Lão đại hướng Khả Mi chau mày, điệu bộ tuy bình thản nhưng mắt, tâm đã sớm bị chọc tức, lãnh đạm buông lời:
-Cô nói sao?
-Tôi muốn thôi việc!-Khả Mi cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn bỏ của chạy lấy người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão đại.
Bà nó chứ, anh ta mà cứ nhìn cô như vậy thì sớm muộn gì cô cũng sợ quá mà đột quỵ ra đi thôi! Lão đại anh mau duyệt đi chứ!
Khả Mi mặt ngoài tuy cố tỏ ra bình tĩnh như thế nhưng thật ra trong tâm đã
sớm bị hàn khí của chủ tịch đại nhân hù cho chết rồi.Cố gắng điều chỉnh
lại ý nghĩ, lấy lí do làm ít hưởng nhiều trong tương lai gần mà Khả Mi
can đảm nói:
-Chủ tịch, anh mau phê duyệt đi, hiện tại tôi không có thời gian!
-Cô vội như thế làm gì? Chẳng lẽ trước khi đưa tờ đơn này cô đã sớm tìm
được chỗ tốt rồi sao?-Lão đại khinh khỉnh mà nhìn, môi khẽ nhếch lên.
-Đúng vậy, bây giờ chỉ cần anh đuổi tôi trực tiếp sẽ đi luôn!-Khả Mi thấy
thái độ của lão đại thì bị chọc tức mà xù lông nhím lên, nhưng lão đại
vì câu nói của cô mà nụ cười trên môi càng lạnh thêm.
-Cô Châu,
nếu bây giờ cô tự ý nghỉ việc thì đồng nghĩa với việc cô đơn phương hủy
hợp đồng, và đương nhiên theo lí thường cô Châu phải bồi thường tiền hợp đồng cho đối phương, tức là tôi…
Đến rồi, cô biết ngay là đại ma vương không dễ buông tha mà, anh ta sao có thể để con mồi anh ta đang
ép gần chết bỏ chạy chứ! Bà nó chứ, cô khinh!
-Nếu bây giờ cô đi thì mau giao hai tỷ cho tôi…
Anh ta đúng là bức người quá đáng mà!
-Nếu bây giờ…-Khả Mi mắt đã sớm tóe lửa khi nhìn thấy lão đại nhàn hạ gác
chân, anh ta còn tỏ rõ thái độ không nhượng bộ.Khả Mi cô thật sự bị chọc điên rồi a!
-Anh đừng có mà quá đáng! Tôi rõ ràng trước giờ đều
không đụng chạm gì đến anh, đừng có nói vì cái thứ tình cảm rác rưởi 7
năm trước mà anh không tha cho tôi, cũng quá vô lí rồi đấy! Anh …anh làm …gì vậy?
Khả Mi điên máu mà chửi, hiện tại cũng không nghĩ nhiều đến cái gì gọi là tương lai a.Chủ tịch đại nhân một cước nhanh chóng
bước đến chỗ cô, hàn khí vây quanh khiến người khác không rét mà run.Khả Mi giây phút hiện tại mới bình tâm a.
-Thứ tình cảm rác rưởi?
Hừ, cô đây là đang tự sỉ nhục mình sao?-Lão đại ánh mắt khinh bỉ mà
nhìn, Khả Mi vốn dĩ giây trước tim gan như đảo lộn vì sợ thì giây sau đã sớm bị câu nói của lão đại chọc tức.
-Không là khinh bỉ thì chính bản thân tôi cũng cảm thấy thảm hại vì cái thứ tình cảm đó!
Cái gì mà tự khinh bỉ bản thân chứ? Đừng nghĩ mình là chủ tịch thì muốn nói gì thì nói chứ! Cô mới là khinh thường kiểu người như thế! Cứ đợi đến
lúc bổn cô nương ta đây đường hoàng mà bước ra khỏi đây đi, lúc đó cho
lão đại khốn kiếp nhà anh biết thế nào lễ độ (ước mơ không thu phí
a.-.-)
Trái ngược với thái độ hăng như gà chọi của bạn Khả Mi thì lão đại căn bản mặt ngoài vẫn im lặng, im lặng đến đáng sợ.Ánh mắt thâm trầm mà nhìn cô, không biết là hiện đang nghĩ gì.
