“Ban đầu định ngày mai rời đi, nhưng mấy hôm nay trời mưa, trên
biển lại có bão, đành phải trì hoãn thêm vài ngày.” Nguyễn Hồng Phi cười nói, “Nghe nói ngươi triệu Tiêu Dao Hầu, Lâm Giang Hầu, Cẩm Y Hầu và
Thiện Nhân Hầu đến đế đô à?”
Minh Trạm gật đầu, “Bọn họ đều là tôn thất, sau khi đăng cơ ta
vẫn chưa gặp bọn họ. Tuy rằng quan hệ huyết thống khá xa nhưng gặp mặt
một lần cũng tốt.”
“Là chủ ý của Thái hậu à?” Nguyễn Hồng Phi mỉm cười. Ban đầu
Minh Trạm coi như thân thiện mượn sức họ hàng tôn thất của các Công
chúa. Đến khi Minh Trạm đăng cơ, dần dần nắm quyền to thì lại phân chia
huyết thống gần xa.
Cũng không thể nói Minh Trạm vong ân phụ nghĩa, dù sao thì Minh
Diễm và Minh Nhã cũng có quan hệ huyết thống gần với Minh Trạm, hơn nữa
thuở nhỏ có quan hệ không tệ, nếu vì thể diện chí công vô tư mà đề bạt
ngoại nhân, áp chế người một nhà thì hắn sẽ không còn là Hoàng đế nữa,
mà đã là một thánh nhân.
Sau lần mở yến hội chiêu thương cảng Thiên Tân thì Nguyễn Hồng
Phi đã nghe phong thanh rằng Vệ thái hậu có nhắc đến Tiêu Dao Hầu phu
nhân trong yến hội. Khi đó Nguyễn Hồng Phi đã biết chủ ý của Vệ thái hậu là gì.
Minh Trạm đăng cơ, dù sao cũng không phải huyết thống chính thức của Phượng Cảnh Kiền, tuy rằng đám tôn thất này có quan hệ huyết thống
hơi xa nhưng cũng nên gặp một lần, có thể ban ân đồng thời sử dụng cũng
tốt. Vả lại hiện tại triều đình đã có ngân lượng.
Nguyễn Hồng Phi nói, “Nay ba vị hoàng tôn đều ở trong tay ngươi, Thái thượng hoàng còn sống, phụ vương của ngươi ở Tây Nam có hơn mười
vạn binh mã, muốn đảo điên ngôi vị Hoàng đế của ngươi thì chẳng phải
chuyện dễ dàng.”
“Bởi vì không phải dễ dàng nên mới có người bày ra đại cục kinh
thiên động địa như vậy, muốn từng bước hủy hoại thanh danh uy tín của
ta.” Minh Trạm lạnh lùng nói, “Nay có nói những điều này thì cũng vô
dụng, ta đã làm Hoàng đế, đương nhiên phải tiếp tục làm.”
Thái thượng hoàng đã làm như thế nào?
Tự mình chủ động thoái vị như Phượng Cảnh Kiền thì sướng rồi. Nếu bị bức thoái vị thì Minh Trạm có chết cũng không thể cam tâm!
Đối với chuyện quỷ thần của Chung đạo sĩ thì Nguyễn Hồng Phi
cũng không có cách nào tốt hơn để đối phó, dù sao người ta ở trong tối
còn bọn họ ở ngoài sáng.
Giống như lời của Minh Trạm, Chung đạo sĩ không còn hô hấp ở
trước mặt Minh Trạm, xem như đã chết, trần duyên đã hết, hô lên một
tiếng rồi chết đứng, thật sự có vài phần thần bí khó lường.
Vì sao Minh Trạm đòi thiêu thi thể của Chung đạo trưởng, đó
chính là vì sợ Chung đạo trưởng giả chết, nếu đem thi thể của người này
ném ra ngoài cung, vài hôm sau như Nguyễn Hồng Phi lúc trước, Chung đạo
trưởng sống lại. Minh Trạm đương nhiên không tin có chuyện người chết sẽ sống lại, nhưng ở thời đại mà mọi người hết lòng tin tưởng thần tiên
Phật tổ Bồ tát, cho dù Minh Trạm không tin thì vẫn có vô số người nguyện ý tin tưởng.
