“Mẫu thân.” Minh Trạm và mẫu thân Vệ thái hậu cùng ngồi trên ngai vàng,
cười nói, “Vì sao hôm nay lại gọi Vệ Tiểu Đàn tiến cung?” Minh Trạm cảm
thấy người cổ đại đặt tên thật khó gọi, giống Vệ Đàn Túc, nghe nói là
lão hồ ly ngoại công nhà hắn lật bao nhiêu quyển sách từ cổ chí kim, đến mức suýt hói cả đầu mới chọn ra được một cái tên cực kỳ khó đọc như
thế.
Minh Trạm thấy Vĩnh Ninh Hầu phu nhân thường dẫn theo Vệ Đàn Túc tiến cung thỉnh an, vì để thuận miệng mà Minh Trạm gọi người ta là Vệ
Tiểu Đàn.
Vệ Thái Hậu sờ mặt Minh Trạm rồi cười hỏi, “Không uống canh tỉnh rượu ư?”
“Nhi tử uống rồi, nhưng vẫn cảm thấy nóng mặt.”
Vệ thái hậu ôn hòa nói, “Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lại sinh thêm
một nhi tử, mấy ngày nay cũng không rảnh dẫn theo Đàn Túc, các hoàng tôn không có ai chơi đùa, ta bèn gọi hắn tiến cung.”
“Ừm, cũng được.” Khuôn mặt nóng bừng của Minh Trạm dán lên bàn
tay hơi lạnh của mẫu thân, cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn thở dài, “Nhi tử có ý định chọn thư đồng từ đám tôn thất, chẳng qua hiện tại vẫn chưa biết rõ về các tôn thất. Đám hoàng tôn tuổi còn nhỏ, là độ tuổi được
nuông chiều, nếu chọn ra đứa nhỏ bướng bỉnh thì cũng không tốt lắm.”
“Qua một thời gian nữa thì sẽ đi học.” Vệ thái hậu nói, “Đợi đến lúc bọn chúng đi học thì lựa chọn cũng không muộn.”
“Hiện tạ xem ra tư chất của Vĩnh Khác cũng không tệ.” Minh Trạm
nói. Tuổi còn nhỏ mà đã nói năng rõ ràng, hơn nữa còn biết suy nghĩ. Tuy rằng lời nói của tiểu hài tử có chút non nớt buồn cười, nhưng hiện tại
Vĩnh Khác lại tỏ ra tư chất hơn người.
Vệ thái hậu cười nói, “Đứa nhỏ này quả thật khá thông minh, chỉ
cần đọc bài thơ Đường một lần thì hắn có thể nhớ kỹ. Vĩnh Đoan thì đặc
biệt hoạt bát linh động, Vĩnh Cẩn còn nhỏ nên chưa nhìn ra tư chất.”
Hiện tại các hoàng tôn vẫn còn nhỏ, nói đến chuyện của bọn chúng thì còn quá sớm, Minh Trạm đành dừng lại rồi thở dài, “Thật không biết
năm đó vì sao mà Thái Tông hoàng đế lại giao Hoài Dương cho Nghi Vương,
thật sự là bất công.” Khiến cho hắn hiện tại phải bước vào con đường
gian nan, thật khó có thể xuống tay với đám lão hồ ly ma mãnh này.
“Thái Tông hoàng đế có suy tính của Thái Tông hoàng đế, mẫu thân của Nghi Vương là Gia Tuệ hoàng hậu, bà ta vốn xuất thân từ Vĩnh Khang
Công phủ, mà mẫu thân của Cao Tông hoàng đế là Gia Nghi hoàng hậu lại
xuất thân từ Tiễn gia Hoài Dương.” Vệ thái hậu nói, “Ngươi suy nghĩ một
chút, Vĩnh Khang Công phủ có thanh danh thế nào ở đế đô. Thái Tông hoàng đế đưa Nghi Vương đặt ở địa phương của mẫu tộc Cao Tông hoàng đế, chính là muốn đặt Nghi Vương ở dưới mí mắt của Cao Tông hoàng đế. Vào lúc đó
có thể xem đây là một nước cờ hay.”
