(*thực ra nó k fai là chỉ drap giường đâu ạ, là chỉ cái vụ lăn qua lộn lại ý ý. Túm lại, chương này có xôi thịt, nhưng k nhiều)
Một khoảng thời gian ngắn sau, Mạch Thu nhận được một cuộc điện thoại không ngờ tới - là Điền Diệu Diệu hồi lâu rồi không có tin tức. Haizz . . . . ngày ấy không có lưu bất kỳ phương thức liên lạc nào chính là hi vọng
chị ta có thể cứ như vậy biến mất khỏi thế giới của cô. Kết quả: vẫn
ngoi lên đúng lúc cô không ngờ tới! Thật sự khiến người ta hết nói nổi.
Kết thúc tiết cuối cùng của buổi học, Mạch Thu đi tới hàng Tây đã hẹn
trước. Cô đi theo phục vụ đến chỗ ngồi ở lầu hai, Điền Diệu Diệu đã đợi ở đó.
Thấy Mạch Thu đi tới liền vội vàng đứng dậy vẫy tay với cô, "Ui cha Tiểu Thu, cuối cùng đã em cũng tới rồi, mau ngồi đi!"
Mạch Thu nghe vậy chau mày: tư thế nhiệt tình thế, hình như trước đây có đâu. Bà này bị sao vậy? Bị cửa đập vào đầu à?
"Đói bụng không, muốn ăn chút gì không?" Điền Diệu Diệu vừa nói, vừa đưa
thực đơn trong tay cho cô. Mạch Thu nhận lấy, gọi một phần Macaroni* và1 ly trà sữa. (*xem hình nha cả nhà)
Chờ sau khi người phục vụ béo mập đi, Mạch Thu mới mở miệng hỏi với bà chị đang tươi cười trước mắt:
"Gần đây có chuyện vui sao, đột nhiên lại mời em ăn cơm?"
"Ui
dào, không có gì hết á, đúng lúc dạo này rảnh rỗi, lại nghĩ người làm
chị như chị chưa từng giao lưu thực sự với em, cảm thấy rất xấu hổ nên
vội vàng chuộc tội ấy mà."
Gì. . . .Mạch Thu hít khí lạnh:bà chị này trở nên thông tình đạt lý từ bao giờ thế?
"Ừmmm. . . cảm giác ở bệnh viện thế nào, đã quen với mọi thứ chưa?"
"Ừ, vô cùng tốt vô cùng tốt!"
Rất tốt? Mạch Thu nhìn Điền Diệu Diệu một cách đầy nghi ngờ. Nghe giọng
điệu này và nhìn biểu hiện trên mặt chị ta cũng không giống giả vờ, thay đổi nhanh vậy? Cô nhớ lúc trước sắc mặt của người nào đó khi biết mình
chỉ có thể làm hộ công chứ không phải y tá lúc chính thức . . . .
Mạch Thu đang không biết nói tiếp gì thì đúng lúc ấy điện thoại của Điền
Diệu Diệu vang lên. Cô ta cười xin lỗi với Mạch Thu rồi cầm điện thoại
rời khỏi chỗ ngồi. Mạch Thu nghe giọng nói dịu dàng nũng nịu của chị ta
mà thấy buồn nôn.
Đợi đến lúc món ăn được bê lên Điền Diệu Diệu mới mang khuôn mặt đỏ ửng trở lại chỗ ngồi.
"Sao vậy, gọi điện thoại cho bạn trai ạ?" Mạch Thu thuận miệng nói đùa.
Điền Diệu Diệu che miệng cười thẹn thùng một tiếng, cũng thừa nhận, gương mặt của cô gái nhỏ đầy hạnh phúc.
Trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì đó: trên mặt chị ta trang điểm tinh tế,
quần áo và ví da giá trị xa xỉ, còn có phòng ăn đắt tiền nữa, dường như
chị ta không thể chi trả nổi với mức lượng hiện giờ của mình, hơn nữa
gia cảnh của chị ta cũng thuộc hàng bình thường. Mạch Thu liên tưởng
cuộc điện thoại vưa xong, hình như cũng loáng thoáng biết điều gì đó.