Chung đạo trưởng chết đi sống lại sẽ trở thành thần tiên, như vậy sẽ gây cho Minh Trạm vô số phiền phức.
Cho dù là vua của một nước nhưng nếu đối đầu với thần tiên thì
đám dân chúng nhất định sẽ có khuynh hướng nghiêng về phía thần tiên.
Ở thời đại này chính là như thế.
Lúc trước anh minh như Hán Vũ Đế mà còn bị đạo sĩ lừa, huống chi là dân chúng.
Nếu không phải Minh Trạm có linh hồn không giống người thường
thì không biết có sợ hãi trước cái chết của Chung đạo trưởng hay không.
Cho dù là Hoàng đế hay người thường, phàm là kính sợ chuyện gì đó thì
con người sẽ dễ dàng bị qua mặt.
Minh Trạm thông minh hơn hẳn người bình thường, khi hắn nhìn
thấy Chung đạo trưởng mất hô hấp một cách thần bí như vậy, với bản tính
đa nghi của mình thì Minh Trạm lập tức hiểu rõ: Vì sao Chung đạo trưởng
lại chết?
Cho dù là Chung đạo trưởng giả chết hay là chết thật thì giờ
khắc này Minh Trạm đã nhận ra một điều, hắn muốn tìm hiểu nguồn gốc
nhưng kết quả lại bị người ta tương kế tựu kế giả thần giả quỷ. Cho nên
tuyệt đối không thể để cho Chung đạo trưởng sống sót.
Chỉ cần Chung đạo trưởng chết hoàn toàn, ngày sau cho dù có xuất hiện thêm bao nhiêu Chung đạo trưởng thì ít nhất đó vẫn là kẻ giả mạo!
Hơn nữa Minh Trạm đã có cách đối phó với cục diện giả thần giả quỷ này.
Hiện tại Tập san Hoàng thất lại một lần nữa phát huy tầm quan trọng của nó.
Thông qua kinh nghiệm của mình, Minh Trạm tự tay sáng tác một
chương Về việc bị đạo sĩ lừa như thế nào, sau đó lại vạch trần cho dân
chúng biết những thủ đoạn lừa đảo của các đạo sĩ.
Trong vườn, chim chóc ríu rít, hương hoa thoang thoảng, bên dưới rặng cây tử đằng xanh ngắt vẫn là bàn cờ được thiết kế tinh xảo, bên
cạnh bàn cờ chỉ có một chiếc ghế, người nọ thanh thản ngồi trên ghế, đưa lưng về phía ánh mặt trời, dưới đất lưu lại một vệt cắt màu xanh trong
suốt. Bàn tay xinh đẹp tuyệt trần cầm lấy một quân cờ màu đen bóng
loáng, cần cổ của hắn hơi cúi xuống, đang nhìn cục diện bế tắc trên bàn
cờ.
“Hoàng đế bệ hạ của chúng ta thật sự không giống người thường.”
Trong tay của người này ngoại trừ những quân cờ trắng đen thì còn một tờ Tập san Hoàng thất, hắn vui vẻ ca ngợi, “Anh minh quả quyết, thật sự là thế gian hiếm thấy.”
“Công tử cần gì phải ca ngợi khí thế của người khác mà tự hủy diệt oai phong của mình như vậy.”
“Cũng không phải là ca ngợi khí thế của người khác mà đây là
thực tế.” Một tiếng thở dài thật khẽ, “Kế hoạch của chúng ta đã bị Hoàng đế nhìn thấu, thật tiếc cho Chung Sơn Tử.”
“Khi Sơn Tử được đưa đến đế đô thì đã sẵn sàng để hy sinh vì công tử rồi.”
