Cứ như vậy mà Vệ thái hậu triệu kiến cả nhà Tiêu Dao Hầu trước.
Nay phu thê hai người dẫn theo mấy đứa nhỏ đến hành lễ, Vệ thái
hậu cười nói, “Đứng lên đi, đều là người một nhà cả, khách khí như vậy
để làm gì.”
Vệ thái hậu và Tiêu Dao Hầu phu nhân đã quen biết từ thuở nhỏ,
cũng đã sớm gặp qua Tiêu Dao Hầu. Chẳng qua mọi người đã lâu không gặp,
nay gặp lại thì khó tránh khỏi có chút cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Vệ thái hậu lệnh cho cung nữ dâng trà điểm tâm, “Ngọc muội vẫn như xưa.”
Nghe Vệ thái hậu gọi nhủ danh của mình, Tiêu Dao Hầu phu nhân hé miệng cười, “Nô tỳ mỗi ngày đều nhìn gương trang điểm, chỉ cảm thấy
càng ngày càng già. Còn Thái hậu nương nương mới là vẫn như xưa.”
Tiêu Dao Hầu ca ngợi phu nhân của mình, “A Ngọc vẫn còn xinh đẹp mà.”
Vệ thái hậu cười, “Tiêu Dao Hầu vẫn như xưa.”
Vẻ mặt của Tiêu Dao Hầu phu nhân vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút
ngọt ngào, nghiêm giọng nói, “May là đang ở trước mặt Thái hậu nương
nương cho nên mới không so đo. Nếu để người ngoài nghe được thì không
chừng lại nói phu quân cuồng ngạo nữa.”
“Hoàng thượng vẫn còn ở trong triều bàn đại sự với các đại thần, ta nghĩ chúng ta có quen biết lại là thân thích, người trong nhà gặp
mặt nên cũng không cần phải kiêng dè. Đợi đến chính ngọ sẽ dọn một bàn
tiệc ở đây, thỉnh Hoàng thượng đến, mọi người nói nói cười cười, như vậy sẽ rất náo nhiệt.” Vệ thái hậu hơi giải thích một chút.
Tiêu Dao Hầu ngượng ngùng nói, “Thần vội vã dẫn bọn họ tiến cung mà chẳng để ý giờ giấc gì cả.” Nếu sớm biết như thế thì hắn đã đợi sau
giờ ngọ mới đến.
Tiêu Dao Hầu phu nhân khôn khéo hơn người, cảm thấy lời này của
phu quân cũng không dễ nghe, bèn vội vàng cười nói, “Nếu không phải
Hoàng thượng bận rộn thì chúng ta cũng không gặp được Thái hậu nương
nương như vậy. Chẳng có mấy ai may mắn như thế này đâu!”
Ánh mắt của Vệ thái hậu dừng trên người hai nhi tử và hai nhi nữ của Tiêu Dao Hầu rồi cười nói, “Đây là điệt tử và điệt nữ đó ư?”
Nhìn mấy đứa con của mình, Tiêu Dao Hầu phu nhân mỉm cười giới
thiệu, “Hai tiểu tử này, đứa lớn tên là Phượng Vinh, đứa nhỏ là Phượng
Hoa. Hai tiểu nha đầu thì đại tỷ là Phượng Uyển, tiểu muội là Phượng
Xuân.”
Đều là những hài tử biết cấp bậc lễ nghĩa, bọn họ đồng loạt đứng dậy thỉnh an Vệ thái hậu.
“Được rồi được rồi, ngồi xuống đi, đều là hảo hài tử cả.” Vệ
thái hậu tán thưởng một câu, tuổi tác của Vệ thái hậu lớn hơn Tiêu Dao
Hầu phu nhân một tuổi, nhưng Tiêu Dao Hầu phu nhân lại sinh con sớm hơn
cho nên Phượng Vinh lớn tuổi hơn Minh Trạm.
Đến chính ngọ, Minh Trạm hoàn tất nghị sự, hắn cũng đến đây dùng bữa, sau đó cả nhà Tiêu Dao Hầu mới tạ ơn rồi trở về phủ.
Tiêu Dao Hầu phu nhân thở dài với trượng phu của mình, “Đúng là
không ai có phúc bằng Thái hậu nương nương.” Xuất thân hầu phủ, sau đó
được gả vào Trấn Nam Vương phủ, nay có nhi tử giỏi giang như thế, thậm
chí còn trở thành Thái hậu.