Mạch Thu khó mà nói ‘bao nuôi’ gì gì đó, dù sao từ này nó cũng tổn thương
người lắm, nhưng nếu quả như là kiểu đó, vậy có thể đoán được kết cục
sau này của Điền Diệu Diệu: tuyệt đối sẽ vô cùng bi thảm. Thành phố lớn
phồn hoa, nơi nơi tràn ngập sự hấp dẫn của tiền bạc và quyền lực. Mạch
Thu cũng không cho rằng Điền Diệu Diệu là người có thể rút lui khỏi cuộc chơi. CHị ta chính là một cô gái nhỏ bị chiều thành hư, bướng bỉnh, cao ngạo nhưng rất ngây thơ, ngu ngốc. . . . .
Mạch Thu cũng không quan tâm sau này chị ta ra làm sao, chẳng có quan hệ to tát gì với cô
thì đi quan tâm làm gì. Dù sao như vậy cũng tốt, ít nhất chị ta sẽ không dòm ngó bạn trai của mình nữa. Nghĩ tới đây, đột nhiên Mạch Thu cảm
thấy tâm tình tốt đẹp hơn rất nhiều. Cô cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa,
vui vẻ nhìn xuyên qua cửa sổ dòng xa tấp nập qua lại trên đường.
Không có mâu thuẫn gì, bữa cơm này diễn ra tương đối vui vẻ. Mặc dù Điền Diệu Diệu vẫn tạo cho người ta cảm giác cao ngạo như chim công, nhưng người
không có tâm kế thì dù có cao ngạo hơn nữa cũng dễ đối phó hơn nhiều.
Mạch Thu thành tâm hi vọng cuộc sống say này của Điền Diệu Diệu có thể
gió êm sóng lặng, tóm lại đừng gây thêm phiền toái cho nhà cô là được.
oooooo
Chiều thứ sáu chỉ có hai tiết học. Kết thúc một tuần học, Mạch Thu xoay xoay
cái cổ cứng đơ của mình. Hẳn là Cố Lãng nên trở về trong mấy ngày tới.
Mạch Thu không biết ngày cụ thể, trong khoảng thời gian này không dám
liên lạc với Cố Lãng, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của anh. Mạch Thu nhìn ra được, lần diễn tập quan trọng với anh đến mức nào, chỉ mong tất cả đều thuận lợi!
Mạch Thu đi đến con đường rẽ vào căn-tin,
đột nhiên nhớ ra hình như đồ ăn dự trữ ở căn hộ đã bị cô lấy hết lúc cô
đi thăm Cố Lãng, gần đây không qua đó nên vẫn chưa bổ sung lại. Mạch Thu suy nghĩ giây lát rồi đưa SGK cho Lý Tuyết để cô bạn cầm về ký túc xá
giúp, rồi tự mình đi siêu thị.
Quanh đi quẩn lại một vòng lớn,
lúc đi ra trong xe đẩy đã chất tràn đầy, trừ đồ ăn vặt như khoai tây
chiên, thịt khô, chocolate ra, còn lại là các loại nguyên liệu nấu ăn.
Mạch Thu ghét bỏ chính mình: càng ngày cô càng phát triển theo hướng của mấy bà nội trợ. . . .
Xách theo túi lớn túi nhỏ đến căn hộ thì
trời đã sắp tối. Mạch Thu mở cửa, bỏ hết đồ lên bàn, vẩy vẩy cổ tay nhức mỏi. Cô đi vào phòng bếp lấy cốc, chuẩn bị rót cho mình ly trà sữa ấm.
