thân và lai lịch. Nếu xác thực Lâm Vĩnh Thường là hậu nhân của phạm quan, hơn
nữa Phạm gia trước kia bị tịch thu nhà cửa, cũng không có Hoàng đế nào
ân xá cho Phạm gia, đến bây giờ hậu nhân của Phạm gia vẫn là nô dịch.
Nếu ngộ nhỡ Lâm Vĩnh Thường rơi đài thì thứ nhất sẽ liên lụy đến Trầm Chuyết Ngôn, người thứ hai chính là Từ Doanh Ngọc.
Chỉ cần nghĩ đến đống dược liệu trong tay thì Từ Doanh Ngọc thật sự sầu muốn chết.
Từ Doanh Ngọc cũng không e ngại, nàng vội vàng đi tìm Lâm Vĩnh Thường.
Thoạt nhìn tâm tình của Lâm Vĩnh Thường cũng không tệ, còn đang
gảy cầm trong vườn, kỹ thuật xem như bất phàm. Từ Doanh Ngọc nhìn từ
phía xa, Lâm vĩnh Thường mặc trường y, dung mạo tuấn tú, nhìn thế nào
cũng thấy toát lên vẻ thanh thoát tao nhã.
Nghĩ như vậy Từ Doanh Ngọc càng cảm thấy Lâm Vĩnh Thường thật sự không giống xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường.
Trước kia Từ Doanh Ngọc thường nghe phụ thân nhắc đến đám thanh
niên tuấn tú trong triều, cũng thường nhắc đến Lâm Vĩnh Thường. Người
này xuất thân hàn môn, lại rất có tài, tuổi còn trẻ mà đã ngồi trên địa
vị cao. Vả lại Lâm Vĩnh Thường được hai đời Hoàng đế tin tưởng, quả thật là có bản lĩnh.
Thái thượng hoàng thích hắn, Lâm Vĩnh Thườn từ ngũ phẩm Ngự sử ở Hàn Lâm viện thăng chức thành tả Đô ngự sử, sau đó lại làm Thượng thư
của Lý Phiên viện. Tiếp theo là tân hoàng đăng cơ, một vài lão thần cũng chưa có được may mắn như hắn, thẳng tiến trở thành nhất phẩm Tổng đốc,
nếu có thể suông sẻ vượt qua ba năm ở Hoài Dương thì e rằng Lâm Vĩnh
Thường sẽ nhanh chóng tiến vào Nội các.
Con đường thăng chức này thật sự khiến Từ Tam cũng phải ngưỡng mộ, huống chi là kẻ khác.
Sau khi Nhạc Sơn đi báo với Lâm Vĩnh Thường thì liền mời Từ Doanh Ngọc tiến đến.
Lâm Vĩnh Thường mỉm cười mời Từ Doanh Ngọc vào phòng uống trà,
Từ Doanh Ngọc nào có tâm tư uống trà, chỉ nhấp một ngụm cho có mà thôi.
Thấy Nhạc Sơn lui xuống, trong phòng không còn ai khác thì Từ Doanh Ngọc bèn đặt tách trà xuống rồi thấp giọng hỏi, “Là thật ư?”
“Đương nhiên là vô căn cứ.” Lâm Vĩnh Thường bật cười, làm cho ánh mắt của hắn trở nên sáng ngời.
Từ Doanh Ngọc lại đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nàng thở dài
một cách ảm đạm, “Ta biết đó là sự thật.” Đương nhiên Từ Doanh Ngọc nói
như vậy cũng không có chứng cớ gì. Nhưng rất kỳ lạ, đôi khi trực giác
của nữ nhân rất gần với chân tướng.
Lâm Vĩnh Thường cười nhạt, trên mặt giấu diếm thần sắc, thấp
giọng nhắc nhở, “Từ đại nhân, lời này cũng không thể nói lung tung như
vậy.”
