Từ sau khi Tôn Vĩ tặng Vệ Lan sợi dây chuyền kia, không chỉ mình Vệ Lan mà ngay cả Từ Tịch Tịch cũng thay đổi cách nhìn về Tôn Vĩ, cô còn thỉnh
thoảng nói tốt đôi lời về anh.
Ngược lại, Đường Tiểu Mạn lại thờ ơ lạnh nhạt, một câu của cô đánh trúng vấn đề: "Đầu tư một khoản nhỏ,
mục đích là vì khoản hồi đáp lớn."
"Mặc kệ mục đích của anh ta là gì, ít nhất người ta cũng đã đầu tư, còn hồi đáp hay không là do Vệ Lan quyết định, nếu một ngày nào đó, Vệ Lan không còn hứng thú nữa thì sẽ
chia tay với anh ta, coi như khoản đầu tư đó vô ích rồi."
"Cậu
yên tâm, nếu thật sự có ngày đó, anh ta nhất định sẽ lấy lại sợi dây
chuyền, sau đó đem đầu tư cho người khác." Đường Tiểu Mạn nằm ở trên sô
pha, chỉ chỉ, "Cậu nhìn đi, nhìn bộ dạng nhẹ dạ cả tin của Vệ Lan, đủ
thấy khoản đầu tư này thành công như thế nào."
Từ Tịch Tịch nhìn
theo hướng tay của Đường Tiểu Mạn, cô nhìn thấy Vệ Lan đang hí hửng mang nước trái cây từ phòng bếp đi ra, không khỏi thở dài một cái, Đường
Tiểu Mạn thật xuất thần.
Trong lòng Vệ Lan đang có một loại cảm
giác không nói lên được. Thật ra thì Tôn Vĩ ngoại trừ việc thích tính
toán ra, những thứ còn lại đều ổn. Nhậu nhẹt, cờ bạc, gái gú, những thứ
này đều không dính phải, cũng không có hứng thú. Bạn bè xấu cũng không
nhiều, tan sở, nếu không phải có hẹn với cô thì sẽ về thẳng nhà, rất ít
khi cùng đám huynh đệ nhật nhẹt tới sáng, điện thoại cũng không bao giờ
không liên lạc được.
Vệ Lan chắc chắn sau khi kết hôn, Tôn Vĩ sẽ
là một người chồng tốt trong mắt người ngoài. Nhưng phải đứng ở vị trí
của cô mới có thể cảm nhận được, tính toán chi li mọi thứ dù là nhỏ nhặt nhất như Tôn Vĩ, làm sao người ta có thể chịu nổi. Vệ Lan buồn phiền
với tuổi của mình, qua năm nay, cô đã bước sang tuổi 29, đến lúc đó, con mắt mọi người nhìn cô chỉ có thể là một dạng. Phụ nữ đến tuổi
đó, thêm một tuổi hay chỉ là vài tháng, tâm lý cũng thay đổi rất nhiều.
Nhưng ngoài tính xấu đó ra, những thứ khác của Tôn Vĩ, Vệ Lan đều rất
hài lòng.
Đôi lúc Vệ Lan phân vân, nên hi sinh tình yêu vì bánh mì, hay là bỏ qua bánh mì, dành cho mình một chút tình yêu?
Tôn Vĩ không nghĩ giống cô, anh nghĩ rằng sợi dây chuyền kia đã giúp anh
nắm chặt Vệ Lan trong lòng bàn tay, anh không muốn chờ đợi nữa, bởi vì
thời gian càng dài, kinh phí đầu tư càng lớn. Anh muốn sinh nhiều con,
càng nhanh càng tốt, càng nhiều càng tốt. Cho nên ngày hôm đó, anh nhanh chóng hành động.
Anh hẹn Vệ Lan đi ăn cơm, mặc dù không bằng
nhà hàng hôm trước, nhưng so với quán cơm thường tới đã là cao cấp hơn
không ít. Nhưng anh không hề sốt ruột, anh nghĩ đây chỉ là một khoản đầu tư trước hôn nhân, sau này hồi đáp sẽ tới, để ý chút tiền này làm gì
chứ.
Vệ Lan thấy tính tình anh thay đổi, không làm ra bộ dạng
nghèo kiết xác kia nữa, trong lòng rất vui mừng. Chỉ là, việc làm cô vui còn ở phía sau.
Ăn cơm xong, hai người uống trà, nói chuyện. Vệ
Lan xoa bụng, vừa định nói giỡn là mình ăn no thế này, chắc không đứng
dậy đi nổi. Tôn Vĩ đã giống như lần trước, lấy một cái hộp trong túi áo
ra.