Minh Trạm nói, “Nhi tử còn tưởng là Thái Tông hoàng đế thiên vị
cho Nghi Vương nữa chứ.” Đây là khiếm khuyết của việc ít đọc sách, nếu
không thì Minh Trạm đã có kiến thức về lai lịch của các danh môn thế tộc không thua gì mẫu thân Vệ thái hậu của hắn.
“Đối với Hoàng đế mà nói thì việc thừa kế một quốc gia ổn định
mới là quan trọng nhất.” Vệ thái hậu nói, “Thái Tông hoàng đế văn võ
song toàn, là một minh quân. Cho dù thiên vị ái tử thì cũng không thể
đem quốc gia đại thống ra làm trò đùa. Khi Thái Tổ đã có một vị Trấn Nam Duệ Vương điện hạ, Thái Tông hoàng đế tuyệt đối không thể để cho con
cháu của mình lại có một vị Duệ Vương như thế. Vì vậy chỉ đành uất ức
Nghi Vương mà thôi.”
“Mẫu thân, nhi tử muốn lưu bọn họ ở lại đế đô.”
Vệ thái hậu không phản đối lời đề nghị này, biện pháp ngốc
nghếch có cái hay của nó. Vệ thái hậu nói, “Minh Trạm, ngươi đã dần dần
thành lập uy tín của chính mình. Chỉ cần thiên hạ thái bình thì qua hai
năm sau sẽ không có ai có thể lay động địa vị của ngươi.”
“Lúc này ngươi cẩn thận một chút cũng không có gì là hại.”
Minh Trạm gãi cằm rồi hạ thấp giọng, “Dù sao thì nhi tử cũng cảm thấy có chút bất an, mẫu thân, hiện tại vị trí của ta vẫn chưa củng cố
hoàn toàn, Hoài Dương nhất định là có vấn đề, bây giờ đúng là nan đề, ta còn chưa biết là ai đứng sau lưng những chuyện này.” Minh Trạm có một
loại trực giác hơn người, tuy rằng lúc này thiên hạ có vẻ thái bình
nhưng hắn có một loại cảm giác nguy hiểm như có mũi nhọn đang ngấp nghé
sau lưng!
“Hiện tại bọn họ vừa mới đến đế đô, cũng không thể lập tức làm
thịt tất cả.” Đừng nhìn ngày thường Minh Trạm quen thói mặt dày đối với
Nguyễn Hồng Phi, nhưng trên cương vị Hoàng đế thì Minh Trạm rất yêu quý
danh dự của mình, “Vô cớ giết chết bọn họ thì chẳng phải sẽ gánh cái
danh bạo quân hay sao?”
Vệ thái hậu như cười như không mà nhìn nhi tử của mình, “Con người luôn luôn nghĩ ra biện pháp.”
Vệ thái hậu cho rằng cả đời của mình có thể bảo trì quan hệ mẫu
tử sâu nặng như thế với Minh Trạm, gắn bó chặt chẽ với Minh Trạm.
Tuy rằng Vệ thái hậu không muốn thừa nhận nhưng hình như nàng
thật sự đã nuôi được một nhi tử chí công vô tư. Tỷ như lúc ấy khi Minh
Trạm được lập làm Thái tử thì đã thề rằng sẽ không sinh con nối dõi,
người khác không tin nhưng Vệ thái hậu lại tin.
Bản tính của Minh Trạm có một loại gọi là rộng lượng và chí công vô tư.
Vệ thái hậu gặp qua rất nhiều người cầm quyền, có thể đồng cam cộng khổ nhưng lại không thể chia sẻ phú quý.
Không chỉ ở hoàng thất mà ngay cả hào môn thế tộc, vì tước vị và sản nghiệp mà bao nhiêu huynh đệ phản bội, phụ tử trở mặt thành thù.
Nhưng Minh Trạm lại thật sự có thể cùng thân nhân chia sẻ quyền thế, bàn bạc triều cương.
Không biết có bao nhiêu triều thần ngầm đề nghị Minh Trạm ước
thúc hậu cung, kỳ thật Minh Trạm có hậu cung nào đâu, hậu cung của hắn
vốn chỉ có hai phi tử, nay đã mất một người, chỉ còn lại một Thanh Loan
công chúa, bất quá là bài trí cho đẹp mà thôi.