“Ta sẽ không để cho Sơn Tử phải chết uổng phí.” Người này thản
nhiên phân phó, “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu Hoàng đế bệ hạ đã
phá cục diện này thì tạm thời đừng để Nam Tử lộ diện. Qua một thời gian
nữa sẽ có chuyện khác cần dùng đến hắn!”
“Công tử, như vậy chẳng phải tâm huyết mấy ngày nay của công tử sẽ uổng phí hay sao?”
“Nay thiên hạ thái bình, không gì có thể phá hủy quyền vị của
Hoàng đế bệ hạ, nếu Nam Tử lộ diện thì chỉ như lấy trứng chọi đá mà
thôi. Địch tiến ta lui, nếu lúc này để Nam Tử ra ngoài thì chẳng khác gì đưa cổ vào dưới lưỡi đao của Hoàng đế bệ hạ.” Vuốt ve quân cờ đen trong tay, “Tất cả quân cờ đều có tác dụng riêng, chỉ chờ ngươi đặt ở chỗ
thích hợp mà thôi.”
Minh Trạm bắt đầu tuyên truyền bài trừ thủ đoạn lừa đảo của
giang hồ và các hoạt động mê tín trong xã hội. Mặc dù có rất nhiều người ngầm mưu tính đối với Minh Trạm nhưng giờ khắc này hắn đang chứng tỏ
quyền lực vô hạn của mình.
Minh Trạm đem tất cả thủ đoạn mà hắn biết viết lên Tập san Hoàng thất, tỷ như vớt bạc trong chảo dầu, xách nước bằng thùng lủng đáy, sai quỷ gõ cửa, một loạt bí quyết trong các thủ đoạn lừa đảo đều bị hắn
viết ra.
Đồng thời thu thập danh tính đám người giang hồ dùng thủ đoạn
lừa đảo rồi viết lên Tập san Hoàng thất, phát hành Tập san Hoàng thất
trong phạm vi cả nước. Cho dù là ở thâm cùng sơn cốc thì cũng sẽ theo
đường núi truyền xuống địa phương thị trấn, yêu cầu quan huyện địa
phương tổ chức cho tú tài có học thức xuống nông thôn tuyên truyền bài
trừ các hoạt động mê tín lừa đảo.
Hành động này không ảnh hưởng đến Minh Trạm nhưng có một có lượng lớn người ở Thiên triều bị phá sản.
Trước kia thường ngồi trong chùa bán dược cao, giả thần giả quỷ
gì đó, hoặc là bán thuốc tăng lực này nọ, dù sao thì vô số người trong
giang hồ đã bị Minh Trạm đạp đổ bát cơm. Mắt thấy hiện tại thị trường
không ổn, thôi đành cởi đạo bào, thu dọn hành lý hồi hương làm ruộng cho xong.
Lúc này ứng theo xu thế hiện tại, vô số chiến binh phản đối mê
tín dị đoan lần lượt xuất hiện, trong đó có một người nằm ngoài dự đoán
của Minh Trạm, Phò mã của Thục Nhàn nhị Công chúa, Triển Thiếu Hi.
Ấn tượng của Minh Trạm đối với Triển Thiếu Hi chính là một người rụt rè, phu thê hai người đều là như thế.
Thục Nhàn đại Công chúa không có mẫu tộc hiển hách, mẫu thân
thất sủng, cũng không phải trưởng nữ, tính tình lại dịu dàng, cũng không thích tranh giành tình cảm, nếu so sánh về địa vị giữa các Công chúa
thì hoàn toàn kém xa Thục Viện đại Công chúa.
Thậm chí khi ở trước mặt Phượng Cảnh Kiền thì cũng không được
sủng ái như Thục Viện đại Công chúa, điểm này có thể nhìn ra thông qua
phu gia của hai người.
Tính tình của phu thê hai người có chút tương tự, tỷ như Triển
Thiếu Hi, người ta là nhiều năm xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, chỉ lo bón
cây trồng hoa trong vườn, an hưởng tôn vinh, thờ ơ đối với mọi chuyện
trong triều.