Lần này Vệ Lan cẩn thận hơn, cô nhìn cái hộp thật kỹ, xác
định không phải là hộp nhẫn, lúc này mới thở phào. Nhưng lại lập tức
nghi ngờ, Tôn Vĩ ba lần bảy lượt lấy lòng cô, tuyệt đối không đơn giản
chỉ là muốn cô vui. Có câu, gian sơn dễ đổi, bản tính khó dời, anh chi
hào phóng như vậy, nói là không có mục đích gì, người đơn thuần như Vệ
Lan cũng không tin nổi.
Tôn Vĩ đưa cái hộp cho Vệ Lan, bảo cô mở ra. Vệ Lan mở ra xem, bên trong là một cái lắc tay, rất tinh xảo. Nhưng cô lại không dám nhận, chỉ sợ nhận cái này xong, tương lai mình sẽ phải trả lại nhiều hơn.
Tôn Vĩ thấy Vệ Lan do dự, trực tiếp đưa tay lấy chiếc lắc trong hộp ra, đeo vào tay cho Vệ Lan, miệng cười tươi.
Vệ Lan mất tự nhiên, hỏi: "Tại sao lại tặng em lắc tay?"
"Em là bạn gái của anh, tặng đồ cho em không được sao?" Tôn Vĩ làm vẻ đương nhiên. Nếu như lúc bắt đầu anh đã biểu hiện như thế này, Vệ Lan đã
không cùng so đo như vậy.
"Đây là lắc bạc à?"
"Bạch kim, Bạc sao có thể xứng với em." Tôn Vĩ bất ngờ khen Vệ Lan.
Vệ Lan không hiểu nổi, hết kim cương lại sang bạch kim, rốt cuộc anh bị ma nhập hay là bị cô mắng cho tỉnh rồi?
Vệ Lan quyết định im lặng, cô muốn nghe thử xem, Tôn Vĩ sẽ nói những gì.
Tôn Vĩ thấy Vệ Lan nhận lắc tay, vui mừng ôm lấy cô, cười nói: "Kể từ khi
yêu em, anh cảm thấy mỗi ngày đều hạnh phúc hơn so với trước kia."
Vệ Lan nghe những lời anh nói, nổi hết cả da gà, bất chợt rùng mình một cái.
Tôn Vĩ thấy Vệ Lan không có phản ứng gì với điều anh nói, nghi ngờ nhìn cô: "Em không có cảm giác đó sao?"
Vệ Lan nghĩ thầm: tất nhiên là không có. Nhưng lời đó sao có thể nói ra
trước mặt anh, cô chỉ miễn cưỡng cười một tiếng rồi gật đầu một cái, lại cảm thấy hình như gật đầu chính là đồng ý với câu hỏi của anh, lại vội
vàng lắc đầu.
Tôn Vĩ mừng rỡ cười lớn: "Được rồi, không cần giải thích, anh hiểu rõ ý em mà. Em nhất định là cũng giống anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Vệ Lan, chúng ta cùng nhau lưu giữ hạnh phúc như thế
này nha? Có được hay không?" d.d.l,q#d
"Lưu giữ như thế nào?" Vệ Lan không suy nghĩ gì, trực tiếp hỏi.
"Anh đến nhà em thưa chuyện nha?" Ý tứ của Tôn Vĩ chính là muốn đến nhà Vệ
Lan xin cưới. Theo phong tục, nhà trai phải đến nhà gái một chuyện, tốt
nhất là đi cùng trưởng bối trong nhà, mang theo một ít lễ vật, như vậy
hà gái mới đồng ý gả con gái. Về phần sính lễ, đồ cưới các loại, đợi hai nhà gặp nhau cùng bàn bạc rồi mới đưa ra quyết định.
Vệ Lan
nghĩ thầm, quả nhiên anh ta nói ra rồi, cũng biết là anh ta sẽ không vô
duyên vô cớ bỏ ra khoản tiền kia, lấy tiền từ trong túi của Tôn Vĩ còn
khó hơn móc tiền của ông chủ. Anh ta nói như vậy, ý là muốn cầu hôn cô.
Dù sao Vệ Lan cũng không mong anh ta sẽ cầu hôn cô giống như trong phim
truyền hình, móc nhẫn từ trong túi ra, quỳ xuống cầu hôn cô trong một
khung cảnh lãng mạn, như vậy không thực tế một chút nào, nếu như nhẫn
không vừa thì biết làm sao?