Mạch Thu vừa đổ bột trà vào cốc, liền bị hai cánh tay ôm vào trong ngực, túi đồ rơi xuống đất, Mạch Thu sợ hãi đến mức đổ mồ hôi toàn thân, định
theo phản xạ có điều kiện mà muốn hét lên thì bị một bàni tay bịt miệng.
"Đừng hét, Tiểu Thu, là anh!"
Nghe thấy giọng nói quen
thuộc của Cố Lãng, Mạch Thu hơi sửng sốt, sau đó bất ngờ xoay người lại, nhưng vừa nhìn thấy anh xong liền đỏ mặt nhắm nghiền mắt.
Ai da, CMN, kích thích quá đi, sao anh này chỉ mặc một cái quần trong vậy?
"Làm gì vậy mau mặc quần áo vào đi!" Mạch Thu loạn xạ đưa đẩy Cố Lãng ra,
cảm xúc trên tay là làn da, bắp thịt căng đầy, đường cong rõ ràng. Chậc
chậc, cảm giác thật tuyệt! Ừ . . . . vừa rồi có có liếc trộm co bụng,
rất rắn chắc. MN, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì thế này?
"Hả. . . không phải anh vẫn đang mặc sao?" Cố Lãng tiếp tục tiến tới ôm chặt hôn Mạch Thu, vùi mặt vao cổ của cô.
Mặc em gái anh ấy! Ngay cả miếng vải kia cũng không phải là góc bẹt* , con
không biết xấu hổ mà nói rằng mình có mặc? Mạch Thu đột nhiên có loại
kích động muốn đánh người. Vừa định đẩy đầu Cố Lãng ra thì từ cổ truyền
tới một trận ướt át làm cho cô run bật. Tên này đang cắn cổ cô? ‘Trúng
xuân dược’ rồi hả ? Hay là. . .muốn ăn ‘chu hắc áp’** = =ooo (*khụ,
quần trong góc bẹt ở đây ý là chỉ k phải quần mặc đến 1/3 đùi ý, giống
quần short cộc của nữ. Nghĩa ở đây là gì mọi người hiểu hết ha) (**tên
món ăn, cổ vịt ý ạ, mà chả biết gọi nó là gì nên để nguyên Hán Viêt)
Loáng thoáng ngửi thấy mùi rượu, Mạch Thu hơi quẫn. Lần trước bị cường hôn,
lần này . . . chắc không phải mượn rượu làm loạn đấy chứ. Oa oa, đừng à
nha, cô còn chưa có chuẩn bị xong !
"Ặc. . . Cố Lãng, em đột nhiên nhớ ra ở trường còn chút việc. . . .hay là em về trường nha!"
Mạch Thu nói xong, dùng sức đẩy bàn tay đặt trên eo cô ra, sau đó bước ba
bước làm hai vọt tới phòng khách, có điều tay còn chưa kịp chạm vào túi
xách, cả người bị người ta vác lên như bao cát , lỗ mũi đụng vào sống
lưng Cố Lãng tê tê đau đau. Mạch Thu đang định mở miệng mắng thì đã bị
ném lên chiếc giường to mềm hai người nằm của cô. Một thân hình to lớn
cũng theo đó phủ lên. Loại cảm giác bị áp bức mãnh liệt ấy khiến Mạch
Thu im bặt chỉ trong nháy mắt.
Cố Lãng vẫn nhìn chăm chú vào Mạch Thu, loại ánh mắt nóng rực kia khiến cô mất tự nhiên, xoay mặt qua chỗ
khác, Nhưng chỉ tích tắc sau đã bị người nắm lấy cằm xoay mặt qua. Vừa
xoay qua liền thấy đôi mắt vừa sâu sắc vừa thâm tình, chúng hút hồn cô
như thể xoáy nước, ngay cả linh hồn cũng bị trói buộc, không thể tránh
thoát.
Mãi cho đến khi Cố Lãng hôn lên đôi môi đỏ hồng của Mạch
Thu, chơi đùa cùng chiếc lưỡi mềm mại Mạch Thu, cô vẫn hãm sâu vào đôi
mắt thâm thúy ấy, trong tiềm thức lại tích cực nghênh đón anh.