Tiêu Dao Hầu mỉm cười, “Mỗi người đều có phúc phận của riêng mình, làm sao có thể phân bì cho được?”
Tiêu Dao Hầu phu nhân cũng không phải quá ngưỡng mộ Vệ thái hậu, dù sao thì nàng và trượng phu cũng là uyên ương cầm sắt, cuộc sống mỹ
mãn, trong nhà có đủ cả nam lẫn nữ, lại vinh hoa phú quý, tất cả đều có
đủ. Chẳng qua khi nghĩ đến đại nhi tử thì Tiêu Dao Hầu phu nhân liền đau đầu.
Đáng lý Tiêu Dao Hầu phu nhân nhìn trúng Từ Doanh Ngọc cho nhi tử của mình.
Xuất thân và tướng mạo của Phượng Vinh cũng không kém, chẳng qua tính nết cũng giống Tiêu Dao Hầu, thật sự là vô dụng. Thỉnh thoảng cũng không chịu mở miệng, nếu không thể thú một hiền thê thì e rằng ngày sau sẽ không dễ dàng gì.
Kết quả thế nào, tiểu tử chết tiệt này lại lén lút ở sau lưng
nàng đi làm rõ với Từ cô nương người ta rằng: Ta không thích cô nương,
cũng không muốn thú cô nương!
Sau khi biết được chuyện này thì Tiêu Dao Hầu phu nhân suýt nữa đã tức chết!
Đúng là tự cắt đứt đường sống của mình mà!
Từ Doanh Ngọc là ai? Phụ thân là Hộ bộ Thượng thư trong triều,
là lão sư của Hoàng thượng, hơn nữa Từ Doanh Ngọc là người có thủ đoạn
lợi hại, ai dám trêu chọc nàng ta? Phượng Vinh không khiến Từ cô nương
phái người lấy gậy gộc đuổi hắn ra ngoài thì Tiêu Dao Hầu phu nhân đã
cảm tạ trời đất lắm rồi!
Nhân duyên tốt như vậy mà lại bị nhi tử của mình đạp đổ, đúng là tiểu tử chết tiệt không biết nắm giữ phúc phận.
Minh Trạm cũng đang cùng Vệ thái hậu nói về chuyện của Tiêu Dao Hầu.
“Tiêu Dao Hầu thật tuấn tú.” Minh Trạm bấm ngón tay, “Hiện tại hắn cũng đã bốn mươi rồi, nhưng nhìn vẫn còn trẻ măng.”
Vệ thái hậu nhấp một ngụm trà rồi cười nói, “Nhiêu đây thì tính
là gì, năm đó Tiêu Dao Hầu còn trẻ cũng là mỹ nam tử nổi danh đế đô, chỉ hơi kém Nguyễn Hồng Phi một bậc mà thôi.”
“Hai nhi tử nhà hắn trông cũng rất khá.”
Vệ thái hậu mỉm cười trêu ghẹo, “Đừng để Đỗ Nhược Vương nghe được lời này.”
“Thuận miệng thì hoàng nhi sẽ nói thôi, mẫu thân không biết hắn
đâu, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng biết kiềm chế gì cả.” Minh
Trạm oán giận với mẫu thân của mình.
“Chuyện này ngươi không cần nói với ta.” Vệ thái hậu không có
nhiều hứng thú đối với chuyện tình cảm của nhi tử, vui thì sẽ nói những
câu buồn nôn, không vui thì sẽ oán trời than đất.
Minh Trạm thấp giọng nói với mẫu thân, “Hoàng nhi nghe nói Tiêu
Dao Hầu phu nhân nhờ An Duyệt công chúa giật dây để Phượng Vinh thú Từ
Doanh Ngọc thì phải.”
Vệ thái hậu cau mày, “An Duyệt càng ngày càng làm chuyện ấu trĩ.”
Vệ thái hậu và An Duyệt công chúa có chút hiềm khích trước kia,
cũng không phải vì ai khác mà là vì Phượng Cảnh Nam. An Duyệt công chúa
thật sự thích Phượng Cảnh Nam, khi ấy còn tỏ rõ nếu không phải Phượng
Cảnh Nam thì sẽ không xuất giá. Lúc bấy giờ Vệ thái hậu đi tranh vị trí
Thế tử phi của Trấn Nam Vương phủ hoàn toàn là vì gia tộc và Phương
hoàng hậu cố ý an bài.
