Chuyện của Vệ thái hậu được dàn xếp ổn thỏa, rốt cục Minh Trạm cũng được đền bù như mong muốn.
Phượng Cảnh Kiền vừa xoay người liền đem ba hoàng tôn và một
hoàng tôn nữ tuyên triệu vào cung, lớn nhất là thứ trưởng tử của Phượng
Minh Lan: Phượng Huyền Hằng, năm nay bốn tuổi; kế tiếp là đích tử của
Phượng Minh Lan: Phượng Huyền Khác, ba tuổi; nhỏ nhất là trưởng tử của
Phượng Minh Thụy: Phượng Huyền Khiểm, chỉ mới hai tuổi.
Một hoàng tôn nữ duy nhất chính là hài nữ của Phượng Minh Tường, hai tuổi, vẫn còn chưa kịp đặt tên.
Để đám tức phủ trở về Vương phủ tiếp tục thủ tiết, Phượng Cảnh
Kiền đem tôn tử của mình đến Thọ An cung của Vệ thái hậu, thỉnh Vệ thái
hậu hỗ trợ nuôi nấng. Tôn nữ thì đưa lão nương của mình dưỡng dục, cũng
nhân tiện có thể giải sầu.
Vệ thái hậu đương nhiên mỉm cười đồng ý, còn cùng Phượng Cảnh
Kiền trò chuyện với nhau thật vui, thu xếp gia yến để Minh Trạm nhận
thức hoàng điệt và hoàng điệt nữ.
Rốt cục Minh Trạm cũng thấy được cái mặt heo bầm tím của An Định Hầu, âm thầm chậc chậc hai tiếng, người ta vẫn nói nữ nhân lập gia đình là lần thứ hai được đầu thai, không ngờ người này thú thê lại chẳng
khác nào đầu thai lần thứ hai.
Lần đầu thai thứ hai này của An Định Hầu còn có chút mất đi sự
cân bằng của huyết thống, Minh Trạm cũng chỉ có thể đồng tình một chút,
thưởng An Định Hầu thuốc trị thương, đợi An Định Hầu đưa bản mặt già nua đỏ ửng cảm tạ ân điển thì Minh Trạm lại hỏi hắn chuyện thuế muối.
An Định Hầu đã sớm có chuẩn bị, tự lấy ra một quyển sổ nhỏ ở trong lòng rồi dâng lên, “Ghi chép trong ba năm đều ở đây.”
“Ghi chép không phải trọng điểm.” Minh Trạm căn bản không nhìn
quyển sổ kia, thoải mái nói, “Quyển ghi chép này có thể xem bất cứ khi
nào. Thuế muối ở Vân Quý đã dần dần cải cách, nghe nói thành quả cũng
không tệ lắm, giá muối đã giảm xuống bốn mươi đồng, đợi sang năm sau
nhất định còn có thể giảm nữa. Đế đô đang là sáu mươi đồng, nếu không
phải ta thương nghị với Vân Nam tạm thời không được buôn muối ra ngoài
thì e rằng nha môn thuế muối sẽ sụp đổ quan môn. Đám diêm thương nói như thế nào?”
An Định Hầu kính cẩn đáp, “Thật ra có không ít người hỏi thăm vi thần về chuyện hàng hải?”
“Khẩu vị của bọn họ không nhỏ, năm ngoái buông tha cho Tô Hạnh,
nay lại muốn ra khơi?” Minh Trạm cười lạnh, “Không biết đến khi nào thì
lại hứng thú đòi mọc cánh phi thiên nữa đây!”
An Định Hầu không dám trả lời, chợt nghe Minh Trạm hỏi, “Ngươi ở Dương Châu hai năm, ngoại trừ hiếu kính cho quan trường hằng ngày thì
có chen chân vào số ngân lượng muối buôn, quan diêm bán muối tư, cổ phần đen cùng bọn họ hay không?”
Mỗi một lời nói của Minh Trạm dường như làm cho tâm can của An
Định Hầu phải run lên bần bật, đương nhiên có chết cũng không dám nhận
thức.
