Học Sinh ! Không Được Yêu Đương Chỉ Được Yêu Anh
Lúc tôi đi ra khỏi thư phòng, bỗng có tiếng chuông điện vang lên. Tôi nhấc máy:- Alô, ai đấy?
- Mình là Nam Tương đây, mình muốn ngủ nhờ nhà cậu được không?_ Nam Tương cầm vali trước cửa nhà tôi, nhìn chăm chú về căn phòng có ánh đèn vẫn
đang bật
- Được, cậu đến đi!
- Mình đến rồi, mở cửa sổ đi._ Tôi ra mở cửa thấy một cô gái mặc áo trắng quần jean đang vẫy tay về phía này, tôi cũng vẫy lại.
Nếu như tôi không nói câu " Được, cậu đến đi " thì tất cả mọi chuyện sẽ
không xảy ra. Nhưng nếu như tôi không để Nam Tương ở bên cạnh mình thì
làm sao biết được bí mật động trời mà không ai biết của Nam Tương đây.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Do quá mệt mỏi nên khi Nam Tương mới bước vào phòng thì đã thấy tôi đang
đắp chăn một cách ngoan ngoãn ngủ khò khò. Lắc đầu cười khổ Nam Tương
cũng chui lên giường ôm tôi.Trong khi đó,....- Ông chủ...ông chủ...tôi thấy Nam Tương...Nam Tương đang ở đây._ Gã người hầu chạy hớt hải vào thư phòng.- Tại sao nó lại ở đây?- Dạ...tôi nghe mang máng là cô ta sẽ ở lại đây lâu dài chứ còn lại thì
tôi không biết._ Gã người hầu trả lời theo những gì mình biết chứ nếu
không hậu quả hắn nhận khi sai từng chữ nào thôi thì cũng nguy hiểm như
đi trên sợi dây bước tới thiên đường không ai biết lúc nào sẽ rơi xuống
địa ngục.- Tốt cứ để con bé ở lại, chúng ta...sẽ đón chào nó thật tốt._Người đàn ông bí ẩn mỉm cười
Buổi sáng thức dậy, nhìn trái nhìn phải cảm thấy thân mình thật nặng nề
giống như một con gấu túi đang ôm mình mà không muốn bỏ ra. Quay ra nhìn kẻ dám phá quấy giấc ngủ của mình...là Nam Tương!?!
Thôi
kệ nói chung đều là con gái tôi ôm lại Nam Tương hôn chụt một phát vào
trán mỉm cười hì hì nhìn người bị đánh thức nhăn nhó mặt mày. Nam Tương
nhìn lên nhìn xuống, chợt đẩy tôi từ trên giường xuống dưới đất với tư
thế rất đẹp mắt - vồ ếch.
'' Ui...da " nhìn nền đất chỉ
cách mặt tôi còn 1mm thì cảm thấy thật sợ nếu như tôi mà không đỡ kịp
thì sao nhỉ? Phương án 1: trồng cây chuối
Phương án 2: lôi theo chăn rơi cùng
Phương án 3 : lôi cả gối và chăn xuống có khi ngã xong còn ngủ tiếp
......................................
Nhìn thấy Hoan Nhan đàn nhìn trần nhà khoảng một lúc Nam Tương tiến tới gần
tôi quơ quơ tay qua lại. Nhận thấy mình nghĩ ra ba mươi phương án mà vẫn không nên biết dùng cái nào thì mới phát hiện mình ngã xong từ đời nào
rồi. Buồn...
Nhìn thấy mặt tôi xị ra sau khi không còn nhìn trần nhà nữa Nam Tương nghĩ:
- Hay là mình cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoan Nhan nên bạn mới như vậy.
-Nhan à!_Nam Tương ngọt ngào gọi tôi
Tôi xị mặt quay ra nhìn trông như một con thỏ mất cà rốt vậy.
- Chúng ta đi ăn socola đi!
" Vèo... " _Căn phòng trống trơn không còn ai khác. Sau khi nói từ đi ăn
tôi kéo theo Nam Tương chạy ngay ra khỏi phòng không mất một kim giây
nào.
* Trong quán ăn
Một cô gái đang mặc chiếc váy hồng cánh sen rất xinh đẹp đang ngồi đối diện với một người gọi là
người chứ không biết quái thú từ đâu xổng ra, đang mặc bộ ngủ hình con
kitty, tóc thì chưa chải thôi đừng nói đến điều đó. Dép một chiếc hình
con thỏ một chiếc hình con gấu và không ai khác đó là tôi - Hoan Nhan.
- Nhan à, chúng ta sửa sang lại rồi mới đến đây được không? Mình thấy có rất nhiều người nhìn chúng ta.
- Ăn rồi về._ Tôi nói một câu rất chắc nịch chờ đợi món ăn của tôi ra.
Nam Tương thầm thở dài, nghĩ nếu hình ảnh này không đăng lên báo thì thật
đáng tiếc, tên đề sẽ là: " Sự khác biệt của người bình thường và người
vừa trốn viện khi ngồi cùng bàn ăn " mà coi.