Ý tứ của đám triều thần là kêu Minh Trạm ước thúc mẫu thân của mình, Vệ thái hậu.
Để tránh cho quyền bính của Thái hậu vượt quá mức.
Nhưng Minh Trạm vẫn lần lượt đưa ra những chuyện khó xử để bàn
luận với mẫu thân, thậm chí cũng xin ý kiến từ Vệ thái hậu về rất nhiều
đại sự triều chính.
Lần nào Vệ thái hậu cũng đưa ra những ý kiến đúng trọng tâm cho
nhi tử, nhưng lần này Vệ thái hậu lại bất ngờ không nói gì nhiều.
Vệ thái hậu sờ khuôn mặt hơi ngà ngà say của Minh Trạm rồi nhẹ
nhàng nói, “Ngươi làm Hoàng đế, không thể mọi chuyện đều nghe theo lời
của mẫu thân. Từ khi đăng cơ đến nay phần lớn mọi chuyện đều do ngươi
làm chủ. Mẫu thân thấy ngươi xử lý rất tốt. Lần này liên quan đến thế
tộc, tôn thất, lão thần, ngai vàng, chính ngươi tự làm chủ đi. Làm Hoàng đế thì phải học cách tự làm chủ mọi chuyện.”
Mẫu thân xưa nay đều là quân sư bí mật của hắn, hơn nữa mẫu thân có tài năng chính trị, Minh Trạm thấy mẫu thân không bày tỏ bản lĩnh
thì quả thật là quá lãng phí. Vì sao lần này mẫu thân lại không giúp đỡ
bày mưu tính kế?
Mỗi một người mẫu thân khi đối mặt với nhi tử của mình thì cho
dù cứng rắn cỡ nào cũng vẫn mềm lòng, Minh Trạm nhất thời xuất ra chiêu
ai binh tất thắng, mặt lộ vẻ do dự, “Dù sao thì nhi tử cũng có chút lo
lắng.” (quân đội buồn đau thì nhất định sẽ thắng.)
Có lẽ trong mười người mẫu thân thì hết chín người đều là những
kẻ mềm lòng. Nhưng chín người mẫu thân này có lẽ không có bản lĩnh như
Vệ thái hậu. Dù sao thì Vệ thái hậu cũng là người đặc biệt, nàng chẳng
hề cảm thấy đồng cảm với một chút khó xử của nhi tử, chỉ cười cười, “Lo
lắng là vì ngươi vẫn chưa quyết định chủ ý, vì vậy mới lo lắng. Nếu
ngươi đã có quyết định thì chỉ cần làm theo quyết định của mình là được
rồi, vì sao lại phải lo lắng?”
“Nếu làm sai thì sao đây?”
“Chỉ cần ngươi là Hoàng đế thì ngươi vĩnh viễn không cần lo lắng đến việc làm sai, chỉ cần là Hoàng đế thì sai cũng thành đúng.” Ánh mắt của Vệ thái hậu dịu dàng như nước gợn ngày xuân, nhẹ nhàng nói, “Minh
Trạm, ưu khuyết điểm của Hoàng đế sẽ do hậu nhân bình luận chứ không thể chỉ ra đúng sai trong khoảng thời gian ngắn ngay hiện tại.”
“Ta không thích có người đổ máu.” Mặc kệ hiện tại Vệ thái hậu đã từ chối, Minh Trạm sống chết vẫn ỷ lại. Đương nhiên những lời này Minh
Trạm nói thật lòng, cũng chỉ có trước mặt mẫu thân thì hắn mới nói như
vậy.
Có lẽ khi Minh Trạm bị uy hiếp sẽ bày ra thủ đoạn sắc bén, nhưng khi hòa bình thì phương châm chấp chính của hắn luôn rất ôn hòa, hắn
rất hiếm khi đoạt lấy sinh mạng của kẻ khác.
Theo như Vệ thái hậu thì bởi vì như thế mới khiến đám đại thần có tính tình tệ như vậy.
Vệ thái hậu cười nhạt, hàng lông mày hơi nhướng lên, ánh mắt lộ
ra sự sắc bén, nàng cầm tay của nhi tử rồi trầm giọng, “Đổ máu là vì
tránh cho đổ máu.”