Sau khi Minh Trạm đăng cơ thì Minh Trạm cũng đối xử khác biệt
với Phò mã của ba vị Công chúa. Đương nhiên đại Phò mã Lục Văn Thao bị
đệ đệ Lục lão bát liên lụy, mất hết thể diện. Còn Phò mã Ôn Trường Phong của tam Công chúa thì lại được tân hoàng coi trọng, rất có địa vị trong triều.
Triển Thiếu Hi lại là một quái nhân.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Minh Trạm đối với Triển Thiếu Hi là
tiểu tử này từng đi theo Tăng Tĩnh: nữ tế của Từ Tam đến Từ phủ để hòa
giải cho Từ Doanh Ngọc và Tăng Tĩnh, kết quả là bị Từ gia huynh đệ ngộ
thương, cái trán bị gạch đập trúng. Minh Trạm quan tâm đến đường tỷ phu
nên đã ban thưởng ngự y và dược liệu đến phủ nhị Công chúa, sau đó Triển Thiếu Hi dâng tấu chương tạ ơn.
Bên trong là những hàng chữ lả lướt đẹp tuyệt trần.
Minh Trạm không có trình độ thưởng thức chữ viết, cho dù đem Lan Đình Tập Tự của Vương Hi Chi đặt trước mặt Minh Trạm thì hắn cũng nhìn
không ra có gì đặc sắc trong đó. Đương nhiên hắn cũng không thấy chữ của Triển Thiếu Hi có gì là đẹp hay xấu.
Vẫn là lúc trước Minh Trạm nhìn thấy tấu chương của Triển Thiếu
Hi, đối với việc người này bị đập đầu vì xen vào chuyện nhà người ta thì hắn cảm thấy thật vui sướng khi Triển Thiếu Hi gặp họa. Bèn đem chuyện
này kể với Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi liền liếc mắt nhìn quyển tấu chương trên tay của Minh Trạm, nhất thời tán thưởng chữ viết của Triển
Thiếu Hi, khen đến mức như thể có một không hai trên đời này.
Vì vậy Minh Trạm mới nhớ kỹ Triển Thiếu Hi có chữ viết không tệ.
Lần này Minh Trạm triển khai hoạt động chống mê tín dị đoan,
Triển Thiếu Hi bỗng nhiên đứng ra xung phong, hắn rất đồng ý đối với cử
chỉ này của Minh Trạm, người này cũng rất khéo ăn nói, “Bệ hạ cơ trí hơn người, thế gian hiếm thấy, không ai có thể sánh bằng.” Trước tiên khen
người ta, người ta bảo lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho
vừa lòng nhau. Thành thật mà nói thì những người có thể làm Hoàng đế
ngoại trừ chỉ số thông minh thì đều phải dựa vào thủ đoạn của mình,
tuyệt đối không có kẻ ngốc.
Minh Trạm thì lợi hại hơn, tuy rằng hắn cảm thấy cuộc đời của
hắn từ đầu đến cuối đều là thời thế tạo anh hùng. Nhưng có ai chịu tin
tưởng cơ chứ?
Vị bệ hạ này lấy thân phận Thế tử Trấn Nam Vương đến đế đô vốn
là hỗ trợ cứu viện, kết quả là bốn nhi tử của Thái thượng hoàng đều đi
về Tây Thiên. Tiếp theo Thái thượng hoàng đang ở tuổi tráng niên lại
thoái vị nhường ngai vàng cho vị bệ hạ này.
Nếu ai nghĩ rằng chỉ số thông minh của Minh Trạm có vấn đề thì chính cái đầu của người đó mới là có vấn đề.
Đừng nhìn Triển Thiếu Hi người ta ngày thường vô thanh vô tức
không tham dự triều chính, đối với Minh Trạm thì hành động này xem như
khá thông minh. Đã là Phò mã, vinh hoa phú quý chẳng thiếu thứ gì. Minh Trạm lại cải cách quy củ ở phủ Công chúa, nay cuộc sống của Phò mã và
Công chúa cũng không tệ.
