''Thực ra...mấy mươi năm trước tôi cũng giống như anh, nằm trên chiếc
giường này, bị khóa bằng xích sắt này. Đã chết trong tòa lâu đài này và
thi thể được đặt ở đây...''Oanh. Diệp Lam Phi như bừng tỉnh, lại như
càng mơ hồ thêm. Khuôn mặt mở ảo của người đàn ông trước mặt dần rõ
ràng. Giống. Thật giống quá! Anh ta sao có thể giống mình đến vậy? Bất
giác lại bật thốt ra lời:
''Anh, là ai?''
Giang Thần mỉm cười, ý cười nồng đậm chua cay. ''Không phải tôi đã nói với
anh rồi sao, tôi là...'' Lời vừa ra đến miệng lại bị diệp Lam Phi chặn
lại.
''Tôi biết anh là Giang Thần, nhưng ý tôi là giữa chúng ta có quan hệ gì sao?''
''Ừm...đúng là có một chút.''
''Là gì?'' Diệp Lam Phi thầm nghĩ trong lòng, họ hàng bà con xa của anh cũng không nhiều, mà ba thì chỉ có một mình anh là con, trước tới nay anh
chưa từng gặp người này [ trừ phi tự ngắm mình trong gương ], hơn nữa
cũng chưa từng có ai nhắc đến, chẳng lẽ bởi vì người đã chết mà thương
tâm không muốn nhắc đến.
Giang Thần mỉm cười, như nhìn thấu suy nghĩ của Lam Phi, anh lắc đầu lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. ''Không,
chúng ta không phải họ hàng. Chúng ta giống nhau ở chỗ cùng yêu một
người.
Kinh ngạc. Diệp Lam Phi nhìn 'người đàn ông giống
mình' mà ngơ ngẩn. Cùng yêu một người là ý chỉ Liêu Trúc Hàn sao. ''Đoán ra được rồi còn không tin sao? Đó là sự thật.''
Diệp Lam Phi không nói gì, trong lòng anh bây giờ ngập tràn ngũ vị tạp trần. Một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi:
''Vậy, hai người?''
''Không có kết quả, ngược lại còn rất thê thảm.'' Giang Thần cười khổ.''Tôi đã nói rồi, có muốn nghe câu chuyện của tôi không?''
Diệp Lam Phi nhìn ánh mắt đầy ưu thương của anh ta, cuối cùng gật đầu.
Giang Thần dõi mắt ra cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, xa xăm không biết đã về nơi
nào, từ từ hồi tưởng lại quá khứ ngọt ngào có, bi thương có nhưng lại
không một chút đáng sợ cho dù là trước sự hành hạ dã man, độc ác.
''Rất nhiều năm trước, tôi cũng là một người bình thường, có tuổi trẻ, có
tương lai, có khát vọng. Tôi vẫn luôn cho là đủ, vẫn thấy cuộc đời này
thật tốt đẹp. Sau đó tôi gặp Tiểu Hàn. Ban đầu, tôi là con mồi của cô
ấy, cô ấy ngoài ý tưởng biến tôi thành thức ăn cũng không có gì khác.
Nhưng bao nhiêu lần chúng tôi gặp nhau, cũng là từng ấy lần cô ấy muốn
biến tôi thành bữa ăn mà không thành. Cuối cùng, chỉ cần nhìn thấy tôi
là cô ấy sẽ đi đường vòng, còn tôi sẽ cố tình lượn lờ trước tầm mắt của
cô ấy.'' Nói đến đây, Giang Thần bật cười, cũng là kèm theo giọt nước
mắt thương đau. Diệp Lam Phi ngớ người, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới
khiến một người đàn ông phải rời nước mắt đây. Thu lại cảm xúc, Giang
Thần tiếp tục chìm đắm trong kí ức. ''Dần dà rồi, chúng tôi liền quen
việc đối phương xuất hiện trong cuộc sống của nhau, một này không thấy
thì sẽ bứt rứt khó chịu. Kết quả lại yêu nhau từ lúc nào không hay biết. Nhưng chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau, không thể ở cạnh nhau
được. Gia tộc cô ấy ngăn cản, năm lần bảy lượt muốn giết tôi nhưng đều
bị cô ấy cản được, nhưng đến cuối cùng, chúng tôi cũng không thoát
được.''
''Tại sao?'' Diệp Lam Phi nhận ra, mình càng ngày
càng nhiều chuyện, nếu là trước đây anh tuyệt không thèm quan tâm, nhưng bây giờ anh lại chăm chú lắng nghe, thậm chí còn muốn mau chóng biết
hết tất cả mọi chuyện. Chẳng lẽ là bởi vì có liên quan đến Trúc Hàn.
''Bởi vì...'' Khẽ thở dài, Giang Thần không khỏi nén lại cảm xúc đang dâng
trào trong lòng. ''Người đến là ông ngoại của nàng. Từ nhỏ, mẹ Tiểu Hàn
đã qua đời, nàng không ai chăm sóc, Ông ngoại thì lại coi nàng như cái
gai trong mắt, ghẻ lạnh, mặc kệ nàng, coi như nàng không hề tồn tại, xem như nàng có đứng trước mặt ông ta thì cũng chỉ như là không khí. Từ nhỏ đến lớn hết thảy đều là do chú dì chăm sóc nàng. Nhưng mặc dù vậy, thì
tất cả vinh quang tất cả những thành tựu mà nàng đạt được tất thảy đều
là muốn được ông nàng chú ý. Nhưng ông ta đến liếc cũng không thèm liếc
mát nhìn nàng một cái.''