“Như vậy thì tốt.” Minh Trạm nghĩ rằng An Định Hầu đã có gan
dâng sổ sách lên đây thì trên bề mặt cũng đã giải quyết sạch sẽ, nở nụ
cười, ôn hòa nói, “Trẫm sớm nghe nói ngươi là người thanh chính liêm
minh, ngay cả Trịnh Khai Tuấn, trẫm cũng thấy hắn rất khá.”
Đây là lần đầu tiên An Định Hầu diện kiến thánh giá kể từ ngày
Minh Trạm đăng cơ, nghĩ rằng Hoàng thượng nói chuyện lúc thì lạnh nhạt
lúc thì ôn hòa, quả nhiên tính tình rất thất thường. Thấy Minh Trạm nhắc đến nhi tử của mình, An Định Hầu vội vàng khiêm tốn nói, “Tiểu tử chỉ
đọc nhiều sách một chút mà thôi, rất ngốc.”
Minh Trạm nói, “Ngốc một chút thì không sao, chỉ sợ là quá lanh
lợi mà thôi. Ngươi cứ an tâm làm đương sai, không cần bại lộ ra ngoài.
An Duyệt bá và trẫm là thân thích, nhưng có thể diện của Tương Nghi bá
tổ mẫu, trẫm vừa đăng cơ, ngươi lại dẫn về hai nha đầu thị thiếp đang
mang thai, việc này nói về lý thì không liên quan đến trẫm, chẳng qua
hiện tại nhìn ngươi như vậy thì liền biết toàn gia không yên!” Minh Trạm vốn chỉ xem những chuyện linh tinh này như chuyện vui để giải trí mà
thôi, chẳng qua hiện tại muốn đàn áp An Định Hầu cho nên không thể không lôi ra để nói.
“Trẫm nói với ngươi cho rõ ràng về chuyện muối chính trị, năm
nay chắc chắn sẽ cải cách thuế muối, ngươi đi nói cho bọn diêm thương
biết, bảo bọn họ thành thật một chút.” Minh Trạm cất lên giọng nói lạnh
lùng, “Trẫm biết nay trẫm vừa mới đăng cơ, có lẽ có người nghĩ rằng trẫm trẻ tuổi, không phục, muốn thử xem thủ đoạn của trẫm. Như vậy cũng tốt, một vạn quân của Mã Duy vẫn còn ở Hải Ninh, chờ điều quân triệu hồi Hải Ninh thì trẫm sẽ để Mã Duy đến Dương Châu phủ một thời gian. Ngươi ở
Dương Châu lâu ngày, ngươi hiểu rõ những chiêu trò bên trong muối chính
trị hơn trẫm. Cho ngươi trở về, thứ nhất là nhắc nhở ngươi, chỗ nào
không sạch thì giải quyết cho sạch sẽ, đừng để lộ ra ngoài. Trẫm nể mặt
ngươi là thân thích nên mới nhắc nhở ngươi một câu, nếu để ai tra ra
chuyện gì đó rồi thượng tấu ở Chiêu Đức điện thì trẫm cũng mặc kệ
ngươi!”
“Thứ hai, Mã Duy đi Dương Châu, nếu xảy ra chuyện gì thì trẫm tính nợ lên đầu của ngươi!”
An Định Hầu cả kinh, vội nói, “Vi thần tuyệt đối không dám, Mã đại nhân cũng là trọng thần, vi thần làm sao dám khinh thường.”
Sắc mặt của Minh Trạm lạnh như băng sương, thản nhiên nói, “Mã
Duy là ngoại lai, hắn ở Giang Nam cũng không có căn cơ. Trẫm biết đám
diêm thương nhiều thế hệ hào phú, chỉ cần có ngân lượng thì có thể thu
mua vài tên thích khách. Thiên cao hoàng đế xa, có khi chỉ cần nghĩ cách bịt mồm, bảo rằng hắn xảy ra chuyện bất trắc, bị bệnh, bị thương gì đó, bất cẩn mà qua đời sớm…”
“Trẫm chỉ nhắc ngươi để ngươi thức tỉnh.” Minh Trạm nói, “Ngươi
bảo vệ hắn cũng chính là bảo vệ bản thân ngươi. Bằng không, để trẫm tin
tưởng một Diêm vận sứ trong ba năm không kiếm được năm sáu chục vạn
lượng vốn riêng thì rất khó, chưa kể đến kho bảo khố đồ cổ châu báu.