Nếu Minh Trạm ở vào địa vị của Triển Thiếu Hi thì e rằng cũng lựa chọn như Triển Thiếu Hi.
Chỉ cần Công chúa Phò mã không mưu phản thì có Hoàng đế nào lại không muốn đối xử tử tế với Công chúa để đổi lấy mỹ danh cơ chứ.
Cho nên mới nói tuy rằng Triển Thiếu Hi nhún nhường nhưng cũng không phải ngu ngốc.
Hai người thông minh gặp nhau thì khi nói chuyện sẽ không buồn tẻ.
Triển Thiếu Hi chỉ tán thưởng Minh Trạm trên mặt hình thức, hắn
không dám nịnh hót quá nhiều, cũng không phải hắn không khéo mồm, mà
thật sự nếu nịnh hót quá nhiều thì sẽ khó tránh khỏi mà bị rớt giá trong lòng Hoàng thượng. Vì vậy Triển Thiếu Hi vẫn duy trì bản tính rụt rè
của mình mà ca ngợi Hoàng thượng một câu, sau đó lập tức nói vào chính
sự, “Rất nhiều người trong thiên hạ vẫn còn ngu muội, xem mấy pho tượng
và đám đạo sĩ giả thần giả quỷ là ân nhân cứu mạng, thà rằng tin đám đạo sĩ nói xằng nói bậy chứ không chịu đi tìm căn nguyên để giải quyết vấn
đề, thật sự là ngu không ai bằng.”
“Cũng may bệ hạ tiên phong thay thiên hạ diệt trừ tà khí khiến
cho tiểu thần vô cùng cảm phục. Nếu bệ hạ có chỗ nào cần tiểu thần thì
cứ hạ lệnh cho tiểu thần. Tiểu thần làm trâu làm ngựa cũng sẽ phục vụ bệ hạ.” Triển Thiếu Hi bỗng nhiên tự đề cử chính mình hỗ trợ việc phản đối các hoạt động mê tín dị đoan.
Minh Trạm cảm thấy hơi khó hiểu, hắn cũng không lập tức đồng ý
mà chỉ mỉm cười, “Nghe nói tỷ phu xưa nay thân mình không khỏe, vẫn luôn ở nhà tịnh dưỡng, hiện tại đã ổn chưa?”
Nghe Minh Trạm hỏi như thế thì trên mặt của Triển Thiếu Hi liền
hiện lên một chút ngượng ngùng, thấp giọng nói, “Khiến bệ hạ chê cười,
thật sự là tiểu thần không có bản lĩnh, lại không giỏi giao tế, thuở nhỏ đã lường biếng, vì vậy chỉ ở nhà chăm bón cây cỏ.”
“Như vậy vì sao hiện tại tỷ phu lại…”
Sắc mặt của Triển Thiếu Hi trở nên ảm đạm, hắn thở dài, “Không
dối gạt bệ hạ, bệ hạ cũng biết nhân khẩu trong nhà của tiểu thần rất
thưa thớt, đến đời của tiểu thần thì chỉ còn lại một mình tiểu thần. Kỳ
thật trước tiểu thần có một huynh trưởng và một tỷ tỷ, chẳng qua gia phụ hết lòng tin theo đạo thuật thần tiên, ngày thường thích tới lui cùng
bọn đạo sĩ, vì luyện đan dược để tu luyện thành tiên mà gia tài cơ hồ
tiêu tán. Trong nhà bất kỳ ai nhiễm bệnh đều không được thỉnh đại phu.
Gia phụ sẽ luyện đủ loại đan dược để cho uống, huynh tỷ cứ như vậy mà
mất mạng. Mẫu thân bởi vì chuyện của huynh tỷ mà không biết đã tranh cãi với gia phụ bao nhiêu lần. Nhưng có cách nào đâu? Sau đó mẫu thân cũng
qua đời từ rất sớm. Tiểu thần sở dĩ có thể sống sót là vì thuở nhỏ tiểu
thần bướng bỉnh, khi đó trong nhà cơ hồ đã khuynh gia bại sản, trong nhà chỉ còn một vài lão bộc trông coi, gia phụ vẫn trầm mê vào việc luyện
đan dược. Khi còn bé tiểu thần đã lén ra ngoài học mấy trò lừa bịp, vì
vậy mới qua mặt được gia phụ mà không phải uống đan dược, cho nên mới
sống đến ngày hôm nay.”