Cố Lãng buông môi Mạch Thu ra, thấy vẻ mặt si mê của cô, tâm trạng cực kỳ
vui vẻ, nhẹ nhàng cắn xuống vành tai mượt mà của cô, sau đó dùng giọng
điệu mê hoặc nói: "Hôm nay . . .em chỉ có thể ở đây, đừng mong đi đây
cả!"
Mạch Thu mở choàng mắt nhìn chằm chằm Cố Lãng. Trong mắt
người kia tràn đầy tình dục, lóe lên ánh sáng trong suốt, không có chút
mơ màng nào. Làm gì có dáng vẻ của người say rượu đâu! Rãng ràng anh
đang giả vờ!
"Đáng ghét, anh buông em ra!" Nghĩ tới đây, Mạch Thu có chút tức giận, mạnh mẽ giãy ra khỏi ngực anh, lúc vô tình đụng phải
bộ phận nóng bỏng của anh cả người cứng lại trong nháy mắt. Sống hai
đời, tất nhiên cô biết như vậy là có ý gì. Người ta đều nói: vào những
lúc như thế này đàn ông là nguy hiểm nhất. Cô không dám tiếp tục trêu
chọc anh, chỉ có thể nằm bất động trên giường, mặc anh ôm.
Cảm
thấy người trong ngực khẽ run, Cố Lãng sửng sốt một chút, thầm thở dài
trong lòng. Cuối cùng lần quân diễn này cũng kết thúc thành công, tâm
trạng được thả lỏng nhưng nỗi nhớ nhung lại không ngừng trào dâng. Trên
đường trở về thành phố B, trong đầu anh hiện toàn bộ từng giây từng phút khi hai người bên nhau, dáng vẻ cô cười lúc cô vui vẻ, dáng vẻ cô làm
nũng với anh, còn cả vẻ mặt nghiêm túc lúc làm việc nữa, mỗi một dáng vẻ của cô đều khiến anh say mê. Anh cảm thấy sự nhẫn nại của mình sắp đạt
đến cực hạn rồi, anh thực sự muốn có toàn bộ của cô, nhưng cô lại đang
sợ, bản thân mình quá vội vàng ư?
Cố Lãng nhìn dáng vẻ thận trọng của Mạch Thu, vô cùng thất bại nhắm mắt lại. Anh hít sâu mấy hơi, lúc
mở ra lần nữa đã đã bình tĩnh trở lại. Anh ngồi dậy muốn dời khỏi người
Mạch Thu, nhưng lại bị cô đột nhiên quàng cổ lại. Cô khẽ nâng đầu, chủ
động ấn môi lên.
Cố Lãng khiếp sợ nhìn Mạch Thu. Rốt cuộc cũng
đợi được lúc cô dời môi đi, anh ôm lấy cổ cô, trong mắt tràn đầy sự nhẫn nại, "Em có biết như vậy nghĩa là gì không?"
Mạch Thu gật đầu,
chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn anh. Cô cũng không bài xích có quan hệ trước hôn nhân, huống chi là cùng người mình thích và tin tưởng nhất.
Thật ra, thật sự cô chỉ sợ đau mà thôi, nếu không đã sớm ăn tươi nuốt
sống Cố Lãng rồi. Nhưng thấy vẻ chịu đựng kia của Cố Lãng, cô thật là có chút đau lòng, thôi, đau thì đau đi, sớm muộn gì cũng phải trải qua một lần như vậy, chết sớm siêu sinh sớm! Mạch Thu cảm thấy bây giờ cô phá
lệ giống như chiến sỹ sắp hy sinh.
"Tiểu Thu, một khi bắt đầu,
lần này anh tuyệt đối sẽ không dừng lại đâu!" Anh không phải thần, đã vì cô bị buộc dừng lại giữa chừng hai lần và anh cũng không cảm thấy mình
còn có bản lĩnh dừng lại được lần thứ ba.