Chẳng qua lúc trẫm đăng cơ, Tổng đốc Hoài Dương hiến tặng một đôi bình
mỹ nhân bằng dương chi ngọc, có lẽ cũng không bằng chiếc bình khảm bảo
ngọc thời tiền triều mà Dương gia diêm thương đã tặng cho An Định Hầu
phủ nhà ngươi, đúng không?”
Sắc mặt của An Định Hầu trở nên trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, run rẩy không dám nói lời nào.
Ánh mắt của Minh Trạm lộ ra sự trong trẻo, “Nên biết trẫm cái gì cũng biết, bất quá xưa nay trẫm luôn đối xử rộng rãi đối với tôn thất.
Không nắm chắc thì trẫm sẽ không làm Hoàng đế! Được rồi, ngươi lui ra
đi.”
An Định Hầu run rẩy rời đi, đi thật xa mà vẫn cảm thấy có ánh
nhìn ở sau lưng đang dán sát vào hắn như hình với bóng, một trận gió
lạnh thổi đến, An Định Hầu rùng mình một cái.
Một bàn tay như bạch ngọc kéo rèm che, Nguyễn Hồng Phi đứng ngay trước cửa, cười dài nhìn Minh Trạm, “Cũng có dáng lắm.”
Minh Trạm vươn một bàn tay, đợi Nguyễn Hồng Phi tiến đến rồi an
tọa, sau đó hắn bèn cười nói “Nếu ngươi sớm vào triều thì sẽ biết gia uy phong như thế nào.”
“Ngươi đã cài người bên cạnh An Định Hầu từ khi nào?”
“Vốn là người của phụ hoàng.” Minh Trạm cũng không giấu diếm, “Nay ta chỉ tiếp nhận thôi.”
“Ôi chao, hắn cũng giao nhân thủ ở Hoài Dương cho ngươi à? Thật
sự là hào phóng một cách hiếm thấy.” Đại tiện nhân làm việc thật gọn
gàng.
Minh Trạm hơi hiểu được ý tứ của Nguyễn Hồng Phi, “Đó là ta đã
yêu cầu.” Bằng không làm sao có thể đàn áp đám lão già này. Đương nhiên
Phượng Cảnh Kiền sáng suốt hơn so với Phượng Cảnh Nam, Minh Trạm vừa
nhắc đến thì lập tức đem mật thám đưa cho hắn.
Minh Trạm vui vẻ nói với Nguyễn Hồng Phi, “Lần này có thể phát một chút tiểu tài rồi.”
“Người biết chuyện có phần hay không?”
“Đêm nay ngươi cho ta làm ta thì sẽ chia phần với ngươi.” Xưa
nay Minh Trạm có chút keo kiệt lại hám tài, một chút ngân lượng cũng
luyến tiếc chia ra ngoài, đầu cơ trục lợi khiến Nguyễn Hồng Phi phải bật cười, chỉ vào chóp mũi của Minh Trạm mà nói, “Đừng vô nghĩa với ta nữa, lúc trước ngươi đã đồng ý, chưa chi đã muốn tạo phản! Với lại nói về
chuyện ngân lượng, ngươi cầm ngân lượng của ta mà vì sao lại chẳng thấy
ngươi chủ động hầu hạ ta bao giờ!”
“Ta, ta chỉ mượn thôi mà.” Minh Trạm phản bác một cách tự ái, còn bồi thêm một câu, “Cũng không phải là không trả.”
“Trêu ngươi thôi, tưởng thật sao?” Nguyễn Hồng Phi sờ mặt hắn rồi lẩm bẩm, “Hình như lại béo lên thì phải.”
“Làm gì béo? Mẫu thân bảo ta dạo này gầy đi mà.” Minh Trạm quay
đầu nhìn Nguyễn Hồng Phi, nói một cách ghen tị, “Vì sao có người ăn
nhiều bao nhiêu cũng không béo, còn có người chỉ uống có chút nước mà đã nặng hơn hai lạng thịt rồi.”