Nhưng trong khung cảnh hiện tại, Tôn Vĩ đột nhiên tập kích cô, cô không ngờ tới chuyện này, đành phải cho
anh một đáp án mơ hồ, hi vọng Tôn Vĩ có thể nghe ra ý tứ trong đó.
"Chuyện này, không gấp được. Hơn nữa, không phải là câu đó nên để nhà gái nói sao?"
"Ai nói mà chẳng giống nhau, một bên nói ra, một bên đồng ý, như vậy là
được rồi, lo gì là nhà trai hay nhà gái nói?" Tôn Vĩ nói vậy làm Vệ La
cảm thấy hơi lo lắng, cả buổi tối, ngoại trừ cười ra, cô không nói được
gì.
Đêm hôm đó về
đến nhà, Đường Tiểu Mạn đang ngồi xem TV ở phòng khách với Từ Tịch Tịch. Vệ Lan cảm thấy buồn bực trong người, liền đem những điều Tôn Vĩ vừa
mới nói kể lại cho hai người.
"Nói như vậy là anh ta muốn dùng
một cái lắc tay để giải quyết chuyện hôn nhân của hai người?" Đường Tiểu Mạn dùng giọng điệu chanh chua hỏi lại.
"Cũng không thể coi là
giải quyết, chỉ là muốn đến nhà mình thưa chuyện." Vệ Lan vừa nói vừa
đem lắc tay tháo ra, vật này giống như gông xiềng trói buộc cô lại.
Từ Tịch Tịch không nói gì, nhưng vừa nhìn thấy chiếc lắc tay liền nắm lấy cổ tay Vệ Lan, nói: "Cái hộp đựng vẫn còn chứ?"
Vệ Lan gật đầu, lấy hộp từ trong túi xách ra.
Từ Tịch Tịch chỉ nhìn thoáng qua đã ném trả lại cho Vệ Lan, kéo cô từ ghế
sofa về phòng của mình. Đường Tiểu Mạn cảm giác có chuyện vui liền đi
theo hai người.
Từ Tịch Tịch kéo ngăn kéo ra, lấy ra một hộp
trang sức, mở ra xem, bên trong có một sợi dây chuyền kim cương. Tuy
kiểu dáng không giống của Vệ Lan, nhưng vỏ hộp thì giống nhau như đúc.
"Nhãn hiệu này giống với sợi dây chuyền của cậu, mình nghĩ chắc là mua ở cùng một nơi." Từ Tịch Tịch lúc nhìn thấy hộp dây chuyền của Vệ Lan đã cảm
thấy rất quen mắt, hôm nay nhìn thấy cái lắc tay, cô liền nhớ ra.
Vệ Lan nhìn kỹ, đúng là cùng một nhãn hiệu. Nhưng như vậy thì nói lên điều gì?
Từ Tịch Tịch thấy Vệ Lan đến đây vẫn chưa hiểu ra, lại lấy ra một chiếc
hộp khác, lần này là một chiếc lắc tay cùng hiệu. Vệ Lan càng xem càng
thấy hồ đồ, trực tiếp hỏi: "Như vậy là sao, ý cậu là lắc tay cùng dây
chuyền cùng một nhãn hiệu, vậy thì sao?"
"Vấn đề không phải ở chỗ cùng nhãn hiệu, mà là, cái vòng tay này căn bản không phải bỏ tiền ra
mua. Dây chuyền này là một anh chàng tặng cho mình, lúc anh ta tặng mình dây chuyền cũng đưa luôn cái lắc tay."
Vệ Lan càng nghe càng
không hiểu, nói như vậy, Từ Tịch Tịch cũng có một bộ dây chuyền và lắc
tay cùng nhãn hiệu với cô, điều đó nói lên cái gì? Chẳng lẽ cô ấy biết
giá tiền, biết rằng nó không phải là đồ tốt hoặc nó là đồ giả? Không
phải vậy chứ, Từ Tịch Tịch trước nay nhận được rất nhiều quà, cho tới
bây giờ vẫn không có cái gì là đồ rẻ tiền.
"Cậu vẫn chưa hiểu sao?" Từ Tịch Tịch vô lực hỏi.
Vệ Lan bĩu môi, lắc đầu một cái, nói như thế làm sao cô hiểu được.
Đường Tiểu Mạn bước lên vỗ vào đầu Vệ Lan một cái, mắng: "Ngu ngốc, ý của hồ
ly tinh là Tôn Vĩ bỏ ra một khoản đầu tư, nhưng lại thực hiện hai vụ làm ăn."