Nói chuyện dài dòng như ông già! Mạch Thu liếc mắt, trực tiếp lật ngồi trên người Cố Lãng, cắn lên
cổ anh, lấy hành động chứng minh mình đã quyết tâm. Ừm ooo dạo này thịnh hành kiểu Vampire, động tác này thật rất được!
Đầu tiên Mạch Thu cắn mạnh lên cổ Cố Lãng, sau đó liếm nhẹ ở nơi vừa lưu lại dấu răng. Cố Lãng dần dần hô hấp nặng nề, mặc cho Mạch Thu hôn từ cổ xuống đến lồng
ngực.
Cuối cùng Mạch Thu cũng hôn được đến cơ bụng mà cô thiết
tha mong muốn, từng khối cơ bắp nhỏ càng làm tôn thêm làn da màu lúa mỳ, khiến Mạch Thu thích gần chết. Oa Oa, thật là muốn cắn một miếng quá
đi~~~! Nghĩ như vậy, Mạch Thu thật sự vẫn cắn lên làn da màu láu mỳ, lưu lại một chuỗi dấu răng mập mờ. Sau đó, trời đất quay cuồng, Mạch Thu
liền bị đè ở phía dưới Cố Lãng.
Đổi vị trí? Mạch Thu thở nhẹ
một hơi: thật may quá thật may quá, vừa đúng lúc, nếu không sẽ phải đối
mặt với ‘anh bạn nhỏ’ của anh, nói không chừng còn sẽ phát triển đến độ
dùng-miệng ấy chứ! Em nó, cô còn có thể động kinh thêm chút nữa không!
Miệng bị bịt kín lại, khắp nơi đều là hơi thở của Cố Lãng, quần áo bị đôi tay kia cởi ra, quăng đi, để lộ làn da trong không khí lành lạnh làm nổi
lên một lớp gai ốc. Mạch Thu ưm một tiếng, chủ động dán tới phía nguồn
nhiệt.
Cố Lãng gặm xương quai xanh của Mạch Thu, lưu lại một dấu
đỏ mờ ám, rồi dần dần trượt xuống . .. . Mạch Thu cảm thấy trước ngực
bỗng nhiên lạnh, cái Bra màu xanh nhạt - mới vừa mua không lâu - cứ như
vậy bay xuống sàn nhà. Cố Lãng hôn xuống hõm cổ, một tay xoa nơi mềm mại màu trắng tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve, môi cũng theo đó trượt xuống, ngậm
một bên đỉnh, liếm, hút.
Mạch Thu khẽ thở hổn hển, luồn tay vào mái tóc đen ngắn của Cố Lãng, gương mặt đỏ ửng, có vẻ cực kỳ mê người.
Trên đùi cũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Mạch Thu mở mắt, Cố Lãng đã cởi
quần của cô ra, sau đó lại kéo quần trong của mình (anh Cố) xuống. Lần
đầu tiên gặp mặt, ‘bạn nhỏ Cố’ đã ngẩng đầu cao, chắc là hưng phấn? Hưng phấn con em nó! Mạch Thu chỉ cảm thấy kinh hãi, độ dài rộng này tuyệt
đúng đã đạt tới tiêu chuẩn quốc tế, ưmh . . . . cô có thể bỏ chạy thêm
lần nữa được không. . . .
Hiển nhiên là loại nét mặt khiếp sợ
này tuyệt đối có thể thỏa mãn một người đàn ông hư vinh. Cố Lãng cũng
không ngoại lệ. Tất nhiên, ánh mắt tránh né sau đó của Mạch Thu cũng bị
anh nhìn thấy. Muốn chạy trốn sao? Lần này, anh sẽ không cho cô cơ hội
ấy!
