Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ
Trần Lạc Y che mông chạy vòng qua bàn phòng khách.
Trần Hạo sốt ruột đứng phía đối diện, mồ hôi chảy ròng ròng, không ngừng nói: “Con ngoan, lại đây đi.”
Ông đã “chơi đuổi bắt” với con gái gần nửa giờ rồi, cô bé cứ vừa khóc vừa
chạy, còn ông vừa đổ mồ hôi vừa đuổi theo, lo đến loạn cào cào.
Hôm qua, không biết hai thằng nhóc nào đưa con ông về nhà mà tối đó con bé
ngủ không yên, cứ nằm khóc thút thít, lúc ông hỏi thì xoa xoa mông nỉ
non: “Ba ơi, con đau,” nhưng ông vừa nói đưa ông xem thì con bé lại sống chết không chịu.
Chẳng lẽ con gái ông lớn rồi, ngại nên không chịu cho ông xem mông? Không thể nào, tối hôm trước ông còn tắm cho nó cơ mà.
Trần Hạo quần áo xốc xếch, sơ mi nhăn nhúm, hai tay áo xắn lên cao, kiên
nhẫn chơi đuổi bắt với con. Cuối cùng ông cũng tóm được Trần Lạc Y lại,
ông nhanh chóng lật váy, kéo tuột quần nhỏ của con xuống.
Đập vào mắt ông là hai cái mông bầm tím.
Trần Hạo nổi trận lôi đình!!!!
Vết bầm rất to, gần như lan ra cả mông, còn có vài tia máu li ti. Đau đến
mức nào ông không biết, ông chỉ biết ông vừa chạm đầu ngón tay vào Trần
Lạc Y đã thét ầm nhà, òa khóc mãi không ngừng. Trần Hạo vừa thương vừa
xót, dỗ con lung tung rồi ôm con đến bệnh viện.
Vết thương đã
được thoa thuốc trước đó, lần này bác sĩ chỉ cho thêm thuốc giảm đau. Vì Trần Lạc Y quá đau, Trần Hạo không có cách nào mới phải thoa thuốc tê
lên cho con. Thuốc tê có thể gây mất cảm giác đau đớn, lại lành lạnh
thoải mái nên chỉ một lúc sau Trần Lạc Y đã ngủ thiếp đi.
Nhìn
đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, cái mông bầm tím của Trần Lạc Y,
tổng giám đốc Trần nghiến răng nghiến lợi nhớ lại hồi chiều nay. Lúc đó
ông mới đi làm về, vừa hay gặp hai thằng nhóc nào đó đứng trước cửa, hỏi ra thì mới biết tụi nó là bạn học của Trần Lạc Y. Ông vui vẻ mời hai
đứa vào nhà nhưng chúng không chịu, trong đó có một thằng cứ dùng ánh
mắt áy náy nhìn ông, ấp úng mãi mới nói được câu xin lỗi lí nhí rồi chạy biến mất.
Hai thằng trời đánh, đừng để ông gặp lại, ông mà gặp lại ông oánh tét mông chúng ra!!!
Lúc Trần Hạo đưa Trần Lạc Y về nhà thì đã gần ba giờ sáng, động tĩnh hai ba con quá lớn nên mấy người trong gia đình đã thức dậy hết. Vợ ông, Lạc
Tĩnh, chỉ liếc một cái rồi tiếp tục ngồi trên sofa uống trà. Hai thằng
con trai lớn ngáp ngắn ngáp dài, thấy ba đưa em gái về cũng chỉ hỏi cho
có lệ “Em có sao không?” rồi lên lầu ngủ tiếp. Ông lắc lắc đầu, chẳng
mong gì bọn họ quan tâm thật sự.
Trong nhà này, ông biết rõ ngoại trừ ông thì chẳng còn ai yêu thương Trần Lạc Y cả. Ông biết con bé phải chịu nhiều ấm ức, nhưng ông cũng có nỗi khổ riêng nên không bảo vệ con
bé được. Ông có lỗi với vợ, với hai con trai, ngoài việc yêu thương
chiều chuộng cô bé gấp bội để bù đắp thì ông chẳng còn làm được gì...
Nhìn gương mặt ngủ mệt mỏi của con, ông khẽ thở dài, vuốt vuốt tóc con rồi đóng cửa đi ra.
__
Sau sự kiện đáng tiếc lần đó, Trần Lạc Y chính thức cạch mặt Diệp Thiên.
Cô bé mặc kệ tất cả lời nói ngon ngọt dụ dỗ và quà hối lộ của anh. Bỏ mặc
anh, không thèm để ý mà chạy đi chơi với các bé gái khác. Diệp Thiên rất tức tối khi Trần Lạc Y thà chơi với lũ con nít cũng không chịu chơi với anh, nhưng vì anh có lỗi trước, ra tay thật sự quá nặng nên không dám ý kiến gì. Nghĩ lại lần đó anh chỉ muốn bổ đầu mình ra xem trong đó còn
óc hay còn bã đậu, sao lại hành sự ngu ngốc như thế.