Kết quả rất rõ ràng.
Trong quá trình tranh đoạt nam nhân thì An Duyệt quận chúa hoàn
toàn thất bại, bị Vệ thái hậu đàn áp thẳng tay. Nếu không phải cữu cữu
Nhân Tông hoàng đế vốn thiên vị sủng ái nàng thì so với Vệ thái hậu, quả thật là một người trên cao một người dưới đất.
Cho dù Nhân Tông hoàng đế có bất công thế nào thì chỉ với một
câu của Phương hoàng hậu, “Theo lý thì lời này không đến phiên thần
thiếp nói, nếu để thần thiếp nói thì sẽ không công bằng. Chẳng qua thần
thiếp phải nhắc nhở bệ hạ một câu, An Duyệt là ngoại sanh nữ của bệ hạ,
nhưng Cảnh Nam lại là thân nhi tử của bệ hạ.”
Cho dù có sủng ái ngoại sanh nữ thì chẳng lẽ lại hơn cả nhi tử của mình hay sao?
Nhân Tông hoàng đế là người mềm lòng, đối tượng mềm lòng của hắn cũng không phải chỉ dành cho một người, mà là đối với bất kỳ ai hắn
cũng mang lòng trắc ẩn thương xót. Phụ thân của An Duyệt quận chúa vì
cứu Nhân Tông hoàng đế mà tử nạn, vì thế Nhân Tông hoàng đế càng thêm
sủng ái yêu thương An Duyệt.
Bất quá Nhân Tông hoàng đế là phụ thân của Phượng Cảnh Nam, lần này hắn không phải gả ngoại sinh nữ, mà là thú thê cho nhi tử.
Trấn Nam Vương phủ xưa nay quyền thế hiển hách, bọn họ sẽ chọn
ai để làm Thế tử phi. Nhân Tông hoàng đế có thể đề bạc một chút ý kiến,
thậm chí ý kiến của hắn sẽ được người ta trịnh trọng cân nhắc. Nhưng
cũng không có nghĩa Nhân Tông hoàng đế có quyền quyết định trong chuyện
này.
Bởi vì Phượng Cảnh Nam được đưa làm tử tự của Trấn Nam Vương
phủ, trên thực tế Phượng Cảnh Nam và Nhân Tông hoàng đế đã cắt đứt quan
hệ phụ tử.
Vì vậy Nhân Tông hoàng đế cũng không quá cố chấp trong việc ủng
hộ Phượng Cảnh Nam thú An Duyệt, mà lúc ấy Vệ thái hậu chủ yếu mượn sức
từ phía tiền Trấn Nam Vương thái phi, vì vậy mới đánh bại An Duyệt quận
chúa một cách triệt để, chiếm được vị trí Thế tử phi của Trấn Nam Vương
phủ.
Cho nên hai người chướng mắt nhau cũng không phải chuyện mới đây.
Nếu tính trên phương diện lịch sử thì có thể xem là đã quá lâu dài.
Nghe được Minh Trạm nói An Duyệt công chúa làm ra chuyện hồ đồ
như vậy thì Vệ thái hậu bèn trách mắng nàng ta một câu. Từ Doanh Ngọc là nữ quan do Vệ thái hậu phái đến Hoài Dương, lúc này có người mưu tính
hôn sự cho Từ Doanh Ngọc, chẳng phải là cố ý tính kế nàng hay sao?
Vệ thái hậu lẳng lặng cân nhắc dụng ý muốn thú Từ Doanh Ngọc của Tiêu Dao Hầu phủ.
Minh Trạm thấy sắc mặt của mẫu thân không tốt bèn nói tiếp phần
còn lại, “Nhưng mà Phượng Vinh lại vội vàng tìm Từ Doanh Ngọc rồi bảo
rằng hắn không muốn, khiến cho Từ Doanh Ngọc bực bội một trận mà mắng
Phượng Vinh hơn nửa canh giờ.”
Vệ thái hậu nheo mắt lại, xem ra nước cờ triệu kiến tôn thất đến đế đô rất chính xác!
Minh Trạm vừa diện kiến Tiêu Dao Hầu xong thì tiếp theo có một
tin tức được truyền vào cung: Lưu Ảnh chuẩn bị rời bến thì gặp phải
phiền toái! Phiền toái này còn có dây mơ rể má với Nguyễn Hồng Phi!