Cố Lãng lần nữa cắn vành tai của cô, ngón tay cũng không nhàn rỗi, đi đốt lửa chung quanh, cố gắng kìm chế dục vọng đang thôi thúc,
phải làm đầy đủ bước dạo đầu trước vì cô vẫn là một nhóc con chưa trải
sự đời, anh không muốn sẽ làm cô bị thương. ( Ờ thì . . . thật ra bạn Cố bạn ý nghĩ rằng không thể để lại ám ảnh cho Mạch Thu, nếu không sẽ ảnh
hưởng đến "Phúc lợi" sau này của bạn ý. . . .).
Cố Lãng kiên nhẫn chờ Mạch Thu chuẩn bị sẵn sàng, đúng lúc cô đang ‘ý loạn tình mê’ liền
xuyên qua lớp bảo vệ mỏng manh kia, tiến thẳng vào. Loại cảm giác ấm áp
và bị bao bọc khít khao khiến anh rên lên một tiếng, bộ phận nóng bỏng
nào đó lại trướng thêm mấy phần.
Khi Cố Lãng tiến vào, Mạch Thu
liền hít một ngụm khí lạnh, sau đó mắt ướt nhòa cắn bả vai Cố Lãng. Thật sự CMN, đau muốn chết luôn! Vì sao con gái phải có lớp màng kia, phải
trải qua đau đớn khổ sở đến như vậy? Đột nhiên nhớ râ đã từng đọc một
cuốn sách miêu tả như bươm bướm thoát kén bay ra, đúng là cách nói lừa
đảo! Phá kén con em nó! Bươm bướm con em nó luôn!
Chịu đựng cảm
giác kích động, Cố Lãng lẳng lặng chôn ở bên trong, kiên nhẫn chờ đợi
nét mặt Mạch Thu hòa hoãn lại, mới khẽ động. Cảm giác đau đớn dần dần
phai nhạt, thay thế nó chính là một cảm giác kỳ lạ, có chút ngứa, nhoi
nhói, cứ dần lan tràn ra trong lòng Mạch Thu.
Tiếng rên rỉ tinh
tế truyền ra từ miệng Mạch Thu. Cô thút thít như con mèo nhỏ, làm cho
ánh mắt của Cố Lãng càng thêm trở nên tĩnh mịch, động tác cũng từ từ trở nên điên cuồng. Mạch Thu vòng chân quấn chắc hông Cố Lãng, bất lực ôm
cổ anh thở dốc. Cô cảm giác như thể mình đang ở trên một con thuyền cô
độc lênh đênh trên biển khơi, chỉ có thể bồng bềnh chìm nổi theo anh.
Cố Lãng ôm hông Mạch Thu để cô dán chặt vào anh, lúc động tiền liền hôn
lên mặt cô, không ngừng thì thầm bên tai cô: "Bảo bối, anh yêu em!"
Mạch Thu nghe được ba chữ ít ỏi này của Cố Lãng. Cô không biểu đạt phức tạp
gì, mà chỉ dán môi mình lên môi anh, cùng anh hôn triền miên. . . . .
Thành trong càng ngày càng co rút lại, tốc độ Cố Lãng ra vào càng nhanh, một
luồng dòng nhiệt - kèm theo một tiếng rống - vọt vào trong cơ thể cô.
Mạch Thu chỉ cảm thấy như thế gom nhặt thứ gì đó trong thời gian dài sao đó bỗng nhiên nổ tung. Trong đầu trống rỗng, cả người đang run lên bần
bật.
Cố Lãng thở hổn hển từ trong cơ thể cô ra ngoài.
Vài
sợi chất lỏng hồng trắng lẫn lộn, cánh hoa hơi đỏ sưng đóng mở theo hô
hấp của Mạch Thu, Cố Lãng cảm thấy nơi nào đó trên thân thể lại bắt đầu
muốn rục rịch ngóc đầu dậy.