Nguyễn Hồng Phi cười, “Béo một chút cũng dễ nhìn mà.”
“Đúng vậy.” Minh Trạm nói một cách tự tin, “Cái này gọi là gì
nhỉ, là gì nhỉ…” Bỗng nhiên nghĩ không ra cụm từ kia, bèn hỏi Nguyễn
Hồng Phi, “Béo cũng dễ nhìn, gầy cũng dễ nhìn, bẩm sinh là đã dễ nhìn
rồi, dù thế nào cũng rất đẹp mắt, câu này nói thế nào nhỉ?”
“Thật sự là ngốc mà.” Mắng cho một câu, Nguyễn Hồng Phi cúi đầu
khẽ hôn lên đôi môi hồng nhạt của Minh Trạm, dịu dàng nói, “Thiên sinh
lệ chất.”
“A! Đúng đúng! Chính là câu này, thiên sinh lệ chất!” Minh Trạm
vỗ đùi rồi đứng lên, co một chân đặt trên nhuyễn tháp, nói một cách
nghiêm túc, “Tuy rằng bề ngoài của ta không bằng huynh đệ Minh Lễ, bất
quá cũng không thua kém những người bình thường. Hôm kia chúng ta đi ăn
tảo thiện ở cửa hiệu bên ngoài, lão bản nương nơi đó còn khen ta tuấn tú nữa mà.”
Nguyễn Hồng Phi xen vào nói, “Là quán bánh nướng đó hả?”
“Ừ, bánh nướng hành của bà ta đặc biệt ngon miệng.” Minh Trạm
hoàn toàn không phát giác đã đi lạc đề, cứ tiếp tục nói, “Đã vậy còn
nhiều loại hành nữa chứ, bảo là một loại hành đồng quê, một loại hành
vườn nhà, một loại hành nước, dầu bên trong dùng là dầu dê, lớp bột thì
có pha thêm trứng gà và sữa dê, nhưng khi ăn vào chẳng hề cảm thấy mùi
tanh.” Chậc chậc lưỡi, “Thật sự là có tay nghề.”
Nguyễn Hồng Phi nghe Minh Trạm phát biểu cặn kẽ về bánh nướng
hành, bèn cười nói, “Bề ngoài của lão bản nương kia cũng y chang cái
bánh nướng, mỗi ngày bà ta đều nhìn cái bánh nướng nên nhìn ai cũng cảm
thấy tuấn tú. Chẳng lẽ người ta nói vài ba câu khách khí mà ngươi liền
tưởng thật sao?”
“Đâu có giống.” Minh Trạm phản bác, “Nếu những người trong triều nói những lời này với ta thì ta chẳng thèm tin đâu. Ngươi nói thử xem,
ta chỉ đến quán của bà ta mua bánh vài lần, khi ấy Hà Ngọc, Diêu Quang, a Lê đều đi cùng, lão bản nương chẳng khen ai mà chỉ khen một mình ta, có thể thấy được ta xác thực là không tệ lắm.”
Nguyễn Hồng Phi cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi, “Ừm, được bà bán bánh nướng khen một câu mà đã cao hứng như vậy hay sao?”
“Có người thật lòng ca ngợi ta thì đương nhiên ta cao hứng rồi.” Minh Trạm dứt lời, cười đến cong cả mắt.
“Coi chừng bà ta nhìn trúng ngân lượng của ngươi đó.”
Minh Trạm khoe khoang lâu như vậy mà chẳng thấy Nguyễn Hồng Phi
phụ họa một hai câu, ngược lại cứ liên mồm bàn ra, hại hắn mất hết thể
diện, nhất thời giận dữ, “Hứ! Nhiều người đi mua bánh như vậy mà đại
thẩm bánh nướng chỉ khen một mình ta!”
Giận đến hai canh giờ cũng không thèm để ý đến Nguyễn Hồng Phi.
An Định Hầu về đến phủ thì chân tay đều bủn rủn, xuống xe ngựa cũng phải có người dìu vào trong.