“Thần tiên đạo sĩ chẳng qua chỉ là mị dân mà thôi! Đạo sĩ luyện
đan thì nhiều nhưng có ai tận mắt thấy đạo sĩ thành tiên hay chưa?” Giữa mi tâm của Triển Thiếu Hi hiện lên một chút chán ghét, “Những thứ thần
thần quỷ quỷ này, nhỏ thì ngu dân, lớn thì ngu quốc! Bệ hạ ra lệnh cấm
đoán quả thật là vạn cổ anh minh!”
Triển Thiếu Hi chủ động tiên phong giết giặc, Minh Trạm cũng đành chấp nhận.
Kết quả là đám đạo sĩ giang hồ đem cừu hận đối với triều đình trút hết lên đầu của nhị Phò mã.
Nếu là đâm búp bê vải có hiệu quả thì đạo sĩ giang hồ đã đâm nát vị nhị Phò mã này từ lâu rồi.
Triển Thiếu Hi cũng có chút bản lĩnh, đừng nhìn người này ngày
thường bón cây trồng hoa, không màng thế sự, nhưng khi bắt tay vào làm
thì quả thật chỉ có thể dùng ba từ để miêu tả : Nhanh, Chuẩn, Độc.
Triển Thiếu Hi dâng tấu chương cho Minh Trạm, bên trong viết ra
lai lịch của đạo sĩ khắp cả nước, sau đó ra lệnh cấm vận tất cả thầy
tướng số dân gian, phần tấu chương viết lưu loát hết ba ngàn chữ.
Trong đó bao gồm môn quy của các chùa chiềng, việc thu nạp bao
nhiêu đệ tử, đồng thời liệt kê biện pháp trừng phạt, tất cả đều tỉ mỉ rõ ràng, thủ đoạn vô cùng lợi hại.
Hơn nữa, cả chục năm sau Triển Thiếu Hi vẫn kiên trì công tác
này, vì thế khi Võ hoàng đế chấp chính thì hoạt động tôn giáo được quản
lý rất nghiêm ngặt. Cho dù là các phu nhân của đại quan đi thắp hương
bái Phật cũng đều chọn những chùa chiềng chính quy, đám thầy cúng bà
đồng đều bị đả kích bằng một đòn trí mạng.
Triển Thiếu Hi quả thật là một quái nhân trong các Phò mã.
Cũng có lúc Minh Trạm đã nghĩ rằng, nếu không phải hắn mở ra
hoạt động khai trừ mê tín dị đoan thì có lẽ cả đời này hắn và Triển
Thiếu Hi sẽ không có duyên phận quân thần tâm đắc như vậy.
Triển Thiếu Hi chưa bao giờ phát biểu ý kiến đối với triều đình, hắn cũng ít khi giao tế, chỉ lui tới với đám bằng hữu hợp ý. Triển
Thiếu Hi chỉ thích làm chuyện mà mình thích, hơn nữa người này rất có
trách nhiệm, cứ cách nửa tháng thì hắn sẽ chủ động cầu kiến Minh Trạm để báo cáo tiến độ công tác. Tỷ như chúng ta đã bắt được bao nhiêu thầy
cúng bà đồng, bao nhiêu kẻ giả làm hòa thượng, bao nhiêu tên giang hồ
bịp bợm, kết quả xử trí như thế nào, tất cả đều được thuật lại tỉ mỉ.
Minh Trạm cho rằng Triển Thiếu Hi là một người tương đối rất có trách nhiệm.
Hơn nữa ngay lúc này có một người như Triển Thiếu Hi đứng ra gánh lấy cừu hận thay mình thì thật là quá tốt.
Cái gì gọi là lãi gấp đôi?