“Giết một số người có thể cứu nhiều người hơn.” Vệ thái hậu bình tĩnh nói, “Ai muốn giết người cơ chứ. Không ai sinh ra thích làm kẻ
giết người khát máu. Minh Trạm, ngươi chỉ cần hỏi dân chúng của mình một chút, ngươi có thể lui được hay không? Ngươi còn có đường lui hay sao?”
“Đây cũng không phải như thời ngươi làm Thế tử Trấn Nam Vương
phủ, khi đó sau lưng ngươi còn có phụ vương của ngươi. Cho dù như thế
nào thì chỉ cần ngươi không phạm phải lỗi lầm quá lớn, có chuyện gì thì
đều có phụ vương của ngươi chịu trách nhiệm.” Vệ thái hậu ôn tồn hỏi,
“Giống như hiện tại, ngươi ngồi trên ngai vàng, ngươi không thể quay về
ngôi vị thế tử Trấn Nam Vương. Nếu ngươi không thể lui trở về thì mẫu
thân cũng thế. Mẫu thân đã ngồi trên ngai Thái hậu, chẳng lẽ còn bị
người ta đuổi trở về làm Vương phi hay sao?”
“Minh Trạm, ngươi hiểu được vị trí của mình, chỉ khi ngươi chặt
chẽ nắm giữ vị trí này thì mẫu tử chúng ta mới có đường sống!” Ánh mắt
lạnh lẽo của Vệ thái hậu nhìn thẳng vào Minh Trạm, chất vấn, “Ngươi làm
Hoàng đế, chẳng lẽ là vì vinh hoa phú quý hay sao? Nếu chỉ cần vinh hoa
phú quý thì ngươi cứ an phận ở Vân Nam chẳng phải thoải mái hơn sao, kế
thừa vương vị của phụ vương ngươi thì muốn gì mà không được. Cần gì phải cố sức làm Hoàng đế?”
“Thời thế tạo anh hùng, thời thế đưa ngươi lên vị trí này, nhưng nếu lúc trước không có một chút dã tâm thì mẫu thân không tin ngươi có
thể đăng cơ làm Hoàng đế.” Vệ thái hậu nói, “Ngươi đã quyết định thì cần gì phải nói ra câu không thích đổ máu!”
“Nếu lúc trước không có đổ máu thì ngươi làm sao có thể đăng
cơ?” Nếu không phải Minh Trạm là nhi tử của mình thì Vệ thái hậu tuyệt
đối không nói những lời khách khí như vậy, nàng nhìn nhi tử một cách
không đồng ý, thản nhiên nói, “Trên đời này không có bao nhiêu thứ mà
chúng ta thích, chỉ có những thứ mà chúng ta cần phải đi làm.”
Vệ thái hậu không nói những lời dễ nghe với Minh Trạm mà lại răn dạy bằng những câu không hề uyển chuyển, chẳng nể mặt chút nào.
Minh Trạm ăn một chút điểm tâm và húp chút canh ngọt rồi bị đuổi trở về.
Hắn cảm thấy thời vận của mình hôm nay chẳng được tốt cho lắm,
trở về gặp Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm nhịn không được mà báo oán với ái
nhân một trận, nào là, “Mẫu thân hiện tại không còn thương ta nữa.” Tỏ
ra vô cùng chua xót.
Đáng lý Nguyễn Hồng Phi không muốn để ý đến việc Minh Trạm oán
giận lải nhải lầm bầm suốt cả buổi thế này, nhưng cái tên tiểu tử Minh
Trạm này oán giận từ lúc ăn tối đến tận lúc lên giường, còn viện cớ trái tim của mình bị tổn thương mà nằm úp sấp trên giường, yêu cầu Nguyễn
Hồng Phi tiến hành xoa bóp toàn thân cho hắn để an ủi xoa dịu trái tim
yếu ớt đã bị tổn thương của tiểu Minh ù.
Nguyễn Hồng Phi bị tiểu Minh ù quấy nháo hết cách, rốt cục đành
phải xoa bóp cho tiểu mũm mĩm. Kết quả tiểu Minh ù thật sự là ăn vạ, vẫn không ngừng lải nhải việc chính mình bị Vệ thái hậu từ chối lại bị răn
dạy cho một trận như thế nào.