“Việc này, nói đơn giản thì cũng đơn giản thôi, phàm là nô dịch
phạm tội thì trên người sẽ có dấu khắc, chỉ cần nghiệm thân sẽ biết.” Từ Doanh Ngọc khẽ thở dài, “Lâm đại nhân là nhất phẩm Tổng đốc, triều đình sẽ không ngồi yên nhìn đại nhân bị oan uổng, nhưng có biết bao nhiêu
người đang nhìn chằm chằm và ghen tị với vị trí của đại nhân, hận không
thể thấy đại nhân gặp chuyện bất trắc. Chuyện này cũng không phải việc
nhỏ, liên quan đến thân phận của đại nhân, triều đình nhất định sẽ điều
tra.”
Lâm Vĩnh Thường lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, “Từ đại nhân, đại
nhân kết luận điều này dựa vào đâu?” Vẻ mặt rất vô tội, cho dù ngươi có
hỏa nhãn kim tinh thì cũng nhìn không ra.
Từ Doanh Ngọc xưa nay luôn tự tin nhưng cũng bị thần thái này
của Lâm Vĩnh Thường làm cho chính mình có chút nghi ngờ. Bất quá việc
này không chỉ liên quan đến một mình Lâm Vĩnh Thường, Từ Doanh Ngọc đã
có cách, trước khi đến đây thì nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nói thẳng,
“Đại nhân thoát xiêm y cho ta nhìn một chút để ta có thể an tâm.”
Lâm Vĩnh Thường bị dọa nhảy dựng, tách trà trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất, vội vàng đặt tách trà lên bàn, liên tục xua tay, “Làm
sao được? Nam nữ thọ thọ bất tương thân.” Nữ nhân này bị điên rồi sao?
Nói như vậy nhưng Lâm Vĩnh Thường vẫn cẩn thận nhìn Từ Doanh Ngọc một
chút, sợ Từ Doanh Ngọc lại tung chiêu bất ngờ nào đó.
Từ Doanh Ngọc nói một cách trấn tĩnh, “Đâu có gì, nếu trên người của đại nhân không có nô ấn thì ta nhìn một chút cũng không khiến đại
nhân bị tổn thất gì cả. Còn nếu có nô ẩn thì sớm muộn gì đại nhân cũng
sẽ chết, ta cũng sẽ không thiệt thòi.”
Lâm Vĩnh Thường chưa từng gặp nữ nhân nào như Từ Doanh Ngọc,
thật sự là sầu muốn chết, “Ôi chao, Từ đại nhân đừng nói đùa như vậy với ta. Nếu để Từ tướng biết được thì coi như tiêu đời ta.” Lúc này mà đắc
tội Từ Tam thì chẳng khác nào là đang chán sống!
“Hiện tại không thoát xiêm y thì ngày sau triều đình cũng sẽ đến đây nghiệm thân đại nhân, đại nhân có tự cởi ra hay không?” Từ Doanh
Ngọc hoàn toàn không có một chút e lệ nào khi nói như vậy với Lâm Vĩnh
Thường.
Đây có phải nữ nhân không vậy? Có thái độ như thế này sao? Lâm
Vĩnh Thường nổi nóng, “Cho dù ta có thoát xiêm y thì cũng không thể
thoát trước mặt nữ nhân.”
Từ Doanh Ngọc tao nhã đứng dậy, bước tới trước mặt Lâm Vĩnh Thường, thản nhiên nói, “Như vậy chỉ có thể đắc tội Lâm đại nhân!”
Có câu, tú tài gặp quân nhân thì không thể nói rõ đạo lý.
Những lời này đương nhiên không chỉ đơn giản nói về chuyện tú
tài và quân nhân, nó còn có một hàm nghĩa khác chính là, khi người nhã
nhặn gặp phải kẻ bạo lực, bình thường sẽ bị rơi vào hoàn cảnh tệ hại.
Tuy rằng sự văn minh của con người sẽ không ngừng phát triển, nhưng
trong thời khắc quan trọng nhất thì thứ có tác dụng nổi bật sẽ không
phải là sự văn minh mà con người thường tự hào, mà là bản tính hung hãn
tiềm ẩn trong mỗi người!
Lâm Vĩnh Thường tự nhận có một chút bản lĩnh, nhưng hắn cũng không ngờ chính mình lại gục ngã trong tay của một nữ nhân.