Đây mới gọi là lãi gấp đôi này!
Minh Trạm khá là hài lòng đối với thái độ làm việc của Triển
Thiếu Hi, lúc này Minh Trạm lại không biết mẫu thân và ái nhân của hắn
đang diễn ra một cuộc nói chuyện hoàn toàn khác thường.
Mà nội dung không phải là ai khác, chính là Minh Trạm, người vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Khí hậu ở Tây Nam rất đẹp, tình hình ở đế đô cũng thế.
Cho dù Thổ hoàng đế ở Trấn Nam Vương phủ có hiển hách phú quý
như thế nào thì cũng hoàn toàn không thể sánh bằng khí phái của thiên tử ở đế đô.
Từ khi Minh Trạm làm Hoàng đế, Vệ thái hậu làm Thái hậu thì nàng đã có được một vị trí tương đối an toàn. Cảm giác an toàn sẽ làm cho
người ta thoải mái, biểu hiện trên người của Vệ thái hậu chính là nữ
nhân này càng ngày càng trở nên uy nghi một cách ung dung tự tại.
Kỳ thật trên người nữ nhân thì sự uy nghi của kẻ cao cao tại thượng cũng không phải bình thường.
Vệ thái hậu mặc bộ y phục màu đinh hương, trên đầu búi tóc đơn
giản, cài một chiếc ngọc trâm hình phượng, toàn thân không đeo trang
sức, nhưng nàng chỉ cần ngồi yên một chỗ thì người ta sẽ phát hiện đó là một loại cảm giác áp chế rất nặng nề.
Đương nhiên Nguyễn Hồng Phi không sợ sự uy nghi này của Vệ thái hậu.
Thỉnh thoảng Nguyễn Hồng Phi còn trêu chọc một câu, “Vệ tỷ tỷ gọi ta đến có chuyện gì cần phân phó ư?”
Khác với Minh Trạm da mặt dày sẽ thường xuyên làm ra một vài
chuyện mất thể diện, Vệ thái hậu xưa nay làm gì cũng rất khéo léo và giữ vững phong thái, khiến người ta không thể nói ra chữ không. Khi còn trẻ Nguyễn Hồng Phi đã có chút hảo cảm trên phương diện bằng hữu đối với Vệ thái hậu, đương nhiên chuyện này cũng có chút liên quan đến hành vi
phóng khoáng của Nguyễn Hồng Phi.
Nói theo cách của Minh Trạm thì đây gọi là không đứng đắn, bên
cạnh Nguyễn Hồng Phi luôn có đám ruồi bu chính là vì hắn tự mình trêu
chọc mà ra!
Nguyễn Hồng Phi và Vệ thái hậu kỳ thật có chung tiếng nói, hai
người đều là những tay lão làng trên phương diện chính trị, thường xuyên có quan điểm nhất trí một cách kinh người.
Nhưng khi gặp phải một kẻ thích ghen tuông như Minh Trạm thì khi hai người uống trà trò chuyện sẽ cố gắng tránh mọi sự hiểu lầm không
cần thiết. Thật ra Minh Trạm cũng không nói cái gì nhưng hắn sẽ nheo mắt lại mà nhìn, cho dù Vệ thái hậu là mẫu thân của Minh Trạm thì cũng thật sự muốn tát cho hai người bọn họ một cái rồi hét lớn một tiếng, “Ngươi
lại suy nghĩ miên man rồi! Ngươi lại suy nghĩ miên man rồi!”
Vệ thái hậu rất coi trọng lễ nghi, đương nhiên sự tức giận này cũng chỉ xuất hiện trong đầu mà thôi.
Gặp phải hủ dấm chua như vậy nhưng lại là người quan trọng đối
với mình, cho dù là Vệ thái hậu hay Nguyễn Hồng Phi thì cũng chỉ có thể
đem hai chữ nhẫn nại đặt lên hàng đầu.
Bởi vậy nếu không có chuyện quan trọng thì Vệ thái hậu sẽ hiếm khi mời Nguyễn Hồng Phi đến nói chuyện.