Đang khi bầu
không khí lên đến giai đoạn sờ vào là bỏng thì Nghi Phương thư kí không
biết có phải là bồ tát không bước vào.Khả Mi hăm hở nhìn thư kí.
Lão đại anh ta có việc bận, tức là cô sắp được cho thôi việc rồi đúng không?-.-
-Thưa chủ tịch, bên ngoài có người của đối tác muốn gặp!
-Cô mau đưa cô Châu về bộ phận đi, tôi sớm ra!-Khả Mi vì câu lệnh của đại
boss mà nụ cười trên môi trong một khắc liền đông cứng.
Anh ta vừa nói cái gì…
-Cô Châu mời cô …-Không đợi cô thư kí đó nói hết câu, Khả Mi đã nhanh chóng nóng máu mà bước đến trước mặt lão đại.
-Anh đừng quá đáng như thế! Tôi là muốn xin thôi việc!-Khả Mi một bụng tức
chống tay lên bàn nhìn lão đại, anh ta chỉ hờ hững ngước lên, buông một
câu:
-Hoàn hai tỷ, nếu không mau trở về!
Phừng!
Cô hiện tại là cháy hết tóc rồi đây! Đầu của Khả Mi như cỗ máy thời gian mà điểm lại từng khoảnh khắc…
Đầu tiên là làm cô mất tiền, tiếp theo lại cố ý tỏ ra thân thiết để mọi
người hướng cô tránh xa không khác tà, cô lại những nửa tháng kiểm tra
sổ sách không công, làm không công, ngay cả cái việc vô sỉ bán thân cô
cũng từng trải qua.Bà nó chứ, Khả Mi cô cũng không phải Thúy Kiều thứ
hai, số lại đen như vậy, máu chó, quá máu chó mà! Không thể chịu nổi!!!
Choang!
Khả Mi trong một khắc tức giận mà trực tiếp hướng li cà phê của đại boss mà đập xuống nền.Li vỡ nhiều mảnh, nước bắn lên càng làm Khả Mi thêm giận
sôi.Nghi Phương thư kí mắt thấy hành động của Khả Mi mà cả kinh, hồn vía bị dọa sạch.
-Tôi đây là trực tiếp xin nghỉ! Chủ tịch cái con
khỉ gì chứ, phì, tôi khinh!-Sau đó đùng đùng mà bỏ đi. Sau khi Khả Mi
khuất bóng, tầng 22 náo loạn, hai phút sau, tầng 20 ồn ào, vỏn vẹn một
nốt nhạc, mấy thím lao công trong nhà vệ sinh tranh luận, trinh thượng
mà họp hội nghị bàn tròn.-.-
Danh tiếng Khả Mi ngàn năm lưu truyền a!
…
Lại nói đến Khả Mi cô sau khi bước ra khỏi tòa nhà đó thì bị chính cái hành động của cô hù cho kinh hồn hãi vía.
Ôi Chúa ơi, hai mươi sáu năm Khả Mi bé nhỏ sống trên đời mới có một lần
như thế! Không biết lúc đó cô căn bản có uống máu hổ không ta, hay đơn
giản là máu chó quá mà phẫn uất biến tức giận thành hành động?! Chà, nói chung cũng thật là sướng tê người a.
-Thôi việc có thể khiến em
vui đến như vậy sao?-Câu nói của Trần Khiêm thành công mà lôi tâm hồn
đang phiêu du của Khả Mi về, cô thoán giật mình.
Cô bây giờ là phải cùng anh ta đến công ty đó a!
-Hôm nay, không cần đi làm, tôi đưa em đi ăn mừng!-Như biết được ý nghĩ của
Khả Mi mà Trần Khiêm dịu dàng nói, Khả Mi sững người rồi nhoẻn miệng
cười.