“Vào phòng của phu nhân.” Mấy ngày nay vì chuyện mỹ thiếp mà An
Định Hầu bị An Duyệt công chúa đánh cho thành đầu heo, vừa thẹn vừa
giận, bèn dọn ra ngủ ở thư phòng để dưỡng thương, nay xảy ra chuyện,
cũng bất chấp thể diện hay không thể diện, cứ đi thẳng vào chủ viện để
nói chuyện.
An Duyệt công chúa nhìn thấy An Định Hầu sẽ tức giận, cười lạnh
nói, “Phải chăng Hầu gia đã đi nhầm cửa? Đi, đưa Hầu gia đến Liên Hương
Tích Ngọc các đi.” Hai tiểu yêu tinh, một người tên là Liên Hương, một
người tên là Tích Ngọc. Tiểu mỹ nhân trong veo như nước, mặt mày dáng
người uyển chuyển, so với An Duyệt công chúa trừng mắt dựng thẳng hoàn
toàn hơn cả một ngọn núi. (Liên hương tích ngọc = thương hương tiếc
ngọc)
An Định Hầu cười làm lành, “Phu nhân, đừng nói đến chuyện bọn
nha đầu nữa. Ta mang các nàng trở về chính là tùy nàng xử trí mà.” Đuổi
xuống đám hạ nhân, An Định Hầu tự ngồi xuống nhuyễn tháp rồi thở dài,
“Đại họa sắp rơi xuống đầu rồi, có biết hay không?”
“Tai họa của Hầu gia thì liên quan gì đến ta!” Sánh về mỹ mạo và cách hầu hạ nam nhân thì An Duyệt công chúa đương nhiên không phải đối
thủ của Liên Hương Tích Ngọc, bất quá xuất thân của nàng thì lại cứng
rắn, lạnh lùng cười, “Tốt xấu gì ta cũng được Thượng hoàng phong là công chúa, chỉ cần không mưu phản thì chẳng có tai họa gì cả!”
An Định Hầu biết bản tính của An Duyệt công chúa, bất đắc dĩ
muốn ăn cơm dẻo thì lưng và thắt lưng làm sao có thể đứng thẳng cho
được? Bất quá cũng là lão phu lão thê, An Định Hầu đã sớm rèn luyện da
mặt, lần này vốn là hắn đuối lý trước, đành thở dài, “Đừng nói như vậy,
mau xuất ra sáu mươi vạn bạc đi?”
Lông mày của An Duyệt công chúa lập tức dựng thẳng, hỏi một cách cảnh giác, “Để làm gì?”
“Còn làm gì nữa!” Mồ hôi lạnh dính trên người khiến thân thể có
chút khó chịu, An Định Hầu thấp giọng nói, “Hoàng thượng biết rõ chuyện
Dương Châu rồi, ngay cả chiếc bình khảm bảo ngọc mà Dương gia mừng thọ
cho ta cũng đã biết. Ở trước mặt nàng thì không có gì khó nói cả, nay
Hoàng thượng không xử lý ta là vì nể mặt nhạc mẫu, tha cho ta trở về lập công chuộc tội, chẳng qua những thứ đã nhận lúc trước không nên để lại. Buông tha phần thu nhập thêm, đổi lại chúng ta được bình an, Khai Tuấn ở bên cạnh Hoàng thượng, cũng không sợ ngày sau không có tiền đồ.”
An Duyệt công chúa cả kinh, tạm thời dẹp cơn tức sang một bên,
ngỡ ngàng hỏi, “Làm sao mà Hoàng thượng biết được? Cái bình kia là cổ
vật trong cung của tiền triều mà. Có chút niên đại. Dương gia cũng chỉ
lén lút dâng tặng, làm sao Hoàng thượng biết được?”
“Được rồi.” An Định Hầu thở dài, “Hiện tại không nên nói đến
chuyện này nữa, Hoàng thượng anh minh sáng suốt, có chuyện gì mà không
biết không hiểu cơ chứ? Chỉ cần bình an là được, ta cũng rất biết chừng
mực.”
An Duyệt công chúa chỉ cảm thấy giống như bị cắt da cắt thịt, nhịn không được mà nói, “Hai năm này thật sự là uổng công vất vả.”
An Định Hầu than nhẹ một tiếng rồi im lặng không lên tiếng.