"Không được gọi mình là hồ ly tinh." Từ Tịch Tịch chỉ chỉ Đường Tiểu Mạn, nói: "Để mình nói tiếp."
"Dây chuyền này đúng là Tôn Vĩ bỏ tiền ra mua, nhưng cái lắc tay này là quà
mà cửa hàng tặng khi mua sợi dây chuyền, nói trắng ra, nó chính là tặng
phẩm. Lần trước gây gổ với cậu, anh ta dùng sợi dây chuyền để xin lỗi.
Nhưng lại không đưa cái lắc tay cho cậu. d~d L,q!Đ Bây giờ anh ta nói muốn đến nhà cậu thưa chuyện, lúc này cái lắc tay tặng phẩm này mới có
đất dụng võ. Rõ ràng là bỏ một khoản tiền ra, lại đưa cho cậu hai lần,
để cậu tưởng là anh ta bỏ tiền ra mua hai lần. Nói như vậy cậu đã hiểu
chưa?"
"A, hiểu!" Vệ Lan nghe xong thì ngẩn người ra, "Nhưng cũng có thể là anh ấy mua hai lần mà. Có lẽ cửa hàng anh ấy đến không có
hoạt động đó."
Từ Tịch Tịch thấy Vệ Lan vẫn cứng đầu, tức giận
đến mức muốn đánh cô, lớn tiếng mắng: "Ngu ngốc, không thể như vậy, nhãn hiệu đó chỉ mở một cửa tiệm ở chỗ chúng ta. Chắc chắn anh ta tới đó
mua."
"Vậy cũng có thể là hoạt động đó đã kết thúc." Vệ Lan vẫn không muốn tin.
"Đây là truyền thống của bọn họ, không phải thỉnh thoảng mới có, bây giờ vẫn đang thực hiện. Nếu cậu không tin, sáng mai có thể tới đó hỏi thử, hỏi
xem có phải anh ta mua sợi dây chuyền được tặng lắc tay không."
"Vòng tay này không rẻ, là bạch kim ."
"Nhưng chỉ là 750 (~ly: vàng 18K, 75%Au), cậu đúng là dễ bị lừa, người ta nói
đây là bạch kim, cũng không phải là bạch kim, tiểu thư, hai thứ này khác nhau." Từ Tịch Tịch cất hộp trang sức vào ngăn kéo, liếc mắt nhìn Vệ
Lan.
Vệ Lan quay đầu, thấy Đường Tiểu Mạn cũng đang dùng ánh mắt đó nhìn cô, cảm thấy rất nhức đầu. Tôn Vĩ này, thỉnh thoảng muốn nhìn
anh ta giống người một chút cũng không được.
"Cậu còn để anh ta tới nhà thưa chuyện không?" Đường Tiểu Mạn hỏi.
"Không biết, mình chưa đồng ý với anh ta."
"Vậy cậu muốn chia tay với anh ta sao?" Từ Tịch Tịch lại hỏi.
Vệ Lan nghẹn lời, vấn đề này, cô chưa nghĩ tới, vì một cái lắc tay mà chia tay, hình như không ổn lắm, cô không thể nói như vậy được. Cô mới đưa
anh về ra mắt ba mẹ, trong nháy mắt đã náo loạn đòi chia tay, đừng nói
là Tôn Vĩ không chịu, ba mẹ cô nhất định cũng sẽ không đồng ý.
Cô có thể tưởng tượng ra, sau khi ba mẹ cô nghe xong những lời này sẽ phản ứng như thế nào, nhất định là sẽ cố gắng khuyên nhủ: "Con đừng soi mói
như vậy nữa, tuổi cũng không còn nhỏ, đừng so đo từng chút một, phải
nhìn về hướng lâu dài. Nếu con chia tay với Tôn Vĩ, con có thể bảo đảm
sẽ tìm được một người tốt hơn Tôn Vĩ sao?"
Vệ Lan cũng đang tự
hỏi, người tiếp theo thật sự có thể tốt hơn Tôn Vĩ không? Cuộc sống
không thể lưu lại kết quả rồi làm lại giống như chơi game, một lần đưa
ra quyết định sai, có thể sẽ huỷ diệt cả cuộc đời của mình. Cô đã không còn là thiếu nữ mới ra trường, không còn nhiều thời gian để
thử nữa. Cô không có nhiều thời gian, cũng không có nhiều người để từ từ chọn. Cô cảm thấy mình đang chơi một ván cờ, chỉ một lần đặt cược này
sẽ quyết định nửa đời sau của cô.