Cô cũng thực rất muốn đi ăn mừng a! Hôm nay bổn cô nương được tự do, giải phóng giành độc lập hoàn toàn!
Khả Mi vui vẻ mà đi cùng Khiêm mãi đến tận trời tối mới lết thân về nhà.
-Cảm ơn anh vì mọi chuyện!-Sau khi đến nhà bạn Khả Mi căn bản là đối với
Trần Khiêm ấn tượng cực cực mạnh, vui vẻ mà nói chuyện thoải mái.Đây là
dấu hiệu tốt của anh a.
-Em vào đi! Sáng mai anh đến đón!-Trần
Khiêm cười nhẹ, tay hướng đầu Khả Mi mà xoa, cô thoáng giật mình vì hành động này, chỉ tiếc đến lúc định thần thì chiếc xe đã khuất bóng rồi.
Cô đúng là không nên thoải mái quá mà khiến Trần Khiêm hiểu lầm, anh ta chắc cũng rất khó xử!
-Mi quá giỏi đi! Dạo này tâm trạng hảo vui vẻ mà bắt cô nương ta đây đợi
cửa đến tận khuya!-Đang khi thất thểu định bụng bước vào nhà thì cô bị
Song Linh chặn cửa, thái độ so với bà la sát không lệch một li.
-Ây da, ta đây là có việc! Xùy, tránh ra nào !
-Cậu là cùng anh chàng cực phẩm đó yêu đương thật sao ?-Quyết phải giải mã
nỗi lòng vì tích tụ nhiều ngày mà chướng bụng, Song Linh lẽo đẽo theo
sau Khả Mi.Khả Mi căn bản chỉ bĩu môi rồi lại lắc đầu.
-Bạn, không yêu.
-Rốt cuộc nhà ngươi là có vấn đề về giới tính hay là do ngượng mà nói dối
vậy hả ?!-Song Linh không hiểu vì sao lại xù lông nhím lên, vì cô chưa
có người yêu sao ? Là vấn đề tinh thần cả.
-Có chuyện này hay ho hơn !-Khả Mi không giấu giếm , một bụng thẳng đuột mà kể tất tần tật chuyện tại Lâm thị cho con bạn nghe.
2 phút sau…
-Á~ ! Khả Mi. Chúc mừng cậu ! Bia nào !-Song Linh còn hồ hởi hơn cô, nhảy cẫng cẫng đi đến bên tủ lạnh.
Khà khà, không gần cái tên khủng bố Lâm Dĩ đó thì Khả Mi sắp lấy chồng
rồi.Thật ra Khả Mi, xin lỗi nha ! Cô lỡ bán bạn cho Trần Khiêm rồi ! Coi bộ sắp có hồng thư dày rồi !!!
Song Linh cười nham hiểm, còn bạn Khả Mi căn bản là không biết chỉ nghĩ đơn thuần bạn vì mình mà vui vẻ.Thật là đắng lòng a !
Cùng thời điểm đó, tại biệt thự Lâm Kì.
Bóng tối như bao trùm cả căn phòng rộng lớn, không gian yên tĩnh đến đáng
sợ, một góc nào đó Lâm Dĩ ngồi lặng im trên ghế, tay khẽ nghiêng li rượu vang, ánh mắt nhìn ra ngoài khoảng không bên ngoài mà cũng như không
nhìn.
Vốn dĩ cắt tiền lương là để Khả Mi thấy sợ mà không lui đến với cái tên đó nữa, không ngờ lại ngược lại.Chết tiệt, anh vậy mà phải
để thua thằng khác sao ?
Lâm Dĩ càng nghĩ càng căm, ánh mắt càng
rét lạnh hơn.Bỗng một lúc sau, đôi mắt ấy như lóe lên một tia sáng, môi
cũng thuận thế mà nhếch lên.
Bản hợp đồng, vợ chưa cưới, sao anh
lại đãng trí đến như thế chứ ! Châu Khả Mi, em nghĩ là thoát khỏi tôi
được sao ? Thật là ấu trĩ ! Anh có cách đối phó rồi!