Từ trên giường bò dậy, Cố Lãng đến
phòng tắm để xả đầy một bồn nước nóng xong mới quay lại giường cẩn thận
bế Mạch Thu lên. Mạch Thu ưm một tiếng, hai cánh tay vòng quanh cổ Cố
Lãng, mở mắt hỏi "Anh muốn làm cái gì?" Giọng nói rất nhỏ, còn mang theo chút khàn khàn.
"Đưa em đi tắm."
Mạch Thu nghe xong
không có nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi coi như ngầm đồng ý. Cảm giác nhớp
nháp giữa hai chân quả thực khiến cô có hơi không thoải mái. Đưa cô đi
tắm thì cứ đưa đi! Bây giờ cô đã mệt lử rồi, không muốn làm bất cứ việc
gì hết. Quả nhiên lăng lộn trên ga giường cũng là một công việc tiêu hao sức lực.
Ngâm mình trong nước ấm áp, dường như lỗ chân lông
trên người đều nở. Mạch Thu thở phào, miễn cưỡng tựa vào ngực Cố Lãng,
để mặc anh rửa ráy thân thể cho cô.
Cố Lãng nhẹ nhàng vuốt ve
đầu vai mượt mà của cô, tầm mắt từ từ rơi xuống này hai luồng đầy đặn,
cái loại xúc cảm mềm mại đó, vừa vặn nắm đầy một bàn tay, sau lần đầu
tiên là khó có thể quên. Đang suy nghĩ, tay của anh đã xoa xuống, chỗ
mềm mại nào đó chiếm hết lòng bàn tay anh. Nhẹ nhàng ma sát chỗ chai lên trên đỉnh cho đến khi nơi đó nở rộ vì anh, anh mới cúi đầu xuống liếm
hút.
Cảm thấy cử động của Cố Lãng càng ngày càng quá đà, cuối
cùng Mạch Thu phải mở mắt, vừa mở ra liền đôi mắt chứa đầy tình dục của
anh. Trời. . . .không cần nhanh như vậy chứ! Mạch Thu sợ đến nỗi muốn
trốn ra sau.
Cảm thấy Mạch Thu kháng cự, Cố Lãng hơi hí mắt, giữ chặt hông của cô, sau đó cứ như vậy vọt thẳng vào.
Mạch Thu trợn to mắt nhìn anh, sau đó đẩy lồng ngực anh ra, "Anh đi ra ngoài, mau đi ra ngoài!"
Bắt được không chịu yên của cô, Cố Lãng liếm qua từng ngón, vẫn nâng cao eo lên, giọng nói khàn khàn: "Bảo bối, ngoan, cho em thêm một lần nữa!"
"Hức hức. . . . anh đi ra ngoài! Em mệt đến mức này rồi mà annh còn muốn hành hạ em thêm!"
"Bảo bối ngoan, chỉ một lần, em không cần phải động đâu."
Mạch Thu nghe thấy câu này liền nguýt anh: choáng nha, vì sao đàn ông đều
thích dùng cái này cớ rách nát này thế nhỉ? Không động thì không mệt
chắc, còn dùng tư thế có độ khó cao như vậy nữa, ặc . . . . tư thế nào
trong xuân cung đồ gọi là gì nhỉ?
"Ưmh . . . "
Một tác động mạnh mẽ cắt đứt suy nghĩ của Mạch Thu. Mặt cô không thể tin nhìn Cố Lãng.
"Bảo bối, em không tập trung!"
Tập trung em gái anh ấy! Mạch Thu quả thực muốn mở miệng mắng ầm lên. Nhưng một phen đụng chạm mãnh liệt kế tiếp khiến cô không rảnh đi suy nghĩ
những thứ này, móng tay bấu chặt vào bả vai Cố Lãng, trong miệng phát ra tiếng thút thít chẳng khác gì tiếng rên rỉ. Mạch Thu đã không biết đó
là đau hay là vui sướng. Cô khóc kêu Cố Lãng dừng lại, nhưng lại bị anh
hôn chặn miệng, nốt tất cả lời muốn nói vào trong.