Không ai nói cho hắn biết Từ Doanh Ngọc có một chút công phu.
Cũng không biết Từ Doanh Ngọc nắm kéo thế nào mà lại có thể dùng cán dao đập vào sau gáy của Lâm Vĩnh Thường. Sức của nữ nhân có hạn, một nhát
chưa thể đánh ngất lâm Vĩnh Thường, nhưng Từ Doanh Ngọc rất có năng
suất, nàng liên tục đập mạnh ba cái vào cùng một vị trí ở sau gáy của
Lâm Vĩnh Thường. Lâm Vĩnh Thường kêu cứu cũng không kịp, vừa trợn mắt
thì lập tức ngã gục.
Toàn bộ động tác chỉ xảy ra trong chốc lát là hoàn thành, Lâm
Vĩnh Thường trợn trắng hai mắt. Sau này Lâm Vĩnh Thường bình luận vài ba chiêu của Từ Doanh Ngọc là chỉ đủ để đối phó với thư sinh yếu đuối như
hắn mà thôi.
Lâm Vĩnh Thường là một đại nam nhân, mặc dù ngày thường gầy yếu
nhưng cũng có chút sức lực. Từ Doanh Ngọc chỉ có thể nửa dìu nửa đỡ Lâm
Vĩnh Thường rồi chậm rãi đặt xuống đất, đây là lần đầu tiên Từ Doanh
Ngọc làm một chuyện như vậy, xuất thân là tiểu thư khuê các, nàng cảm
thấy bản thân mình đang làm một điều điên cuồng, lồng ngực đập thình
thịch, hai tay kiềm chế không được mà run rẩy.
Lúc này Từ Doanh Ngọc không muốn nghe cái mồm nhanh nhảu của Lâm Vĩnh Thường hoạt động, nàng phải có tin tức chuẩn xác nhất thì mới có
thể sớm chuẩn bị!
Kỳ thật nô ấn cũng không thể khắc vào mông, bình thường sẽ khắc lên vai.
Cố gắng kiềm chế đôi tay run rẩy, mở ra xiêm y của Lâm Vĩnh
Thường, chỉ thấy trên vai trái xuất hiện một dấu ấn dữ tợn đập vào mắt,
tâm tư của Từ Doanh Ngọc đột nhiên trầm xuống.
Lâm Vĩnh Thường ít khi đánh giá hành vi của Từ Doanh Ngọc, hiện tại hắn rất căm tức, trong khi cần cổ thì đã bị trật khớp.
Dù sao thì Từ Doanh Ngọc cũng không phải kẻ chuyên nghiệp đi gõ
đầu người, tuy rằng nàng tập kích Lâm Vĩnh Thường bất ngờ nhưng vẫn
không thể khống chế lực của mình, sau khi tỉnh lại thì cổ của Lâm Vĩnh
Thường đã bị trật, trong chốc lát không thể chỉnh ngay lại được.
Từ Doanh Ngọc đành phải thỉnh Trương thái y đến xem giúp cần cổ của Lâm Vĩnh Thường.
Trương thái y dạy người hầu của Lâm Vĩnh Thường cách xoa bóp cho Lâm đại nhân như thế nào, tranh thủ sớm ngày khôi phục tư thế hiên
ngang của Lâm đại nhân. Từ Doanh Ngọc cũng không ngờ chính mình lần đầu
ra tay lại nặng như vậy, hiện tại Lâm Vĩnh Thường vẫn là Tổng đốc, vậy
mà nàng lại đánh cho người ta thành bộ dạng thế này, trong lòng của Từ
Doanh Ngọc cũng có chút băn khoăn.
Từ Doanh Ngọc thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lâm Vĩnh Thường,
đền bù cho Lâm Vĩnh Thường bằng vài món điểm tâm. Lâm Vĩnh Thường rất
thích đồ ngọt, bánh đậu hạt sen, nhìn phần điểm tâm, Lâm Vĩnh Thường
cũng sẽ không so đo với nữ nhi. Nhưng vẫn tránh không được mà giáo huấn
Từ Doanh Ngọc một trận, “Nha đầu nhà ngươi chuyện gì cũng dám làm. Cũng
may bổn đại nhân không so đo với ngươi, ngươi nói thử xem, nếu đổi lại
là người khác, chuyện này mà truyền ra ngoài thì ngươi nên làm sao đây?”