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách Lưu Ảnh, hắn hoàn toàn là người vô tội.
Nói thế nào nhỉ, với con mắt thẩm mỹ của tiểu Minh ù thì hắn cảm thấy Lưu Ảnh có chút mị lực không giống người thường. Có thể thấy được
người nọ quả thật không tầm thường.
Lúc đầu khi Minh Trạm đăng cơ, đám công tử quyền quý của đế đô
đã bị thủ đoạn sấm sét của Minh Trạm đàn áp, nay tất cả đều cúi đầu mà
sống, hiện tại ít có kẻ nào dám ra đường sinh sự.
Nhưng có ai ngờ rằng, đám công tử quyền quý của đế đô yên tĩnh nhưng vẫn còn những kẻ ngốc nghếch thiển cận đến đế đô.
Lưu Ảnh người ta đến Đồ Thư Quán của đế đô để trả sách, tuy rằng là nguyễn Hồng Phi thay hắn mượn giúp, xưa nay Nguyễn Hồng Phi rất
chiếu cố đến các văn sĩ, huống chi Lưu Ảnh còn có mặt mũi của Lý Phương. Từ khi Lưu Ảnh gửi trả lại quyển sách đầu tiên thì Nguyễn Hồng Phi liền ra tay giúp Lưu Ảnh mượn thêm rất nhiềus ách.
Hiện tại Lưu Ảnh sắp quay ra biển, bèn đem sách đi trả.
Đáng lý chuyện này có thể để cho hạ nhân đi làm cũng được. Nhưng Lưu Ảnh nghĩ rằng lần này quay ra biển thì không biết đến năm nào tháng nào mới được bước lên đất liền một lần nữa, vì thế muốn đi dạo ở đế đô
nhiều một chút, cho nên hắn dẫn theo thị vệ rồi ra ngoài.
Minh Trạm triệu kiến Tiêu Dao Hầu, Lâm Giang Hầu, Cẩm Y Hầu,
Thiện Nhân Hầu đến đế đô, cả nhà Tiêu Dao Hầu đến đầu tiên. Bản tính của Cẩm Y Hầu khác với Tiêu Dao Hầu, hơn nữa Cẩm Y Hầu rất chú trọng đến
việc phô trương, hắn phái nhi tử đến đế đô để an bài chỗ ăn ở trước rồi
sau đó mới tiến đến đế đô, như vậy cũng sẽ đỡ bất tiện.
Cẩm Y Hầu khác với bản tính cả đời chung tình của Tiêu Dao Hầu,
Cẩm Y Hầu nổi tiếng là háo sắc, nạp cả đống tiểu thiếp, sinh cả đống con cái. Lần này Cẩm Y Hầu chỉ phái thứ tử và tam tử đến đế đô trước, ven
đường dẫn theo quản sự để lo lắng chuyện ăn ở.
Những kẻ đã quen làm cường hào ác bá thì thường vô pháp vô thiên, không biết phân biệt phải trái.
Tam tử của Cẩm Y Hầu là Phượng Lật cùng nhị ca Phượng Tảo đến đế đô trước, bởi vì hành trình của lão phụ thân trễ nãi cho nên huynh đệ
hai người cũng tùy ý đi ngao du xem khí phái của đế đô thế nào.
Phượng Tảo thích đọc sách làm thơ, hắn sợ Phượng Lật một mình đi ra ngoài gặp rắc rối nên luôn đem Phượng Lật theo bên cạnh.
Có câu, không phải oan gia không đối đầu.
Đoàn người Phượng Lật và Phượng Tảo ngẫu nhiên gặp phải đám người Lưu Ảnh.
Lưu Ảnh không phải tiểu thư khuê các, đương nhiên là cưỡi ngựa.
Nét đẹp của Lưu Ảnh thật sự khác người thường. Giống như Nguyễn Hồng
Phi, đẹp một cách bá đạo, ngươi không thừa nhận cũng không được. Nhưng
nét đẹp của Lưu Ảnh chính là ở mị lực, người càng nhìn càng thấy thú vị, càng nhìn càng luyến tiếc buông tay.
Phượng Lật đã sớm trưởng thành, sinh ở chốn phồn hoa như Đông Nam thì có dạng tiểu mỹ nhân nào mà hắn chưa thấy qua đâu.