Đêm nây. . . .vừa tuyệt mỹ vừa dài. .. . .
oooooo
Sáng sớm hôm sau, Cố Lãng tỉnh lại từ trong mộng, nhêch miệng cười nhìn Mạch Thu vẫn ngủ say trong ngực mình. Cuối cùng, toàn bộ của cô gái này đều là của anh! Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết bầm tím trên vai Mạch Thu,
trên mặt Cố Lãng hoàn toàn là đau lòng. Tối hôm qua đã ép buộc cô lâu
như vậy, cô thâm chí mệt đến nỗi đã ngủ thiếp đi. Rõ ràng biết rõ cô vẫn chưa thể chịu đựng nhiều như vậy nhưng anh không thể khống chế đc chính mình.
Nhẹ nhàng chuyển động cánh tay, ôm sát cô nhóc kia vào
ngực. Mạch Thu chun mũi, tìm một vị trí thoải mái tỏng ngực anh rồi,
tiếp tục ngủ say. Cố Lãng nở nụ cười, vuốt dọc theo sống mũi của Mạch
Thu, sau đó đặt cằm lên tóc cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Một buổi sáng sớm
ngọt ngào như thế này khiến cho anh cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
Mãi cho đến buổi trưa, Mạch Thu mới mơ màng mở mắt, lật người
theo thói quen, từng đợt cảm giác đau nhức khiến cô hô hấp khó khăn.
Mạch Thu hồi tưởng lại thảm trạng tối hôm qua, quả thực muốn cắn chăn
tuôn hai hàng lệ. Sao Cố Lãng nhà cô lại là một người đàn ông không biết ‘thương hoa tiếc ngọc’ như vậy chứ. Hu Hu. . . . .
Mạch Thu nằm
trên giường ngay đơ lúc lâu, bụng đã bắt đầu phát ra âm thanh sôi ùng
ục, cả đêm vận động dữ dội, bụng cô đã sớm đói meo. Mạch Thu từ trên
giường ngồi dậy, hay là giải quyết vấn đề ‘lấp bụng’ trước đã! Vén chăn
lên xuống giường, còn chưa đứng vững hai chân đã mềm nhũn ngã trên đất.
Mạch Thu nghiến răng nghiến lợi nằm trên sàn nhà, hiện tại thật sự muốn
băm người đàn ông kia thành trăm mảnh!
"Chuyện gì vậy, anh mới vừa nghe thấy tiếng động. . . ."
Tên đầu sỏ lập tức đẩy cửa đi vào, thấy cảnh tượng trước mắt lập tức ngẩn
người tại chỗ. Lúc này Mạch Thu mới chú ý mình không mặc gì nằm trên sàn nhà, liền kêu một tiếng thảm thiết, lúc chuẩn bị đứng dậy lại quên đùi
mình không còn sức. Mắt thấy Mạch Thu sắp té lăn trên đất, Cố Lãng vội
vàng lao tới ôm cô, sau đó đặt cô lên giường.
Mạch Thu vội vàng kéo chăn che kín người, khuôn mặt đỏ bừng, quát Cố Lãng quát: "Không được nhìn!"
Cố Lãng cười, "Em còn có chỗ nào mà anh chưa nhìn qua chắc?"
Mới vừa nói xong, một cái gối liền bay tới phía anh. Cố Lãng tránh thoát
công kích, nhìn Mạch Thu cuộn tròn như quả cầu, bật cười nói: "Được rồi
được rồi, đừng tức giận, đói bụng không, mau mặc quần áo đi rồi ra ăn
cơm."
"Anh ra ngoài trước đi!" Giọng nói rầu rĩ của Mạch Thu truyền từ trong chăn ra.
"Được được, anh đi ra ngoài anh đi ra ngoài."
Cho đến khi nghe tiếng cửa đóng lại, Mạch Thu thò đầu từ trong chăn ra, cố
nhịn sự đau đớn trên người, bắt đầu lục đục mặc quần áo.