Đương nhiên cách thức bày tỏ bất mãn của Nguyễn Hồng Phi hoàn
toàn khác với Vệ thái hậu, khi Nguyễn Hồng Phi nghe tiểu Minh ù lặp lại
một ngàn lẻ một lần thì bèn vui vẻ mỉm cười hỏi Minh Trạm một cách nhiệt tình, “Mũm mĩm, chúng ta không phải người ngoài, ta có chuyện muốn hỏi
ngươi, ngươi phải nói thật với ta.”
“Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi thật sự không muốn làm Hoàng đế đúng không?” Nguyễn Hồng Phi mở to đôi mắt long lanh.
Minh Trạm nằm úp sấp trên giường, hưởng thụ ái nhân xoa bóp,
đang thoải mái đến mức kêu to mấy tiếng ôi ôi thì nghe thấy Nguyễn Hồng
Phi hỏi như vậy, tính cảnh giác của hắn cực cao, lập tức hỏi lại, “Để
làm gì?” Hắn lải nhải lâu như vậy chính là muốn tên hồ ly chết tiệt này
giúp đỡ, nào ngờ tên hồ ly chết tiệt này lại quá xảo quyệt, không chịu
hát đệm. Nay rốt cục cũng đồng ý mở miệng, nhưng Minh Trạm lại cảm thấy
Nguyễn đại hồ ly có chút nôn nóng khác thường.
“Không gì cả, nếu ngươi không muốn làm thì ta thay ngươi làm. Về sau ta thay ngươi phê duyệt tấu chương, ta sẽ lo liệu chính sự thay
ngươi, ngươi cứ giao quốc gia cho ta là được rồi, thế nào?” Nguyễn Hồng
Phi cười tủm tỉm mà thương nghị với Minh Trạm, bàn tay dùng sức nhẹ một
chút, khiến Minh Trạm càng thêm thoải mái.
Minh Trạm ngắm nhìn Nguyễn Hồng Phi một cách nghi ngờ, nheo mắt hỏi, “Ngươi đang có mưu đồ gì đó?”
Nguyễn Hồng Phi cười to như con sói già, thoa một chút dược cao
rồi nhẹ nhàng thân thiết nói, “Chẳng phải là ta muốn phân ưu thay ngươi
sao? Thấy ngươi làm Hoàng đế phiền não quá, ta cũng đau lòng. Nếu để ta
nói thì ngươi cũng không phải người thích hợp làm Hoàng đế. Nếu không có khả năng thì chi bằng đưa cho người có khả năng làm, như vậy chẳng
phải….”
Nguyễn Hồng Phi vẫn chưa nói xong thì đã bị Minh Trạm quả quyết
từ chối, hắn nói một cách căm giận, “Ai bảo là ta không có khả năng, ta
rất có khả năng đấy chứ! Đúng là có thê tử như có thêm ba tên cường đạo, suốt ngày lóa mắt vì gia sản của ta. Nếu chuyện gì cũng đưa ngươi làm
thì ta ở đây để làm gì?”
“Thì mỗi ngày ngươi cứ ở trong phòng ngâm mình, nghe múa hát,
trêu đùa tiểu mỹ nhân gì gì đó.” Nguyễn Hồng Phi sờ vào trong nội y của
Minh Trạm, cúi người thổi một làn gió thơm mát vào lỗ tai của Minh Trạm.
Minh Trạm nhất thời bị Nguyễn Hồng Phi thổi cho sởn gai ốc, run
rẩy nói, “Nói hưu nói vượn, ta không phải dễ dụ đâu! Kinh tế quyền lực
của hai người không tương xứng, môn không đăng hộ không đối, hừ, ngươi
vốn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên đừng bày mưu tính kế ta. Lúc
trước ta đã đồng ý với phụ hoàng, về sau ngai vàng sẽ đưa cho tiểu hoàng tôn.”
Minh Trạm phân phó, “Ngươi cứ lo cho tốt cái viện dưỡng lão của chúng ta là được rồi!”
“Viện dưỡng lão?”