Giống Lưu Ảnh, những kẻ lỗ mãng có thể sẽ nhìn không ra nét đẹp
của Lưu Ảnh. Nhưng đối với Phượng Lật, người này vừa liếc mắt nhìn thấy
Lưu Ảnh thì bỗng dưng trở nên đờ đẫn như kẻ ngốc.
Tuy rằng trong lòng của Lưu Ảnh chán ghét ánh mắt của người này nhưng hắn cũng không muốn gây chuyện mà chỉ dẫn thủ hạ rời đi.
Khi hai con ngựa của hai người băng qua nhau thì bỗng nhiên
Phượng Lật nắm lấy cánh tay của Lưu Ảnh rồi mỉm cười nói, “Vị công tử
này, Phượng mỗ và công tử vừa gặp như đã quen thân. Công tử có thể lưu
lại tính danh để kết giao bằng hữu hay không?”
Lưu Ảnh chỉ thản nhiên nói, “Ta không có hứng thú, xin công tử hãy buông tay ra. Ban ngày ban mặt mà công tử làm gì thế này?”
Phượng Tảo mắng đệ đệ một tiếng, “Tam đệ, ngươi thật thất lễ.”
Bèn kéo lấy tay của đệ đệ rồi tạ tội với Lưu Ảnh, “Gia đệ vô lễ với công tử rồi.”
Lưu Ảnh liền dẫn thủ hạ quay trở về.
Lúc đầu hắn nghĩ rằng chuyện này đến đây là chấm dứt.
Không ai ngờ là Phượng Lật lại có chút thủ đoạn, người này tìm hiểu nguồn gốc của Lưu Ảnh rồi tìm tới tận nơi.
Lưu Ảnh không sợ, hắn vốn là nhân sĩ đế đô, là nhi tử của gia
đình học thức, nhưng thị vệ bên cạnh hắn đều là thủ hạ của Lý Phương. Lý Phương hào phóng cho hắn quay về đế đô là vì Lý Phương biết rõ Nguyễn
Hồng Phi đã thiết lập quan hệ ngoại giao với Hoàng thượng ở đế đô, lại
thường xuyên cư ngụ tại đế đô, ít nhất đem người của mình giao cho
Nguyễn Hồng Phi thì Lý Phương sẽ yên tâm. Còn nữa, Lý Phương cũng phái
thị vệ tin cậy để bảo hộ kiêm quản lý Lưu Ảnh.
Không thể không thừa nhận Lưu Ảnh là người có thủ đoạn và mị
lực, Phượng Lật chỉ mới gặp được Lưu Ảnh vài lần, hơn nữa Lưu Ảnh cực kỳ lãnh đạm đối với hắn, nhưng hắn cố sống cố chết mà bám theo.
Vào buổi tối trước ngày đám người Lưu Ảnh chuẩn bị quay ra biển
thì biệt viện liền bị quan binh Phủ doãn đế đô bao vây, thị vệ tâm phúc
của Lý Phương nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ rồi lập tức lui trở vào phòng, thấp giọng nói, “Bên ngoài đã bị quan binh bao vây, để ta che chở cho
công tử phá vây.”
Hải tặc cũng có kỷ luật và tình nghĩa của hải tặc, ngày thường
tuy rằng Lưu Ảnh lãnh đạm nhưng cũng không khó nói chuyện. Tuy nhiên lúc này Lưu Ảnh lại lắc đầu, sắc mặt lãnh đạm, “Nếu chạy không được thì
không cần phải chạy. Lúc trước Lý Phương đã nhờ Đỗ Nhược Vương bảo hộ
cho ta. Cứ thỉnh quan binh tiến vào, chính không sợ tà, ta sẽ nói chuyện với bọn họ.”
Lý Hải cực kỳ do dự, Lưu Ảnh nói, “Bằng không ngươi dẫn người đi đi. Ta không đi.”
“Các ngươi võ công cao, không cần che chở cho ta thì có thể giảm bớt nguy hiểm. Ta không sao cả, chết hay sống thì ta cũng không bận
tâm.” Lưu Ảnh nhìn Lý Hải rồi nhắc nhở, “Muốn đi thì phải đi sớm, nếu
không chốc lát nữa chắc chắn sẽ có người đến gõ cửa.”
Cứ như vậy mà đoàn người Lưu Ảnh rơi vào trong tay Phủ doãn đế đô Điền Vãn Hoa.