Diệp Thiên
nhận ra, những cảm xúc và ký ức người lớn của anh rất nguy hiểm với thân xác này, nó không chỉ khiến anh không thể hòa đồng với Trần Lạc Y, mà
đôi khi còn bị các thầy cô giáo chú ý vì tưởng anh là thần đồng thiên
tài gì đó. Anh chỉ còn cách phải học kiềm chế, thu liễm lại để họ không
xem anh là thần đồng mà tống anh lên học nhảy lớp.
Mà mùa thu này, trường mầm non Ánh Dương, cụ thể là lớp Lá Me cũng đón thêm một thành viên mới.
Lăng Phong, à không, lúc này đã là Diệp Phong rồi, chính thức gia nhập lớp Lá Me.
Diệp Phong nhỏ hơn Diệp Thiên một tuổi, bằng tuổi Trần Lạc Y, vào học lớp
này là đương nhiên. Nhưng Diệp Thiên vô cùng không đồng ý.
“Sao mày lại vào đây?”
“Em đương nhiên là vào học.”
“Tao không cho mày học.”
“Tiền học phí ba trả. Nhân tiện, anh mới là người không nên có mặt ở đây.”
Vì sao? Vì anh dùng thủ đoạn xấu xa để được học cùng lớp với Trần Lạc Y
chứ sao. Lúc này Diệp Thiên chỉ muốn chửi thề, tại sao anh lại sinh ra
trước nó một năm vậy!!??
Mà nó lại còn xuất hiện lúc anh và Trần Lạc Y đang chiến tranh nữa chứ.
Diệp Phong vô cùng thuận lợi làm quen rồi thân thiết với Trần Lạc Y. Ngày qua ngày, Diệp Thiên vẫn bị Trần Lạc Y lơ đẹp.
Thế mới nói, giống cái là chúa thù dai. >O
__
Thời gian thấm thoắt vùn vụt trôi, mới đó mà đã mười mấy năm trôi qua, Trần
Lạc Y đã lên lớp 11, đương nhiên Diệp Phong và Diệp Thiên cũng vẫn ở
cùng cô. Mười mấy năm, có rất nhiều thứ thay đổi, nhưng bộ ba Trần Lạc Y vẫn dính nhau như trước, tình cảm cũng chuyển biến ngày càng tốt đẹp.
Nhưng tình cảm giữa hai anh em nhà họ Diệp chỉ có tàn sát thêm chứ không tốt đẹp thêm chút nào.
Từ năm cấp hai, Diệp Phong đã xác định được tình cảm của mình, anh cũng
thẳng thắn nói với Diệp Thiên và đề cập một cuộc cạnh tranh công bằng.
Lúc ấy Diệp Thiên đang uống sữa con bò Milk Milk, thật ra anh vốn đã không
thích uống sữa từ lâu rồi, nhưng vì giả vờ làm một nam sinh 13, 14 tuổi, anh không thể không quay trở lại uống thứ sữa ngọt ngắt này.
Diệp Thiên bình tĩnh hút hết hộp sữa, sau đó bóp dẹp lại ném xuống đất:
“Fu*k, công bằng cái con khỉ, ông đây không có công bằng.”
Diệp
Phong vẫn trấn định như cũ, bao nhiêu năm qua anh đã quá quen với sự xấu tính xấu nết của ông anh này rồi: “Em chỉ đến thông báo, không phải đến để hỏi ý anh.”
“Ông đây cảnh cáo chú, chú tránh xa Trần Lạc Y ra cho ông, Trần Lạc Y đã là vợ tương lai của ông rồi.”
“Còn chưa đến cuối cùng, sao anh có thể chắc chắn?”
“Ông đây không cần biết, tóm lại chú mà dám đến gần Lạc Y thì coi chừng ông!”
Diệp Phong nhếch mép, đút hai tay vào túi, nhàn nhã nói: “Anh không cản được em đâu.” Sau đó thong thả xoay người rời đi.
Diệp Thiên nghiến răng nghiến lợi, giỏi lắm thằng em trai, không dạy dỗ được mày thì ông đây không mang danh là anh mày nữa.
Nhưng thời gian đã chứng tỏ lời nói của Diệp Thiên chẳng có trọng lượng chút
nào, vì đã bao nhiêu năm qua, anh chẳng những không dạy dỗ được Diệp
Phong, mà còn bị tên gian xảo đó tận dụng cơ hội thuận nước đẩy thuyền
gây thiện cảm với Trần Lạc Y mấy lần.
Kiếp trước Diệp Thiên vốn
là người trầm tĩnh, quyết đoán, ít nói, ít xúc động, kiếp này anh thực
sự đã gặp khắc tinh. Không có ngày nào anh không phải tức xịt khói, vừa
chửi thề vừa tưởng tượng bao cát là mặt Diệp Phong mà đánh bùm bụp cả.
Trong khi hai anh em trai đấu long trời lở đất, Trần Lạc Y vẫn chẳng biết gì, cô đang đau khổ đón chờ kỳ thi phân ban sắp tới trước mắt.