“Chính là cái đảo của ngươi đó!” Minh Trạm ngồi dậy, nói với
Nguyễn Hồng Phi, “Ngươi chăm lo cho tốt cái đảo của mình, về sau ta
thoái vị, đến lúc đó chúng ta sẽ đến đó để dưỡng lão. Dù sao thì qua hai mươi năm nữa, ta cũng không tin ngươi vẫn còn bộ dáng yêu tinh như
vậy.” Suy nghĩ một chút, Minh Trạm cảm thấy đắc ý, “Đến khi đó ngoại trừ ta thì còn ai muốn ngươi nữa cơ chứ?”
Đắc ý cười hai tiếng, Minh Trạm hoàn toàn đã quên chuyện Nguyễn
Hồng Phi muốn tính kế sản nghiệp của hắn, hoan hỉ vui mừng đi ngủ.
Đêm thu tiết trời se lạnh.
Chăn thưa khó chống canh năm hàn.
Nếu nói trong cung không có chăn dày thì hoàn toàn là vớ vẩn!
Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi là ai, nếu trên đời này chỉ còn lại một cái giường một cái chăn thì e rằng cũng là của hai người này.
Nhưng rõ ràng là tiết trời nhập thu mà Minh Trạm vẫn yêu cầu cung nữ chuẩn bị chăn mỏng, đây cũng có nguyên nhân của nó.
Tuy rằng hắn và Nguyễn Hồng Phi mỗi đêm thường thân thiết, nhưng Nguyễn Hồng Phi không thích đắp chung chăn với tiểu Minh ù, lý do rất
đơn giản, tiểu Minh ù ngủ không đàng hoàng. Nếu không cuốn hết tấm chăn
thì sẽ đấm đá lung tung, không chịu ngủ yên, nửa đêm còn nói mớ linh
tinh.
Mà Nguyễn Hồng Phi người ta lại ngủ theo đúng tiêu chuẩn quý
tộc, nếu để Minh Trạm nói thì Nguyễn Hồng Phi ngủ còn an phận hơn cả
tiểu cung nữ.
Vì vậy Nguyễn Hồng Phi yêu cầu sau khi thân thiết thì vẫn phải chia chãn mà ngủ.
Minh Trạm bèn xuất ra tuyệt chiêu tà ðạo, chia chãn thì chia
chăn, nhưng khi nhập thu thì trên giường chỉ có hai tấm chăn mỏng. Nên
nhớ tiểu Minh ù tuy rằng ngủ xấu tướng, nhưng người này nhiều da nhiều
thịt, ôm vào trong lòng thì chẳng khác nào ôm vào một cái lò than nhỏ,
còn ấm hơn cả lò sưởi.
Ban đêm trời chuyển lạnh, chăn thì mỏng, nhưng nếu ôm tiểu Minh ù vào lòng thì độ ấm sẽ được điều chỉnh thích hợp, rất hoàn mỹ.
Nguyễn Hồng Phi vô cùng đau đầu đối với những thủ đoạn nho nhỏ
bất tận như vậy của Minh Trạm. Sau khi rửa mặt chải đầu thì bèn ôm tiểu
Minh ù vào lòng. Minh Trạm mở ra ánh mắt tràn đầy ý cười, nâng môi khẽ
hôn lên cái cằm tuấn tú của ái nhân, miệng nói ra những lời khiến người
ta phải đỏ mặt, thở dài, “Phi Phi, ngươi nói thử xem, đến khi ngươi già
thì ta có chán ghét mà bỏ ngươi hay không?”
“Như vậy sao được, nếu tiểu mũm mĩm nhà ngươi bỏ ta thì ta phải
sống làm sao đây?” Nguyễn Hồng phi giả vờ khen ngợi Minh Trạm, thấy Minh Trạm vui sướng thì bèn há mồm tát một gáo nước lạnh lên đầu Minh Trạm,
“Ta tìm ở đâu ra một tên mũm mĩm như ngươi đây?”
Minh Trạm đá Nguyễn Hồng Phi một cái, Nguyễn Hồng Phi kẹp lấy
hai chân của Minh Trạm. Minh Trạm nheo mắt cười, “Có phải ngươi lo lắng
cho ta đúng không, Phi Phi?”
Nguyễn Hồng Phi mặc kệ câu hỏi ngốc nghếch này của Minh Trạm.