Làm sao đây?
Sắp rơi đầu đến nơi rồi vậy mà Lâm tổng đốc vẫn bình tĩnh như thế, còn hỏi nàng nên làm sao đây?
Từ Doanh Ngọc thật sự không muốn khinh thường câu này của Lâm
Vĩnh Thường, chỉ thầm nghĩ, ngươi nên lo lắng cho cái đầu của chính mình đi thì hơn! Nàng chỉ nói một câu đơn giản, “Nếm thử điểm tâm đi.” Chặn
mồm Lâm Vĩnh Thường.
Lâm Vĩnh Thường ăn hai miếng, rồi tiếp tục châm chọc Từ Doanh
Ngọc, “Nhìn đi, Từ đại nhân còn dùng thức ăn để chặn miệng của ta nữa.”
“Cũng không phải chặn miệng.” Từ Doanh Ngọc rót cho hắn một tách trà nhỏ, “Uống đi.”
Lâm Vĩnh Thường tiếp nhận tách trà rồi thở dài, nói với Từ Doanh Ngọc, “Từ đại nhân đừng lo lắng, số dược liệu vẫn còn tác dụng, sẽ
không liên lụy đến đại nhân đâu.”
Từ Doanh Ngọc yên lặng, một lúc sau mới lên tiếng, “Lâm đại nhân có nhiều công trạng đối với triều đình, ưu khuyết điểm bổ sung cho
nhau. Ta đã viết thư cho gia phụ, hy vọng phụ thân có thể giúp một tay.”
Lúc này Từ Doanh Ngọc lại làm ra chuyện này khiến Lâm Vĩnh
Thường cũng phải cảm động, “Đa tạ Từ đại nhân.” Nói một cách thật lòng
với Từ Doanh Ngọc, “Trước kia Từ đại nhân và ta có nhiều kiêng dè, nay
vẫn nên như trước cho thỏa đáng. Lúc lạnh lúc nóng thì sẽ khiến người ta khả nghi.”
Từ Doanh Ngọc gật đầu.
Lâm Vĩnh Thường vẫn chưa biết phải tự biện bạch như thế nào, hắn vẫn chưa hiểu rõ tâm tư của Hoàng thượng. Bởi vì Triệu gia dám dùng
chuyện này để buộc tội hắn, có lẽ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Một người không có khả năng thoát ly khỏi quần thể để sống một
mình, con người là động vật quần cư. Ngoại trừ ghi chép trong hộ tích,
cho dù có an bài kín đáo thì cũng sẽ có sơ hở, chỉ cần cố ý truy tìm thì sẽ có kết quả.
Lâm Vĩnh Thường đang chần chừ thì mật thư của Minh Trạm được gửi đến.
Trong thư Minh Trạm chỉ hỏi hắn một câu: Khanh họ gì tên gì?
Lâm Vĩnh Thường bỗng nhiên sáng tỏ, lập tức hồi âm cho Minh
Trạm. Tiếp theo lại mở ra một trang giấy, nghiên mực xong xuôi, nâng cao cổ tay, không quá bao lâu thì viết xong thư, kín đáo gấp vào phong bì
rồi gửi đến đế đô.
Lúc trước Minh Trạm không biết Phạm Lâm Hi là thần thánh phương
nào, cũng nhờ Triệu Thanh Di mà Phạm lão tiên sinh sớm xuống mồ lại một
lần nữa lọt vào mắt Hoàng thượng.
Điều tra một hồi thì biết, à, hóa ra là vật hy sinh.
Học vấn của người này rất cao, được Nhân Tông hoàng đế tin
tưởng, bằng không cũng sẽ không được làm lão sư của Lệ thái tử. Nhưng
nói thế nào đây, người như vậy lại không dạy dỗ được Lệ thái tử, kết quả là Lệ thái tử rớt đài. Phạm Lâm Hi bị liên lụy trong ân khoa mùa xuân,
chết vì bệnh trong ngục, gia đình bị sung quân làm nô dịch.