“Có phải lén gặp mặt mẫu thân đúng không?” Minh Trạm nheo đôi
mắt ti hí để quan sát sắc mặt của ái nhân. Nếu không thì vì sao cả hai
đều từ chối hỗ trợ hắn, Minh Trạm không phải kẻ ngốc, chỉ cần đoán thì
liền đoán ra.
“Ta và Vệ tỷ tỷ xưa này đều gặp mặt một cách quang minh chính
đại, làm gì có chuyện lén gặp? Ngươi cho là mọi người đều tà tâm như
ngươi hay sao vậy?” Nguyễn Hồng Phi rất khinh thường bản tính đa nghi
nhỏ mọn của Minh Trạm.
Minh Trạm hừ hừ hai tiếng, ôm lấy thắt lưng của Nguyễn Hồng Phi, “Ngươi yên tâm đi, nam tử hán đại trượng phu, cho dù như thế nào thì
cũng phải bảo vệ lão bà và lão nương cho bằng được.”
Câu này còn giống tiếng người một chút, Nguyễn Hồng Phi âm thầm
suy nghĩ. Chợt nghe Minh Trạm lại lén lút hỏi thăm hắn, “Phi Phi, Phi
Phi tốt bụng, ngươi thật sự không có tin tức gì có thể tiết lộ cho ta
hay sao?”
Nguyễn Hồng Phi tức giận, vỗ mông Minh Trạm một cái rồi mắng đối phương, “Ngươi não heo hay sao vậy? Không biết tự suy nghĩ à?”
Minh Trạm nổi giận bĩu môi trừng mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, rõ ràng có đường tắt mà không cho hắn đi, đúng là một đám keo kiệt!
Nguyễn Hồng Phi thản nhiên nói, “Muốn có tin tức cũng được,
nhưng phải dùng bạc để mua, một trăm vạn bạc một tin tức, ngươi muốn mua hay không? Đổi bằng hiện ngân!”
“Thật ư?” Ánh mắt của Minh Trạm hơi lóe lên, hắn lập tức hỏi,
“Ngươi nói cho ta biết kẻ chủ mưu đối nghịch với ta là ai? Ta tiêu một
trăm vạn bạc, ngày mai ngươi đến tư khố của ta để lấy bạc, ta muốn mua.” Hiện ngân con khỉ khô! Muốn đòi bạc của lão tử ư? Cho ngươi chết nè!
“Chuyện này ta thật sự chưa điều tra rõ.” Nguyễn Hồng Phi thở
dài, hắn thật sự bó tay chịu trói, ôm lấy thắt lưng của Minh Trạm rồi
nói, “Ta chỉ biết hải tặc ở Hoài Dương có người khống chế. Năm đó Quách
lão đại chính là người Hoài Dương, ta và Quách lão đại từng đánh nhau,
kỳ thật lúc ấy ta đã đánh bại hắn, định tiếp thu địa bàn Hoài Dương
nhưng kết quả lại không thành công.”
“Vì sao? Đã đánh bại bọn họ, chẳng lẽ địa bàn vẫn không phải là của ngươi ư?”
Nguyễn Hồng Phi cau mày nói, “Năm đó tuy rằng Quách lão đại đã
chết nhưng nhi tử của hắn nhanh chóng chỉnh chu lại đám tàn binh, thu
nạp địa bàn. Ta và nhi tử của hắn là Quách Anh Hào lại đánh nhau mấy
tháng, Quách Anh Hào tử trận ở Thái hồ. Kết quả là trong một thời gian
cực ngắn lại lòi ra Trương lão lục và Trịnh lão hổ. Khi đó Lý Phương làm trung gian, để cho ta và Hoài Dương bắt tay giảng hòa. Thông qua nhiều
sự việc, ta biết được hải tặc Hoài Dương có liên hệ với đất liền.”
“Đương nhiên ta cũng đã điều tra một thời gian, thậm chí trong
rất nhiều năm vẫn luôn chú ý đến tình hình Hoài Dương. Chẳng qua tin tức lại không chính xác, bọn họ thật sự bị kẻ khác khống chế nhưng cụ thể
là ai thì ta vẫn chưa điều tra rõ ràng.”
Xem ra sự tình cũng không như hắn đã nghĩ, Minh Trạm chậm rãi nheo mắt lại.