Quê nhà của Phạm Lâm Hi vốn ở Cam Túc, Nhân Tông hoàng đế sung
quân nhà của hắn đến Tây Bắc, kỳ thật đây là một chủ ý rất hay. Chẳng
qua hiện tại cũng không biết tin tức của người nhà hắn như thế nào.
Nhưng theo quy củ, nếu Lâm Vĩnh Thường là con cháu của Phạm Lâm Hi thì
hắn tuyệt đối không có tư cách tham dự ân khoa để tiến thân. Nếu điều
tra ra chuyện này thì đây là tội khi quân, huống chi khi Lâm Vĩnh Thường làm Ngự sử đã kéo theo không ít thù hận, trong lúc nhất thời có vô số
người trong triều liên tiếp hô to muốn Lâm Vĩnh Thường xuống đài, vô số
người cũng vì mục đích này mà âm thầm dùng sức.
Đầu tiên Minh Trạm lén gọi Trầm Chuyết Ngôn đến hỏi thăm vài câu, “Ngươi có gặp ngoại công của mình bao giờ chưa?”
Trầm Chuyết Ngôn lắc đầu, “Bệ hạ, thuở nhỏ thần, mẫu thân và cữu cữu đã sống nương tựa vào nhau, trong nhà cũng không còn ai khác.” Trầm Chuyết Ngôn quả thật không biết, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc,
nhiều năm trôi qua đương nhiên cũng cảm giác được chút gì đó. Gia đình
của hắn không giống những gia đình khác, không có trưởng bối, đừng nói
là ngoại công, ngay cả phụ thân của mình mà Trầm Chuyết Ngôn cũng hoàn
toàn không có ấn tượng.
Minh Trạm đổi câu hỏi, “Vậy phụ thân của ngươi đâu?”
“Thần nghe mẫu thân bảo rằng đã sớm qua đời vì bệnh.” Trầm
Chuyết ngôn cũng không giấu diếm, nhìn vào đôi mắt trong trẻo như mắt
nai thế này thì chắc chắn không phải nói dối.
Minh Trạm hỏi tiếp, “Vậy trên người của Lâm Vĩnh Thường có dấu khắc gì hay không? Ngươi có biết hay không?”
Trầm Chuyết Ngôn không phải người biết nói dối, nhất là nhà của
hắn xảy ra chuyện như vậy, Hoàng thượng trầm mặt hỏi hắn như thế khiến
lồng ngực của Trầm Chuyết Ngôn đập thình thịch, há hốc mồm trong chốc
lát, không biết nên nói thế nào, sau đó hắn nuốt nước miếng rồi mới lớn
tiếng nói, “Tuyệt đối không có!”
“Nhìn ngươi có vẻ chột dạ, thật sự không có ư?” Trong lòng của
Minh Trạm chậc chậc vài tiếng, hồ ly như Lâm Vĩnh Thường mà lại có thể
nuôi ra một Trầm Chuyết Ngôn ngây ngô thế này, nói dối cũng không biết.
Trầm Chuyết Ngôn thấy Minh Trạm nói như vậy thì lập tức giơ lên
ba ngón tay, trịnh trọng thề thốt, “Nếu thần có nửa lời gian dối thì sẽ
bị sấm sét đánh chết, không có chỗ chôn.”
Ở thời này người ta thề thốt không phải giỡn chơi như người hiện đại, Minh Trạm thấy Trầm Chuyết Ngôn dám thề độc như vậy, hắn bèn khoát tay, “Thôi đi, nói mấy lời này làm gì. Trẫm tin hai cậu cháu nhà ngươi, Lâm Vĩnh Thường làm người cũng không sai, lại có trách nhiệm trong công việc. Nhưng có người tố cáo, cho nên trẫm mới tìm ngươi để hỏi một chút mà thôi. Ngươi không cần lo lắng.”
Hắn sầu muốn chết rồi đây này. Trầm Chuyết Ngôn nghe Minh Trạm nói như vậy thì chỉ cúi đầu rầu rĩ dạ một tiếng.